Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 205: Tôi sẽ bù đắp cho cô
Sênh Sênh
03/03/2021
Diệp Uyển Tĩnh cũng không đếm xia đến gì cả, gạt bỏ cái gọi là dè dặt
của bà chủ nhà danh giá, bà ta biết bộ dạng bây giờ của bản thân giống
như một người đàn bà chua ngoa hay gây sự vô cớ, nhưng mà, bà ta cũng
không còn cách nào khác.
Chỉ cần có thể khiến Lục Tần Uyên tỉnh táo quay đầu mà cắt đứt với người phụ nữ kia, bà ta cũng không cần mặt mũi gì cả.
Luc Tấn Uyên nghe thấy lời này, vội vàng bước tới giữ chặt tay của Diệp Uyển Tĩnh, trên tay bà ta vẫn dang cắm ống kim tiêm tiêm vào tĩnh mạch, bây giờ hành động như vậy, khiến máu chày ngược lại.
Diệp Uyển Tĩnh hiểu tính cách của Lục Tấn Uyên, anh sẽ không thể không dau xót là người mẹ này của mình, vì thế, tóm lấy tay Lục Tấn Uyên, "Tấn Uyên, con nghe mẹ một lần này được không? Nếu không thì, mẹ sợ chết cũng không nhắm được mắt."
“Mẹ đừng nói những lời như này." Lục Tân Uyên nghe từ chết này, sắc mặt sầm xuống, giọng nói rất nghiêm túc.
Anh không muốn phải thoả hiệp chuyện này, nhưng Diệp Uyển Tĩnh cũng không cho anh cơ hội để nói, "Con đồng ý với mẹ, thì mẹ sẽ làm phẫu thuật, nếu không, đừng nói nữa!
"Mẹ, mẹ bắt buộc phải như này..."
Lục Tấn Uyên cực kỳ bất lực, đúng lúc bầu không khi giữa hai mẹ con đang căng thẳng, Mộ Yên Nhiên gõ cửa, bước vào, nhìn thấy bầu không khí kì lạ này của hai người, ngượng ngùng cười cười, "Em có phải là, đến không đúng lúc không?"
Những ngày này, Mộ Yên Nhiên dường như trở thành một con người khác, ngày ngày chạy đến bệnh viện, thậm chí, để lấy lòng Diệp Uyển Tĩnh, cô ta còn tìm đầu bếp dạy cho cô ta cách để làm những món canh súp bổ dưỡng này, tự mình xuống bếp hâm canh cho bà ta.
"Không dâu, cháu đến vừa đúng lúc."
Diệp Uyển Tĩnh mim cười chào hỏi gọi Mộ Yên Nhiên qua, nắm lấy tay cô ta, lập tức, giọng nói khoa trương chỉ vào một vết rộp nước trên ngón tay cô, "Ây da, đây có phải là do hầm canh cho bác mà bị không? Cháu thực sự vất và rồi, tấm lòng này còn tốt hơn những người nào dó."
Lục Tần Uyên đương nhiên hiều bà đang mia mai mình, liếc nhìn bàn tay bị thương của Mộ Yên Nhiên, anh thở dài, “Yên Nhiên, những chuyện như này, cô không cần phải tự mình làm, tay của cô vẫn nên là dùng để đánh đàn thì tốt hơn."
“Thật hiếm khi Lục Tấn Uyên biết quan tâm người khác, nếu đã vậy, Yên Nhiên, chúng ta mới nói đến chuyện phải nhanh chóng đính hôn, về phía cháu, có ý kiến gì không?"
Mộ Yên Nhiên nghe xong sững sờ, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, cúi đầu, "Cháu .. Châu không có ý kiến gì cả, chỉ là Lục Tấn Uyên anh ấy liệu có cảm thấy .."
Diệp Uyển Tính nắm lấy tay của Mộ Yên Nhiên nhìn về phía Lục Tấn Uyên, trong ánh mắt là sự cảnh cáo, dường như đang nói, nếu như con không đồng ý, mẹ sẽ lập tức từ bỏ việc chữa trị, chết cho con xem.
Lục Tấn Uyên cắn răng, môi mấp máy, rốt cuộc, vẫn không từ chối.
Tình hình bây giờ của Diệp Uyển Tĩnh vẫn chưa ổn định, anh không thể mạo hiểm mạng sống của bà. Nhìn thấy Luc Tấn Uyên mềm lòng, Diệp Uyển Tĩnh lúc này mới cười tươi, “Yên Nhiên, nó đương nhiên sẽ đồng ý rồi, như này đi, hai ngày nữa chúng ta sẽ gặp cha mẹ, chọn ngày tháng tốt, sau đó sẽ nhanh chóng tổ chức nghi lễ." “Nghi lễ cái gì, cũng không cần đâu?" Lục Tấn Uyên nghe vậy, đau đầu mẻ trán.
Ban đầu anh chỉ là đối phó tạm thời, không muốn làm Diệp Uyển Tĩnh tức giận mà thôi, nhưng nếu phải làm nghi lễ, sẽ rất khó để lại từ chối.
"Cháu cũng không quan tâm chuyện này, bác gái a."
Mộ Yên Nhiên nói một cách thấu hiểu, chỉ là, trong mắt loẻ lên một chút tủi thân, khiến cho Diệp Uyển Tĩnh rất khó chịu trừng mắt nhìn Lục Tấn Uyên một cái.
"Không được, nhà họ Lục chúng ta cưới vợ, sao có thể qua loa vậy được? Nhất định phải tổ chức một buổi lễ hoành tráng, để cho tất cả mọi người đều biết, con và Yên Nhiên là một cặp kim đồng ngọc nữ trai tài gái sắc ở bên nhau."
Diệp Uyển Tĩnh chỉ nghĩ đến hình tượng tốt đẹp của Mộ Yên Nhiên sẽ mang đến những lợi ích cho Lục Tấn Uyên, tâm trạng liền tốt lên rất nhiều, hơn nữa, một buổi lễ nghi hoành tráng, cũng là cách tốt nhất để rửa sạch vận xui dạo gần đây của căn bệnh.
Ông cụ Lục nghe thấy bên trong thảo luận sôi nổi,
cũng bước vào, nghe thấy lời này, gật gật đầu đồng ý, "Nói đúng lắm, nhà họ Lục chúng ta đã lúc nào chịu thua ai trong việc phố trương? Tuyệt đối không thể làm Yên Nhiên tủi thân."
"Hơn nữa, nhà họ Lục dạo gần đây có chút không ổn định, nhân dịp có chuyện vui này, vứt hết tất cả những vận xui di, rất tốt."
Ông cụ Lục nói xong, liền cười lớn, lập tức, gọi quản gia tới, bảo ông ta nhanh chóng ẩn định thời gian địa điểm đính hôn.
"Ông nội ..."
Lục Tấn Uyên thấy hai vị bề trên tự ý quyết định xong hết mọi việc, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, anh còn chưa hề bày tỏ ý kiến gì, đã bị bắt phải ra quyết định, cảm giác này rất không tốt.
Mà hơn nữa, nói con dâu nhà họ Lục không thể bị tủi thân, vậy Ôn Ninh và anh còn từng nhận giấy chứng nhận kết hôn, cũng không thấy bọn họ tổ chức nghi lễ gì cả.
"Mọi việc cử quyết định vậy đi."
Ông cụ Lục cũng không quan tâm Lục Tấn Uyên có gì muốn nói không, cười tươi đi ra ngoài, cùng Trương Lộc đi xem đính hôn cần những đồ gì.
"Được rồi, chuyên lớn cả đời của con đã sắp xếp
xong, mẹ cũng yên tâm rồi, hai con ra ngoài trước đi, mẹ muốn đi ngủ."
Diệp Uyển Tĩnh thấy mọi việc cũng gần xong xuôi, bà ta mệt rồi, đúng lúc, có thể cho hai người có cơ hội một mình với nhau, nên liền đuổi bọn họ ra ngoài.
Lục Tấn Uyên vẻ mặt nặng nề, cùng Mộ Yên Nhiên người trước người sau bước ra ngoài, sải chân của anh bước rất lớn, cũng không quan tâm Mộ Yên Nhiên đi giày cao gót liệu có theo kịp không, cứ đi như vậy, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn một cái.
Mộ Yên Nhiên rất khó khăn đuổi theo, được một nửa, liền bắt đầu hờn giận, "Tấn Uyên, anh như vậy là có ý gì?"
Khó khăn mãi mới đính hôn được, thái độ của anh, lại khiến tim cô ta lạnh giá.
Lẽ nào, anh ấy lại không muốn lấy mình đến như vậy?
Lục Tấn Uyên dừng bước chân, đúng lúc, chỗ này là góc chết, không có người qua lại, anh nhìn vào mắt của Mộ Yên Nhiên, "Yên Nhiên, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta đã kết thúc, tại sao cô vẫn còn đến đây?"
"Tấn Uyên, lẽ nào ở trong lòng anh, em là một người dễ dàng từ bỏ vậy sao? Em thực sự không thể buông bỏ anh, nhưng em cũng có lòng tự trọng, em đến đây, là bởi vì bác gái từ nhỏ đã chăm sóc em, đổi xử tốt với em, em không đến sẽ có lỗi với lương tâm của mình."
Mộ Yên Nhiên nghiêm túc nói thằng, lại khiến cho Lục Tấn Uyên nhất thời không thể nói lại.
"Nhưng mà, chuyện đính hôn .. Tôi không phải thật lòng đồng ý, tôi là vì bệnh của mẹ, chuyện này, tôi phải nói rõ ràng với cô."
Nghe những lời này, biểu hiện của Mộ Yên Nhiên có chút thất vọng, cô ta cũng không phải là không biết bây giờ Lục Tấn Uyên đồng ý chuyện đính hôn là vì đối phó với Diệp Tĩnh Uyên, nhưng nếu mà bỏ lỡ cơ hội lần này, bọn họ sẽ thực sự bỏ lỡ nhau, vì vậy, cho dù là miễn cưỡng, cô ta cũng phải thử mới được.
Cho nên, Mộ Yên Nhiên buộc phải xoá đi sự không cam chịu từ đáy lòng, “Em biết, Tân Uyên, vì vậy, em đồng ý với anh, chuyện đính hôn lần này không có ý nghĩa gì, nếu như anh muốn rời đi, em sẽ không ép buộc, sẽ không dùng đến thân phận vợ chưa cưới để bắt ép anh, em đồng ý, chỉ là để bệnh tình của bác gái có thể nhanh chóng khỏi."
Lục Tấn Uyên chăm chú nhìn Mộ Yên Nhiên, sau đó, mới nở một nụ cười nhẹ nhõm, "Nếu đã như này, vậy thì dễ nói chuyện rồi, Yên Nhiên, cô giúp tôi diễn xong vở kịch này, sau này, tôi sẽ cố gắng để bù đắp cho cô."
Chỉ cần có thể khiến Lục Tần Uyên tỉnh táo quay đầu mà cắt đứt với người phụ nữ kia, bà ta cũng không cần mặt mũi gì cả.
Luc Tấn Uyên nghe thấy lời này, vội vàng bước tới giữ chặt tay của Diệp Uyển Tĩnh, trên tay bà ta vẫn dang cắm ống kim tiêm tiêm vào tĩnh mạch, bây giờ hành động như vậy, khiến máu chày ngược lại.
Diệp Uyển Tĩnh hiểu tính cách của Lục Tấn Uyên, anh sẽ không thể không dau xót là người mẹ này của mình, vì thế, tóm lấy tay Lục Tấn Uyên, "Tấn Uyên, con nghe mẹ một lần này được không? Nếu không thì, mẹ sợ chết cũng không nhắm được mắt."
“Mẹ đừng nói những lời như này." Lục Tân Uyên nghe từ chết này, sắc mặt sầm xuống, giọng nói rất nghiêm túc.
Anh không muốn phải thoả hiệp chuyện này, nhưng Diệp Uyển Tĩnh cũng không cho anh cơ hội để nói, "Con đồng ý với mẹ, thì mẹ sẽ làm phẫu thuật, nếu không, đừng nói nữa!
"Mẹ, mẹ bắt buộc phải như này..."
Lục Tấn Uyên cực kỳ bất lực, đúng lúc bầu không khi giữa hai mẹ con đang căng thẳng, Mộ Yên Nhiên gõ cửa, bước vào, nhìn thấy bầu không khí kì lạ này của hai người, ngượng ngùng cười cười, "Em có phải là, đến không đúng lúc không?"
Những ngày này, Mộ Yên Nhiên dường như trở thành một con người khác, ngày ngày chạy đến bệnh viện, thậm chí, để lấy lòng Diệp Uyển Tĩnh, cô ta còn tìm đầu bếp dạy cho cô ta cách để làm những món canh súp bổ dưỡng này, tự mình xuống bếp hâm canh cho bà ta.
"Không dâu, cháu đến vừa đúng lúc."
Diệp Uyển Tĩnh mim cười chào hỏi gọi Mộ Yên Nhiên qua, nắm lấy tay cô ta, lập tức, giọng nói khoa trương chỉ vào một vết rộp nước trên ngón tay cô, "Ây da, đây có phải là do hầm canh cho bác mà bị không? Cháu thực sự vất và rồi, tấm lòng này còn tốt hơn những người nào dó."
Lục Tần Uyên đương nhiên hiều bà đang mia mai mình, liếc nhìn bàn tay bị thương của Mộ Yên Nhiên, anh thở dài, “Yên Nhiên, những chuyện như này, cô không cần phải tự mình làm, tay của cô vẫn nên là dùng để đánh đàn thì tốt hơn."
“Thật hiếm khi Lục Tấn Uyên biết quan tâm người khác, nếu đã vậy, Yên Nhiên, chúng ta mới nói đến chuyện phải nhanh chóng đính hôn, về phía cháu, có ý kiến gì không?"
Mộ Yên Nhiên nghe xong sững sờ, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, cúi đầu, "Cháu .. Châu không có ý kiến gì cả, chỉ là Lục Tấn Uyên anh ấy liệu có cảm thấy .."
Diệp Uyển Tính nắm lấy tay của Mộ Yên Nhiên nhìn về phía Lục Tấn Uyên, trong ánh mắt là sự cảnh cáo, dường như đang nói, nếu như con không đồng ý, mẹ sẽ lập tức từ bỏ việc chữa trị, chết cho con xem.
Lục Tấn Uyên cắn răng, môi mấp máy, rốt cuộc, vẫn không từ chối.
Tình hình bây giờ của Diệp Uyển Tĩnh vẫn chưa ổn định, anh không thể mạo hiểm mạng sống của bà. Nhìn thấy Luc Tấn Uyên mềm lòng, Diệp Uyển Tĩnh lúc này mới cười tươi, “Yên Nhiên, nó đương nhiên sẽ đồng ý rồi, như này đi, hai ngày nữa chúng ta sẽ gặp cha mẹ, chọn ngày tháng tốt, sau đó sẽ nhanh chóng tổ chức nghi lễ." “Nghi lễ cái gì, cũng không cần đâu?" Lục Tấn Uyên nghe vậy, đau đầu mẻ trán.
Ban đầu anh chỉ là đối phó tạm thời, không muốn làm Diệp Uyển Tĩnh tức giận mà thôi, nhưng nếu phải làm nghi lễ, sẽ rất khó để lại từ chối.
"Cháu cũng không quan tâm chuyện này, bác gái a."
Mộ Yên Nhiên nói một cách thấu hiểu, chỉ là, trong mắt loẻ lên một chút tủi thân, khiến cho Diệp Uyển Tĩnh rất khó chịu trừng mắt nhìn Lục Tấn Uyên một cái.
"Không được, nhà họ Lục chúng ta cưới vợ, sao có thể qua loa vậy được? Nhất định phải tổ chức một buổi lễ hoành tráng, để cho tất cả mọi người đều biết, con và Yên Nhiên là một cặp kim đồng ngọc nữ trai tài gái sắc ở bên nhau."
Diệp Uyển Tĩnh chỉ nghĩ đến hình tượng tốt đẹp của Mộ Yên Nhiên sẽ mang đến những lợi ích cho Lục Tấn Uyên, tâm trạng liền tốt lên rất nhiều, hơn nữa, một buổi lễ nghi hoành tráng, cũng là cách tốt nhất để rửa sạch vận xui dạo gần đây của căn bệnh.
Ông cụ Lục nghe thấy bên trong thảo luận sôi nổi,
cũng bước vào, nghe thấy lời này, gật gật đầu đồng ý, "Nói đúng lắm, nhà họ Lục chúng ta đã lúc nào chịu thua ai trong việc phố trương? Tuyệt đối không thể làm Yên Nhiên tủi thân."
"Hơn nữa, nhà họ Lục dạo gần đây có chút không ổn định, nhân dịp có chuyện vui này, vứt hết tất cả những vận xui di, rất tốt."
Ông cụ Lục nói xong, liền cười lớn, lập tức, gọi quản gia tới, bảo ông ta nhanh chóng ẩn định thời gian địa điểm đính hôn.
"Ông nội ..."
Lục Tấn Uyên thấy hai vị bề trên tự ý quyết định xong hết mọi việc, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, anh còn chưa hề bày tỏ ý kiến gì, đã bị bắt phải ra quyết định, cảm giác này rất không tốt.
Mà hơn nữa, nói con dâu nhà họ Lục không thể bị tủi thân, vậy Ôn Ninh và anh còn từng nhận giấy chứng nhận kết hôn, cũng không thấy bọn họ tổ chức nghi lễ gì cả.
"Mọi việc cử quyết định vậy đi."
Ông cụ Lục cũng không quan tâm Lục Tấn Uyên có gì muốn nói không, cười tươi đi ra ngoài, cùng Trương Lộc đi xem đính hôn cần những đồ gì.
"Được rồi, chuyên lớn cả đời của con đã sắp xếp
xong, mẹ cũng yên tâm rồi, hai con ra ngoài trước đi, mẹ muốn đi ngủ."
Diệp Uyển Tĩnh thấy mọi việc cũng gần xong xuôi, bà ta mệt rồi, đúng lúc, có thể cho hai người có cơ hội một mình với nhau, nên liền đuổi bọn họ ra ngoài.
Lục Tấn Uyên vẻ mặt nặng nề, cùng Mộ Yên Nhiên người trước người sau bước ra ngoài, sải chân của anh bước rất lớn, cũng không quan tâm Mộ Yên Nhiên đi giày cao gót liệu có theo kịp không, cứ đi như vậy, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn một cái.
Mộ Yên Nhiên rất khó khăn đuổi theo, được một nửa, liền bắt đầu hờn giận, "Tấn Uyên, anh như vậy là có ý gì?"
Khó khăn mãi mới đính hôn được, thái độ của anh, lại khiến tim cô ta lạnh giá.
Lẽ nào, anh ấy lại không muốn lấy mình đến như vậy?
Lục Tấn Uyên dừng bước chân, đúng lúc, chỗ này là góc chết, không có người qua lại, anh nhìn vào mắt của Mộ Yên Nhiên, "Yên Nhiên, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta đã kết thúc, tại sao cô vẫn còn đến đây?"
"Tấn Uyên, lẽ nào ở trong lòng anh, em là một người dễ dàng từ bỏ vậy sao? Em thực sự không thể buông bỏ anh, nhưng em cũng có lòng tự trọng, em đến đây, là bởi vì bác gái từ nhỏ đã chăm sóc em, đổi xử tốt với em, em không đến sẽ có lỗi với lương tâm của mình."
Mộ Yên Nhiên nghiêm túc nói thằng, lại khiến cho Lục Tấn Uyên nhất thời không thể nói lại.
"Nhưng mà, chuyện đính hôn .. Tôi không phải thật lòng đồng ý, tôi là vì bệnh của mẹ, chuyện này, tôi phải nói rõ ràng với cô."
Nghe những lời này, biểu hiện của Mộ Yên Nhiên có chút thất vọng, cô ta cũng không phải là không biết bây giờ Lục Tấn Uyên đồng ý chuyện đính hôn là vì đối phó với Diệp Tĩnh Uyên, nhưng nếu mà bỏ lỡ cơ hội lần này, bọn họ sẽ thực sự bỏ lỡ nhau, vì vậy, cho dù là miễn cưỡng, cô ta cũng phải thử mới được.
Cho nên, Mộ Yên Nhiên buộc phải xoá đi sự không cam chịu từ đáy lòng, “Em biết, Tân Uyên, vì vậy, em đồng ý với anh, chuyện đính hôn lần này không có ý nghĩa gì, nếu như anh muốn rời đi, em sẽ không ép buộc, sẽ không dùng đến thân phận vợ chưa cưới để bắt ép anh, em đồng ý, chỉ là để bệnh tình của bác gái có thể nhanh chóng khỏi."
Lục Tấn Uyên chăm chú nhìn Mộ Yên Nhiên, sau đó, mới nở một nụ cười nhẹ nhõm, "Nếu đã như này, vậy thì dễ nói chuyện rồi, Yên Nhiên, cô giúp tôi diễn xong vở kịch này, sau này, tôi sẽ cố gắng để bù đắp cho cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.