Chương 34: Mất trí tạm thời
Sở Hàn Vương
03/04/2021
Cô thì thầm nhỏ bên tai và tin rằng Ý Kỳ có thể nghe thấy.
"Tiểu Kỳ...cố lên rồi về với mọi người, tất cả đều chờ em.."
Sụt sịt vài cái rồi lau vội nước mắt, cô cúi đầu chào Tư Lãng và mở cửa đi về. Tư Lãng lấy quyển sổ trong va li ra, điều đầu tiên anh phải khóa cửa trước đã, khi được không gian riêng thì anh an tâm ngồi xuống ghế tại giường. Anh vuốt nhẹ bìa quyển sổ rồi lật ra trang đầu tiên, nhìn nét chữ của cô rất ngay lại còn đẹp, tuy có vài chữ hơi ngoằn ngoèo. Anh bắt đầu nhìn lên ngày tháng, những ngày tháng cô ghi trên đó đều là của bảy tháng trước. Anh đọc lên dòng chữ cô ghi, anh hít thở lấy can đảm để đọc nhật ký của cô.
"Năm ngày bị tên ác quỷ đó giam cầm, thật sự mệt mỏi. Hai hôm trước định đặt bút viết về những ngày đầu không có hắn, thì lại bị phát hiện nhưng may là chưa có chuyện gì. Nhưng chuyện tôi bị tên đó làm nhục còn đáng trách hơn là để họ áp giải về. Lần đầu tôi thấy tên ác quỷ đó rất đẹp trai, nhưng tôi đã nhìn nhầm. Hắn ta xấu từ trong tâm ra ngoài, khi chạm vào cơ thể tôi thì tôi lại muốn cắn lưỡi chết đi cho rồi..."
Đọc đến đoạn này anh im lặng, không ngờ cô lại ví anh là một tên ác quỷ. Anh tự trách rồi cười bản thân, anh lại lật ra trang khác đọc tiếp những dòng tâm sự trải lòng của cô qua từng nét mực trang giấy. Trang tiếp theo không phải là ngày tiếp theo mà là những ngày sau đó.
"Anh ta khinh thường tôi lắm... Tôi bị hạ xuân dược nhưng có vẻ anh rất hài lòng, được cơ hội mà quan hệ với tôi. Càng lúc thấy cơ thể tôi càng lấm màu dơ bẩn, nhem nhuốc đến đáng sợ. Có những lúc cơ thể tôi bị anh ta chơi đùa thì lại thích thú và đồng tình, chợt nhận ra là mình có tình cảm với anh ta từ khi nào rồi..."
Tư Lãng càng đọc càng thấy đáng ghét chính bản thân mình, tại sao anh lại là con người như vậy. Nhìn lại khuôn mặt của Ý Kỳ, cô đã chịu khổ nhiều rồi .
"Tiểu Kỳ....anh xin lỗi... Em.."
Người đàn ông được ví như ác quỷ, độc ác, lạnh lùng đôi khi lại giả tạo. Ấy vậy mà bây giờ lại ngồi khóc với đứa con của con nợ. Tim anh như thắt lại, vết thương bên ngực trái lại nhói lên, anh nghiến răng rủa.
"Mẹ kiếp...đau..."
Đau bên ngoài thì anh còn chịu được, nhưng anh đau ở trong lòng, anh rất muốn cô tỉnh lại ngay lập tức để mà nhận lấy hình phạt cho mình. Tay anh lại run, lật nhẹ những trang sau.
"Hôm đó tôi và anh ấy cùng nhau đi chơi rất vui, anh ấy còn tỏ tình nhưng kiểu rất lạ thường. Tôi đã từ chối người mình thương. Tôi thương anh đấy, rất nhiều là đằng khác. Nhưng tôi không thể yêu người đã bức cha mình đến chết đâu. Chẳng phải bên anh đã có người phụ nữ cho riêng mình rồi sao? Đúng là đàn ông như cái lu không đáy, tham lam hết sức... Khi tôi từ chối, anh ấy đã phải bỏ tôi lại và tự mình đi bộ về. Khi về nhà tôi thì anh ấy đã mua chuộc mẹ kế của tôi từ rất lâu rồi, bà ấy chẳng dám nhìn mặt hay nhận con nữa. Tôi và bà ấy đều rất thương nhau nhưng...tôi không thể hiểu được tại sao trên đời này lại có người độc ác như anh ta vậy chứ"
"Ngày... Tháng... Năm...
Cũng gần ba tháng khi sang ở cùng Bạch Tiếu Thiên, tôi thật sự sợ hãi khi ở cùng con người này hơn là ở cùng tên họ Tần kia. Tôi nhớ anh ấy, nhưng anh ấy có người phụ nữ riêng rồi, cô ta rất đẹp. Những ngày này tôi đi học đều ổn, chỉ có điều tôi lại nhớ anh ấy đến...phát điên rồi. Tôi muốn quay về Tần gia, sẽ nói với anh ấy rằng tôi rất yêu anh."
Anh không thể tiếp tục đọc thêm nữa, dẹp quyển nhật ký đi. Nhìn Ý Kỳ mà lòng đau nhói, đáng lẽ anh không nên đưa cô về rồi hành hạ, sau đó lại yêu thương. Đáng trách hơn là cô yêu anh nhưng anh lại không hề biết, anh rất muốn quay về quá khứ đánh vào mặt bản thân mình rồi cảnh báo bản thân ở quá khứ. Trong khi tay anh đang nắm tay cô, thì anh có cảm giác nhưng có lực đang siết nhẹ bàn tay mình. Giật mình anh nhìn kĩ vào tay mình thêm lần nữa, ngón tay Ý Kỳ bắt đầu có phản ứng, Tư Lãng vui hơn và liên tục gọi tên cô.
"Ý Kỳ... Mộc Ý Kỳ... Em tỉnh lại rồi à?"
Ý Kỳ dần dần mở nhẹ mí mắt, rồi quay từ từ sang nhìn anh. Tư Lãng bấm nút ở trên tường bên đầu giường gọi bác sĩ, bác sĩ cùng y tá chạy vào phòng. Thấy Ý Kỳ mở mắt, bác sĩ liền khám ngay. Sau một hồi thì bác sĩ mỉm cười.
"Đây là trường hợp đầu tiên mà bệnh nhân tỉnh lại sớm. Nhưng di chứng không thể tránh nên mong người nhà kiên nhẫn thêm một thời gian, dù gì bệnh nhân cũng đã cố gắng vượt qua rồi"
Anh không muốn tin vào chuẩn đoán của bác sĩ, nên cũng chẳng bậm tâm đâu. Không còn dặn dò gì thêm bác sĩ và y tá ra ngoài, anh ngồi xuống cười rất tươi, tay vuốt tóc cô rồi trò chuyện.
"Em có đói không?"
Ý Kỳ nhìn anh với khuôn mặt lạnh, không một chút biểu cảm mà hỏi.
"Anh là ai??"
\*
"Tiểu Kỳ...cố lên rồi về với mọi người, tất cả đều chờ em.."
Sụt sịt vài cái rồi lau vội nước mắt, cô cúi đầu chào Tư Lãng và mở cửa đi về. Tư Lãng lấy quyển sổ trong va li ra, điều đầu tiên anh phải khóa cửa trước đã, khi được không gian riêng thì anh an tâm ngồi xuống ghế tại giường. Anh vuốt nhẹ bìa quyển sổ rồi lật ra trang đầu tiên, nhìn nét chữ của cô rất ngay lại còn đẹp, tuy có vài chữ hơi ngoằn ngoèo. Anh bắt đầu nhìn lên ngày tháng, những ngày tháng cô ghi trên đó đều là của bảy tháng trước. Anh đọc lên dòng chữ cô ghi, anh hít thở lấy can đảm để đọc nhật ký của cô.
"Năm ngày bị tên ác quỷ đó giam cầm, thật sự mệt mỏi. Hai hôm trước định đặt bút viết về những ngày đầu không có hắn, thì lại bị phát hiện nhưng may là chưa có chuyện gì. Nhưng chuyện tôi bị tên đó làm nhục còn đáng trách hơn là để họ áp giải về. Lần đầu tôi thấy tên ác quỷ đó rất đẹp trai, nhưng tôi đã nhìn nhầm. Hắn ta xấu từ trong tâm ra ngoài, khi chạm vào cơ thể tôi thì tôi lại muốn cắn lưỡi chết đi cho rồi..."
Đọc đến đoạn này anh im lặng, không ngờ cô lại ví anh là một tên ác quỷ. Anh tự trách rồi cười bản thân, anh lại lật ra trang khác đọc tiếp những dòng tâm sự trải lòng của cô qua từng nét mực trang giấy. Trang tiếp theo không phải là ngày tiếp theo mà là những ngày sau đó.
"Anh ta khinh thường tôi lắm... Tôi bị hạ xuân dược nhưng có vẻ anh rất hài lòng, được cơ hội mà quan hệ với tôi. Càng lúc thấy cơ thể tôi càng lấm màu dơ bẩn, nhem nhuốc đến đáng sợ. Có những lúc cơ thể tôi bị anh ta chơi đùa thì lại thích thú và đồng tình, chợt nhận ra là mình có tình cảm với anh ta từ khi nào rồi..."
Tư Lãng càng đọc càng thấy đáng ghét chính bản thân mình, tại sao anh lại là con người như vậy. Nhìn lại khuôn mặt của Ý Kỳ, cô đã chịu khổ nhiều rồi .
"Tiểu Kỳ....anh xin lỗi... Em.."
Người đàn ông được ví như ác quỷ, độc ác, lạnh lùng đôi khi lại giả tạo. Ấy vậy mà bây giờ lại ngồi khóc với đứa con của con nợ. Tim anh như thắt lại, vết thương bên ngực trái lại nhói lên, anh nghiến răng rủa.
"Mẹ kiếp...đau..."
Đau bên ngoài thì anh còn chịu được, nhưng anh đau ở trong lòng, anh rất muốn cô tỉnh lại ngay lập tức để mà nhận lấy hình phạt cho mình. Tay anh lại run, lật nhẹ những trang sau.
"Hôm đó tôi và anh ấy cùng nhau đi chơi rất vui, anh ấy còn tỏ tình nhưng kiểu rất lạ thường. Tôi đã từ chối người mình thương. Tôi thương anh đấy, rất nhiều là đằng khác. Nhưng tôi không thể yêu người đã bức cha mình đến chết đâu. Chẳng phải bên anh đã có người phụ nữ cho riêng mình rồi sao? Đúng là đàn ông như cái lu không đáy, tham lam hết sức... Khi tôi từ chối, anh ấy đã phải bỏ tôi lại và tự mình đi bộ về. Khi về nhà tôi thì anh ấy đã mua chuộc mẹ kế của tôi từ rất lâu rồi, bà ấy chẳng dám nhìn mặt hay nhận con nữa. Tôi và bà ấy đều rất thương nhau nhưng...tôi không thể hiểu được tại sao trên đời này lại có người độc ác như anh ta vậy chứ"
"Ngày... Tháng... Năm...
Cũng gần ba tháng khi sang ở cùng Bạch Tiếu Thiên, tôi thật sự sợ hãi khi ở cùng con người này hơn là ở cùng tên họ Tần kia. Tôi nhớ anh ấy, nhưng anh ấy có người phụ nữ riêng rồi, cô ta rất đẹp. Những ngày này tôi đi học đều ổn, chỉ có điều tôi lại nhớ anh ấy đến...phát điên rồi. Tôi muốn quay về Tần gia, sẽ nói với anh ấy rằng tôi rất yêu anh."
Anh không thể tiếp tục đọc thêm nữa, dẹp quyển nhật ký đi. Nhìn Ý Kỳ mà lòng đau nhói, đáng lẽ anh không nên đưa cô về rồi hành hạ, sau đó lại yêu thương. Đáng trách hơn là cô yêu anh nhưng anh lại không hề biết, anh rất muốn quay về quá khứ đánh vào mặt bản thân mình rồi cảnh báo bản thân ở quá khứ. Trong khi tay anh đang nắm tay cô, thì anh có cảm giác nhưng có lực đang siết nhẹ bàn tay mình. Giật mình anh nhìn kĩ vào tay mình thêm lần nữa, ngón tay Ý Kỳ bắt đầu có phản ứng, Tư Lãng vui hơn và liên tục gọi tên cô.
"Ý Kỳ... Mộc Ý Kỳ... Em tỉnh lại rồi à?"
Ý Kỳ dần dần mở nhẹ mí mắt, rồi quay từ từ sang nhìn anh. Tư Lãng bấm nút ở trên tường bên đầu giường gọi bác sĩ, bác sĩ cùng y tá chạy vào phòng. Thấy Ý Kỳ mở mắt, bác sĩ liền khám ngay. Sau một hồi thì bác sĩ mỉm cười.
"Đây là trường hợp đầu tiên mà bệnh nhân tỉnh lại sớm. Nhưng di chứng không thể tránh nên mong người nhà kiên nhẫn thêm một thời gian, dù gì bệnh nhân cũng đã cố gắng vượt qua rồi"
Anh không muốn tin vào chuẩn đoán của bác sĩ, nên cũng chẳng bậm tâm đâu. Không còn dặn dò gì thêm bác sĩ và y tá ra ngoài, anh ngồi xuống cười rất tươi, tay vuốt tóc cô rồi trò chuyện.
"Em có đói không?"
Ý Kỳ nhìn anh với khuôn mặt lạnh, không một chút biểu cảm mà hỏi.
"Anh là ai??"
\*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.