Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 142: Tin Tưởng.
Sênh Sênh
25/02/2021
Ôn Ninh lại càng hoảng sợ, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tấn Uyên cướp điện thoại di động của cô đi.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh của người đàn ông lướt tìm vài cái ở trên màn hình, nhưng không tìm thấy lịch sử cuộc trò chuyện vừa rồi, có lẽ là đã bị xóa bỏ rồi.
Lần này, anh chắc chắn trăm phần trăm nhất định là Ôn Ninh đã làm chuyện gì đó.
"Nếu không làm cái gì, thì tại sao cô lại xóa nó đi?"
Lục Tấn Uyên nguy hiểm mà ghé sát vào gần bên tai Ôn Ninh, hơi thở ấm áp làm cả người cô có chút căng thẳng.
Chỉ có điều, cô vẫn còn mạnh miệng chống đỡ: "Tôi chỉ là... Trượt tay xóa mất mà thôi."
Nhưng mà, khi cô nói câu này cũng không có một chút tự tin nào, thậm chí ngay cả cô còn không thể tự thuyết phục được chính mình.
Lục Tấn Uyên nhìn ra ý kháng cự gắng gượng của cô, tay anh nhẹ nhàng rơi vào cằm của Ôn Ninh, làm ra hành động mập mờ, rồi dần trượt xuống phía dưới.
Ở đây chính là ban công!
Ôn Ninh đỏ mặt nhìn sang, cô thấp giọng tức giận nói: "Anh bị điên rồi sao, chỗ này sẽ bị người khác nhìn thấy."
"Tôi cũng chỉ là trượt tay mà thôi."
Lục Tấm Uyên mặt không đỏ, tim không đập loạn, học giọng nói vừa rồi của Ôn Ninh, mà không có một chút xấu hổ nào.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã trên khuôn mặt của tên đàn ông này, Ôn Ninh cảm giác mặt mình nóng lên như sắp bốc hơi đến nơi vậy. Chỉ là, cô có chạy cũng chạy không thoát, giãy dụa cũng không giấy giụa ra được, chỉ có thể hoàn toàn bị Lục Tấn Uyên khống chế trong tay như vậy.
"Sao nào, nói, hay vẫn là... Không nói hả?"
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh ở trong lòng mình, khuôn mặt cô đỏ như tôm luộc, cô không biết là loại vẻ mặt xấu hổ này không chỉ không thể ngăn cản được một người đàn ông, mà trái lại còn có thể càng làm cho người ta hứng thú hơn sao.
"Anh, cái đồ vô lại!"
Ôn Ninh nhanh chóng vội vã chạy về phòng ngủ của mình, kéo kín rèm cửa sổ của mình lại, trái tim vẫn còn đập loạn rối tinh rối mù lên.
Thật may, thật là may, Lục Tấn Uyên cũng không có cứng rắn ép buộc cô, nếu không...
Vừa nghĩ tới mình đã từng bị người khác vu oan là loại phụ nữ phóng túng, buông thả, Ôn Ninh lại cảm thấy có chút tủi thân, cô thật sự không phải là người như vậy.
Chỉ là, bởi vì cô đã từng có tội danh ngồi tù, thế cho nên dù cô có giải thích thế nào đi chăng nữa thì người ta cũng đều không nguyện ý tin tưởng cô.
Lục Tấn Uyên đẩy cửa ra, thì thấy cô gái bé nhỏ đang ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh nước đong đầy trong mắt, thân hình cô vốn đã mảnh mai thon gầy, nên khi cô cuộn mình lại như vậy thì càng lộ ra vẻ đáng thương.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh của người đàn ông lướt tìm vài cái ở trên màn hình, nhưng không tìm thấy lịch sử cuộc trò chuyện vừa rồi, có lẽ là đã bị xóa bỏ rồi.
Lần này, anh chắc chắn trăm phần trăm nhất định là Ôn Ninh đã làm chuyện gì đó.
"Nếu không làm cái gì, thì tại sao cô lại xóa nó đi?"
Lục Tấn Uyên nguy hiểm mà ghé sát vào gần bên tai Ôn Ninh, hơi thở ấm áp làm cả người cô có chút căng thẳng.
Chỉ có điều, cô vẫn còn mạnh miệng chống đỡ: "Tôi chỉ là... Trượt tay xóa mất mà thôi."
Nhưng mà, khi cô nói câu này cũng không có một chút tự tin nào, thậm chí ngay cả cô còn không thể tự thuyết phục được chính mình.
Lục Tấn Uyên nhìn ra ý kháng cự gắng gượng của cô, tay anh nhẹ nhàng rơi vào cằm của Ôn Ninh, làm ra hành động mập mờ, rồi dần trượt xuống phía dưới.
Ở đây chính là ban công!
Ôn Ninh đỏ mặt nhìn sang, cô thấp giọng tức giận nói: "Anh bị điên rồi sao, chỗ này sẽ bị người khác nhìn thấy."
"Tôi cũng chỉ là trượt tay mà thôi."
Lục Tấm Uyên mặt không đỏ, tim không đập loạn, học giọng nói vừa rồi của Ôn Ninh, mà không có một chút xấu hổ nào.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã trên khuôn mặt của tên đàn ông này, Ôn Ninh cảm giác mặt mình nóng lên như sắp bốc hơi đến nơi vậy. Chỉ là, cô có chạy cũng chạy không thoát, giãy dụa cũng không giấy giụa ra được, chỉ có thể hoàn toàn bị Lục Tấn Uyên khống chế trong tay như vậy.
"Sao nào, nói, hay vẫn là... Không nói hả?"
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh ở trong lòng mình, khuôn mặt cô đỏ như tôm luộc, cô không biết là loại vẻ mặt xấu hổ này không chỉ không thể ngăn cản được một người đàn ông, mà trái lại còn có thể càng làm cho người ta hứng thú hơn sao.
"Anh, cái đồ vô lại!"
Ôn Ninh nhanh chóng vội vã chạy về phòng ngủ của mình, kéo kín rèm cửa sổ của mình lại, trái tim vẫn còn đập loạn rối tinh rối mù lên.
Thật may, thật là may, Lục Tấn Uyên cũng không có cứng rắn ép buộc cô, nếu không...
Vừa nghĩ tới mình đã từng bị người khác vu oan là loại phụ nữ phóng túng, buông thả, Ôn Ninh lại cảm thấy có chút tủi thân, cô thật sự không phải là người như vậy.
Chỉ là, bởi vì cô đã từng có tội danh ngồi tù, thế cho nên dù cô có giải thích thế nào đi chăng nữa thì người ta cũng đều không nguyện ý tin tưởng cô.
Lục Tấn Uyên đẩy cửa ra, thì thấy cô gái bé nhỏ đang ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh nước đong đầy trong mắt, thân hình cô vốn đã mảnh mai thon gầy, nên khi cô cuộn mình lại như vậy thì càng lộ ra vẻ đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.