Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 50: Thật xấu hổ
Sênh Sênh
21/02/2021
Thông tin này bao gồm tất cả các khía cạnh của Ôn Ninh từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, điều khiến Lục Tấn Uyên ngạc nhiên nhất là điểm số ở trường trung học của cô thực sự xuất sắc.
Nếu không phải là do vụ tai nạn xe hơi, cô đã có thể vào một trường đại học tốt và có một tấm bằng xuất sắc rồi, ít nhất, cũng không giống như bây giờ...
Nhưng khi anh nghĩ đến vụ tai nạn xe hơi thảm khốc, người đàn ông cau mày, trái tim anh đột nhiên có chút cáu kỉnh, anh tháo cà vạt.
Lục Tấn Uyên luôn nghĩ rằng anh không phải là vị cha xứ từ bi, nhưng vừa nãy, anh thực sự dấy lên một chút thương xót cho Ôn Ninh mà anh đáng nhẽ không nên có.
Hại người khác bị thương vi phạm pháp luật, chưa kể đến việc Ôn Ninh đã bỏ chạy, cô xứng đáng bị vào tù, nhưng tại sao anh lại đồng cảm với một kẻ đi hại người chứ?
Điều này không giống với anh.
Nghĩ đến đó, Lục Tấn Uyên không còn tâm trạng để tiếp tục xem nữa, anh ném những tài liệu còn lại cho An Thần, "Mang nó đi tiêu hủy, đừng để ai biết rằng tôi đã bảo anh đi điều tra việc này."
An Thần gật đầu, nghĩ rằng, vận may của Ôn Ninh thực quá tệ, nếu ông chủ tiếp tục theo dõi, nói không chừng sẽ biết được mẹ cô ấy đang bị liệt trên giường, vạn nhất đồng cảm có thể ra tay cứu giúp.
Nhưng nói cho cùng anh chỉ là một trợ lý làm việc vì miếng cơm manh áo mà thôi, An Thần cũng không nói nhiều, thu gom tài liệu lại.
Trong vài ngày tới, Ôn Ninh sẽ ở lại bệnh viện.
Có lẽ bởi vì Lục Tấn Uyên đã đưa cô đến đây, bệnh viện đã đặc biệt chăm sóc cho tình trạng của cô, sắp xếp các cuộc kiểm tra tỉ mỉ khác nhau, nhưng nhờ nó mà Ôn Ninh đã phát hiện ra nhiều bệnh vặt bình thường cô không nghĩ đến.
"Cô Ôn, cô còn quá trẻ, sao lại có nhiều mầm bệnh vậy chứ, nếu không chăm sóc tốt nhất định sau này sẽ phải chịu khổ."
Nghe những lời của bác sĩ, Ôn Ninh có chút bất lực. Tất cả gốc rễ của những căn bệnh của cô cả lớn và nhỏ, đều bị khi cô ở trong tù. Cô không đủ ăn không đủ mặc. Cô thường bị bắt nạt bởi những kẻ coi thường mình, ngay cả trong mùa đông lạnh giá, vào tháng mười hai âm lịch cô cũng bị bắt ra ngoài để lau sàn nhà, cơ thể cứng rắn của cô dù có khỏe mạnh đến mức nào cũng không thể chịu nổi.
Đây là lần đầu tiên có người quan tâm lo lắng đến sức khỏe của cô như vậy, mặc dù cô biết rằng đây chỉ là công việc của bác sĩ, Ôn Ninh vẫn mỉm cười và cảm ơn cô ấy.
Lấy một ít thuốc từ phòng điều trị, Ôn Ninh chuẩn bị quay trở lại phòng bệnh của mình. Lúc này, một người đàn ông vội vã bước ra nghe điện thoại, không chú ý liền ra vào cơ thể của Ôn Ninh.
Người đàn ông đó rất cao, va vào Ôn Ninh, khiến trọng lượng cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, mông cô va mạnh xuống nền đất, không khỏi kéo đến một trận đau âm ỉ.
Người này, thực sự mù rồi sao...
Ôn Ninh nghiến răng nghiến lợi trong đau đớn, người đàn ông nhận ra anh dường như va vào ai đó, "Xin lỗi, tôi vừa nãy không nhìn đường, để tôi đỡ cô đứng dậy ... không đúng, là Ôn Ninh sao?"
Trước khi nói xong câu này, tay của người đàn ông chợt dừng lại trong không trung, Ôn Ninh ngẩng đầu lên, chỉ ngay sau đó cô mới nhận ra đó là Dư Phi Minh.
Một tia chán ghét lóe lên trong đáy mắt Ôn Ninh, những sự việc lần trước xảy ra ở Ôn gia, mới khiến cô hoàn toàn nhận ra bộ mặt thật của anh ta.
Thậm chí, khi vừa nhìn thấy khuôn mặt của Dư Phi Minh đã khiến cô nhớ đến sự việc vụng trộm của hai người ngày hôm đó, điều đó thực sự khiến cô cảm thấy chán ghét buồn nôn.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Vì vậy, Ôn Ninh không cần đến sự hỗ trợ của anh ta, cô nén chịu đựng cơn đau rát từ đốt sống lưng, từ từ đứng dậy.
Dư Phi Minh quả thực là sao chổi của cô mà, Ôn Ninh chưa bao giờ thấy tốt đẹp gì khi gặp anh cả.
Trong khi vừa phàn nàn trong lòng, Ôn Ninh quay người lại và rời đi mà không thèm nhìn người đàn ông phiền phức trước mặt.
Dư Phi Minh hoàn toàn bị phớt lờ, cảm thấy có chút không vui trong lòng, trước đây Ôn Ninh đều rất nhiệt tình khi gặp anh, nhưng bây giờ lại phớt lờ không thèm để ý đến anh như vậy.
"Dừng lại, Ôn Ninh, tại sao cô lại ở đây?" Dư Phi Minh chặn trước mặt cô khi cô mới đi được vài bước, nhìn cô rồi nở một nụ cười giễu cợt.
Ôn Ninh nhìn vẻ mặt không cười của anh, trong lòng ngoài phiền phức, thì chỉ có thấy rất phiền phức mà thôi.
Người này, không phải nói là cô tránh xa anh ta một chút hay sao, cô cũng không muốn chú ý đến anh như ý anh ta muốn, nhưng lại muốn đuổi theo cô gây rắc rối sao.
Đây là đang khiêu khích sao?
"Trong bệnh viện thì có thể làm gì khác chứ? Tất nhiên là khám bệnh rồi." Ôn Ninh nhìn biểu cảm ngốc nghếch của anh ta, "Nếu không có việc gì khác, phiền anh tránh ra, đừng đứng đây cản đường tôi nữa."
Ôn Ninh vậy mà lại ghét anh cản đường cô sao? Dư Phi Minh nheo mắt nhìn người phụ nữ mặc áo bệnh nhân trước mặt.
So với lần trước gặp mặt, nước da của cô ấy có vẻ tốt hơn, khuôn mặt cô không quá nhợt nhạt, khuôn mặt thanh tú tinh tế không chút bụi trần, không giống như vẻ đẹp hào phóng động lòng người của Ôn Lam, vẻ đẹp của Ôn Ninh giống như một bông huệ hoang dã, toát ra hơi thở lạnh lùng.
"Khám bệnh sao, đây cũng không phải nơi cô có thể đến? Biết đây là đâu không? Phòng bệnh Vip, cô có đủ khả năng trả tiền viện phí sao?"
Ôn Ninh thực sự muốn cười vào mặt anh ta, nhìn thấy ánh mắt đắc thắng giống như chú chó của Dư Phi Minh, cô chỉ cảm thấy rằng mình trước kia bị mù rồi, lại có thể gọi loại người này là anh chứ, vẫn nghĩ rằng anh ta là người tốt, căn bản chỉ là một tên tiểu nhân thấp hèn mà thôi.
"Xin lỗi, điều này có liên quan gì đến anh sao, phiền anh tránh sang một bên." Ôn Ninh nói, không chút biểu cảm nào trên khuôn mặt.
Ít nhất, Dư Phi Minh không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào tình cảm còn sót lại của Ôn Ninh dành cho anh, cô bình tĩnh như thể không quan tâm đến anh ở đó vậy.
Sự thực này, khiến Dư Phi Minh có chút không vui.
"Đừng giả vờ nữa, nói đi, có phải cô biết ông tôi bị bệnh, vì vậy muốn đến đây để giả vờ đáng thương, cầu xin ông tôi hãy để tôi cưới cô đúng không, hay là...cô chỉ muốn giả vờ bị bệnh để đến hy vọng chiếm được cảm tình của tôi đúng không?"
Ôn Ninh không khỏi cau mày, trí tưởng tượng của người này quả thực là phong phú, hơn nữa, còn tự nhận mình tốt đẹp lắm, chỉ là, những biểu hiện của cô đều rơi vào mắt Dư Phi Minh, lương tâm không hề cảm thấy tội lỗi sau khi sự việc bị phơi bày.
"Đúng vậy rồi, cô đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ, chỉ vì tôi, mà cô lãng phí nhiều công sức vậy sao."
"Có điều, ngay cả khi cô làm những điều này đi chăng nữa cũng vô dụng mà thôi, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thèm để ý đến kẻ đã từng ngồi tù như cô đâu, cô nên giữ tâm trí của mình, nhanh chóng rời khỏi đây đi."
Ôn Ninh lần này thực sự không thể nhìn được nữa rồi, cô cười khẩy, "Dư Phi Minh, tại sao trước đây tôi lại không thấy khuôn mặt dày của anh chứ, anh cho rằng là tôi cố tình giả bệnh đến đây để gặp anh sao cơ chứ?"
"Anh với Ôn Lam đôi tình nhân gian phu dâm phụ các người, ở bên nhau đúng là thật hợp. Vì vậy những gì anh vừa nói, tôi trả lại cho anh, tôi, Ôn Ninh, khinh thường loại đàn ông ô uế như anh, ngay cả khi những người đàn ông trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng sẽ không thèm nghĩ tới anh, nghe rõ chứ? "
Nói xong, Ôn Ninh vòng qua người Dư Phi Minh và chuẩn bị rời đi, bị cô chế giễu sắc mặt anh bỗng trở nên tái xanh, anh nắm lấy cổ tay cô lại.
Dù sao đi nữa Dư Phi Minh anh đây cũng là thế hệ giàu có thứ hai, từ nhỏ đã được Dư gia nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đây lại bị người phụ nữ thối tha này châm biếm.
Đặc biệt, đó lại là Ôn Ninh, người mà anh nhìn không vừa mắt, sự sỉ nhục càng mãnh liệt.
"Ôn Ninh, cô là rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không, được, nếu cô đã nói vậy, tôi không cần giữ lại thể diện cho cô nữa, bây giờ tôi sẽ yêu cầu bảo vệ ném cô ra ngoài!"
Nếu không phải là do vụ tai nạn xe hơi, cô đã có thể vào một trường đại học tốt và có một tấm bằng xuất sắc rồi, ít nhất, cũng không giống như bây giờ...
Nhưng khi anh nghĩ đến vụ tai nạn xe hơi thảm khốc, người đàn ông cau mày, trái tim anh đột nhiên có chút cáu kỉnh, anh tháo cà vạt.
Lục Tấn Uyên luôn nghĩ rằng anh không phải là vị cha xứ từ bi, nhưng vừa nãy, anh thực sự dấy lên một chút thương xót cho Ôn Ninh mà anh đáng nhẽ không nên có.
Hại người khác bị thương vi phạm pháp luật, chưa kể đến việc Ôn Ninh đã bỏ chạy, cô xứng đáng bị vào tù, nhưng tại sao anh lại đồng cảm với một kẻ đi hại người chứ?
Điều này không giống với anh.
Nghĩ đến đó, Lục Tấn Uyên không còn tâm trạng để tiếp tục xem nữa, anh ném những tài liệu còn lại cho An Thần, "Mang nó đi tiêu hủy, đừng để ai biết rằng tôi đã bảo anh đi điều tra việc này."
An Thần gật đầu, nghĩ rằng, vận may của Ôn Ninh thực quá tệ, nếu ông chủ tiếp tục theo dõi, nói không chừng sẽ biết được mẹ cô ấy đang bị liệt trên giường, vạn nhất đồng cảm có thể ra tay cứu giúp.
Nhưng nói cho cùng anh chỉ là một trợ lý làm việc vì miếng cơm manh áo mà thôi, An Thần cũng không nói nhiều, thu gom tài liệu lại.
Trong vài ngày tới, Ôn Ninh sẽ ở lại bệnh viện.
Có lẽ bởi vì Lục Tấn Uyên đã đưa cô đến đây, bệnh viện đã đặc biệt chăm sóc cho tình trạng của cô, sắp xếp các cuộc kiểm tra tỉ mỉ khác nhau, nhưng nhờ nó mà Ôn Ninh đã phát hiện ra nhiều bệnh vặt bình thường cô không nghĩ đến.
"Cô Ôn, cô còn quá trẻ, sao lại có nhiều mầm bệnh vậy chứ, nếu không chăm sóc tốt nhất định sau này sẽ phải chịu khổ."
Nghe những lời của bác sĩ, Ôn Ninh có chút bất lực. Tất cả gốc rễ của những căn bệnh của cô cả lớn và nhỏ, đều bị khi cô ở trong tù. Cô không đủ ăn không đủ mặc. Cô thường bị bắt nạt bởi những kẻ coi thường mình, ngay cả trong mùa đông lạnh giá, vào tháng mười hai âm lịch cô cũng bị bắt ra ngoài để lau sàn nhà, cơ thể cứng rắn của cô dù có khỏe mạnh đến mức nào cũng không thể chịu nổi.
Đây là lần đầu tiên có người quan tâm lo lắng đến sức khỏe của cô như vậy, mặc dù cô biết rằng đây chỉ là công việc của bác sĩ, Ôn Ninh vẫn mỉm cười và cảm ơn cô ấy.
Lấy một ít thuốc từ phòng điều trị, Ôn Ninh chuẩn bị quay trở lại phòng bệnh của mình. Lúc này, một người đàn ông vội vã bước ra nghe điện thoại, không chú ý liền ra vào cơ thể của Ôn Ninh.
Người đàn ông đó rất cao, va vào Ôn Ninh, khiến trọng lượng cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, mông cô va mạnh xuống nền đất, không khỏi kéo đến một trận đau âm ỉ.
Người này, thực sự mù rồi sao...
Ôn Ninh nghiến răng nghiến lợi trong đau đớn, người đàn ông nhận ra anh dường như va vào ai đó, "Xin lỗi, tôi vừa nãy không nhìn đường, để tôi đỡ cô đứng dậy ... không đúng, là Ôn Ninh sao?"
Trước khi nói xong câu này, tay của người đàn ông chợt dừng lại trong không trung, Ôn Ninh ngẩng đầu lên, chỉ ngay sau đó cô mới nhận ra đó là Dư Phi Minh.
Một tia chán ghét lóe lên trong đáy mắt Ôn Ninh, những sự việc lần trước xảy ra ở Ôn gia, mới khiến cô hoàn toàn nhận ra bộ mặt thật của anh ta.
Thậm chí, khi vừa nhìn thấy khuôn mặt của Dư Phi Minh đã khiến cô nhớ đến sự việc vụng trộm của hai người ngày hôm đó, điều đó thực sự khiến cô cảm thấy chán ghét buồn nôn.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Vì vậy, Ôn Ninh không cần đến sự hỗ trợ của anh ta, cô nén chịu đựng cơn đau rát từ đốt sống lưng, từ từ đứng dậy.
Dư Phi Minh quả thực là sao chổi của cô mà, Ôn Ninh chưa bao giờ thấy tốt đẹp gì khi gặp anh cả.
Trong khi vừa phàn nàn trong lòng, Ôn Ninh quay người lại và rời đi mà không thèm nhìn người đàn ông phiền phức trước mặt.
Dư Phi Minh hoàn toàn bị phớt lờ, cảm thấy có chút không vui trong lòng, trước đây Ôn Ninh đều rất nhiệt tình khi gặp anh, nhưng bây giờ lại phớt lờ không thèm để ý đến anh như vậy.
"Dừng lại, Ôn Ninh, tại sao cô lại ở đây?" Dư Phi Minh chặn trước mặt cô khi cô mới đi được vài bước, nhìn cô rồi nở một nụ cười giễu cợt.
Ôn Ninh nhìn vẻ mặt không cười của anh, trong lòng ngoài phiền phức, thì chỉ có thấy rất phiền phức mà thôi.
Người này, không phải nói là cô tránh xa anh ta một chút hay sao, cô cũng không muốn chú ý đến anh như ý anh ta muốn, nhưng lại muốn đuổi theo cô gây rắc rối sao.
Đây là đang khiêu khích sao?
"Trong bệnh viện thì có thể làm gì khác chứ? Tất nhiên là khám bệnh rồi." Ôn Ninh nhìn biểu cảm ngốc nghếch của anh ta, "Nếu không có việc gì khác, phiền anh tránh ra, đừng đứng đây cản đường tôi nữa."
Ôn Ninh vậy mà lại ghét anh cản đường cô sao? Dư Phi Minh nheo mắt nhìn người phụ nữ mặc áo bệnh nhân trước mặt.
So với lần trước gặp mặt, nước da của cô ấy có vẻ tốt hơn, khuôn mặt cô không quá nhợt nhạt, khuôn mặt thanh tú tinh tế không chút bụi trần, không giống như vẻ đẹp hào phóng động lòng người của Ôn Lam, vẻ đẹp của Ôn Ninh giống như một bông huệ hoang dã, toát ra hơi thở lạnh lùng.
"Khám bệnh sao, đây cũng không phải nơi cô có thể đến? Biết đây là đâu không? Phòng bệnh Vip, cô có đủ khả năng trả tiền viện phí sao?"
Ôn Ninh thực sự muốn cười vào mặt anh ta, nhìn thấy ánh mắt đắc thắng giống như chú chó của Dư Phi Minh, cô chỉ cảm thấy rằng mình trước kia bị mù rồi, lại có thể gọi loại người này là anh chứ, vẫn nghĩ rằng anh ta là người tốt, căn bản chỉ là một tên tiểu nhân thấp hèn mà thôi.
"Xin lỗi, điều này có liên quan gì đến anh sao, phiền anh tránh sang một bên." Ôn Ninh nói, không chút biểu cảm nào trên khuôn mặt.
Ít nhất, Dư Phi Minh không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào tình cảm còn sót lại của Ôn Ninh dành cho anh, cô bình tĩnh như thể không quan tâm đến anh ở đó vậy.
Sự thực này, khiến Dư Phi Minh có chút không vui.
"Đừng giả vờ nữa, nói đi, có phải cô biết ông tôi bị bệnh, vì vậy muốn đến đây để giả vờ đáng thương, cầu xin ông tôi hãy để tôi cưới cô đúng không, hay là...cô chỉ muốn giả vờ bị bệnh để đến hy vọng chiếm được cảm tình của tôi đúng không?"
Ôn Ninh không khỏi cau mày, trí tưởng tượng của người này quả thực là phong phú, hơn nữa, còn tự nhận mình tốt đẹp lắm, chỉ là, những biểu hiện của cô đều rơi vào mắt Dư Phi Minh, lương tâm không hề cảm thấy tội lỗi sau khi sự việc bị phơi bày.
"Đúng vậy rồi, cô đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ, chỉ vì tôi, mà cô lãng phí nhiều công sức vậy sao."
"Có điều, ngay cả khi cô làm những điều này đi chăng nữa cũng vô dụng mà thôi, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thèm để ý đến kẻ đã từng ngồi tù như cô đâu, cô nên giữ tâm trí của mình, nhanh chóng rời khỏi đây đi."
Ôn Ninh lần này thực sự không thể nhìn được nữa rồi, cô cười khẩy, "Dư Phi Minh, tại sao trước đây tôi lại không thấy khuôn mặt dày của anh chứ, anh cho rằng là tôi cố tình giả bệnh đến đây để gặp anh sao cơ chứ?"
"Anh với Ôn Lam đôi tình nhân gian phu dâm phụ các người, ở bên nhau đúng là thật hợp. Vì vậy những gì anh vừa nói, tôi trả lại cho anh, tôi, Ôn Ninh, khinh thường loại đàn ông ô uế như anh, ngay cả khi những người đàn ông trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng sẽ không thèm nghĩ tới anh, nghe rõ chứ? "
Nói xong, Ôn Ninh vòng qua người Dư Phi Minh và chuẩn bị rời đi, bị cô chế giễu sắc mặt anh bỗng trở nên tái xanh, anh nắm lấy cổ tay cô lại.
Dù sao đi nữa Dư Phi Minh anh đây cũng là thế hệ giàu có thứ hai, từ nhỏ đã được Dư gia nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đây lại bị người phụ nữ thối tha này châm biếm.
Đặc biệt, đó lại là Ôn Ninh, người mà anh nhìn không vừa mắt, sự sỉ nhục càng mãnh liệt.
"Ôn Ninh, cô là rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không, được, nếu cô đã nói vậy, tôi không cần giữ lại thể diện cho cô nữa, bây giờ tôi sẽ yêu cầu bảo vệ ném cô ra ngoài!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.