Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 480: Muốn trả thù
Sênh Sênh
12/04/2021
“Càng huống hồ, cô Tina không chỉ là cướp đi tác phẩm tâm huyết của người khác, còn là mượn những thứ không thuộc về mình, lại hắt nước bẩn lên người vô tội, loại hành vi này quả thực là không biết xấu hổ."
Ôn Ninh càng nói lại càng cảm thấy tủi thân, trong giọng nói mang theo vài phần đắng chát, lúc này đã không giữ được bình tĩnh.
Mấy ngày này Tina có thể nói rằng không từ bất cứ thủ đoạn nào mua chuộc rất nhiều tờ báo đả kích, phê phán tất cả mọi mặt của cô.
Nếu như không phải nhờ có Lục Tấn Uyên chống đỡ cho cô, còn có Lục An Bảo ngỗi ngày đều bên cạnh cô, không để cho cô nghĩ đến những việc phiền lòng đó, bây giờ tinh thần cô chắc chắn đã bên bờ vực sụp đổ rồi.
"Cho nên tôi cũng hy vọng các vị bạn bè phóng viên có mặt tại đây, sau này nếu như có gặp sự việc như thế này, có thể điều ra rõ ràng, đừng chỉ nghe sao nghĩ vậy, tin đồn là thứ làm tổn thương người ta nhiều nhất.”
Ôn Ninh nói xong, Lục Tấn Uyên có phần đau lòng, anh biết Ôn Ninh tủi thân, lúc này cô không nhịn được nữa thể hiện trước mặt nhiều người như vậy, có thể thấy được cảm nhận chân thực phát ra từ tận đáy lòng.
“Đến đây thôi, chân tướng sự việc như thế nào tôi nghĩ mọi người đều đã hiểu rõ, nên viết như thế nào trong lòng các vị đều rõ."
Lục Tấn Uyên nhàn nhạt mở miệng, đi đến đằng sau, nắm tay Ôn Ninh dường như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Buổi họp báo này cũng kết thúc như vậy, các phóng viên cũng lục đục rời đi, không ít người trên mặt còn hơi hổ thẹn, dù sao số lượng người tát nước theo mưa cũng không ít.
Cho đến khi người đã đi hết, Lục Tấn Uyên mới ôm Ôn Ninh vào lòng, cẩn thận an ủi cô.
Ôn Ninh cũng không đẩy anh ra, giây phút này cô cảm giác được vòng ôm của Lục Tấn Uyên ấm áp như vậy, từ đó cô có thêm được dũng khí và sức mạnh.
Chỉ là trong lúc hai người đang yên lặng ôm nhau, Ôn Ninh bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt tò mò của Rosalia.
Đối với cô bé mà nói, cô bé không hề hiểu hai người đang làm gì, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.
Ôn Ninh đỏ mặt, ngại ngùng đẩy Lục Tấn Uyên ra: “Việc này xem như đã giải quyết xong, nhưng...”
Cô muốn nói lại thôi nhìn Rosalia một cái, đối với đứa trẻ này, cô đồng tình, cũng muốn giúp đỡ.
Có điều không biết làm thế nào mới tốt.
Lục Tấn Uyên rất hiểu Ôn Ninh, thậm chí cô không nói ra anh cũng biết cô muốn làm gì.
“Người nhà của cô bé đã quay về nước rồi."
Thím của Rosalia sợ Lục Tấn Uyên sẽ làm gì mình, cho nên nhân lúc không ai chú ý đã bỏ trốn rồi.
Thậm chí còn vứt luôn Rosalia lại.
Điều này làm cho Lục Tấn Uyên rất đau đầu, ai có thể ngờ tới người phụ nữ kia thế mà lại vừa nhát gan vừa nhẫn tâm đến vậy, cháu gái ruột mà cũng nói bỏ là bỏ.
"Vậy phải làm sao?"
Ôn Ninh vừa nghĩ lại thấy áy náy, lỡ như vì chuyện của cô mà làm cho Rosalia phải mất đi người thân, bệnh tình càng nghiêm trọng, vậy cô có lỗi lớn rồi. Cô sẽ ân hận cả đời mất.
"Anh đã liên hệ bác sĩ có tiếng rồi, khai thông tâm lý của cô bé, An Minh đã đưa cô bé đi kiểm tra qua rồi, cơ quan phát âm của cô bé không có vấn đề, chỉ có điều vì chướng ngại tâm lý nên mới không nói chuyện, chỉ cần điều trị tốt thì khả năng hồi phục rất lớn. Đợi cô bé hồi phục lại rồi xem xem cô bé muốn như thế nào đi.”
Nghe xong lời nói của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh gật đầu, như thế này cũng tốt, nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé, vậy cũng coi như làm được một việc tốt.
Ngay sau đó cô liền trực tiếp nói cho Rosalia biết chuyện này.
Nhưng ngoài dự đoán, cô bé không hề thể hiện sự vui vẻ, ngược lại còn có phần bất an.
“Sao vậy? Lẽ nào em không muốn gặp bác sĩ?"
Cô bé cúi đầu, chầm chậm viết lên giấy mấy chữ: “Không có tiền đi khám bệnh."
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy nhói lòng, xem ra cái cô bé gọi là người nhà cũng giống như cha mẹ chị em của cô, vốn dĩ không có tình thân gì đáng kể.
"Không sao, với tài năng thiết kế của em, chữa bệnh xong rồi là có thể làm việc, hoặc là em có thể đến tập đoàn Lục thị thử xem?”
Nói đến đây, Ôn Ninh khó tránh được cảm thấy phấn khởi, dù sao năng lực của Rosalia được đặt ở đây, sau khi cô rời đi vừa hay tập đoàn Lục thị cũng thiếu một nhà thiết kế, nếu như có thể để cô bé thay thế thì lại càng hoàn mỹ.
“Công ty của tụi chị rất có nề nếp, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không có ai có thể giành lấy tác phẩm của em nữa, em có thể yên tâm, tất cả mọi tác phẩm đều vẫn sẽ thuộc về em."
Nghe đến đây, Rosalia cuối cùng cũng an tâm, đồng ý với lời nói của Ôn Ninh.
Thấy cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa cho cô bé, Ôn Ninh cảm thấy trong lòng như trút bỏ được tảng đá lớn, Lục Tấn Uyên gọi An Minh tới bảo anh ấy sắp xếp chuyện khám bệnh tiếp theo.
Không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Tấn Uyên từ sau lưng ôm lấy Ôn Ninh: “Sao em lại gấp gáp để cô bé đến tập đoàn thế, có phải là bởi vì em muốn để cô bé thay thế vị trí của em?
Ôn Ninh nghe thấy suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu, ngại ngùng cười: "Chỉ là cảm thấy người tài như vậy nếu như không nhanh chóng hạ thủ thì sẽ bị công ty khác cướp đi, vậy không phải đáng tiếc lắm sao? Ừm, em cũng là vì suy nghĩ đến lợi ích của công ty."
“Tốt nhất là vậy."
Lục Tấn Uyên làm sao không nhìn thấu trong lòng cô đang nghĩ gì, người phụ nữ này lại nghĩ đến làm sao để chạy trốn khỏi anh rồi.
Xem ra anh còn phải nghĩ một chút biện pháp, làm cho cô không thể mất tích khỏi tầm mắt anh quá lâu được.
“Nói thì nói vậy, nhưng người Rosalia quen thuộc nhất vẫn là em."
Lục Tấn Uyên chầm chậm mở miệng, đây không phải là anh tìm lý do, có thể bởi vì bình thường anh luôn nghiêm mặt, một cô gái nhỏ như vậy đối với anh luôn có chút sợ hãi.
Chỉ có sau khi Ôn Ninh đến, cô bé mới giống như được thả lỏng một chút.
"Sau này vẫn rất cần em giúp đỡ cô bé nhiều, giúp cho cô bé hòa nhập bình thường với bầu không khí của công ty."
Ôn Ninh nghe xong, có chút không biết làm sao.
Sao lại cảm thấy giống như trước mặt mình lại bị người ta đào một cái hố.
Thế nhưng cô lại không có cách nào trốn được.
Dù sao nói muốn Rosalia đến tập đoàn Lục thị cũng là mình, cô không phải là người không có trách nhiệm.
Ôn Ninh càng nói lại càng cảm thấy tủi thân, trong giọng nói mang theo vài phần đắng chát, lúc này đã không giữ được bình tĩnh.
Mấy ngày này Tina có thể nói rằng không từ bất cứ thủ đoạn nào mua chuộc rất nhiều tờ báo đả kích, phê phán tất cả mọi mặt của cô.
Nếu như không phải nhờ có Lục Tấn Uyên chống đỡ cho cô, còn có Lục An Bảo ngỗi ngày đều bên cạnh cô, không để cho cô nghĩ đến những việc phiền lòng đó, bây giờ tinh thần cô chắc chắn đã bên bờ vực sụp đổ rồi.
"Cho nên tôi cũng hy vọng các vị bạn bè phóng viên có mặt tại đây, sau này nếu như có gặp sự việc như thế này, có thể điều ra rõ ràng, đừng chỉ nghe sao nghĩ vậy, tin đồn là thứ làm tổn thương người ta nhiều nhất.”
Ôn Ninh nói xong, Lục Tấn Uyên có phần đau lòng, anh biết Ôn Ninh tủi thân, lúc này cô không nhịn được nữa thể hiện trước mặt nhiều người như vậy, có thể thấy được cảm nhận chân thực phát ra từ tận đáy lòng.
“Đến đây thôi, chân tướng sự việc như thế nào tôi nghĩ mọi người đều đã hiểu rõ, nên viết như thế nào trong lòng các vị đều rõ."
Lục Tấn Uyên nhàn nhạt mở miệng, đi đến đằng sau, nắm tay Ôn Ninh dường như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Buổi họp báo này cũng kết thúc như vậy, các phóng viên cũng lục đục rời đi, không ít người trên mặt còn hơi hổ thẹn, dù sao số lượng người tát nước theo mưa cũng không ít.
Cho đến khi người đã đi hết, Lục Tấn Uyên mới ôm Ôn Ninh vào lòng, cẩn thận an ủi cô.
Ôn Ninh cũng không đẩy anh ra, giây phút này cô cảm giác được vòng ôm của Lục Tấn Uyên ấm áp như vậy, từ đó cô có thêm được dũng khí và sức mạnh.
Chỉ là trong lúc hai người đang yên lặng ôm nhau, Ôn Ninh bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt tò mò của Rosalia.
Đối với cô bé mà nói, cô bé không hề hiểu hai người đang làm gì, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.
Ôn Ninh đỏ mặt, ngại ngùng đẩy Lục Tấn Uyên ra: “Việc này xem như đã giải quyết xong, nhưng...”
Cô muốn nói lại thôi nhìn Rosalia một cái, đối với đứa trẻ này, cô đồng tình, cũng muốn giúp đỡ.
Có điều không biết làm thế nào mới tốt.
Lục Tấn Uyên rất hiểu Ôn Ninh, thậm chí cô không nói ra anh cũng biết cô muốn làm gì.
“Người nhà của cô bé đã quay về nước rồi."
Thím của Rosalia sợ Lục Tấn Uyên sẽ làm gì mình, cho nên nhân lúc không ai chú ý đã bỏ trốn rồi.
Thậm chí còn vứt luôn Rosalia lại.
Điều này làm cho Lục Tấn Uyên rất đau đầu, ai có thể ngờ tới người phụ nữ kia thế mà lại vừa nhát gan vừa nhẫn tâm đến vậy, cháu gái ruột mà cũng nói bỏ là bỏ.
"Vậy phải làm sao?"
Ôn Ninh vừa nghĩ lại thấy áy náy, lỡ như vì chuyện của cô mà làm cho Rosalia phải mất đi người thân, bệnh tình càng nghiêm trọng, vậy cô có lỗi lớn rồi. Cô sẽ ân hận cả đời mất.
"Anh đã liên hệ bác sĩ có tiếng rồi, khai thông tâm lý của cô bé, An Minh đã đưa cô bé đi kiểm tra qua rồi, cơ quan phát âm của cô bé không có vấn đề, chỉ có điều vì chướng ngại tâm lý nên mới không nói chuyện, chỉ cần điều trị tốt thì khả năng hồi phục rất lớn. Đợi cô bé hồi phục lại rồi xem xem cô bé muốn như thế nào đi.”
Nghe xong lời nói của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh gật đầu, như thế này cũng tốt, nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé, vậy cũng coi như làm được một việc tốt.
Ngay sau đó cô liền trực tiếp nói cho Rosalia biết chuyện này.
Nhưng ngoài dự đoán, cô bé không hề thể hiện sự vui vẻ, ngược lại còn có phần bất an.
“Sao vậy? Lẽ nào em không muốn gặp bác sĩ?"
Cô bé cúi đầu, chầm chậm viết lên giấy mấy chữ: “Không có tiền đi khám bệnh."
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy nhói lòng, xem ra cái cô bé gọi là người nhà cũng giống như cha mẹ chị em của cô, vốn dĩ không có tình thân gì đáng kể.
"Không sao, với tài năng thiết kế của em, chữa bệnh xong rồi là có thể làm việc, hoặc là em có thể đến tập đoàn Lục thị thử xem?”
Nói đến đây, Ôn Ninh khó tránh được cảm thấy phấn khởi, dù sao năng lực của Rosalia được đặt ở đây, sau khi cô rời đi vừa hay tập đoàn Lục thị cũng thiếu một nhà thiết kế, nếu như có thể để cô bé thay thế thì lại càng hoàn mỹ.
“Công ty của tụi chị rất có nề nếp, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không có ai có thể giành lấy tác phẩm của em nữa, em có thể yên tâm, tất cả mọi tác phẩm đều vẫn sẽ thuộc về em."
Nghe đến đây, Rosalia cuối cùng cũng an tâm, đồng ý với lời nói của Ôn Ninh.
Thấy cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa cho cô bé, Ôn Ninh cảm thấy trong lòng như trút bỏ được tảng đá lớn, Lục Tấn Uyên gọi An Minh tới bảo anh ấy sắp xếp chuyện khám bệnh tiếp theo.
Không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Tấn Uyên từ sau lưng ôm lấy Ôn Ninh: “Sao em lại gấp gáp để cô bé đến tập đoàn thế, có phải là bởi vì em muốn để cô bé thay thế vị trí của em?
Ôn Ninh nghe thấy suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu, ngại ngùng cười: "Chỉ là cảm thấy người tài như vậy nếu như không nhanh chóng hạ thủ thì sẽ bị công ty khác cướp đi, vậy không phải đáng tiếc lắm sao? Ừm, em cũng là vì suy nghĩ đến lợi ích của công ty."
“Tốt nhất là vậy."
Lục Tấn Uyên làm sao không nhìn thấu trong lòng cô đang nghĩ gì, người phụ nữ này lại nghĩ đến làm sao để chạy trốn khỏi anh rồi.
Xem ra anh còn phải nghĩ một chút biện pháp, làm cho cô không thể mất tích khỏi tầm mắt anh quá lâu được.
“Nói thì nói vậy, nhưng người Rosalia quen thuộc nhất vẫn là em."
Lục Tấn Uyên chầm chậm mở miệng, đây không phải là anh tìm lý do, có thể bởi vì bình thường anh luôn nghiêm mặt, một cô gái nhỏ như vậy đối với anh luôn có chút sợ hãi.
Chỉ có sau khi Ôn Ninh đến, cô bé mới giống như được thả lỏng một chút.
"Sau này vẫn rất cần em giúp đỡ cô bé nhiều, giúp cho cô bé hòa nhập bình thường với bầu không khí của công ty."
Ôn Ninh nghe xong, có chút không biết làm sao.
Sao lại cảm thấy giống như trước mặt mình lại bị người ta đào một cái hố.
Thế nhưng cô lại không có cách nào trốn được.
Dù sao nói muốn Rosalia đến tập đoàn Lục thị cũng là mình, cô không phải là người không có trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.