Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 104: Bị bắt cóc rồi!
Sênh Sênh
23/02/2021
Cả người Ôn Ninh cứng đờ, cô nhìn hàng chữ đó, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ. Chuyện đó trừ Hạ Tử An và người hôm đó ra thì sẽ không còn ai biết được.
Lẽ nào tin nhắn này là do người đàn ông đó gửi tới sao? Cô vừa nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn phòng tăm tối đó, cơ thể Ôn Ninh run lên một cái. Máu trên người dường như đều tràn lên đến não, khiến cô không thể nào suy nghĩ.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Điện thoại không còn reo nữa, Ôn Ninh nhìn điện thoại giống như nhìn một trái bom đang hẹn giờ vậy. Cô nên đi gặp người đó, bắt anh ta lại, hay là...giả vờ như không nhìn thấy? Một mớ hỗn độn hình thành trong tâm trí cô. Rất lâu sau đó, ngay khi Ôn Ninh cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung lên vì biến cố đột ngột này thì một tin nhắn nữa được gửi đến.
“Bàn góc ngoài cùng bên trái của quán cà phê dưới lầu công ty cô. Hãy tới một mình, tôi sẽ đợi đến khi cô tan làm."
Ôn Ninh giật mình, người này không chỉ biết số của cô mà còn biết cô đang làm việc ở đâu. Mấy ngày nay rốt cuộc anh ta ở đâu, có phải đang lén lút giám sát cô không? Ôn Ninh rùng mình, cảm giác bị người khác quan sát trong bóng tối này thật khiến người khác không rét mà run.
Gửi xong tin nhắn, cả người Lưu Mộng Tuyết nằm nhoài trên xe.
"Anh Long, có thể thả tôi đi rồi chứ?”
Hôm đó vừa ra khỏi bệnh viện, cô ta đã bị nhóm người này bắt cóc, từng câu từng chữ đều nói là có thù với Lục Tấn Uyên. Bởi vì Lưu Mộng Tuyết từng khoe khoang ở bên ngoài rằng mình là người phụ nữ của Lục Tấn Uyên. Nên cô ta mới trở thành mục tiêu của bọn chúng.
Vốn dĩ Lưu Mộng Tuyết suýt nữa đã bị mang đi để uy hiếp Lục Tấn Uyên, nhưng trong cái khó ló cái khôn. Cô ta đột nhiên nghĩ đến Ôn Ninh, liền lập tức khai ra chuyện cô mang thai đứa con của Lục Tấn Uyên, vậy nên mới có thể bảo toàn được bản thân.
“Đợi đến khi cô ta lọt vào tay chúng tôi rồi nói."
Người được Lưu Mộng Tuyết gọi là anh Long lạnh lùng nói. Lưu Mộng Tuyết miễn cưỡng đi vào quan cà phê, đợi Ôn Ninh tới.
Trong công ty, Ôn Ninh do dự rất lâu, nhìn thấy thời gian đã sắp tới, cô mới cắn răng quyết định đi xem thử. Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, ai biết được sau này anh ta sẽ còn làm những gì nữa?
Có điều, Ôn Ninh cũng lo lắng rằng lỡ như người này có âm mưu gì đó, nên cô tìm một người đồng nghiệp đi cùng cô. Người đàn ông giấu mặt yêu cầu cô phải tới một mình cho nên Ôn Ninh phải nhờ đồng nghiệp đợi ở bên ngoài.
Lỡ như cô không ra được thì cũng có người có thể báo cảnh sát.
Lẽ nào tin nhắn này là do người đàn ông đó gửi tới sao? Cô vừa nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn phòng tăm tối đó, cơ thể Ôn Ninh run lên một cái. Máu trên người dường như đều tràn lên đến não, khiến cô không thể nào suy nghĩ.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Điện thoại không còn reo nữa, Ôn Ninh nhìn điện thoại giống như nhìn một trái bom đang hẹn giờ vậy. Cô nên đi gặp người đó, bắt anh ta lại, hay là...giả vờ như không nhìn thấy? Một mớ hỗn độn hình thành trong tâm trí cô. Rất lâu sau đó, ngay khi Ôn Ninh cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung lên vì biến cố đột ngột này thì một tin nhắn nữa được gửi đến.
“Bàn góc ngoài cùng bên trái của quán cà phê dưới lầu công ty cô. Hãy tới một mình, tôi sẽ đợi đến khi cô tan làm."
Ôn Ninh giật mình, người này không chỉ biết số của cô mà còn biết cô đang làm việc ở đâu. Mấy ngày nay rốt cuộc anh ta ở đâu, có phải đang lén lút giám sát cô không? Ôn Ninh rùng mình, cảm giác bị người khác quan sát trong bóng tối này thật khiến người khác không rét mà run.
Gửi xong tin nhắn, cả người Lưu Mộng Tuyết nằm nhoài trên xe.
"Anh Long, có thể thả tôi đi rồi chứ?”
Hôm đó vừa ra khỏi bệnh viện, cô ta đã bị nhóm người này bắt cóc, từng câu từng chữ đều nói là có thù với Lục Tấn Uyên. Bởi vì Lưu Mộng Tuyết từng khoe khoang ở bên ngoài rằng mình là người phụ nữ của Lục Tấn Uyên. Nên cô ta mới trở thành mục tiêu của bọn chúng.
Vốn dĩ Lưu Mộng Tuyết suýt nữa đã bị mang đi để uy hiếp Lục Tấn Uyên, nhưng trong cái khó ló cái khôn. Cô ta đột nhiên nghĩ đến Ôn Ninh, liền lập tức khai ra chuyện cô mang thai đứa con của Lục Tấn Uyên, vậy nên mới có thể bảo toàn được bản thân.
“Đợi đến khi cô ta lọt vào tay chúng tôi rồi nói."
Người được Lưu Mộng Tuyết gọi là anh Long lạnh lùng nói. Lưu Mộng Tuyết miễn cưỡng đi vào quan cà phê, đợi Ôn Ninh tới.
Trong công ty, Ôn Ninh do dự rất lâu, nhìn thấy thời gian đã sắp tới, cô mới cắn răng quyết định đi xem thử. Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, ai biết được sau này anh ta sẽ còn làm những gì nữa?
Có điều, Ôn Ninh cũng lo lắng rằng lỡ như người này có âm mưu gì đó, nên cô tìm một người đồng nghiệp đi cùng cô. Người đàn ông giấu mặt yêu cầu cô phải tới một mình cho nên Ôn Ninh phải nhờ đồng nghiệp đợi ở bên ngoài.
Lỡ như cô không ra được thì cũng có người có thể báo cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.