Chương 46: Tôi là bình phong thôi sao?
Sở Hàn Vương
03/04/2021
Bị nắm tay bất ngờ đến vậy, Ý Kỳ giật mình hất mạnh tay làm cho Nhã Nhã té ra phía sau, cô quát lớn
"Chị làm gì vậy? Đau chết đi được, ai cho chị gọi tên tôi, làm như thân lắm ấy, đáng ghét"
Vừa đúng lúc Tư Lãng lên, đập vào mắt anh là cảnh tượng đáng thương. Nhã Nhã thì bị xô té phía sau, còn Ý Kỳ thì cực kỳ hung dữ. Cô đang trợn mắt với Nhã Nhã. Tư Lãng chạy đến đỡ Nhã Nhã đứng lên và đồng thời la mắng Ý Kỳ
"Nhã Nhã, chị có sao không? Đi lại được không? Ý Kỳ, em làm sao vậy hả? Tại sao em nhất quyết phải ghét chị ấy?"
Gì đây ?? Tư Lãng đang ôm Nhã Nhã lại còn la mắng cô nữa. Thật là muốn bình yên một chút cũng chẳng được. Người đàn ông mà cô yêu không phải đàng hoàng nhưng anh làm như vậy rất quá đáng. Ý Kỳ không thể ngăn nước mắt chảy được, lúc này thì nhìn cô thảm hơn Nhã Nhã. Đôi môi cô hé cười rồi thầm chửi.
"Cặn bã"
Ý Kỳ quay lưng bỏ đi một mạch, bỏ mặt không thèm quan tâm họ làm gì trên tầng thượng, Nhã Nhã vì bị đẩy mà trẹo cổ chân nên đi lại khó khăn. Cô được Tư Lãng đưa đến bên ghế. Một tay vịn ghế, một tay đẩy Tư Lãng
"Em đi, đi theo em ấy. Những lúc như thế này thì em nên ở cạnh. Em ấy có đuổi đi thì phải lỳ lợm ở bên"
"Kệ cô ấy, thích giận cứ giận. Chán rồi thì thôi"
"Là chị sai. Lúc nãy em không nên mắng em ấy đâu. Em đi đi"
Trong lòng anh đang đấu tranh dữ dội, giữa người con gái anh từng yêu và người đang yêu thương bên cạnh anh.
"Không, em không thể để chị phải chịu thiệt thòi như vậy"
"Em làm như vậy chẳng khác nào hại chị. Em làm vậy Ý Kỳ sẽ ghét chị nhiều hơn"
Nghĩ thì lời nói của chị ấy cũng đúng. Tư Lãng đứng lên rồi chạy theo Ý Kỳ
-----------
Anh tức tốc chạy xuống nhà, chẳng thấy cô đâu. Ý định hỏi Yên Yên thì anh thấy cô ở bên ngoài cùng người làm vườn, cô đang cười nói vui vẻ và chăm sóc hoa. Anh cứ ngỡ rằng Ý Kỳ không để tâm chuyện vừa rồi nên bước ra vui cười.
" Ý Kỳ, em chạy nhanh thật, hại anh đuổi theo mệt chết mất "
Cô liền xoay mặt đi chỗ khác bỏ qua lời nói của anh, tay cầm bình tưới đều các chậu hoa. Anh hít thật sâu
" Anh đang cố dịu dàng với em đấy. Đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa Ý Kỳ "
Yên Yên kéo nhẹ áo Ý Kỳ nhưng cô lại không muốn để tâm đến anh.
" Kệ anh ta đi chị "
Tư Lãng giận đến đỏ mặt, lần này anh không nhân nhượng nữa. Sức chịu đựng của anh chỉ nhưng cái ly nhỏ. Anh giật chiếc bình trên tay cô rồi vứt mạnh sang một bên, bế xốc Ý Kỳ như vác bao gạo. Cô vì thế mà hoảng lên, tay cứ hết đấm rồi vỗ thùm thụp vào lưng anh.
" Thả tôi xuống, tra nam "
Anh vừa đưa cô vào phòng thì Nhã Nhã vừa xuống đứng gần phòng của hai người. Mí mắt Nhã Nhã khẽ hạ, thể hiện nỗi buồn và ghen tị với Ý Kỳ. Nhã Nhã ngước mắt nhìn vào cửa phòng rồi mỉm cười.
" Giá như có thể thì bây giờ chúng ta đang bên nhau rồi..."
Sự trừng phạt này là vì cô nhút nhát, không dũng cảm khi yêu. Trong lòng Nhã Nhã siết lại
" Lãng à... nếu có cơ hội, chị nhất định sẽ đón lấy "
Tay cô quẹt những giọt nước mắt lăn lưng chừng. Khuôn mặt lúc nào cũng thanh tao rồi ngồi ở ghế sô pha.
-----------
Theo như kế hoạch đã đặt trước của Tư Lãng thì chính ngày hôm nay sẽ chụp hình cưới, vì thế anh cố gắng thức dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ. Còn Ý Kỳ thì sau khi tỉnh dậy vẫn còn giận Tư Lãng, giận thì giận nhưng khi anh đưa tay ra để nắm thì Ý Kỳ chẳng phải suy nghĩ mà đặt tay lên. Chụp hình cả ngày mệt mỏi anh muốn quan tâm cô nhiều hơn nhưng con người anh quá cứng ngắc trong việc thể hiện tình cảm. Trên đường về anh luôn miệng hỏi Ý Kỳ đã đói chưa, hay là muốn ăn uống gì không. Cô vẫn mãi bấm điện thoại và đôi khi nhìn ra ngoài.
" Em đừng mãi nghịch điện thoại nữa có được không? Nhìn anh một chút đi "
"...."
Tư Lãng thở dài, tiếng thở dài khiến cô khó chịu.
" Anh thở dài là có ý gì? Còn yêu cô ta?? Vậy tại sao không chụp ảnh cưới cùng cô ta đi, hay tôi chỉ là bình phong cho hai người? "
Đúng là anh còn yêu Nhã Nhã nhưng hiện tại thì không thể bỏ mặc Ý Kỳ để quay về với Nhã Nhã được. Anh phải sống với con người hiện tại, suốt thời gian Nhã Nhã trở về thì anh đã phải đấu tranh rất nhiều. Nhã Nhã trở về anh có cảm giác muốn yêu thật sự, còn Ý Kỳ thì anh tự hỏi lòng cả hai đang yêu vì cái gì. Vì trái tim anh có cảm giác mới lạ, muốn tìm hiểu những thứ mới mẻ. Lúc này anh vẫn chăm chú lái xe.
" Không phải anh xem em là bình phong đâu, thời gian này anh đang cố gắng quên đi quá khứ để yêu em "
Ý anh nói "quá khứ" ở đây thì cô cũng ngầm hiểu được. Mặt cô đen sầm lại, giống như có cả đám mây đen trên đầu
" Dừng xe "
*
"Chị làm gì vậy? Đau chết đi được, ai cho chị gọi tên tôi, làm như thân lắm ấy, đáng ghét"
Vừa đúng lúc Tư Lãng lên, đập vào mắt anh là cảnh tượng đáng thương. Nhã Nhã thì bị xô té phía sau, còn Ý Kỳ thì cực kỳ hung dữ. Cô đang trợn mắt với Nhã Nhã. Tư Lãng chạy đến đỡ Nhã Nhã đứng lên và đồng thời la mắng Ý Kỳ
"Nhã Nhã, chị có sao không? Đi lại được không? Ý Kỳ, em làm sao vậy hả? Tại sao em nhất quyết phải ghét chị ấy?"
Gì đây ?? Tư Lãng đang ôm Nhã Nhã lại còn la mắng cô nữa. Thật là muốn bình yên một chút cũng chẳng được. Người đàn ông mà cô yêu không phải đàng hoàng nhưng anh làm như vậy rất quá đáng. Ý Kỳ không thể ngăn nước mắt chảy được, lúc này thì nhìn cô thảm hơn Nhã Nhã. Đôi môi cô hé cười rồi thầm chửi.
"Cặn bã"
Ý Kỳ quay lưng bỏ đi một mạch, bỏ mặt không thèm quan tâm họ làm gì trên tầng thượng, Nhã Nhã vì bị đẩy mà trẹo cổ chân nên đi lại khó khăn. Cô được Tư Lãng đưa đến bên ghế. Một tay vịn ghế, một tay đẩy Tư Lãng
"Em đi, đi theo em ấy. Những lúc như thế này thì em nên ở cạnh. Em ấy có đuổi đi thì phải lỳ lợm ở bên"
"Kệ cô ấy, thích giận cứ giận. Chán rồi thì thôi"
"Là chị sai. Lúc nãy em không nên mắng em ấy đâu. Em đi đi"
Trong lòng anh đang đấu tranh dữ dội, giữa người con gái anh từng yêu và người đang yêu thương bên cạnh anh.
"Không, em không thể để chị phải chịu thiệt thòi như vậy"
"Em làm như vậy chẳng khác nào hại chị. Em làm vậy Ý Kỳ sẽ ghét chị nhiều hơn"
Nghĩ thì lời nói của chị ấy cũng đúng. Tư Lãng đứng lên rồi chạy theo Ý Kỳ
-----------
Anh tức tốc chạy xuống nhà, chẳng thấy cô đâu. Ý định hỏi Yên Yên thì anh thấy cô ở bên ngoài cùng người làm vườn, cô đang cười nói vui vẻ và chăm sóc hoa. Anh cứ ngỡ rằng Ý Kỳ không để tâm chuyện vừa rồi nên bước ra vui cười.
" Ý Kỳ, em chạy nhanh thật, hại anh đuổi theo mệt chết mất "
Cô liền xoay mặt đi chỗ khác bỏ qua lời nói của anh, tay cầm bình tưới đều các chậu hoa. Anh hít thật sâu
" Anh đang cố dịu dàng với em đấy. Đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa Ý Kỳ "
Yên Yên kéo nhẹ áo Ý Kỳ nhưng cô lại không muốn để tâm đến anh.
" Kệ anh ta đi chị "
Tư Lãng giận đến đỏ mặt, lần này anh không nhân nhượng nữa. Sức chịu đựng của anh chỉ nhưng cái ly nhỏ. Anh giật chiếc bình trên tay cô rồi vứt mạnh sang một bên, bế xốc Ý Kỳ như vác bao gạo. Cô vì thế mà hoảng lên, tay cứ hết đấm rồi vỗ thùm thụp vào lưng anh.
" Thả tôi xuống, tra nam "
Anh vừa đưa cô vào phòng thì Nhã Nhã vừa xuống đứng gần phòng của hai người. Mí mắt Nhã Nhã khẽ hạ, thể hiện nỗi buồn và ghen tị với Ý Kỳ. Nhã Nhã ngước mắt nhìn vào cửa phòng rồi mỉm cười.
" Giá như có thể thì bây giờ chúng ta đang bên nhau rồi..."
Sự trừng phạt này là vì cô nhút nhát, không dũng cảm khi yêu. Trong lòng Nhã Nhã siết lại
" Lãng à... nếu có cơ hội, chị nhất định sẽ đón lấy "
Tay cô quẹt những giọt nước mắt lăn lưng chừng. Khuôn mặt lúc nào cũng thanh tao rồi ngồi ở ghế sô pha.
-----------
Theo như kế hoạch đã đặt trước của Tư Lãng thì chính ngày hôm nay sẽ chụp hình cưới, vì thế anh cố gắng thức dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ. Còn Ý Kỳ thì sau khi tỉnh dậy vẫn còn giận Tư Lãng, giận thì giận nhưng khi anh đưa tay ra để nắm thì Ý Kỳ chẳng phải suy nghĩ mà đặt tay lên. Chụp hình cả ngày mệt mỏi anh muốn quan tâm cô nhiều hơn nhưng con người anh quá cứng ngắc trong việc thể hiện tình cảm. Trên đường về anh luôn miệng hỏi Ý Kỳ đã đói chưa, hay là muốn ăn uống gì không. Cô vẫn mãi bấm điện thoại và đôi khi nhìn ra ngoài.
" Em đừng mãi nghịch điện thoại nữa có được không? Nhìn anh một chút đi "
"...."
Tư Lãng thở dài, tiếng thở dài khiến cô khó chịu.
" Anh thở dài là có ý gì? Còn yêu cô ta?? Vậy tại sao không chụp ảnh cưới cùng cô ta đi, hay tôi chỉ là bình phong cho hai người? "
Đúng là anh còn yêu Nhã Nhã nhưng hiện tại thì không thể bỏ mặc Ý Kỳ để quay về với Nhã Nhã được. Anh phải sống với con người hiện tại, suốt thời gian Nhã Nhã trở về thì anh đã phải đấu tranh rất nhiều. Nhã Nhã trở về anh có cảm giác muốn yêu thật sự, còn Ý Kỳ thì anh tự hỏi lòng cả hai đang yêu vì cái gì. Vì trái tim anh có cảm giác mới lạ, muốn tìm hiểu những thứ mới mẻ. Lúc này anh vẫn chăm chú lái xe.
" Không phải anh xem em là bình phong đâu, thời gian này anh đang cố gắng quên đi quá khứ để yêu em "
Ý anh nói "quá khứ" ở đây thì cô cũng ngầm hiểu được. Mặt cô đen sầm lại, giống như có cả đám mây đen trên đầu
" Dừng xe "
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.