Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 62: Thổ lộ tiếng lòng
Sênh Sênh
21/02/2021
Công ty quan hệ công chúng mà Hạ Tử An tìm rất hiệu quả trong việc kiểm soát dư luận, nhưng Ôn Lam cũng không cam tâm nhìn bố cục bị phá như vậy, cho nên, một lượng lớn thuỷ quân dưới quyền cô ta mang theo những fan cuồng của cô ta bắt tay hành động, càng không ngừng tẩy não người qua đường xem náo nhiệt bên dưới các tin tức liên quan.
Trong lúc nhất thời, trên mạng vì chuyện này mà cực kỳ náo nhiệt.
Cũng may chứng cứ Ôn Ninh tìm được đủ cứng, người bình thường nhìn là biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Lúc thấy dư luận sắp được khống chế, Ôn Lam đột nhiên gọi điện thoại tới.
Ôn Ninh bắt máy, cô vốn cho rằng sẽ nghe được tiếng tức giận hổn hển của Ôn Lam, thật không ngờ, cô ta lại rất tỉnh táo.
Sự khác thường này lập tức khiến Ôn Ninh cảnh giác.
"Ôn Ninh, chuyện này là tôi sơ sót, có điều chị cũng đừng đắc ý, hiện tại tôi còn chưa phơi bày chuyện chị đã từng ngồi tù, chẳng lẽ chị muốn tất cả mọi người biết chị là phạm nhân mới ra tù mấy tháng sao?"
Tay Ôn Ninh chợt cứng đờ, giờ phút này cô cảm thấy ớn lạnh, máu toàn thân chảy ngược, lời của Ôn Lam làm cô tỉnh táo lại trong sự vui sướng khi phản kích thành công.
Không sai, cô ta nói rất đúng, hiện trên tay Ôn Lam còn một lá bài, cô ta có thể lan truyền chuyện mình đã từng ngồi tù ra ngoài.
Nói như vậy, cho dù Ôn Ninh giải thích tội danh kẻ thứ ba, thế nhưng tiếng xấu tội phạm cũng sẽ in dấu ấn thật sâu trên người cô, khiến cả đời cô sống dưới ánh mắt khác thường của người khác, không thoát thân được.
"Chị suy nghĩ thật kỹ đi, tôi biết hiện tại người giúp chị là Hạ Tử An, có điều, lúc anh ta biết chị là tội phạm, vẫn còn tiếp tục giúp chị ư?"
Ôn Lam cúp điện thoại, hai mắt Ôn Ninh vô thần ngã ngồi dưới đất, điện thoại từ giữa hai tay vô lực của cô trượt xuống.
Giờ phút này, cô có xúc động muốn đập nát hết mọi thứ trước mặt.
Dựa vào cái gì Ôn Lam tông người có thể dễ dàng đẩy tội danh lên người cô, mà bây giờ, cô ta vẫn còn có thể lấy cái giọng điệu cao ngạo dùng chuyện này để uy hiếp cô?
Thế giới này, còn có công bằng và chính nghĩa nữa hay không?
Lúc Hạ Tử An mang theo đồ đạc mua được trở về, nhìn thấy Ôn Ninh đang ngồi dưới đất không nhúc nhích.
Da cô vốn trắng nõn hơn người bình thường giờ phút này hiện lên vẻ tái nhợt không bình thường, con ngươi bình thường luôn sáng lấp lánh đã mất đi thần thái, cả người giống như một con gấu bông yếu ớt, toát ra hơi thở tuyệt vọng khiến người ta ngột ngạt.
Loại tuyệt vọng này khiến trái tim Hạ Tử An cũng vì đó rung động một cái, anh lập tức chạy tới, vỗ bả vai Ôn Ninh, nhưng tay lại chạm đến một mảng lạnh lẽo.
Lúc này Hạ Tử An mới phát hiện cô chỉ mặc một áo choàng tắm mỏng manh ngồi dưới đất, thậm chí ngay cả điều hoà cũng không bật, thời tiết mùa đông khắc nghiệt, cô lại còn ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chỉ là, Hạ Tử An cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, vươn tay bế Ôn Ninh từ dưới đất lên, nhét vào trong chăn thật dày, sau đó lại bật điều hoà đến nhiệt độ cao nhất.
"Làm sao vậy, Ôn Ninh? Xảy ra chuyện gì?"
"Anh Hạ, dừng lại đi, xin lỗi anh, là tôi quá vô dụng..."
Ôn Ninh thật lâu mới phản ứng lại, lông mi run rẩy, thậm chí cô không có cách nào nói với Hạ Tử An lý do cô làm như vậy, cô không biết sau khi biết cô đã từng ngồi tù, người đàn ông trước mặt sẽ đối xử với cô như thế nào...
Ngộ nhỡ anh cũng vứt bỏ cô, Ôn Ninh thực sự không biết phải làm sao cho phải.
"Vì sao?" Hạ Tử An không thể nào hiểu được cô, có điều, nghĩ cũng biết chắc chắn cô gặp phải chuyện gì đó mới thành ra như thế.
"Tôi..."
Bây giờ Ôn Ninh nói không nên lời, chỉ uể oải vùi đầu trong chăn.
Hạ Tử An nhìn cô gái bắt đầu lừa mình dối người giống như đà điểu, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên giải, "Chúng ta không phải bạn bè sao, có chuyện gì, em cứ việc nói ra, tin tưởng tôi."
Ôn Ninh do dự thật lâu, Hạ Tử An vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng, cô lấy dũng khí mở miệng, "Tiếp sau đây tôi muốn nói một câu chuyện khiến người ta rất khó tin, anh muốn nghe thật sao?"
Hạ Tử Ăn nhẹ gật đầu.
Lúc này Ôn Ninh mới kể lại hết những chuyện xảy ra trước kia, cô nói hết cơn ác mộng cô gặp phải vào ngày sinh nhật năm mười tám tuổi, đoạn quá khứ đen tối mà cô từng nghĩ sẽ không nói với bất kỳ ai trước khi bản án được lật lại.
Hạ Tử An im lặng lắng nghe, càng nghe, ánh mắt anh càng sâu thẳm, thậm chí, khiến người ta không đoán được rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì.
Ôn Ninh yên lặng, thấp thỏm chờ đợi Hạ Tử An nói gì đó, nhưng anh vẫn im lặng, giống như một bức tượng điêu khắc, không nói một lời.
Anh, chắc cũng không tin những lời này của cô đâu...
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc, nếu như cô nghe có người kể một câu chuyện kỳ lạ khó hiểu như vậy, cũng chỉ
Mời đọc truyện trên truyện 88
"Không, chờ một chút, tôi tin lời em nói." Hạ Tử An thấy cô loạng chà loạng choạng muốn rời nơi này, vội vàng đè cô lại, "Bây giờ em suy yếu như thế, còn có thể đi chỗ nào? Huống chi, bên ngoài có người người muốn bắt được nhược điểm của em, em ở lại nơi này đi."
Ôn Ninh nhìn anh, trong mắt đầy vẻ không dám tin, cũng có chút mừng rỡ nhàn nhạt, "Anh tin tôi thật ư?"
Hạ Tử An nặng nề gật đầu, "Chỉ là chuyện này quá mức... Quá mức vượt qua %3D sự tưởng tượng của người bình thường."
Nói xong, con ngươi thâm thuý của Hạ Tử An nhìn về phía gương mặt tái nhợt Ôn Ninh, trong ánh mắt của anh lóe sự đau lòng xen lẫn một số cảm xúc nói không rõ.
Ôn Ninh bị anh nhìn hơi xấu hổ, trên mặt nổi lên hai rặng mây đỏ, vội vã cúi đầu xuống, "Cảm ơn."
"Không cần, tôi biết em đang lo lắng cái gì, yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết."
Hạ Tử An dời ánh mắt, trong đôi mắt của anh hiện lên chút tâm trạng phúc tạp khó nói lên lời, chỉ là Ôn Ninh cúi đầu nên không nhìn thấy.
Nói xong, người đàn ông đi ra ngoài.
Vừa mới rời khỏi căn hộ, Hạ Tử An gọi điện thoại một cách chính xác cho Ôn Lam, rất nhanh, điện thoại kết nối.
Ôn Lam nhìn cái tên nhấp nháy trên điện thoại di động, trong lòng hoảng hốt, "K, sao anh lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Tất nhiên là có chuyện tìm cô."
Hạ Tử An dùng giọng nói khác hẳn xưa nay để trả lời, trong giọng nói của anh, nhiều hơn mấy phần lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Ôn Lam rùng mình một cái, không khỏi nhớ tới nỗi sợ và ác mộng người đàn ông này đã mang đến cho cô ta năm đó...
Trong lúc nhất thời, trên mạng vì chuyện này mà cực kỳ náo nhiệt.
Cũng may chứng cứ Ôn Ninh tìm được đủ cứng, người bình thường nhìn là biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Lúc thấy dư luận sắp được khống chế, Ôn Lam đột nhiên gọi điện thoại tới.
Ôn Ninh bắt máy, cô vốn cho rằng sẽ nghe được tiếng tức giận hổn hển của Ôn Lam, thật không ngờ, cô ta lại rất tỉnh táo.
Sự khác thường này lập tức khiến Ôn Ninh cảnh giác.
"Ôn Ninh, chuyện này là tôi sơ sót, có điều chị cũng đừng đắc ý, hiện tại tôi còn chưa phơi bày chuyện chị đã từng ngồi tù, chẳng lẽ chị muốn tất cả mọi người biết chị là phạm nhân mới ra tù mấy tháng sao?"
Tay Ôn Ninh chợt cứng đờ, giờ phút này cô cảm thấy ớn lạnh, máu toàn thân chảy ngược, lời của Ôn Lam làm cô tỉnh táo lại trong sự vui sướng khi phản kích thành công.
Không sai, cô ta nói rất đúng, hiện trên tay Ôn Lam còn một lá bài, cô ta có thể lan truyền chuyện mình đã từng ngồi tù ra ngoài.
Nói như vậy, cho dù Ôn Ninh giải thích tội danh kẻ thứ ba, thế nhưng tiếng xấu tội phạm cũng sẽ in dấu ấn thật sâu trên người cô, khiến cả đời cô sống dưới ánh mắt khác thường của người khác, không thoát thân được.
"Chị suy nghĩ thật kỹ đi, tôi biết hiện tại người giúp chị là Hạ Tử An, có điều, lúc anh ta biết chị là tội phạm, vẫn còn tiếp tục giúp chị ư?"
Ôn Lam cúp điện thoại, hai mắt Ôn Ninh vô thần ngã ngồi dưới đất, điện thoại từ giữa hai tay vô lực của cô trượt xuống.
Giờ phút này, cô có xúc động muốn đập nát hết mọi thứ trước mặt.
Dựa vào cái gì Ôn Lam tông người có thể dễ dàng đẩy tội danh lên người cô, mà bây giờ, cô ta vẫn còn có thể lấy cái giọng điệu cao ngạo dùng chuyện này để uy hiếp cô?
Thế giới này, còn có công bằng và chính nghĩa nữa hay không?
Lúc Hạ Tử An mang theo đồ đạc mua được trở về, nhìn thấy Ôn Ninh đang ngồi dưới đất không nhúc nhích.
Da cô vốn trắng nõn hơn người bình thường giờ phút này hiện lên vẻ tái nhợt không bình thường, con ngươi bình thường luôn sáng lấp lánh đã mất đi thần thái, cả người giống như một con gấu bông yếu ớt, toát ra hơi thở tuyệt vọng khiến người ta ngột ngạt.
Loại tuyệt vọng này khiến trái tim Hạ Tử An cũng vì đó rung động một cái, anh lập tức chạy tới, vỗ bả vai Ôn Ninh, nhưng tay lại chạm đến một mảng lạnh lẽo.
Lúc này Hạ Tử An mới phát hiện cô chỉ mặc một áo choàng tắm mỏng manh ngồi dưới đất, thậm chí ngay cả điều hoà cũng không bật, thời tiết mùa đông khắc nghiệt, cô lại còn ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chỉ là, Hạ Tử An cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, vươn tay bế Ôn Ninh từ dưới đất lên, nhét vào trong chăn thật dày, sau đó lại bật điều hoà đến nhiệt độ cao nhất.
"Làm sao vậy, Ôn Ninh? Xảy ra chuyện gì?"
"Anh Hạ, dừng lại đi, xin lỗi anh, là tôi quá vô dụng..."
Ôn Ninh thật lâu mới phản ứng lại, lông mi run rẩy, thậm chí cô không có cách nào nói với Hạ Tử An lý do cô làm như vậy, cô không biết sau khi biết cô đã từng ngồi tù, người đàn ông trước mặt sẽ đối xử với cô như thế nào...
Ngộ nhỡ anh cũng vứt bỏ cô, Ôn Ninh thực sự không biết phải làm sao cho phải.
"Vì sao?" Hạ Tử An không thể nào hiểu được cô, có điều, nghĩ cũng biết chắc chắn cô gặp phải chuyện gì đó mới thành ra như thế.
"Tôi..."
Bây giờ Ôn Ninh nói không nên lời, chỉ uể oải vùi đầu trong chăn.
Hạ Tử An nhìn cô gái bắt đầu lừa mình dối người giống như đà điểu, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên giải, "Chúng ta không phải bạn bè sao, có chuyện gì, em cứ việc nói ra, tin tưởng tôi."
Ôn Ninh do dự thật lâu, Hạ Tử An vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng, cô lấy dũng khí mở miệng, "Tiếp sau đây tôi muốn nói một câu chuyện khiến người ta rất khó tin, anh muốn nghe thật sao?"
Hạ Tử Ăn nhẹ gật đầu.
Lúc này Ôn Ninh mới kể lại hết những chuyện xảy ra trước kia, cô nói hết cơn ác mộng cô gặp phải vào ngày sinh nhật năm mười tám tuổi, đoạn quá khứ đen tối mà cô từng nghĩ sẽ không nói với bất kỳ ai trước khi bản án được lật lại.
Hạ Tử An im lặng lắng nghe, càng nghe, ánh mắt anh càng sâu thẳm, thậm chí, khiến người ta không đoán được rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì.
Ôn Ninh yên lặng, thấp thỏm chờ đợi Hạ Tử An nói gì đó, nhưng anh vẫn im lặng, giống như một bức tượng điêu khắc, không nói một lời.
Anh, chắc cũng không tin những lời này của cô đâu...
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc, nếu như cô nghe có người kể một câu chuyện kỳ lạ khó hiểu như vậy, cũng chỉ
Mời đọc truyện trên truyện 88
"Không, chờ một chút, tôi tin lời em nói." Hạ Tử An thấy cô loạng chà loạng choạng muốn rời nơi này, vội vàng đè cô lại, "Bây giờ em suy yếu như thế, còn có thể đi chỗ nào? Huống chi, bên ngoài có người người muốn bắt được nhược điểm của em, em ở lại nơi này đi."
Ôn Ninh nhìn anh, trong mắt đầy vẻ không dám tin, cũng có chút mừng rỡ nhàn nhạt, "Anh tin tôi thật ư?"
Hạ Tử An nặng nề gật đầu, "Chỉ là chuyện này quá mức... Quá mức vượt qua %3D sự tưởng tượng của người bình thường."
Nói xong, con ngươi thâm thuý của Hạ Tử An nhìn về phía gương mặt tái nhợt Ôn Ninh, trong ánh mắt của anh lóe sự đau lòng xen lẫn một số cảm xúc nói không rõ.
Ôn Ninh bị anh nhìn hơi xấu hổ, trên mặt nổi lên hai rặng mây đỏ, vội vã cúi đầu xuống, "Cảm ơn."
"Không cần, tôi biết em đang lo lắng cái gì, yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết."
Hạ Tử An dời ánh mắt, trong đôi mắt của anh hiện lên chút tâm trạng phúc tạp khó nói lên lời, chỉ là Ôn Ninh cúi đầu nên không nhìn thấy.
Nói xong, người đàn ông đi ra ngoài.
Vừa mới rời khỏi căn hộ, Hạ Tử An gọi điện thoại một cách chính xác cho Ôn Lam, rất nhanh, điện thoại kết nối.
Ôn Lam nhìn cái tên nhấp nháy trên điện thoại di động, trong lòng hoảng hốt, "K, sao anh lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Tất nhiên là có chuyện tìm cô."
Hạ Tử An dùng giọng nói khác hẳn xưa nay để trả lời, trong giọng nói của anh, nhiều hơn mấy phần lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Ôn Lam rùng mình một cái, không khỏi nhớ tới nỗi sợ và ác mộng người đàn ông này đã mang đến cho cô ta năm đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.