Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Chương 55: Không phải lỗi của em.
Hoa Ly Ly 1350
23/08/2024
Buổi sáng Cố Noãn đang làm đồ ăn cho bọn trẻ chuẩn bị đến trường thì điện thoại vang lên.
Là quản lý Dư gọi đến
Cổ Noãn cảm thấy hơi hối hận khi ngủ dậy liền khởi động điện thoại, đây là thời gian tư nhân của cô mà.
Quản lý Dư cười cười: “Chuyện là Tiểu Noãn, chúng ta thương lượng một chút, cô xem một chút mấy năm qua kể từ khi cô đến AR tôi đối với cô như thế nào?”
Cố Noãn cầm điện thoại di động và lắng nghe. Trong 5 năm qua, quản lý Dư đối với cô rất tốt, vì cô không có bằng cấp nên đi tìm việc làm ở thành phố xa lạ rất khó.
Là quản lý Dư đã nhận cô và AR.
Cố Noãn đã rất biết ơn.
“Quản lý Dư, có chuyện gì, ông cứ nói đi.”
“Tiểu Noãn, cô và Tiêu tổng có phải hay không trước kia có quen biết, ngài ấy buổi sáng nhờ Lý tổng gọi điện cho tôi, bảo hôm nay ngài ấy muốn đi dạo một vòng N thành, muốn cô làm hướng dẫn. Là Lý tổng đích thân gọi cho tôi, tôi cũng không còn cách nào khác”
Cổ Noãn suy nghĩ, đây là chuyện giữa cô và Tiêu Mặc Thần, không cần phải làm khó người vô tội như quản lý Dư, liền gật đầu đồng ý.
Ăn sáng xong, chị Tình đến đón hai đứa trẻ đưa đến trường.
Công ty cử tài xế đặc biệt đưa cô đến khách sạn đón Tiêu Mặc Thần.Cố Noãn đi đến trước cửa phòng, đưa tay gõ cửa.
Cánh cửa phòng mở ra, Cổ Noãn ngước mắt nhìn Tiêu Mặc Thần. Mái tóc rối bù không thể che giấu được nét điển trai của anh, anh ta dường như vừa tỉnh ngủ.Tiêu Mặc Thần mở cửa liếc nhìn cô một cái, sau đó đi vào phòng ngủ.
Cố Noãn đi theo phía sau: “Tiêu tổng, anh ăn sáng chưa, tôi sẽ nhờ khách sạn mang đồ ăn sáng cho anh”
Tiêu Mặc Thần cởi bộ đồ ngủ nói: “Không cần, lát nữa chúng ta ra ngoài cùng ǎn."
Cố Noãn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phần thân trên trần trụi của người đàn ông, cô lập tức quay đầu đi và thầm mắng chửi trong lòng.
“Tránh cái gì, cũng không phải em chưa từng nhìn thấy.” - Tiêu Mặc Thần nheo mắt cười: “Chuẩn bị quần áo hôm nay cho tôi đi.”
Cố Noãn nghe tiếng nước chảy bên trong, cô đi tới mở tủ quần áo ra, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, nhàm chán ngồi lướt điện thoại.
Một lúc sau cửa phòng tắm hé ra, một bàn tay vươn ra: “Lấy đồ lót giúp tôi.
Cổ Noãn: “ "
Cô đứng dậy nói: “Anh không tự mình đi lấy được sao?”
“Được, vậy để tôi đi ra” - Tiêu Mặc Thần nói, đẩy cửa, Cố Noãn cắn răng mở miệng: “Chờ chút, tôi sẽ...tìm giúp anh.
Cô bước đến tủ quần áo, mở chiếc hộp bên dưới đựng đồ lót nam, cô lấy một cái, đi đến cửa phòng tắm, đặt vào tay của hắn.
Một lúc sau: “Không phải cái này.”
Gương mặt Cố Noãn đỏ bừng: “Chính là nó rồi.”
“Tôi muốn cái màu xám.”
Cố Noãn nắm chặt ngón tay, miễn cưỡng mở tủ ra, tìm kiếm một lần nữa, cuối cùng cũng tìm được vật anh ta nhắc tới, cô đỏ mặt mở cửa phòng tắm, đưa tay vào trong.
Khi trong tay không còn gì, Cố Noãn muốn vừa muốn rút lại không ngờ lại có người nắm lấy.
"A..."
Cố Noãn duỗi một tay còn lại nhanh chóng che mắt lại: “Anh thả tôi ra.
“Tôi không thả em thì em có thể làm gì được?" - Tiêu Mặc Thần vòng tay qua eo cô, ép cô vào góc phòng tắm, thấy cô bịt mắt lại, anh bá đạo kéo tay cô ra nhưng Cổ Noãn vẫn nhắm mắt lại.“Tiêu Mặc Thần, anh rốt cuộc muốn gì?”
“Em nghĩ tôi nên làm gì em?”
Cố Noãn không thể ngờ tên này lại như một tên lưu manh, cô nhắc nhở: “Tiêu Mặc Thần, chúng ta đã ly hôn, chúng ta đã ly hôn từ năm năm trước rồi.”
“Em không gọi tôi là Tiêu tổng nữa à?” - Tiêu Mặc Thần đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đó, anh thật chán ghét dáng vẻ xa cách của cô.
Cố Noãn dùng tay đẩy tay anh ra: “Tiêu tổng, anh tắm xong chưa? Hôm nay không phải anh muốn đi tham quan sao? Tôi đã chuẩn bị quần áo cho anh rồi, tôi ra ngoài trước.
Cô không dám nhìn vào đôi mắt anh, cô cúi người xuống, từ khuỷu tay của anh chui ra, ngón tay vừa mới đụng vào nắm cửa phòng tắm liền bị người đàn ông phía sau bắt lại.
Anh cúi đầu, hung hăng hôn vào bờ môi mềm mại của cô.
Xoay người, hôn thật sâu.
Hai người ngồi trong xe, Cố Noãn vẫn còn tức giận về nụ hôn vừa rồi.
Tiêu Mặc Thần trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Noãn Noãn, hôm nay chúng ta đi đâu?”
Bởi vì có tài xế là người của công ty, Cổ Noãn chỉ có thể cười lịch thiệp: “Tiêu tổng, ngài vẫn chưa ăn sáng phải không? Nhưng giờ đã 9h30 rồi, không cần phải ăn nữa, hãy đợi đến bữa trưa đi, bây giờ chúng ta hãy đi đến con phố cổ ở phía nam.”
Tài xế gần như muốn phanh gấp sau khi nghe Cổ Noãn nói... Cố tiểu thư này bị làm sao vậy, Tiêu tổng chưa ăn sáng còn không cho ăn... còn nói đợi trưa mới có thể ăn.
Tiêu Mặc Thần gật đầu và mỉm cười nói: “Ưm, tôi sẽ nghe lời em.
Cổ Noãn: “. ”
Cố Noãn đưa Tiêu Mặc Thần đi tham quan mấy địa điểm nổi tiếng ở N thành.
Buổi trưa công ty đã đặt sẵn một phòng riêng ở nhà hàng ẩm thực Châu Á nổi tiếng nhất N Thành.
Người phục vụ đưa menu tới: “Xin mời quý khách gọi món.
Cố Noãn đưa menu về phía Tiêu Mặc Thần: “Tiêu tổng, anh muốn ăn gì?”
Anh đẩy về phía cô: “Em gọi đi.”
Cố Noãn gọi vài món tùy ý, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô nhìn Tiêu Mặc Thần nói: “Tiêu tổng, không biết anh sẽ ở N thành bao lâu?”
Hắn không mang theo Cảnh Dương, cũng không có trợ lý thư ký, chắc hẳn là sẽ không ở lại lâu..
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, nhẹ giọng cười: “Sao vậy, em không nỡ xa anh sao?”Cố Noãn ngồi đối diện Tiêu Mặc Thần nhưng khoảng cách khá xa, Tiêu Mặc Thần cau mày không thích, anh đứng lên đi về phía bên cạnh cô ngồi xuống.
“Tiêu tổng, anh đang làm gì vậy?”
“Noãn Noãn, em vẫn trách tôi phải không?”
Cố Noãn hai vai nhẹ run lên: “Tiêu tổng nói gì vậy, câu này, hẳn là tôi nên nói mới đúng, chuyện đó, tôi thật sự xin lỗi.”
Cô không thể quên được ánh mắt băng lãnh và hận ý của Tiêu Mặc Thần, cô cũng không quên được Tiêu lão gia tử. Nếu Cố Minh Châu không đến vạch trần mọi chuyện, nếu như cô sớm dũng cảm nói ra...
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, trong ánh mắt của cô tràn ngập áy náy, anh nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô, dịu giọng nói: “Chuyện của ông nội không liên quan đến em. Ông nội đã lớn tuổi, trái tim vẫn luôn không tốt. Lần đó bị kích thích quá mức kích động, sức khỏe yếu đi. Đó không phải là lỗi của em.
Cố Noãn nhắm mắt lại là chậm rãi lắc đầu nhớ đến lần cuối cùng gặp Tiêu lão gia tử.
Ông ấy hỏi Bảo Bảo và Bối Bối có phải hay không là con của Mặc Thần. Cô rất muốn gật đầu, nhưng mà cô biết... không phải...người đàn ông đó...là Lục Hàn Thậm.
Lúc đó cô cực kỳ hận người đàn ông tên Lục Hàn Thâm.
Hắn đã đẩy cô vào địa ngục và biến mất.
Tiêu Mặc Thần từ từ ôm lấy cô.Cố Noãn lắc đầu, hốc mắt đỏ lên, thanh âm chậm rãi nghẹn ngào: “Tôi xin lỗi.”
Dù Cố Noãn muốn đẩy ra nhưng anh vẫn ôm cô thật chặt như muốn hòa vào nhau: “Không phải lỗi của em.”
Tiêu Mặc Thần ngước mắt nhìn về một hướng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, chuyện này không phải là lỗi của Cố Noãn. Năm đó sức khỏe ông nội đã ổn định nhưng thân thể đã lớn tuổi nên có chút không khỏe. Một năm trước, cô gái tự xưng tên Cố Minh Nhi qua lại với Tiêu Mặc Ninh, lại cùng những người đàn ông khác đi vào khách sạn bị ông nội gặp được, ông nội tức giận đến phát bệnh.
Anh lúc đó liền cho điều tra, người gọi là Cố Minh Nhi kia chính là Cố Minh Châu.
Lúc đó, anh mới biết thân phận của Cố Noãn và biết anh đã hiểu nhầm cô ấy rất sâu.
Đến lúc đó anh mới nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm, trước kia những nỗi đau mà anh tạo ra trên người cô bây giờ từng dao từng dao lăng trì ngay trái tim anh.
Người phục vụ gõ cửa và mang đồ ăn đi vào.
Cố Noãn muốn đẩy anh ra, nhưng Tiêu Mặc Thần vẫn ôm chặt lấy cô. Cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc chôn mặt vào trong lòng ngực anh, đợi đến khi phục vụ rời đi, cô nhàn nhạt ngẩng đầu, dùng sức đẩy anh ra: “Tiêu tổng, đồ ăn có rồi, ăn cơm thôi.”
Tiêu Mặc Thần muốn nói ra nhưng tâm trạng của Cố Noãn rất không tốt.
Vả lại hiện tại Cố Minh Châu đã trốn một năm qua, đợi đến khi anh tìm ra cô ra, anh sẽ giải thích cho Cổ Noãn.Tiêu Mặc Thần kẹp một miếng sườn đặt vào chén của cô: “Ăn đi, em gầy đi thật nhiều.”
Ăn cơm xong, Cố Noãn vừa bước ra khỏi nhà hàng, định đưa Tiêu Mặc Thần tham quan thêm mấy nơi, bỗng nhận được cuộc gọi từ trường học của bọn tré.
Cố Bối ăn trúng tôm nên đang bị dị ứng và đã được đưa đến bệnh viện.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Noãn hoảng hốt nói với Tiêu Mặc Thần: “Xin lỗi Tiêu tổng, tôi có chút việc... con gái của tôi bị dị ứng đang ở trong bệnh viện, tôi phải đến bệnh viện ngay..”
Cố Noãn hoảng sợ đến mức gần như bật khóc, cô đã nói với giáo viên Cố Bối bị dị ứng tôm, nhưng họ giải thích rằng giáo viên mới đến nên không biết.
Tiêu Mặc Thần cầm tay cô, giữ chặt bàn tay của cô trong lòng tay anh: “Đừng hốt hoảng” sau đó kéo cô lên xe, lệnh cho tài xế đi bệnh viện.
Chiếc xe tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện, Cổ Noãn nhìn thang máy chật kín người, đang muốn chạy lên bằng thang bộ, Tiêu Mặc Thần giữ chặt cô lại, vỗ nhẹ nhàng lên vai cô, giọng nói ôn hòa: “Đừng hốt hoảng, sẽ ổn thôi.
Cố Noãn gật đầu, hốc mắt đỏ lên.
Tại cửa phòng truyền dịch.
Cô giáo thấy cô đến liền vội vàng xin lỗi: “Cô Cố, thật xin lỗi, cô giáo mới không biết, thật xin lỗi.”Cố Noãn còn chưa nói gì, Tiêu Mặc Thần đã hạ giọng: “Nói không biết chính là mượn cớ sao? Nếu là xảy ra chuyện gì, các người gánh nổi sao?”
Cô giáo nhìn về phía Tiêu Mặc Thần, khí tức lạnh lẽo.
“Vâng... thật xin lỗi, Bối Bối không sao... chỉ là ăn một ít tôm, bác sĩ nói truyền dịch xong nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi... chúng tôi thật sự xin lỗi.”
Cổ Noãn bước vào phòng truyền dịch, Cố Bối đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn Cố Noãn đến liền vui vẻ gọi: “Mẹ ơi..
Cố Noãn bước đến ngồi bên cạnh Cố Bối, nhìn thấy trên mặt con gái vài vếtn đỏ, nghiêm trọng nhất là ở cổ tay. Cô đau lòng nhìn Bối Bối, nước mắt lập tức tuôn ra: “Bối Bối.”
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng trách cô giáo, là tại Bối Bối ham ăn.” - Cố Bối lè lưỡi.
Cố Noãn nhìn con bé: “Về sau không cho phép hạm ăn biết không? Hù chết mẹ."
“Mẹ ơi đừng khóc, về sau Bối Bối sẽ không dám nữa”
Tiêu Mặc Thần đi tới, nhìn Cố Bối, trong lòng mềm nhũn. Đôi mắt con bé thật giống mẹ, trong trẻo và ngây thơ. Cố Bối ngẩng đầu nhìn anh, ngọt ngào gọi: “Chú.”
Cố Noãn quay đầu nhìn Tiêu Mặc Thần, đưa tay xoa xoa khóe mắt: “Tiêu tổng, làm phiền anh rồi.
“Không phiền.”Tiêu Mặc Thần cúi người, ngang tầm mắt với Cố Bối, cô bé đáng yêu này
chính là con gái của anh... Anh đưa tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái má bánh bao của Cố Bối, giọng nói nhẹ nhàng: “Con tên gì?”
Cô bé chớp chớp đôi mắt sáng ngời: “Chú, con tên là Bối Bối.”
“Bối Bối.” - Tiêu Mặc Thần nhẹ nhàng lẩm bẩm cái tên này.
Cố Noãn tiễn cô giáo về, gặp bác sĩ hỏi chút tình hình và đi lấy thuốc.
Từ phía xa xa quay về, nhìn thấy Bối Bối đang bị Tiêu Mặc Thần ôm trong lòng. Cô bé vòng tay qua cổ anh ta, cười khúc khích.
Là quản lý Dư gọi đến
Cổ Noãn cảm thấy hơi hối hận khi ngủ dậy liền khởi động điện thoại, đây là thời gian tư nhân của cô mà.
Quản lý Dư cười cười: “Chuyện là Tiểu Noãn, chúng ta thương lượng một chút, cô xem một chút mấy năm qua kể từ khi cô đến AR tôi đối với cô như thế nào?”
Cố Noãn cầm điện thoại di động và lắng nghe. Trong 5 năm qua, quản lý Dư đối với cô rất tốt, vì cô không có bằng cấp nên đi tìm việc làm ở thành phố xa lạ rất khó.
Là quản lý Dư đã nhận cô và AR.
Cố Noãn đã rất biết ơn.
“Quản lý Dư, có chuyện gì, ông cứ nói đi.”
“Tiểu Noãn, cô và Tiêu tổng có phải hay không trước kia có quen biết, ngài ấy buổi sáng nhờ Lý tổng gọi điện cho tôi, bảo hôm nay ngài ấy muốn đi dạo một vòng N thành, muốn cô làm hướng dẫn. Là Lý tổng đích thân gọi cho tôi, tôi cũng không còn cách nào khác”
Cổ Noãn suy nghĩ, đây là chuyện giữa cô và Tiêu Mặc Thần, không cần phải làm khó người vô tội như quản lý Dư, liền gật đầu đồng ý.
Ăn sáng xong, chị Tình đến đón hai đứa trẻ đưa đến trường.
Công ty cử tài xế đặc biệt đưa cô đến khách sạn đón Tiêu Mặc Thần.Cố Noãn đi đến trước cửa phòng, đưa tay gõ cửa.
Cánh cửa phòng mở ra, Cổ Noãn ngước mắt nhìn Tiêu Mặc Thần. Mái tóc rối bù không thể che giấu được nét điển trai của anh, anh ta dường như vừa tỉnh ngủ.Tiêu Mặc Thần mở cửa liếc nhìn cô một cái, sau đó đi vào phòng ngủ.
Cố Noãn đi theo phía sau: “Tiêu tổng, anh ăn sáng chưa, tôi sẽ nhờ khách sạn mang đồ ăn sáng cho anh”
Tiêu Mặc Thần cởi bộ đồ ngủ nói: “Không cần, lát nữa chúng ta ra ngoài cùng ǎn."
Cố Noãn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phần thân trên trần trụi của người đàn ông, cô lập tức quay đầu đi và thầm mắng chửi trong lòng.
“Tránh cái gì, cũng không phải em chưa từng nhìn thấy.” - Tiêu Mặc Thần nheo mắt cười: “Chuẩn bị quần áo hôm nay cho tôi đi.”
Cố Noãn nghe tiếng nước chảy bên trong, cô đi tới mở tủ quần áo ra, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, nhàm chán ngồi lướt điện thoại.
Một lúc sau cửa phòng tắm hé ra, một bàn tay vươn ra: “Lấy đồ lót giúp tôi.
Cổ Noãn: “ "
Cô đứng dậy nói: “Anh không tự mình đi lấy được sao?”
“Được, vậy để tôi đi ra” - Tiêu Mặc Thần nói, đẩy cửa, Cố Noãn cắn răng mở miệng: “Chờ chút, tôi sẽ...tìm giúp anh.
Cô bước đến tủ quần áo, mở chiếc hộp bên dưới đựng đồ lót nam, cô lấy một cái, đi đến cửa phòng tắm, đặt vào tay của hắn.
Một lúc sau: “Không phải cái này.”
Gương mặt Cố Noãn đỏ bừng: “Chính là nó rồi.”
“Tôi muốn cái màu xám.”
Cố Noãn nắm chặt ngón tay, miễn cưỡng mở tủ ra, tìm kiếm một lần nữa, cuối cùng cũng tìm được vật anh ta nhắc tới, cô đỏ mặt mở cửa phòng tắm, đưa tay vào trong.
Khi trong tay không còn gì, Cố Noãn muốn vừa muốn rút lại không ngờ lại có người nắm lấy.
"A..."
Cố Noãn duỗi một tay còn lại nhanh chóng che mắt lại: “Anh thả tôi ra.
“Tôi không thả em thì em có thể làm gì được?" - Tiêu Mặc Thần vòng tay qua eo cô, ép cô vào góc phòng tắm, thấy cô bịt mắt lại, anh bá đạo kéo tay cô ra nhưng Cổ Noãn vẫn nhắm mắt lại.“Tiêu Mặc Thần, anh rốt cuộc muốn gì?”
“Em nghĩ tôi nên làm gì em?”
Cố Noãn không thể ngờ tên này lại như một tên lưu manh, cô nhắc nhở: “Tiêu Mặc Thần, chúng ta đã ly hôn, chúng ta đã ly hôn từ năm năm trước rồi.”
“Em không gọi tôi là Tiêu tổng nữa à?” - Tiêu Mặc Thần đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đó, anh thật chán ghét dáng vẻ xa cách của cô.
Cố Noãn dùng tay đẩy tay anh ra: “Tiêu tổng, anh tắm xong chưa? Hôm nay không phải anh muốn đi tham quan sao? Tôi đã chuẩn bị quần áo cho anh rồi, tôi ra ngoài trước.
Cô không dám nhìn vào đôi mắt anh, cô cúi người xuống, từ khuỷu tay của anh chui ra, ngón tay vừa mới đụng vào nắm cửa phòng tắm liền bị người đàn ông phía sau bắt lại.
Anh cúi đầu, hung hăng hôn vào bờ môi mềm mại của cô.
Xoay người, hôn thật sâu.
Hai người ngồi trong xe, Cố Noãn vẫn còn tức giận về nụ hôn vừa rồi.
Tiêu Mặc Thần trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Noãn Noãn, hôm nay chúng ta đi đâu?”
Bởi vì có tài xế là người của công ty, Cổ Noãn chỉ có thể cười lịch thiệp: “Tiêu tổng, ngài vẫn chưa ăn sáng phải không? Nhưng giờ đã 9h30 rồi, không cần phải ăn nữa, hãy đợi đến bữa trưa đi, bây giờ chúng ta hãy đi đến con phố cổ ở phía nam.”
Tài xế gần như muốn phanh gấp sau khi nghe Cổ Noãn nói... Cố tiểu thư này bị làm sao vậy, Tiêu tổng chưa ăn sáng còn không cho ăn... còn nói đợi trưa mới có thể ăn.
Tiêu Mặc Thần gật đầu và mỉm cười nói: “Ưm, tôi sẽ nghe lời em.
Cổ Noãn: “. ”
Cố Noãn đưa Tiêu Mặc Thần đi tham quan mấy địa điểm nổi tiếng ở N thành.
Buổi trưa công ty đã đặt sẵn một phòng riêng ở nhà hàng ẩm thực Châu Á nổi tiếng nhất N Thành.
Người phục vụ đưa menu tới: “Xin mời quý khách gọi món.
Cố Noãn đưa menu về phía Tiêu Mặc Thần: “Tiêu tổng, anh muốn ăn gì?”
Anh đẩy về phía cô: “Em gọi đi.”
Cố Noãn gọi vài món tùy ý, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô nhìn Tiêu Mặc Thần nói: “Tiêu tổng, không biết anh sẽ ở N thành bao lâu?”
Hắn không mang theo Cảnh Dương, cũng không có trợ lý thư ký, chắc hẳn là sẽ không ở lại lâu..
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, nhẹ giọng cười: “Sao vậy, em không nỡ xa anh sao?”Cố Noãn ngồi đối diện Tiêu Mặc Thần nhưng khoảng cách khá xa, Tiêu Mặc Thần cau mày không thích, anh đứng lên đi về phía bên cạnh cô ngồi xuống.
“Tiêu tổng, anh đang làm gì vậy?”
“Noãn Noãn, em vẫn trách tôi phải không?”
Cố Noãn hai vai nhẹ run lên: “Tiêu tổng nói gì vậy, câu này, hẳn là tôi nên nói mới đúng, chuyện đó, tôi thật sự xin lỗi.”
Cô không thể quên được ánh mắt băng lãnh và hận ý của Tiêu Mặc Thần, cô cũng không quên được Tiêu lão gia tử. Nếu Cố Minh Châu không đến vạch trần mọi chuyện, nếu như cô sớm dũng cảm nói ra...
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, trong ánh mắt của cô tràn ngập áy náy, anh nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô, dịu giọng nói: “Chuyện của ông nội không liên quan đến em. Ông nội đã lớn tuổi, trái tim vẫn luôn không tốt. Lần đó bị kích thích quá mức kích động, sức khỏe yếu đi. Đó không phải là lỗi của em.
Cố Noãn nhắm mắt lại là chậm rãi lắc đầu nhớ đến lần cuối cùng gặp Tiêu lão gia tử.
Ông ấy hỏi Bảo Bảo và Bối Bối có phải hay không là con của Mặc Thần. Cô rất muốn gật đầu, nhưng mà cô biết... không phải...người đàn ông đó...là Lục Hàn Thậm.
Lúc đó cô cực kỳ hận người đàn ông tên Lục Hàn Thâm.
Hắn đã đẩy cô vào địa ngục và biến mất.
Tiêu Mặc Thần từ từ ôm lấy cô.Cố Noãn lắc đầu, hốc mắt đỏ lên, thanh âm chậm rãi nghẹn ngào: “Tôi xin lỗi.”
Dù Cố Noãn muốn đẩy ra nhưng anh vẫn ôm cô thật chặt như muốn hòa vào nhau: “Không phải lỗi của em.”
Tiêu Mặc Thần ngước mắt nhìn về một hướng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, chuyện này không phải là lỗi của Cố Noãn. Năm đó sức khỏe ông nội đã ổn định nhưng thân thể đã lớn tuổi nên có chút không khỏe. Một năm trước, cô gái tự xưng tên Cố Minh Nhi qua lại với Tiêu Mặc Ninh, lại cùng những người đàn ông khác đi vào khách sạn bị ông nội gặp được, ông nội tức giận đến phát bệnh.
Anh lúc đó liền cho điều tra, người gọi là Cố Minh Nhi kia chính là Cố Minh Châu.
Lúc đó, anh mới biết thân phận của Cố Noãn và biết anh đã hiểu nhầm cô ấy rất sâu.
Đến lúc đó anh mới nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm, trước kia những nỗi đau mà anh tạo ra trên người cô bây giờ từng dao từng dao lăng trì ngay trái tim anh.
Người phục vụ gõ cửa và mang đồ ăn đi vào.
Cố Noãn muốn đẩy anh ra, nhưng Tiêu Mặc Thần vẫn ôm chặt lấy cô. Cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc chôn mặt vào trong lòng ngực anh, đợi đến khi phục vụ rời đi, cô nhàn nhạt ngẩng đầu, dùng sức đẩy anh ra: “Tiêu tổng, đồ ăn có rồi, ăn cơm thôi.”
Tiêu Mặc Thần muốn nói ra nhưng tâm trạng của Cố Noãn rất không tốt.
Vả lại hiện tại Cố Minh Châu đã trốn một năm qua, đợi đến khi anh tìm ra cô ra, anh sẽ giải thích cho Cổ Noãn.Tiêu Mặc Thần kẹp một miếng sườn đặt vào chén của cô: “Ăn đi, em gầy đi thật nhiều.”
Ăn cơm xong, Cố Noãn vừa bước ra khỏi nhà hàng, định đưa Tiêu Mặc Thần tham quan thêm mấy nơi, bỗng nhận được cuộc gọi từ trường học của bọn tré.
Cố Bối ăn trúng tôm nên đang bị dị ứng và đã được đưa đến bệnh viện.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Noãn hoảng hốt nói với Tiêu Mặc Thần: “Xin lỗi Tiêu tổng, tôi có chút việc... con gái của tôi bị dị ứng đang ở trong bệnh viện, tôi phải đến bệnh viện ngay..”
Cố Noãn hoảng sợ đến mức gần như bật khóc, cô đã nói với giáo viên Cố Bối bị dị ứng tôm, nhưng họ giải thích rằng giáo viên mới đến nên không biết.
Tiêu Mặc Thần cầm tay cô, giữ chặt bàn tay của cô trong lòng tay anh: “Đừng hốt hoảng” sau đó kéo cô lên xe, lệnh cho tài xế đi bệnh viện.
Chiếc xe tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện, Cổ Noãn nhìn thang máy chật kín người, đang muốn chạy lên bằng thang bộ, Tiêu Mặc Thần giữ chặt cô lại, vỗ nhẹ nhàng lên vai cô, giọng nói ôn hòa: “Đừng hốt hoảng, sẽ ổn thôi.
Cố Noãn gật đầu, hốc mắt đỏ lên.
Tại cửa phòng truyền dịch.
Cô giáo thấy cô đến liền vội vàng xin lỗi: “Cô Cố, thật xin lỗi, cô giáo mới không biết, thật xin lỗi.”Cố Noãn còn chưa nói gì, Tiêu Mặc Thần đã hạ giọng: “Nói không biết chính là mượn cớ sao? Nếu là xảy ra chuyện gì, các người gánh nổi sao?”
Cô giáo nhìn về phía Tiêu Mặc Thần, khí tức lạnh lẽo.
“Vâng... thật xin lỗi, Bối Bối không sao... chỉ là ăn một ít tôm, bác sĩ nói truyền dịch xong nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi... chúng tôi thật sự xin lỗi.”
Cổ Noãn bước vào phòng truyền dịch, Cố Bối đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn Cố Noãn đến liền vui vẻ gọi: “Mẹ ơi..
Cố Noãn bước đến ngồi bên cạnh Cố Bối, nhìn thấy trên mặt con gái vài vếtn đỏ, nghiêm trọng nhất là ở cổ tay. Cô đau lòng nhìn Bối Bối, nước mắt lập tức tuôn ra: “Bối Bối.”
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng trách cô giáo, là tại Bối Bối ham ăn.” - Cố Bối lè lưỡi.
Cố Noãn nhìn con bé: “Về sau không cho phép hạm ăn biết không? Hù chết mẹ."
“Mẹ ơi đừng khóc, về sau Bối Bối sẽ không dám nữa”
Tiêu Mặc Thần đi tới, nhìn Cố Bối, trong lòng mềm nhũn. Đôi mắt con bé thật giống mẹ, trong trẻo và ngây thơ. Cố Bối ngẩng đầu nhìn anh, ngọt ngào gọi: “Chú.”
Cố Noãn quay đầu nhìn Tiêu Mặc Thần, đưa tay xoa xoa khóe mắt: “Tiêu tổng, làm phiền anh rồi.
“Không phiền.”Tiêu Mặc Thần cúi người, ngang tầm mắt với Cố Bối, cô bé đáng yêu này
chính là con gái của anh... Anh đưa tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái má bánh bao của Cố Bối, giọng nói nhẹ nhàng: “Con tên gì?”
Cô bé chớp chớp đôi mắt sáng ngời: “Chú, con tên là Bối Bối.”
“Bối Bối.” - Tiêu Mặc Thần nhẹ nhàng lẩm bẩm cái tên này.
Cố Noãn tiễn cô giáo về, gặp bác sĩ hỏi chút tình hình và đi lấy thuốc.
Từ phía xa xa quay về, nhìn thấy Bối Bối đang bị Tiêu Mặc Thần ôm trong lòng. Cô bé vòng tay qua cổ anh ta, cười khúc khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.