Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 415: Khuyên bảo
Sênh Sênh
03/04/2021
“Được. Đó là điều nên làm. Bất kể em muốn làm gì, em thích là được, anh sẽ không xen vào. Nếu em không thích ai, chúng ta liền không quan tâm đến người đó nữa. Nếu em không thích làm gì, chúng ta sẽ không làm nữa.” Lục Tấn Uyên lập tức nói, chỉ sợ nói chậm cô sẽ đổi ý.
Ôn Ninh: "......"
Cô mím môi, về thái độ của Lục Tấn Uyên, cô không biết phải nói gì nữa. Dù gì đó cũng là mẹ ruột của anh mà.
Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng vừa rồi cô cũng có ý cố tình nói ra, nhưng không ngờ Lục Tấn Uyên sẽ nói ra những điều này, làm cô không biết phải làm sao.
“Ôn Ninh, anh đã nói, tin tưởng anh, anh sẽ giải quyết mọi trở ngại giữa chúng ta, chỉ mong em có thể cho anh một chút tin tưởng, đừng nhanh như vậy từ chối anh, được không?"
Ôn Ninh nhìn anh, con ngươi đen như mực của Lục Tấn Uyên hiện lên sự căng thắng, mang theo một sự sợ hãi không dễ phát hiện ra, cô hơi cụp mắt xuống.
Không thể phủ nhận ánh mắt của anh, làm cô... mềm lòng.
"Nói sau đi." Cô nhẹ nhàng nói.
Lục Tấn Uyên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ôn Ninh không đồng ý nhưng cũng không từ chối, đúng không? Chỉ cần cô không dứt khoát từ chối, có nghĩa là anh vẫn còn hi vọng sẽ thay đổi được mọi chuyện.
Nếu là lúc trước cô muốn rời đi, anh nhất định sẽ làm mọi cách ép buộc cô ở lại, nhưng hiện tại, anh không dám làm bất kì một hành động ép buộc nào cả.
Anh chỉ có thể nhìn cô rời đi, nhưng trước khi rời đi, anh nhờ quản gia cho người nhanh chóng chuẩn bị đồ dùng cần thiết hàng ngày cho con trai, lấy hai vali, đóng gói cả con trai gửi cho Ôn Ninh.
Cho dù Ôn Ninh không muốn gặp anh, nhưng chắc chắn với việc làm này của anh, cô cũng sẽ rất cảm động.
Sau khi khôi phục trí nhớ, cô không muốn rời xa con trai mình một chút nào, tất nhiên cô muốn để con trai có thể sống cùng với mình.
An Bảo cũng có thể thấy được giữa hai người có vấn đề khó nói, nên cậu nhóc ngoan ngoãn chuyển đến sống cùng mẹ, có thể sống cùng mẹ, cậu nhóc đương nhiên rất vui vẻ.
Còn đối với ba, nhóc chỉ có thể tỏ vẻ thật đồng cảm nha.
Trong góc nhỏ của quán cà phê, cửa sổ kính trong suốt, ánh sáng rực rỡ.
"Trời ạ, mới bao lâu không gặp cậu, tớ vừa nhìn thấy cậu liền cảm thấy cậu có gì đó khác trước đây."
"Hóa ra cậu đã khôi phục trí nhớ. Tên thật của cậu là Ôn Ninh sao, ừm, thật ra nghe hay hơn Đinh Vô Ưu đó. Đinh Thiên Vũ và gia đình anh ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, mang họ của anh ta cũng là một loại sỉ nhục."
Lê Tư Duệ và Ôn Ninh đang ngồi trên ghế sô pha, cà phê và một số món tráng miệng được đặt trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, rất thoải mái.
Ôn Ninh cười cười, không nói gì, sau khi khôi phục trí nhớ, đối với chuyện của Đinh Thiên Vũ, ngược lại cô nhìn nhận thêm được rất nhiều điều.
Nếu lúc đó là cô không biết nhà họ Đinh đã lừa gạt cô, cô vẫn sẽ rất cảm ơn nhà họ Đinh, nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa.
Mặc dù họ lừa dối cô, nhưng trong suốt năm năm, cô cũng được bọn họ chăm sóc, cho nên cũng coi như bù lại đi.
Cô chỉ quen biết mỗi Lê Tư Duệ và cô ấy cũng là bạn thân duy nhất của cô, những phiền muộn trong lòng cô, ngoại trừ nói với cô ấy, thì cô cũng chẳng biết phải nói với ai cả.
Lê Tư Duệ kinh ngạc nghe cô kể lại toàn bộ câu chuyện, cô ta có tính cách thẳng thắn và cuộc sống suôn sẻ.
Còn câu chuyện của Ôn Ninh lại phức tạp như đang xem một bộ phim truyền hình dài tập.
Cô ấy thực sự không ngờ rằng cuộc sống trước đây của bạn thân mình lại nhiều thăng trầm, buồn vui đan xen như vậy.
“Cậu nghĩ tớ có nên tha thứ cho Lục Tấn Uyên hay không? Tớ đến với anh ấy, có phải là một sai lầm, chỉ có ly hôn, mới tốt cho cả hai?"
Ôn Ninh cúi đầu khuấy ly cà phê trong tay, giọng nói của cô rất nhỏ, gần như thì thầm, cô không biết là đang hỏi Lê Tư Duệ hay là đang hỏi chính mình.
Lê Tư Duệ suy nghĩ một chút: “Thật ra, tớ lắng nghe hết câu chuyện của cậu, cũng không bằng chính cảm xúc trong trái tim cậu, cho nên, lời khuyên của tớ, có thể là không công bằng."
"Nói thực tế hơn, giữa hai người các cậu còn có An Bảo, và điều này có nghĩa là, cho dù hai người các cậu có ly hôn hay không, thì cũng không thể hoàn toàn không liên hệ với nhau được."
"Hơn nữa, tớ vẫn rất tin tưởng vào tình cảm giữa cậu và tổng giám đốc Uyên. Anh ấy là một tổng giám đốc lớn và có quyền lực như vậy. Theo như những gì cậu nói, nếu không thực sự yêu và quan tâm cậu, thì anh ấy cũng sẽ không làm nhiều việc như vậy."
“Và nếu cậu đã hỏi như vậy, có nghĩa là trong lòng cậu vẫn rất yêu anh ấy và vẫn dành tình cảm cho anh ấy, thậm chí còn sâu đậm hơn những gì cậu nghĩ.”
“Trong trường hợp đó, hãy làm một phép liên tưởng thực tế đi."
"Nếu cậu không tha thứ cho anh ấy và kiên quyết không ở bên anh ấy, thì cả cậu và anh ấy, cả An Bảo đều sẽ rất đau khổ. Hơn nữa, An Bảo vẫn còn nhỏ như vậy, tổn thương mà cậu nhóc phải chịu nhất định sẽ là nhiều nhất."
"Nói cách khác, nếu cậu tha thứ cho anh ấy, hai người vẫn lựa chọn ở bên nhau, thì anh ấy hẳn là rất vui vẻ, An Bảo cũng vui vẻ. Về phần cậu, nếu
Ôn Ninh: "......"
Cô mím môi, về thái độ của Lục Tấn Uyên, cô không biết phải nói gì nữa. Dù gì đó cũng là mẹ ruột của anh mà.
Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng vừa rồi cô cũng có ý cố tình nói ra, nhưng không ngờ Lục Tấn Uyên sẽ nói ra những điều này, làm cô không biết phải làm sao.
“Ôn Ninh, anh đã nói, tin tưởng anh, anh sẽ giải quyết mọi trở ngại giữa chúng ta, chỉ mong em có thể cho anh một chút tin tưởng, đừng nhanh như vậy từ chối anh, được không?"
Ôn Ninh nhìn anh, con ngươi đen như mực của Lục Tấn Uyên hiện lên sự căng thắng, mang theo một sự sợ hãi không dễ phát hiện ra, cô hơi cụp mắt xuống.
Không thể phủ nhận ánh mắt của anh, làm cô... mềm lòng.
"Nói sau đi." Cô nhẹ nhàng nói.
Lục Tấn Uyên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ôn Ninh không đồng ý nhưng cũng không từ chối, đúng không? Chỉ cần cô không dứt khoát từ chối, có nghĩa là anh vẫn còn hi vọng sẽ thay đổi được mọi chuyện.
Nếu là lúc trước cô muốn rời đi, anh nhất định sẽ làm mọi cách ép buộc cô ở lại, nhưng hiện tại, anh không dám làm bất kì một hành động ép buộc nào cả.
Anh chỉ có thể nhìn cô rời đi, nhưng trước khi rời đi, anh nhờ quản gia cho người nhanh chóng chuẩn bị đồ dùng cần thiết hàng ngày cho con trai, lấy hai vali, đóng gói cả con trai gửi cho Ôn Ninh.
Cho dù Ôn Ninh không muốn gặp anh, nhưng chắc chắn với việc làm này của anh, cô cũng sẽ rất cảm động.
Sau khi khôi phục trí nhớ, cô không muốn rời xa con trai mình một chút nào, tất nhiên cô muốn để con trai có thể sống cùng với mình.
An Bảo cũng có thể thấy được giữa hai người có vấn đề khó nói, nên cậu nhóc ngoan ngoãn chuyển đến sống cùng mẹ, có thể sống cùng mẹ, cậu nhóc đương nhiên rất vui vẻ.
Còn đối với ba, nhóc chỉ có thể tỏ vẻ thật đồng cảm nha.
Trong góc nhỏ của quán cà phê, cửa sổ kính trong suốt, ánh sáng rực rỡ.
"Trời ạ, mới bao lâu không gặp cậu, tớ vừa nhìn thấy cậu liền cảm thấy cậu có gì đó khác trước đây."
"Hóa ra cậu đã khôi phục trí nhớ. Tên thật của cậu là Ôn Ninh sao, ừm, thật ra nghe hay hơn Đinh Vô Ưu đó. Đinh Thiên Vũ và gia đình anh ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, mang họ của anh ta cũng là một loại sỉ nhục."
Lê Tư Duệ và Ôn Ninh đang ngồi trên ghế sô pha, cà phê và một số món tráng miệng được đặt trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, rất thoải mái.
Ôn Ninh cười cười, không nói gì, sau khi khôi phục trí nhớ, đối với chuyện của Đinh Thiên Vũ, ngược lại cô nhìn nhận thêm được rất nhiều điều.
Nếu lúc đó là cô không biết nhà họ Đinh đã lừa gạt cô, cô vẫn sẽ rất cảm ơn nhà họ Đinh, nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa.
Mặc dù họ lừa dối cô, nhưng trong suốt năm năm, cô cũng được bọn họ chăm sóc, cho nên cũng coi như bù lại đi.
Cô chỉ quen biết mỗi Lê Tư Duệ và cô ấy cũng là bạn thân duy nhất của cô, những phiền muộn trong lòng cô, ngoại trừ nói với cô ấy, thì cô cũng chẳng biết phải nói với ai cả.
Lê Tư Duệ kinh ngạc nghe cô kể lại toàn bộ câu chuyện, cô ta có tính cách thẳng thắn và cuộc sống suôn sẻ.
Còn câu chuyện của Ôn Ninh lại phức tạp như đang xem một bộ phim truyền hình dài tập.
Cô ấy thực sự không ngờ rằng cuộc sống trước đây của bạn thân mình lại nhiều thăng trầm, buồn vui đan xen như vậy.
“Cậu nghĩ tớ có nên tha thứ cho Lục Tấn Uyên hay không? Tớ đến với anh ấy, có phải là một sai lầm, chỉ có ly hôn, mới tốt cho cả hai?"
Ôn Ninh cúi đầu khuấy ly cà phê trong tay, giọng nói của cô rất nhỏ, gần như thì thầm, cô không biết là đang hỏi Lê Tư Duệ hay là đang hỏi chính mình.
Lê Tư Duệ suy nghĩ một chút: “Thật ra, tớ lắng nghe hết câu chuyện của cậu, cũng không bằng chính cảm xúc trong trái tim cậu, cho nên, lời khuyên của tớ, có thể là không công bằng."
"Nói thực tế hơn, giữa hai người các cậu còn có An Bảo, và điều này có nghĩa là, cho dù hai người các cậu có ly hôn hay không, thì cũng không thể hoàn toàn không liên hệ với nhau được."
"Hơn nữa, tớ vẫn rất tin tưởng vào tình cảm giữa cậu và tổng giám đốc Uyên. Anh ấy là một tổng giám đốc lớn và có quyền lực như vậy. Theo như những gì cậu nói, nếu không thực sự yêu và quan tâm cậu, thì anh ấy cũng sẽ không làm nhiều việc như vậy."
“Và nếu cậu đã hỏi như vậy, có nghĩa là trong lòng cậu vẫn rất yêu anh ấy và vẫn dành tình cảm cho anh ấy, thậm chí còn sâu đậm hơn những gì cậu nghĩ.”
“Trong trường hợp đó, hãy làm một phép liên tưởng thực tế đi."
"Nếu cậu không tha thứ cho anh ấy và kiên quyết không ở bên anh ấy, thì cả cậu và anh ấy, cả An Bảo đều sẽ rất đau khổ. Hơn nữa, An Bảo vẫn còn nhỏ như vậy, tổn thương mà cậu nhóc phải chịu nhất định sẽ là nhiều nhất."
"Nói cách khác, nếu cậu tha thứ cho anh ấy, hai người vẫn lựa chọn ở bên nhau, thì anh ấy hẳn là rất vui vẻ, An Bảo cũng vui vẻ. Về phần cậu, nếu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.