Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Chương 154: Vô cùng xót xa
Sênh Sênh
25/02/2021
Mộ Yên Nhiên?
Cái tên này dường như hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lục Tấn Uyên
Mộ Yên Nhiên mà anh quen biết, vẫn luôn là người thanh nhã ôn hòa, với cô mà nói, giữ gìn lễ nghĩa chính là một loại bản năng, anh không tài nào tưởng tượng được cảnh tượng tranh chấp giữa cô ấy và Ôn Ninh.
Ôn Ninh kể xong, nhìn vẻ mặt trầm tư của Lục Tấn Uyên, anh ấy không lập tức nói điều gì, mà ngược lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Có lẽ, anh cũng không có tin tưởng cô như cô nghĩ, bởi dù thế nào, thì Mộ Yên Nhiên mới là thanh mai trúc mã ở bên cạnh anh hơn mười mấy năm, hơn thế nữa còn là người anh từng yêu.
Ôn Ninh cảm thấy giống như bị người khác dội cho một gáo nước lạnh, bởi khi nãy thậm chí có một khoảnh khắc cô đã nghĩ rằng, Lục Tấn Uyên sẽ trút giận giùm cô.
Chẳng ngờ, vẫn là cô không tự lượng sức, đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh.
Lục Tấn Quyên trầm tư một lúc, xem ra, anh thực sự nên đi tìm Mộ Yên Nhiên một lần, để cô ấy không làm ra những chuyện vô nghĩa như vậy nữa.
Quyết định xong, Lục Tấn Uyên lại ngẩng đầu lên, “Để anh bôi thuốc cho em”
Ôn Ninh nghe anh nói vậy, chỉ nghĩ là Lục tấn Uyên muốn đánh trống lảng, trong lòng vô cùng khó chịu, cô đẩy ngực anh ra "Thôi khỏi, để em tự làm được rồi"
Quả nhiên, so với cô mà nói, Lục Tấn Uyên vẫn tin tưởng Mộ Yên Nhiên hơn, mà cũng đúng, một cô gái luôn sống cao cao tại thượng như một nàng công chúa như cô ta, làm sao có thể so đo với một người thấp kém như mình.
Lục Tấn Uyên với cô, vốn dĩ chưa từng là người của cùng một thế giới, Mộ Yên Nhiên mới là người phụ nữ có đầy đủ tư cách để ở bên cạnh anh.
"Đừng làm loạn, để anh bôi thuốc cho em", Lục Tân Uyên nhìn bộ dạng khó chịu của Ôn Ninh, dùng sức kéo lấy lọ cao trị thương từ trong tay cô.
Nhưng khi vừa muốn vén áo của Ôn Ninh lên để bôi thuốc, thì cô đột nhiên giương mắt nhìn anh chằm chằm, “Anh làm vậy là không được, em cũng cần có một chút riêng tư, hơn nữa, nếu để cô ấy biết được, nói không chừng, cô ấy sẽ tìm đến tận chỗ này để là ầm ĩ lên đó.”
Ôn Ninh vừa ngừng nói, anh bèn cười tươi nhìn cô, “Em đang ghen đấy hả?”
Thật ra anh hiểu, ban nãy Ôn Ninh đang cảm thấy tủi thân điều gì, người con gái này của anh, đôi lúc cũng nghĩ hơi xa.
“Haha, anh nghĩ nhiều rồi đó, chỉ là em không muốn rước phiền toái vào thân mà thôi.”
Ôn Ninh khi nãy vừa buột miệng nói ra, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn. Cô đúng là có cảm thấy không thoải mái, nhưng lại tuyệt đối không muốn để tâm tư của mình lộ ra trước Lục Tấn Uyên.
Cô không muốn người ấy thấy bản thân tự mình đa tình.
“Chuyện này anh sẽ giải quyết, qua một thời gian nữa, có lẽ cô ấy sẽ ra nước ngoài, sẽ không tìm đến làm phiền em nữa.”
Nghe lời Lục Tấn Uyên nói, chẳng những khó chịu trong lòng không hề giảm bớt đi, mà lại tăng lên mấy phần.
Hóa ra, chỉ có thể đợi đến khi Mộ Yên Nhiên rời khỏi chốn này, cô mới có thể yên lòng mà sống, Lục Tấn Uyên quả nhiên là đối xử với người ta đặc biệt hơn hẳn.
"Liên quan gì đến em, em chỉ muốn một người con gái giàu sang tài giỏi như cô ấy đừng có so đo với loại người như em thế thôi, mất giá lắm”
Nghe những lời nói tự mình giễu cợt của Ôn Ninh, ý cười trong mắt Lục Tấn Uyên phút chốc lạnh ngắt, bèn xoay gương mặt vẫn luôn trốn tránh mình của cô quay lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em nghĩ vậy thật hả?”
"Không phải thật thì là giả được chắc?"
Ôn Ninh tức giận trả lời.
"Lần sau đừng tự nói bản thân mình thành dạng phụ nữ đó nữa.”
Lục Tấn Uyên mím chặt môi, trong mắt ánh lên một tia âm trầm.
Cô đâu có làm sai điều gì, không cần phải so sánh bản thân thấp kém hơn bất kỳ người nào khác.
".." Ôn Ninh không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy, từ trước tới giờ, cô luôn có cảm giác Lục Tấn Uyên vốn vẫn coi thường xuất thân của mình, cho dù hai người đã phát sinh quan hệ, thì có thể cũng chỉ là vì anh để ý đến thân thể của mình mà thôi.
Không thể ngờ, một người đàn ông cao ngạo như anh lại nói ra những lời như vậy.
Trong ánh mắt anh, không hề có một chút trêu đùa hay miễn cưỡng, mà trực tiếp soi chiếu hẳn vào trái tim cô.
Từ khi rời khỏi nhà ngục, bị hầu như tất cả mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt kỳ thị, thực ra trong lòng Ôn Ninh thiếu rất nhiều tự tin cùng cảm giác an toàn, lời nói của Lục Tấn Uyên khiến cô vô cùng cảm động, giống như anh đã tưới một cơn mưa rào cho cho một sa mạc từ lâu đã hoang sơ bỏng khát.
"Em... biết rồi.”
Ôn Ninh gật đầu đáp, Lục Tấn Uyên lúc này mới hài lòng mà thả tay ra, thơm lên đôi môi mọng ướt của cô, “Nghe lời thật."
Ôn Ninh bị sự dịu dàng trong động tác của anh mê hoặc, không còn vùng vẫy nữa.
Chỉ là bị Lục Tấn Uyên trừng nhẹ một cái, liền tiếp tục công việc chưa hoàn thành.
"Cởi áo ra, anh bôi thuốc cho."
Lục Tấn Uyên vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, nếu làn da trắng sạch như vậy lại để lại những vết sẹo xấu xí, không hợp chút nào.
"Không cần đâu." Ôn Ninh lại khó xử, ánh mắt Lục Tấn Uyên khiến cô muốn lấy chăn bông cho người mình lại.
"Trên người em còn chỗ nào anh vẫn chưa thấy qua hả?" Lục Tấn Uyên nhìn hành động tránh né giống như đà điểu tránh bão của cô, nhướng mày, giọng điệu có chút giễu cợt.
Hai người họ, có gì phải làm thì cũng đã làm hết rồi, còn cái gì mà phải giữ e thẹn?
"Anh!" Ôn Ninh nghe anh nói đến đây, vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không biết nên phản bác như thế nào.
Lục Tấn Uyên không tiếp tục trêu chọc cô, nhẹ nhàng mở hai cúc áo, dùng ngón tay bóp một ít thuốc mỡ mát lạnh, cẩn thận bôi lên.
"Đau không?”
Mặc dù động tác của Lục Tấn Uyên đã rất nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn sợ làm Ôn Ninh Ninh đau.
"Không sao." Ôn Ninh không cảm thấy đau, những nơi mà anh chạm vào như được lông vũ quét qua, có chút tê ngứa, cảm giác ngứa ngáy này thậm chí còn lan đến tận đáy lòng.
Lục Tấn Uyên thấy vậy mới yên tâm làm nốt việc cần làm, chẳng mấy chốc thuốc đã bôi xong, thỏa mãn nhìn thành quả lao động của mình.
Ôn Ninh vội vàng kéo áo lên, nếu không cứ bị một người đàn ông nhìn như thế này thì thật kỳ quái.
"Còn ở chân nữa, em đã bôi thuốc chưa?"
Lục Tấn Uyên vẫn nhớ rằng ngoài vết thương này, Ôn Ninh còn có vài vết thương khác, đó là những vết xước mà cô tạo ra vì muốn giữ cho bản thân tỉnh táo, trông còn kinh tâm động phách hơn thế này nhiều.
Đến chính Ôn Ninh cũng đã quên những vết này mất rồi, "Không cần đâu, vết thương chân chắc đã khép miệng rồi."
Cô cũng không để ý, định cứ vậy mà từ trên người Lục Tấn Uyên nhảy xuống, nhưng lại khiến anh không vui, giữ chặt hai bờ vai, "Em có phải con gái không đấy? Bị thương như thế, mà bản thân lại chẳng thèm để tâm?"
"Em quen rồi." Ninh nhẹ giọng nói.
Cô thật sự quen rồi, ở trong tù những người đó chỉ hận chẳng thể tra tấn cô đến chết, những vết thương chỉ là trầy xước do cào cấu, thậm chí không chảy máu như thế này, thì có là gì cơ chứ.
Ôn Ninh bất giác rờ ra phía sau đầu, có một vết thương dài ở nơi bị mái tóc dày bồng che giấu, đó là vết thương do cô vô tình làm đổ nước nóng lên người một người phụ nữ hung ác và bị cô ta ấn vào trong tường mà lưu lại.
Lục Tấn Uyên theo dõi động tác làm trong vô thức của cô, ánh mắt nhìn cô chợt tối sầm lại, trong lòng vô cùng xót xa.
Cái tên này dường như hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lục Tấn Uyên
Mộ Yên Nhiên mà anh quen biết, vẫn luôn là người thanh nhã ôn hòa, với cô mà nói, giữ gìn lễ nghĩa chính là một loại bản năng, anh không tài nào tưởng tượng được cảnh tượng tranh chấp giữa cô ấy và Ôn Ninh.
Ôn Ninh kể xong, nhìn vẻ mặt trầm tư của Lục Tấn Uyên, anh ấy không lập tức nói điều gì, mà ngược lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Có lẽ, anh cũng không có tin tưởng cô như cô nghĩ, bởi dù thế nào, thì Mộ Yên Nhiên mới là thanh mai trúc mã ở bên cạnh anh hơn mười mấy năm, hơn thế nữa còn là người anh từng yêu.
Ôn Ninh cảm thấy giống như bị người khác dội cho một gáo nước lạnh, bởi khi nãy thậm chí có một khoảnh khắc cô đã nghĩ rằng, Lục Tấn Uyên sẽ trút giận giùm cô.
Chẳng ngờ, vẫn là cô không tự lượng sức, đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh.
Lục Tấn Quyên trầm tư một lúc, xem ra, anh thực sự nên đi tìm Mộ Yên Nhiên một lần, để cô ấy không làm ra những chuyện vô nghĩa như vậy nữa.
Quyết định xong, Lục Tấn Uyên lại ngẩng đầu lên, “Để anh bôi thuốc cho em”
Ôn Ninh nghe anh nói vậy, chỉ nghĩ là Lục tấn Uyên muốn đánh trống lảng, trong lòng vô cùng khó chịu, cô đẩy ngực anh ra "Thôi khỏi, để em tự làm được rồi"
Quả nhiên, so với cô mà nói, Lục Tấn Uyên vẫn tin tưởng Mộ Yên Nhiên hơn, mà cũng đúng, một cô gái luôn sống cao cao tại thượng như một nàng công chúa như cô ta, làm sao có thể so đo với một người thấp kém như mình.
Lục Tấn Uyên với cô, vốn dĩ chưa từng là người của cùng một thế giới, Mộ Yên Nhiên mới là người phụ nữ có đầy đủ tư cách để ở bên cạnh anh.
"Đừng làm loạn, để anh bôi thuốc cho em", Lục Tân Uyên nhìn bộ dạng khó chịu của Ôn Ninh, dùng sức kéo lấy lọ cao trị thương từ trong tay cô.
Nhưng khi vừa muốn vén áo của Ôn Ninh lên để bôi thuốc, thì cô đột nhiên giương mắt nhìn anh chằm chằm, “Anh làm vậy là không được, em cũng cần có một chút riêng tư, hơn nữa, nếu để cô ấy biết được, nói không chừng, cô ấy sẽ tìm đến tận chỗ này để là ầm ĩ lên đó.”
Ôn Ninh vừa ngừng nói, anh bèn cười tươi nhìn cô, “Em đang ghen đấy hả?”
Thật ra anh hiểu, ban nãy Ôn Ninh đang cảm thấy tủi thân điều gì, người con gái này của anh, đôi lúc cũng nghĩ hơi xa.
“Haha, anh nghĩ nhiều rồi đó, chỉ là em không muốn rước phiền toái vào thân mà thôi.”
Ôn Ninh khi nãy vừa buột miệng nói ra, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn. Cô đúng là có cảm thấy không thoải mái, nhưng lại tuyệt đối không muốn để tâm tư của mình lộ ra trước Lục Tấn Uyên.
Cô không muốn người ấy thấy bản thân tự mình đa tình.
“Chuyện này anh sẽ giải quyết, qua một thời gian nữa, có lẽ cô ấy sẽ ra nước ngoài, sẽ không tìm đến làm phiền em nữa.”
Nghe lời Lục Tấn Uyên nói, chẳng những khó chịu trong lòng không hề giảm bớt đi, mà lại tăng lên mấy phần.
Hóa ra, chỉ có thể đợi đến khi Mộ Yên Nhiên rời khỏi chốn này, cô mới có thể yên lòng mà sống, Lục Tấn Uyên quả nhiên là đối xử với người ta đặc biệt hơn hẳn.
"Liên quan gì đến em, em chỉ muốn một người con gái giàu sang tài giỏi như cô ấy đừng có so đo với loại người như em thế thôi, mất giá lắm”
Nghe những lời nói tự mình giễu cợt của Ôn Ninh, ý cười trong mắt Lục Tấn Uyên phút chốc lạnh ngắt, bèn xoay gương mặt vẫn luôn trốn tránh mình của cô quay lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em nghĩ vậy thật hả?”
"Không phải thật thì là giả được chắc?"
Ôn Ninh tức giận trả lời.
"Lần sau đừng tự nói bản thân mình thành dạng phụ nữ đó nữa.”
Lục Tấn Uyên mím chặt môi, trong mắt ánh lên một tia âm trầm.
Cô đâu có làm sai điều gì, không cần phải so sánh bản thân thấp kém hơn bất kỳ người nào khác.
".." Ôn Ninh không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy, từ trước tới giờ, cô luôn có cảm giác Lục Tấn Uyên vốn vẫn coi thường xuất thân của mình, cho dù hai người đã phát sinh quan hệ, thì có thể cũng chỉ là vì anh để ý đến thân thể của mình mà thôi.
Không thể ngờ, một người đàn ông cao ngạo như anh lại nói ra những lời như vậy.
Trong ánh mắt anh, không hề có một chút trêu đùa hay miễn cưỡng, mà trực tiếp soi chiếu hẳn vào trái tim cô.
Từ khi rời khỏi nhà ngục, bị hầu như tất cả mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt kỳ thị, thực ra trong lòng Ôn Ninh thiếu rất nhiều tự tin cùng cảm giác an toàn, lời nói của Lục Tấn Uyên khiến cô vô cùng cảm động, giống như anh đã tưới một cơn mưa rào cho cho một sa mạc từ lâu đã hoang sơ bỏng khát.
"Em... biết rồi.”
Ôn Ninh gật đầu đáp, Lục Tấn Uyên lúc này mới hài lòng mà thả tay ra, thơm lên đôi môi mọng ướt của cô, “Nghe lời thật."
Ôn Ninh bị sự dịu dàng trong động tác của anh mê hoặc, không còn vùng vẫy nữa.
Chỉ là bị Lục Tấn Uyên trừng nhẹ một cái, liền tiếp tục công việc chưa hoàn thành.
"Cởi áo ra, anh bôi thuốc cho."
Lục Tấn Uyên vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, nếu làn da trắng sạch như vậy lại để lại những vết sẹo xấu xí, không hợp chút nào.
"Không cần đâu." Ôn Ninh lại khó xử, ánh mắt Lục Tấn Uyên khiến cô muốn lấy chăn bông cho người mình lại.
"Trên người em còn chỗ nào anh vẫn chưa thấy qua hả?" Lục Tấn Uyên nhìn hành động tránh né giống như đà điểu tránh bão của cô, nhướng mày, giọng điệu có chút giễu cợt.
Hai người họ, có gì phải làm thì cũng đã làm hết rồi, còn cái gì mà phải giữ e thẹn?
"Anh!" Ôn Ninh nghe anh nói đến đây, vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không biết nên phản bác như thế nào.
Lục Tấn Uyên không tiếp tục trêu chọc cô, nhẹ nhàng mở hai cúc áo, dùng ngón tay bóp một ít thuốc mỡ mát lạnh, cẩn thận bôi lên.
"Đau không?”
Mặc dù động tác của Lục Tấn Uyên đã rất nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn sợ làm Ôn Ninh Ninh đau.
"Không sao." Ôn Ninh không cảm thấy đau, những nơi mà anh chạm vào như được lông vũ quét qua, có chút tê ngứa, cảm giác ngứa ngáy này thậm chí còn lan đến tận đáy lòng.
Lục Tấn Uyên thấy vậy mới yên tâm làm nốt việc cần làm, chẳng mấy chốc thuốc đã bôi xong, thỏa mãn nhìn thành quả lao động của mình.
Ôn Ninh vội vàng kéo áo lên, nếu không cứ bị một người đàn ông nhìn như thế này thì thật kỳ quái.
"Còn ở chân nữa, em đã bôi thuốc chưa?"
Lục Tấn Uyên vẫn nhớ rằng ngoài vết thương này, Ôn Ninh còn có vài vết thương khác, đó là những vết xước mà cô tạo ra vì muốn giữ cho bản thân tỉnh táo, trông còn kinh tâm động phách hơn thế này nhiều.
Đến chính Ôn Ninh cũng đã quên những vết này mất rồi, "Không cần đâu, vết thương chân chắc đã khép miệng rồi."
Cô cũng không để ý, định cứ vậy mà từ trên người Lục Tấn Uyên nhảy xuống, nhưng lại khiến anh không vui, giữ chặt hai bờ vai, "Em có phải con gái không đấy? Bị thương như thế, mà bản thân lại chẳng thèm để tâm?"
"Em quen rồi." Ninh nhẹ giọng nói.
Cô thật sự quen rồi, ở trong tù những người đó chỉ hận chẳng thể tra tấn cô đến chết, những vết thương chỉ là trầy xước do cào cấu, thậm chí không chảy máu như thế này, thì có là gì cơ chứ.
Ôn Ninh bất giác rờ ra phía sau đầu, có một vết thương dài ở nơi bị mái tóc dày bồng che giấu, đó là vết thương do cô vô tình làm đổ nước nóng lên người một người phụ nữ hung ác và bị cô ta ấn vào trong tường mà lưu lại.
Lục Tấn Uyên theo dõi động tác làm trong vô thức của cô, ánh mắt nhìn cô chợt tối sầm lại, trong lòng vô cùng xót xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.