Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 213: Đuổi cô ấy ra ngoài.
Sênh Sênh
05/03/2021
Ôn Ninh chờ rất lâu bên ngoài, đến khi ánh mắt cô mệt mỏi rồi mới nhìn thấy hội nghị kết thúc, người tham gia đi ra.
Người trong phòng đều là nhân vật có máu mặt, nhưng Ôn Ninh không hề hoa mắt chút nào cả, chỉ tìm bóng người Lục Tấn Uyên.
Không lâu sau, cô tìm thấy bóng lưng thẳng tắp kia trong đám trai tân thành công mặc đồ chỉnh tề... Lục Tấn Uyên mặc một chiếc áo gió dài, cúc áo không cài, lúc này bị gió thổi bay, trông tao nhã tự nhiên, cẩn thận cứng nhắc, thêm mấy phần phóng khoáng tự nhiên hơn những người khác.
Mà bên cạnh anh, cũng có thêm mấy cô gái độc thân xinh đẹp, dù đứng đâu, người đàn ông bên ngoài xuất chúng thế này cùng với gia thế to lớn như vậy đều là hàng hot.
Ôn Ninh nhìn một phụ nữ nước ngoài tóc vàng mắt xanh đến gần, vóc dáng người phụ nữ kia rất nóng bỏng, người thon và cao, mang giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn Lục Tấn Uyên vài cen ti mét, vóc dáng không thô kệch chút nào, vừa nhìn đã khiến máu huyết người ta dâng trào.
Tâm lý Ôn Ninh có hơi chua xót, cầm đồ trong tay đi tới.
Lục Tấn Uyên vốn muốn xua đuổi mấy người phụ nữ này, nhưng ánh mắt liếc nhìn bóng người Ôn Ninh cách đó không xa, vẻ mặt anh khẽ đình trệ, lập tức cắn răng nở nụ cười cứng ngắc với người phụ nữ kia.
“Cô vừa nói muốn cùng đi ăn tối?"
Catherine thấy Lục Tấn Uyên đang đối xử lạnh nhạt với cô ta lại đột nhiên đổi tính, vội vàng gật đầu: “Anh Lục có hứng thú sao?"
Ôn Ninh cau mày đi tới, Lục Tấn Uyên vậy mà không từ chối người phụ nữ nước ngoài này, nó không giống cách làm việc của anh.
Chỉ là dù khó chịu, cô vẫn đi tới gần Lục Tấn Uyên: “"Tấn Uyên, em tìm anh."
Nói xong liền giơ bình giữ ấm trong tay: "Em cố ý làm một phần canh anh thích ăn, anh muốn nếm thử không?"
Ôn Ninh nói lời này còn có ý ra uy, cô mới không muốn bị đánh bại bởi người phụ nữ nước ngoài này, nhìn dáng vẻ vừa nãy của cô ta, quả thực ánh mắt cũng sắp rớt ra ngoài rồi..
Ánh mắt Lục Tấn Uyên rơi vào chiếc bình giữ ấm bình thường trong tay Ôn Ninh, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng ánh mắt anh nhanh chóng tối lại: “Không, tôi không có thời gian."
"Catherine, tôi còn có việc muốn bàn với cô, chúng ta đi."
Lục Tấn Uyên ép bản thân không nhìn vẻ mặt của Ôn Ninh, đưa tay ra, để Catherine kéo lại tay mình, hai người đứng chung một chỗ, tựa như một tấm áp phích thời trang tuyệt đẹp.
Ôn Ninh choáng váng, không thể tin nổi mà nhìn biểu hiện của Lục Tấn Uyên, tuy rằng cô tự chủ trương chạy tới, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô đến thế sao? Hay là nói... Dáng vẻ bây giờ của mình khiến anh cảm thấy rất mất mặt?
Ôn Ninh không nhịn được mà nhìn bản thân một chút, bởi vì mang thai, cô chỉ có thể mặc một chiếc áo phông rộng rãi bình thường, còn ấu trĩ thêm hình nhân vật hoạt hình, chân đi giày bệt, không trang điểm. Thực sự nhạt nhẽo hơn người phụ nữ nước ngoài xinh đẹp trước mặt kia.
Ôn Ninh nở nụ cười lạnh, xem ra, hình ảnh hiện tại của cô thật sự không được đẹp mắt cho lắm, nhưng mà, Lục Tấn Uyên rõ ràng đã bảo cô đợi anh, lẽ nào đây là kết quả anh bảo cô đợi sao?
Lục Tấn Uyên nhanh chóng lên xe, không quay đầu nhìn Ôn Ninh một cái, động tác nhanh chóng, khiến Catherine xém chút không theo kịp: "Anh Lục, người phụ nữ kia quấy rầy anh sao? Có cần tôi gọi bảo vệ tới đuổi cô ấy đi không?"
Catherine sao mà không thấy được Ôn Ninh kì lạ, cô ta nghĩ, người phụ nữ bụng lớn kia nhất định thường xuyên đến đây quấy rầy Lục Tấn Uyên, mới khiến anh thất thố như thế.
"Bảo vệ, đuổi người phụ nữ kia ra ngoài.”
Người trong phòng đều là nhân vật có máu mặt, nhưng Ôn Ninh không hề hoa mắt chút nào cả, chỉ tìm bóng người Lục Tấn Uyên.
Không lâu sau, cô tìm thấy bóng lưng thẳng tắp kia trong đám trai tân thành công mặc đồ chỉnh tề... Lục Tấn Uyên mặc một chiếc áo gió dài, cúc áo không cài, lúc này bị gió thổi bay, trông tao nhã tự nhiên, cẩn thận cứng nhắc, thêm mấy phần phóng khoáng tự nhiên hơn những người khác.
Mà bên cạnh anh, cũng có thêm mấy cô gái độc thân xinh đẹp, dù đứng đâu, người đàn ông bên ngoài xuất chúng thế này cùng với gia thế to lớn như vậy đều là hàng hot.
Ôn Ninh nhìn một phụ nữ nước ngoài tóc vàng mắt xanh đến gần, vóc dáng người phụ nữ kia rất nóng bỏng, người thon và cao, mang giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn Lục Tấn Uyên vài cen ti mét, vóc dáng không thô kệch chút nào, vừa nhìn đã khiến máu huyết người ta dâng trào.
Tâm lý Ôn Ninh có hơi chua xót, cầm đồ trong tay đi tới.
Lục Tấn Uyên vốn muốn xua đuổi mấy người phụ nữ này, nhưng ánh mắt liếc nhìn bóng người Ôn Ninh cách đó không xa, vẻ mặt anh khẽ đình trệ, lập tức cắn răng nở nụ cười cứng ngắc với người phụ nữ kia.
“Cô vừa nói muốn cùng đi ăn tối?"
Catherine thấy Lục Tấn Uyên đang đối xử lạnh nhạt với cô ta lại đột nhiên đổi tính, vội vàng gật đầu: “Anh Lục có hứng thú sao?"
Ôn Ninh cau mày đi tới, Lục Tấn Uyên vậy mà không từ chối người phụ nữ nước ngoài này, nó không giống cách làm việc của anh.
Chỉ là dù khó chịu, cô vẫn đi tới gần Lục Tấn Uyên: “"Tấn Uyên, em tìm anh."
Nói xong liền giơ bình giữ ấm trong tay: "Em cố ý làm một phần canh anh thích ăn, anh muốn nếm thử không?"
Ôn Ninh nói lời này còn có ý ra uy, cô mới không muốn bị đánh bại bởi người phụ nữ nước ngoài này, nhìn dáng vẻ vừa nãy của cô ta, quả thực ánh mắt cũng sắp rớt ra ngoài rồi..
Ánh mắt Lục Tấn Uyên rơi vào chiếc bình giữ ấm bình thường trong tay Ôn Ninh, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng ánh mắt anh nhanh chóng tối lại: “Không, tôi không có thời gian."
"Catherine, tôi còn có việc muốn bàn với cô, chúng ta đi."
Lục Tấn Uyên ép bản thân không nhìn vẻ mặt của Ôn Ninh, đưa tay ra, để Catherine kéo lại tay mình, hai người đứng chung một chỗ, tựa như một tấm áp phích thời trang tuyệt đẹp.
Ôn Ninh choáng váng, không thể tin nổi mà nhìn biểu hiện của Lục Tấn Uyên, tuy rằng cô tự chủ trương chạy tới, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô đến thế sao? Hay là nói... Dáng vẻ bây giờ của mình khiến anh cảm thấy rất mất mặt?
Ôn Ninh không nhịn được mà nhìn bản thân một chút, bởi vì mang thai, cô chỉ có thể mặc một chiếc áo phông rộng rãi bình thường, còn ấu trĩ thêm hình nhân vật hoạt hình, chân đi giày bệt, không trang điểm. Thực sự nhạt nhẽo hơn người phụ nữ nước ngoài xinh đẹp trước mặt kia.
Ôn Ninh nở nụ cười lạnh, xem ra, hình ảnh hiện tại của cô thật sự không được đẹp mắt cho lắm, nhưng mà, Lục Tấn Uyên rõ ràng đã bảo cô đợi anh, lẽ nào đây là kết quả anh bảo cô đợi sao?
Lục Tấn Uyên nhanh chóng lên xe, không quay đầu nhìn Ôn Ninh một cái, động tác nhanh chóng, khiến Catherine xém chút không theo kịp: "Anh Lục, người phụ nữ kia quấy rầy anh sao? Có cần tôi gọi bảo vệ tới đuổi cô ấy đi không?"
Catherine sao mà không thấy được Ôn Ninh kì lạ, cô ta nghĩ, người phụ nữ bụng lớn kia nhất định thường xuyên đến đây quấy rầy Lục Tấn Uyên, mới khiến anh thất thố như thế.
"Bảo vệ, đuổi người phụ nữ kia ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.