Chương 25: Tần Nhã Nhã
Sở Hàn Vương
03/04/2021
Cô đứng lên và đi theo anh ra phòng, Tư Lãng nhìn xuống phòng khách thì không thấy bà đâu. Có lẽ bà ấy lên gác mái, anh đứng phía trên gọi Mã Yết dẫn theo vài thằng em theo anh lên gác mái, anh nắm tay cô chạy lên đó ở tầng ba. Quả đúng như dự đoán, khi anh vừa lên đến nơi thì thấy mẹ anh đang nắm tay Mãn Huyên ra khỏi phòng. Anh cho tay vào túi ngang nhiên bước lại.
"Thật đúng lúc, tôi cũng đang tính đưa cô xuống nhà để xử lý đây, hai người tính đi đâu? Có nhắm là ra khỏi đây được hay không? "
Mẹ anh vừa bước đến thì Mã Yết tiến lên trước Tư Lãng, bà giật mình rồi giận dữ.
"Thằng bất hiếu, ngay cả mẹ mà mày cũng đề phòng "
Anh cười khinh rẻ lắc đầu rồi cười lớn hơn nữa. Tay anh đặt lên vai Mã Yết.
"Chẳng qua là đàn em của tôi muốn bảo vệ tôi thôi, mà...bà vẫn còn xem tôi là con bà sao? Năm đó chính bà và ông ấy từ tôi trước bao nhiêu người làm."
Bà có chút ái ngại trong lòng, liền cười nhẹ xuýt xoa.
"Quân tử không nhắc chuyện xưa a"
Bà nói rồi thì kéo Mãn Huyên ra phía sau, cô ta giả vờ mình như chú nai nhỏ vô tội, làm như vậy chỉ khiến cho Tư Lãng thêm ghét bỏ. Bà lánh mặt anh chốc lát để suy nghĩ chuyện gì đó, tìm cách lấn át tinh thần Tư Lãng, Mãn Huyên và bà đã cùng nhau tìm kế hoạch chia cắt anh và Ý Kỳ.
Sai lầm lớn nhất của Mãn Huyên và bà là không trốn chạy ngay từ đầu mà dám ở lại bày mưu chia cắt anh và Ý Kỳ. Bà nhớ ra một chuyện quan trọng thời niên thiếu của anh.
"Thằng bất hiếu, nếu không có chị mày thì bây giờ mày còn đứng đây để nhìn tao bằng ánh mắt đó à"
Anh nhau mày lại, có lẽ khá khó khăn khi nhớ đến chuyện đó.
"Chị?"
Bà thở nhẹ hơn vì đã có cách khiến anh phải nghe theo lời mình. Bà tiếp tục với cái giọng cao ngạo.
"Đồ vong ơn bội nghĩa, năm mày mười lăm đã ham chơi bỏ học, gia nhập băng này đảng nọ rồi ăn chơi lêu lổng. Năm mười chín thì bị ung thư gan mày cũng chẳng lo cái chết, cứ vậy mà ung dung. Chính Tần Nhã Nhã, chị gái nuôi của mày đã hiến gan cứu mày vậy mà lại quên."
"Hưm...Nhã Nhã. Bà đừng làm như rằng mình yêu thương chị ấy, chẳng phải do bà đã ép chị ấy hiến gan cho tôi sao. Đã vậy còn cao giọng, cái gì mà Tần Nhã Nhã, bà xem chị ấy là con gái của mình sao? Từ lúc ông ta đưa chị ấy về, bà cứ kiếm chuyện để đánh đập chị ấy. Có bao giờ xem chị ấy là con không?"
Bà tức giận hơn nữa, to tiếng quát mắng anh. Vì chuyện nhà anh nên Mã Yết phải lui xuống không xen vào.
"Nhưng cũng do tao nuôi nấng nó bao năm trời, cũng đến lúc phải trả ơn. Nếu tao không ép nó hiến gan thì mày có đứng đây không hả? Tao chẳng bao giờ ưa nó cả"
Anh cười rồi hỏi bà, câu hỏi này anh đã cất giấu bao năm mà chẳng dám hỏi.
"Vì chị ấy là người tôi yêu nên bà không ưa phải không? "
Thấy bà cười nhếch mép anh lại không muốn nói gì thêm, anh xoay lưng lại nói nhỏ với Mã Yết.
"Hôm nay không xử lý hai người họ thì nhốt lại, không cho hai người ở chung. Hai ngày đầu bỏ đói Mãn Huyên, mua vài con chuột bỏ vào phòng cô ấy để ' bầu bạn '. Lấy hết tất cả thiết bị điện thoại của hai người đó cho tôi "
Mã Yết chẳng nghe anh dặn dò gì về mẹ anh nên Mã Yết hỏi lại.
"Vậy Tần phu nhân thì sao ạ?"
"Tùy cậu."
Đám đàn em ép Mãn Huyên vào phòng và nhốt lại, còn bà thì Mã Yết vẫn đưa tay.
"Mời Tần phu nhân theo tôi, tôi không muốn mạnh tay với bà nên mong bà hãy hợp tác"
Tư Lãng nhìn Ý Kỳ với ánh mắt ân cần rồi cùng đi xuống phòng khách.
Người giúp việc đem nước hoa quả đã rót ra ly cho hai người. Ý Kỳ nhìn anh rồi nắm tay anh lại, Tư Lãng đưa tay mình chạm vào má cô. Cô cắn môi một lúc thì nhìn thẳng mắt anh hỏi.
"Em muốn hỏi một câu, anh trả lời thật lòng, được chứ?"
"Em muốn hỏi về Nhã Nhã?"
Vì lúc nãy anh và mẹ có nhắc đến Nhã Nhã, còn nói cô ấy là người anh yêu nên cô rất thắc mắc Nhã Nhã là người như thế nào. Địa vị ra sao mà mẹ anh lại ghét đến thế. Anh ngồi cùng ghế với cô nên mặt đối mặt, anh sụp đầu tựa vào vai Ý Kỳ, tay vuốt lấy một ít tóc.
"Đó là quá khứ rồi, đừng làm anh nhớ đến những điều đó..."
Cô nghe vậy có chút chạnh lòng, anh không muốn nhớ đến có lẽ vì ngày xưa giữa anh và chị ấy có những kỉ niệm đẹp chăng? Anh ngẩng lên, nhẹ nhàng tiến tới, áp môi mình lên môi cô. Cuốn cô vào nụ hôn nồng cháy rồi buông, anh đang tìm cách an ủi cô, thấy Ý Kỳ không nhìn mình nữa thì anh xoa đầu.
"Bây giờ anh có em rồi, kể ra sẽ không vui đâu"
Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông trạc tuổi anh bước vào nhà, anh ta mặc vest như những đàn em khác của anh. Tóc anh ta nhuộm vàng trông rất đẹp, Tư Lãng nhìn anh ta ung dung ngồi xuống, anh ta nhìn hai người lúc lâu rồi cười phá lên.
"Thật đúng lúc, tôi cũng đang tính đưa cô xuống nhà để xử lý đây, hai người tính đi đâu? Có nhắm là ra khỏi đây được hay không? "
Mẹ anh vừa bước đến thì Mã Yết tiến lên trước Tư Lãng, bà giật mình rồi giận dữ.
"Thằng bất hiếu, ngay cả mẹ mà mày cũng đề phòng "
Anh cười khinh rẻ lắc đầu rồi cười lớn hơn nữa. Tay anh đặt lên vai Mã Yết.
"Chẳng qua là đàn em của tôi muốn bảo vệ tôi thôi, mà...bà vẫn còn xem tôi là con bà sao? Năm đó chính bà và ông ấy từ tôi trước bao nhiêu người làm."
Bà có chút ái ngại trong lòng, liền cười nhẹ xuýt xoa.
"Quân tử không nhắc chuyện xưa a"
Bà nói rồi thì kéo Mãn Huyên ra phía sau, cô ta giả vờ mình như chú nai nhỏ vô tội, làm như vậy chỉ khiến cho Tư Lãng thêm ghét bỏ. Bà lánh mặt anh chốc lát để suy nghĩ chuyện gì đó, tìm cách lấn át tinh thần Tư Lãng, Mãn Huyên và bà đã cùng nhau tìm kế hoạch chia cắt anh và Ý Kỳ.
Sai lầm lớn nhất của Mãn Huyên và bà là không trốn chạy ngay từ đầu mà dám ở lại bày mưu chia cắt anh và Ý Kỳ. Bà nhớ ra một chuyện quan trọng thời niên thiếu của anh.
"Thằng bất hiếu, nếu không có chị mày thì bây giờ mày còn đứng đây để nhìn tao bằng ánh mắt đó à"
Anh nhau mày lại, có lẽ khá khó khăn khi nhớ đến chuyện đó.
"Chị?"
Bà thở nhẹ hơn vì đã có cách khiến anh phải nghe theo lời mình. Bà tiếp tục với cái giọng cao ngạo.
"Đồ vong ơn bội nghĩa, năm mày mười lăm đã ham chơi bỏ học, gia nhập băng này đảng nọ rồi ăn chơi lêu lổng. Năm mười chín thì bị ung thư gan mày cũng chẳng lo cái chết, cứ vậy mà ung dung. Chính Tần Nhã Nhã, chị gái nuôi của mày đã hiến gan cứu mày vậy mà lại quên."
"Hưm...Nhã Nhã. Bà đừng làm như rằng mình yêu thương chị ấy, chẳng phải do bà đã ép chị ấy hiến gan cho tôi sao. Đã vậy còn cao giọng, cái gì mà Tần Nhã Nhã, bà xem chị ấy là con gái của mình sao? Từ lúc ông ta đưa chị ấy về, bà cứ kiếm chuyện để đánh đập chị ấy. Có bao giờ xem chị ấy là con không?"
Bà tức giận hơn nữa, to tiếng quát mắng anh. Vì chuyện nhà anh nên Mã Yết phải lui xuống không xen vào.
"Nhưng cũng do tao nuôi nấng nó bao năm trời, cũng đến lúc phải trả ơn. Nếu tao không ép nó hiến gan thì mày có đứng đây không hả? Tao chẳng bao giờ ưa nó cả"
Anh cười rồi hỏi bà, câu hỏi này anh đã cất giấu bao năm mà chẳng dám hỏi.
"Vì chị ấy là người tôi yêu nên bà không ưa phải không? "
Thấy bà cười nhếch mép anh lại không muốn nói gì thêm, anh xoay lưng lại nói nhỏ với Mã Yết.
"Hôm nay không xử lý hai người họ thì nhốt lại, không cho hai người ở chung. Hai ngày đầu bỏ đói Mãn Huyên, mua vài con chuột bỏ vào phòng cô ấy để ' bầu bạn '. Lấy hết tất cả thiết bị điện thoại của hai người đó cho tôi "
Mã Yết chẳng nghe anh dặn dò gì về mẹ anh nên Mã Yết hỏi lại.
"Vậy Tần phu nhân thì sao ạ?"
"Tùy cậu."
Đám đàn em ép Mãn Huyên vào phòng và nhốt lại, còn bà thì Mã Yết vẫn đưa tay.
"Mời Tần phu nhân theo tôi, tôi không muốn mạnh tay với bà nên mong bà hãy hợp tác"
Tư Lãng nhìn Ý Kỳ với ánh mắt ân cần rồi cùng đi xuống phòng khách.
Người giúp việc đem nước hoa quả đã rót ra ly cho hai người. Ý Kỳ nhìn anh rồi nắm tay anh lại, Tư Lãng đưa tay mình chạm vào má cô. Cô cắn môi một lúc thì nhìn thẳng mắt anh hỏi.
"Em muốn hỏi một câu, anh trả lời thật lòng, được chứ?"
"Em muốn hỏi về Nhã Nhã?"
Vì lúc nãy anh và mẹ có nhắc đến Nhã Nhã, còn nói cô ấy là người anh yêu nên cô rất thắc mắc Nhã Nhã là người như thế nào. Địa vị ra sao mà mẹ anh lại ghét đến thế. Anh ngồi cùng ghế với cô nên mặt đối mặt, anh sụp đầu tựa vào vai Ý Kỳ, tay vuốt lấy một ít tóc.
"Đó là quá khứ rồi, đừng làm anh nhớ đến những điều đó..."
Cô nghe vậy có chút chạnh lòng, anh không muốn nhớ đến có lẽ vì ngày xưa giữa anh và chị ấy có những kỉ niệm đẹp chăng? Anh ngẩng lên, nhẹ nhàng tiến tới, áp môi mình lên môi cô. Cuốn cô vào nụ hôn nồng cháy rồi buông, anh đang tìm cách an ủi cô, thấy Ý Kỳ không nhìn mình nữa thì anh xoa đầu.
"Bây giờ anh có em rồi, kể ra sẽ không vui đâu"
Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông trạc tuổi anh bước vào nhà, anh ta mặc vest như những đàn em khác của anh. Tóc anh ta nhuộm vàng trông rất đẹp, Tư Lãng nhìn anh ta ung dung ngồi xuống, anh ta nhìn hai người lúc lâu rồi cười phá lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.