Chương 10: Tình ý
Sở Hàn Vương
03/04/2021
Cô khó chịu nhăn nhó với anh, trước giờ luôn tự lập tự tại vậy mà bây giờ lại bị chủ nợ ất ơ này quản, nếu không phải vì công nuôi dưỡng thì có chết cô cũng không thế thân trả nợ đâu
"Tôi muốn nghỉ ngơi để mai suy nghĩ đi đâu chơi. Được anh dẫn đi mà không thêm nợ thì tốt quá còn gì"
Điện thoại anh reo lên, Ý Kỳ nhân cơ hội liền lẻn nhanh ra ngoài, Tư Lãng "chậc" một tiếng rồi lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Dòng chữ trên điện thoại quá quen thuộc nên anh đưa ánh mắt chán ghét nhìn một lúc rồi trượt qua, đưa điện thoại áp vào tai mình, khuôn miệng anh nhếch nhẹ
"Nói đi"
Đầu dây bên kia chính là Mãn Huyên, cô ta uống say rồi còn khóc rất nhiều
= Lãng à....em xin lỗi, em thật sự không biết mình đã làm gì sai với anh.....em muốn gặp anh =
Anh nhìn lên đồng hồ treo trên tường thì cũng đã hơn mười giờ tối rồi, anh liền nói giọng lạnh băng
"Không rãnh"
Mãn Huyên chưa nói gì thêm thì anh cúp máy phũ phàng. Cô ta liền gọi thêm mấy cuộc nữa nhưng anh đều lơ đi. Anh ung dung bước đến kệ sách đưa tay lên lấy quyển hướng dẫn kinh doanh cấp tốc. Rồi lại chỗ ngồi lật từng trang đọc, chợt trong đầu hiện lên hình bóng Ý Kỳ anh liền cười mỉm rồi lầm bầm
"Tại sao mình lại có hứng với cô ấy nhỉ? Định kìm nén mấy ngày thôi cũng khó khăn quá"
Đành gấp sách lại dù chưa đọc được hai trang. Để bừa sách trên bàn rồi ra khỏi phòng làm việc nhỏ cạnh thư viện, bước chân anh nhẹ nhàng tiến đến phòng ngủ. Hiện tại Ý Kỳ đã có thể tự do đi lại trong nhà nhưng có lẽ cô không có ý định thoát khỏi đây. Anh mở cửa nhẹ nhàng rồi khe khẽ lên giường nằm cạnh cô, ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ nhưng khi tay anh đưa lên chạm nhẹ vào mặt cô thì cô đã mở hí mắt
"Anh...vào rồi à? Không đọc sách nữa sao?"
Tư Lãng mỉm cười, giọng nói anh trở nên ấm hẳn
"Ừm, tôi vào ngủ cùng em, đừng lo hôm nay tôi sẽ để em ngủ yên"
Ý Kỳ cười mỉm rồi tiếp tục giấc ngủ của mình, thật sự thì nếu anh có làm gì thì cô cũng không màng đến nữa.
-------------
Ý Kỳ thức dậy từ rất sớm, cô tranh thủ xuống bếp nấu vài món ăn đem theo. Mọi người trong nhà bắt đầu nghi ngờ cô và anh không phải quan hệ con nợ và chủ nợ nữa rồi. Ý Kỳ mượn bếp một lúc ,chính cô cũng không biết tại sao mình lại muốn nấu ăn cho cô và anh ta, anh ta có thể tự ăn mà. Thấy mọi người đều đứng ngoài len lén nhìn vào, cô liền chột dạ lên tiếng
"Nè, do tôi không muốn anh ta khinh thường nên muốn trổ tài thôi. Mấy người đừng nghĩ gì xa xôi"
Bọn họ liền thụp đầu ,đi lên nhà trước làm việc khác trong khi bị cô giành bếp. Còn Tư Lãng thì khi thức dậy, anh ta giật mình vì chẳng thấy cô đâu. Anh bật dậy rồi tìm cô trong phòng tắm, dưới gầm giường vì biết đâu được cô trốn anh. Tư Lãng bắt đầu sốt ruột mở cửa, chạy xồng xộc xuống thì thấy vài ba người tụ lại phòng khách.
"Chuyện gì? Chẳng phải mấy người bên bộ phận nấu ăn sao? Sao lại tụ trên này?"
Một người trong đó mạnh dạn trả lời anh nhưng vẫn sợ lắm, vì nếu tự ý ra khỏi vị trí làm việc thì sẽ bị phạt hoặc bị đuổi việc
"Thưa....tiểu thư Mộc đã đòi mượn bếp để tự tay làm thức ăn ạ"
Chân mày anh nhăn lại, vội xuống bếp thấy cô đang xào các loại rau củ thơm phức. Ý Kỳ thấy anh liền cầm xẻng mình đang xào, vẫy vẫy chào anh
"Anh dậy rồi hả? Tôi đang nấu thức ăn nè, lát chúng ta đi công viên chơi đi, picnic rồi chơi trò chơi "
Lúc sáng anh bị cô hù một phen, tức mình bước nhanh đến đập mạnh tay xuống bàn la cô
"Tại sao lúc sáng không gọi tôi dậy?? Muốn trốn khỏi đây phải không?"
Cô giật mình rồi mỉm cười dù trong lòng rất tức a~, thật muốn bay đến bóp cổ anh cho rồi. Vừa mỉm cười trả lời ,khóe miệng cô giật giật
"Nếu tôi trốn thì không cần chờ anh dậy đâu"
"Hừ, tôi không muốn chuyện này tiếp diễn thêm lần nữa đâu"
Cô nghiêng đầu thắc mắc
"Ủa? Là sao? Là lúc sáng anh dậy anh tưởng tôi trốn khỏi anh hả?"
"..."
"Tôi dậy sớm để suy nghĩ đi đâu, rồi ăn món gì và cần những gì để nấu. Có tâm vậy mà anh tưởng tôi trốn anh sao? Được đó, trốn anh trước khi anh dậy cũng là một ý hay"
Tư Lãng cuộn tay thành nắm đấm, đấm mạnh xuống bàn rồi giận dữ đi ra, cô rất muốn kìm nén cơn cười nhưng không thể và cười lớn
"Ahahaha....nhìn anh dễ thương thật đó"
Có lẽ ai kia đã nghe được rồi mặt đỏ hết cả lên, anh đứng nép gần bếp có thể nghe thấy tiếng hộp thức ăn cô đậy lại. Ý Kỳ lấy bọc rồi đựng hộp thức ăn vào, cô nhanh chân chạy lên thì thấy anh đã ngồi ngoài xe chờ. Ý Kỳ còn chưa kịp thay đồ mà anh đã tranh thủ vậy rồi. Cô đưa anh hộp cơm rồi phóng nhanh lên phòng tìm một bộ đầm trước kia anh nhờ Yên Yên mua cho cô.
\*
"Tôi muốn nghỉ ngơi để mai suy nghĩ đi đâu chơi. Được anh dẫn đi mà không thêm nợ thì tốt quá còn gì"
Điện thoại anh reo lên, Ý Kỳ nhân cơ hội liền lẻn nhanh ra ngoài, Tư Lãng "chậc" một tiếng rồi lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Dòng chữ trên điện thoại quá quen thuộc nên anh đưa ánh mắt chán ghét nhìn một lúc rồi trượt qua, đưa điện thoại áp vào tai mình, khuôn miệng anh nhếch nhẹ
"Nói đi"
Đầu dây bên kia chính là Mãn Huyên, cô ta uống say rồi còn khóc rất nhiều
= Lãng à....em xin lỗi, em thật sự không biết mình đã làm gì sai với anh.....em muốn gặp anh =
Anh nhìn lên đồng hồ treo trên tường thì cũng đã hơn mười giờ tối rồi, anh liền nói giọng lạnh băng
"Không rãnh"
Mãn Huyên chưa nói gì thêm thì anh cúp máy phũ phàng. Cô ta liền gọi thêm mấy cuộc nữa nhưng anh đều lơ đi. Anh ung dung bước đến kệ sách đưa tay lên lấy quyển hướng dẫn kinh doanh cấp tốc. Rồi lại chỗ ngồi lật từng trang đọc, chợt trong đầu hiện lên hình bóng Ý Kỳ anh liền cười mỉm rồi lầm bầm
"Tại sao mình lại có hứng với cô ấy nhỉ? Định kìm nén mấy ngày thôi cũng khó khăn quá"
Đành gấp sách lại dù chưa đọc được hai trang. Để bừa sách trên bàn rồi ra khỏi phòng làm việc nhỏ cạnh thư viện, bước chân anh nhẹ nhàng tiến đến phòng ngủ. Hiện tại Ý Kỳ đã có thể tự do đi lại trong nhà nhưng có lẽ cô không có ý định thoát khỏi đây. Anh mở cửa nhẹ nhàng rồi khe khẽ lên giường nằm cạnh cô, ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ nhưng khi tay anh đưa lên chạm nhẹ vào mặt cô thì cô đã mở hí mắt
"Anh...vào rồi à? Không đọc sách nữa sao?"
Tư Lãng mỉm cười, giọng nói anh trở nên ấm hẳn
"Ừm, tôi vào ngủ cùng em, đừng lo hôm nay tôi sẽ để em ngủ yên"
Ý Kỳ cười mỉm rồi tiếp tục giấc ngủ của mình, thật sự thì nếu anh có làm gì thì cô cũng không màng đến nữa.
-------------
Ý Kỳ thức dậy từ rất sớm, cô tranh thủ xuống bếp nấu vài món ăn đem theo. Mọi người trong nhà bắt đầu nghi ngờ cô và anh không phải quan hệ con nợ và chủ nợ nữa rồi. Ý Kỳ mượn bếp một lúc ,chính cô cũng không biết tại sao mình lại muốn nấu ăn cho cô và anh ta, anh ta có thể tự ăn mà. Thấy mọi người đều đứng ngoài len lén nhìn vào, cô liền chột dạ lên tiếng
"Nè, do tôi không muốn anh ta khinh thường nên muốn trổ tài thôi. Mấy người đừng nghĩ gì xa xôi"
Bọn họ liền thụp đầu ,đi lên nhà trước làm việc khác trong khi bị cô giành bếp. Còn Tư Lãng thì khi thức dậy, anh ta giật mình vì chẳng thấy cô đâu. Anh bật dậy rồi tìm cô trong phòng tắm, dưới gầm giường vì biết đâu được cô trốn anh. Tư Lãng bắt đầu sốt ruột mở cửa, chạy xồng xộc xuống thì thấy vài ba người tụ lại phòng khách.
"Chuyện gì? Chẳng phải mấy người bên bộ phận nấu ăn sao? Sao lại tụ trên này?"
Một người trong đó mạnh dạn trả lời anh nhưng vẫn sợ lắm, vì nếu tự ý ra khỏi vị trí làm việc thì sẽ bị phạt hoặc bị đuổi việc
"Thưa....tiểu thư Mộc đã đòi mượn bếp để tự tay làm thức ăn ạ"
Chân mày anh nhăn lại, vội xuống bếp thấy cô đang xào các loại rau củ thơm phức. Ý Kỳ thấy anh liền cầm xẻng mình đang xào, vẫy vẫy chào anh
"Anh dậy rồi hả? Tôi đang nấu thức ăn nè, lát chúng ta đi công viên chơi đi, picnic rồi chơi trò chơi "
Lúc sáng anh bị cô hù một phen, tức mình bước nhanh đến đập mạnh tay xuống bàn la cô
"Tại sao lúc sáng không gọi tôi dậy?? Muốn trốn khỏi đây phải không?"
Cô giật mình rồi mỉm cười dù trong lòng rất tức a~, thật muốn bay đến bóp cổ anh cho rồi. Vừa mỉm cười trả lời ,khóe miệng cô giật giật
"Nếu tôi trốn thì không cần chờ anh dậy đâu"
"Hừ, tôi không muốn chuyện này tiếp diễn thêm lần nữa đâu"
Cô nghiêng đầu thắc mắc
"Ủa? Là sao? Là lúc sáng anh dậy anh tưởng tôi trốn khỏi anh hả?"
"..."
"Tôi dậy sớm để suy nghĩ đi đâu, rồi ăn món gì và cần những gì để nấu. Có tâm vậy mà anh tưởng tôi trốn anh sao? Được đó, trốn anh trước khi anh dậy cũng là một ý hay"
Tư Lãng cuộn tay thành nắm đấm, đấm mạnh xuống bàn rồi giận dữ đi ra, cô rất muốn kìm nén cơn cười nhưng không thể và cười lớn
"Ahahaha....nhìn anh dễ thương thật đó"
Có lẽ ai kia đã nghe được rồi mặt đỏ hết cả lên, anh đứng nép gần bếp có thể nghe thấy tiếng hộp thức ăn cô đậy lại. Ý Kỳ lấy bọc rồi đựng hộp thức ăn vào, cô nhanh chân chạy lên thì thấy anh đã ngồi ngoài xe chờ. Ý Kỳ còn chưa kịp thay đồ mà anh đã tranh thủ vậy rồi. Cô đưa anh hộp cơm rồi phóng nhanh lên phòng tìm một bộ đầm trước kia anh nhờ Yên Yên mua cho cô.
\*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.