Chương 2
Phiêu A Hề
18/11/2013
Editor: Candy Trần
Lâm Hiểu Duy hẹn Chu Nhiên cùng ăn trưa để nói chuyện rõ ràng. Gian phòng lớn như thế mà chỉ có hai người với một bàn đầy thức ăn, vả lại hầu như chưa ai động đũa.
“Vì điều gì?” Chu Nhiên lạnh nhạt.
“Tôi nghĩ anh biết.” Giọng điệu Hiểu Duy cũng rất bình tĩnh.
Chu Nhiên mỉm cười, hình như đã hiểu ra: “Mấy năm nay, chúng ta vẫn sống như thế. Em ngầm chấp nhận sự tự do của anh, anh cũng thích nghi với kiểu chung sống của chúng ta, còn nghĩ rằng đó là những gì em muốn.”
“Anh thông minh thế, phải biết rằng phụ nữ đều hay thay đổi, nay thế này, mai thế kia, mốt thế khác. Hiện giờ tôi không muốn sống cuộc sống như thế này nữa.”
“Xin hỏi, loại cuộc sống mà em muốn là gì?”
“Anh quan tâm đến điều đó làm chi? Tóm lại anh không thể đáp ứng được.”
“Em có thể tìm được người có khả năng mang đến cho em loại cuộc sống mà em muốn?” Vẻ mặt Chu Nhiên biểu hiện như đang nhìn một cô bé cố tình gây sự.
Cơn giận của Lâm Hiểu Duy ùn ùn bốc lên đỉnh đầu: “Cho dù có, anh có tư cách gì chất vấn tôi?”
Phục vụ đúng lúc bước vào phòng châm trà thì bắt gặp cảnh này, xấu hổ đông cứng tại chỗ. Chu Nhiên ra hiệu cho cô ấy đi ra ngoài. Hắn tự rót thêm trà cho Hiểu Duy, giọng điệu ôn hòa: “Gần đây gặp chuyện không vui hay lại xem tiểu thuyết phim ảnh lung tung ảnh hưởng đến tâm trạng nữa rồi?”
“Đừng đổi chủ đề.”
Chu Nhiên bình tĩnh: “Hiểu Duy, chúng ta là vợ chồng, không phải kẻ thù, cần gì phải trở nên đối đầu gay gắt như vậy? Em có chuyện có thể nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, em nói có đúng không?”
“Vấn đề của tôi là tôi quá mệt mỏi khi sống với anh, tôi phải rời đi, xin anh thành toàn.”
Chu Nhiên lướt nhìn đồng hồ, hơi thở dài: “Anh nhớ em từng nói rằng vợ chồng là đối tác trong hôn nhân. Vì chúng ta là đối tác, nó có nghĩa là tất cả mọi thứ cần phải đạt được sự đồng thuận từ hai phía trước khi thực hiện. Thế nên em đơn phương đưa ra yêu cầu này, thứ lỗi hiện tại anh không thể đồng ý được.”
“Hiện tại? Tức là, nếu thời cơ thích hợp anh sẽ đồng ý? Vậy cho tôi một thời hạn đi. Khi nào thì được?”
“Anh không biết?”
Lâm Hiểu Duy cứng họng. Mặc dù thành tích môn ngữ văn của cô không tệ, ăn nói cũng lưu loát nhưng đối diện với Chu Nhiên, cô luôn luôn gặp phải những tình huống biểu đạt ngôn ngữ khó khăn như bây giờ. Cô không nói, Chu Nhiên cũng không tiếp tục, họ lại chiến tranh lạnh trong khi đang đàm phán.
Tình cảnh này không có trong dự đoán của Lâm Hiểu Duy khiến cô có chút lo lắng không yên. Hai người cùng im lặng hồi lâu, cô mới mở lời lần nữa, cả giọng điệu cũng mềm hơn chút ít: “Chu Nhiên, anh tuổi trẻ như vàng, một khi khôi phục tự do, thì đúng là một người đàn ông độc thân dát vàng. Cứ coi như cầu xin anh, nhân lúc tôi còn chưa luống tuổi, hãy cho tôi một cơ hội lựa chọn lại cuộc sống.”
“Nếu em thật sự có cơ hội để lựa chọn một lần nữa, chúng ta lại bàn về chủ đề này cũng không muộn. Nhưng hiện giờ, anh không muốn gánh tội danh là “bỏ vợ lúc hoạn nạn.” Chu Nhiên lại nhìn đồng hồ, đúng lúc điện thoại anh reo lên. Anh xin lỗi Hiểu Duy, đến bên cửa sổ bắt máy. Đầu dây bên kia nói như pháo liên thanh, chẳng hiểu nói gì, nhưng nghe rất ồn ào. Chu Nhiên thỉnh thoảng ừ, à vài tiếng phụ họa, không đáp lại câu nào trọn vẹn.
Kết thúc cuộc gọi, Chu Nhiên đi đến bên cạnh Hiểu Duy: “Công ty xảy ra chút chuyện, anh phải tới đó ngay. Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau.”
“Chu Nhiên, tôi muốn ly hôn, xin anh đồng ý, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Cái khác đều có thể thương lượng, chuyện này thì không.” Chu Nhiên mặc áo khoát vào, “Hôm nay sẽ có tuyết rơi, em về nhà sớm đi, lái xe cẩn thận.”
“Anh không đồng ý, tôi cũng phải ly hôn.”
Chu Nhiên vừa đi đến cửa quay đầu nhìn cô một cái rồi không nói không rằng đi ra ngoài còn thuận tay khép cửa lại.
Cơn tức của Lâm Hiểu Duy không phải nhẹ. Dù Chu Nhiên không nói, nhưng cô đọc được sự khinh thường trong ánh mắt vừa rồi của hắn. Hắn rõ ràng muốn nói: “Cô không thể làm được.”
Cô đứng trên lầu hai nhìn ra cửa sổ thấy Chu Nhiên đang đi vội vàng về phía bãi đậu xe. Một lúc sau, xe hắn phóng nhanh ra khỏi chỗ đậu xe rồi biến mất trong chớp mắt.
Có vẻ như hắn thật sự có việc gấp, Hiểu Duy cứ tưởng vừa rồi hắn đang diễn trò.
Một tiếng sau, Lâm Hiểu Duy gặp được Đinh Ất Ất.
“Tài ăn nói của tớ thật sự rất kém cỏi sao?” Hiểu Duy vừa thấy cô ấy liền hỏi.
“Nó phụ thuộc vào viêc cậu lấy ai làm vật tham chiếu. So với những người khiếm khuyết khả năng ngôn ngữ, tài ăn nói của cậu dĩ nhiên không tệ.”
“Tớ đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu, đừng có trêu tớ.” Hiểu Duy kể lại sơ lược chuyện tình đã qua với Ất Ất, “Rõ ràng là anh ta vô lý trước, nhưng anh ta nói năng hùng hồn cứ như tớ cố tình gây sự ấy.”
“Chu Nhiên nhà cậu giỏi nhất là biến nguy thành an. Nghe nói lần trước, chính phủ có một chính sách ưu đãi, nhiều đơn vị tranh chấp nhau, họ hoàn toàn không chiếm chút lợi thế nào nhưng cuối cùng lại thắng.”
“‘Chu, Nhiên, nhà, cậu’?” Hiểu Duy lăp lại từng chữ một.
“E..h..èm, chẳng phải hai người chưa ly hôn sao?” Ất Ất nói, “Nghe tớ nói này, không phải cậu thật sự chỉ vì chuyện Chu Nhiên ra ngoài xã giao, gặp dịp thì chơi, chén tạc chén thù gì gì đó mà ly hôn anh ta đấy chứ? Cho xin đi, trước kia dù bất luận chuyện gì cậu cũng dung túng anh ta, tại sao bây giờ đột nhiên bắt đầu để ý? Hai người cũng đã sống với nhau nhiều năm rồi, cũng chẳng dễ dàng gì.”
Anh ta không chỉ thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi thôi đâu…. Những lời này ra tới miệng rồi lại bị Hiểu Duy nuốt xuống. Dẫu rằng trong lòng kiềm nén, nhưng nói cho cùng, cô không thói quen quá phận chê bai chồng trước mặt người khác, dù họ là bạn tốt của mình.
Lời nói của Ất Ất kiến Hiểu Duy nhớ lại bước ngoặc lúc mà quan hệ giữa cô và Chu Nhiên trở nên tồi tệ trong những năm gần đây. Là ba năm trước? Hay bốn năm trước? Khi quan hệ giữa hai người lâm vào bế tắt, hắn phớt lờ uất ức của cô, cô cũng không thông cảm những buồn bực của hắn. Hai người không nói chuyện, phân giường ngủ. Chu Nhiên xã giao quá muộn, có khi gọi điện báo với cô hắn không về, cô nói khô khốc “Tùy anh”, sau đó thao thức cả đêm, ngày hôm sau nửa chữ cũng không đề cập đến cứ như không có chuyện gì. Thật ra Chu Nhiên không hề mang theo chút dấu vết nào về nhà, vì vậy cô không có cách nào chứng thực. Nhưng trực giác phụ nữ luôn có chút nhạy cảm, thế nên Hiểu Duy cảm thấy rất tổn thương, song lại cố gắng làm ra vẻ không quan tâm. Để rồi sau đó, cô thật sự bị tê liệt. Tim hai người càng ngày càng xa, nhưng ngược lại chung sống rất hòa bình, chiến tranh lạnh ít đi, lời khách sáo thì nhiều thêm, bề ngoài hòa hợp êm thấm, tựa như hồi quang phản chiếu.
Hiểu Duy cắt đứt suy nghĩ của mình, giả vờ giận dữ với Ất Ất: “Cậu mà giúp anh ta không giúp tớ, hai ta tuyệt giao!”
“Đưa tiền mừng rồi mới tuyệt giao! Tớ kết hôn rồi.”
“Cậu hôm qua vẫn còn độc thân mà, biến đâu ra một người đàn ông vậy?”
“Chị gái à, cóc ba chân không dễ tìm ra, chứ đàn ông hai chân đâu cũng có. Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, thế giới đổi thay trong nháy mắt!” Ất Ất cường điệu hóa vung tay, luận điệu một ngâm ba thán cứ như đang ngâm thơ, có vần có điệu.
Bất kể Hiểu Duy có phản đối việc Đinh Ất Ất hời hợt bắt đầu trò đùa hôn nhân quái đản này thế nào đi nữa. Kế hoạch kêt hôn của Ất Ất vẫn từng bước được thực hiện. Là một người bạn thân, cô chỉ có thể chúc phúc và ở bên cạnh khi cô ấy cần đên.
Hiệu suất của hai người đó khá cao, chính thức gặp nhau chưa đến ba lần, thủ tục kết hôn gộp luôn lễ cưới đều đã hoàn thành.
Đêm trước ngày cưới của Ất Ất, không giống như những cô dâu khác ầm ĩ náo nhiệt trước khi gả đi, căn hộ của cô chỉ có mỗi cô và Lâm Hiểu Duy.
“Tối nay cậu nên gọi thêm nhiều bạn bè đến cùng cậu hơn, ít nhất cũng nên tìm một phù dâu mới giống những những người bình thường khác.” Hiểu Duy vừa đứng trên ghế dán chữ hỉ thếp vàng vừa nói.
“Đã có cậu rồi đấy thôi.”
“Đừng cãi. Theo phong tục ở chỗ chúng ta, người đã kết hôn không thể làm phù dâu phù rễ.
“Phù dâu gì chứ. Thủ tục chỉ cần có bạn theo phụ là được, không cần đòi hỏi phải làm như nghi lễ chính thức chẳng để cho ai xem, anh chàng Thẩm Trầm này thật là vừa phiền phức vừa buồn cười. Cậu lại còn muốn giúp anh ta kinh doanh.” Ất Ất tỏ vẻ không đồng tình.
Khác với suy nghĩ của Ất Ất, họ chỉ cần làm tốt thủ tục cưới xin. Nhưng Thẩm Trầm vẫn khăng khăng cho rằng người Trung Quốc phải tuân theo truyền thống Trung Quốc, hình thức có thể đơn giản hóa nhưng một số bước nhất định phải có. Ngay cả khi động cơ quen biết và tiến đến hôn nhân của họ thực sự không được xem là truyền thống.
Hiểu Duy không đi làm, rất rảnh rỗi, và bởi đã kết hôn một lần nên tích lũy được một ít kinh nghiệm, vì vậy cô chủ động đến giúp họ chuẩn bị cho đám cưới.
“Tớ nào có giúp anh ta? Tớ rõ ràng là đang giúp cậu.” Hiểu Duy bước xuống ghế, kiểm tra thành quả làm việc, “Cậu tính sẽ bí mật kết hôn sao?” Thậm chí cả dì cũng không nói một tiếng?”
“Không liên lạc nhiều năm rồi, nghe nói bà ấy ở nước ngoài rất tự do, tớ sợ tớ sắp quên hình dáng của bà ấy rồi.”
“Còn chú Đinh?”
“Lâm Hiểu Duy, đây là ngày cưới của tớ, cậu không nên chọc tớ không thoải mái chứ.”
“Cậu thật là… được rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, ngay mai chúng ta phải dậy sớm.”
Hiểu Duy nằm trên giường trong phòng ngủ khách của Ất Ất. Đêm nay nhắc cô nhớ đến vài chuyện trong đêm trước ngày cưới của cô. Những mong chờ và lo lắng lúc đó, qua năm dài tháng rộng đã hóa thành những thấp thỏm không yên hiện tại. Cô bật đèn rời giường, muốn tìm một bộ phim trong giá đĩa của Ất Ất để tống cổ cơn mất ngủ đi.
Ất Ất để đĩa rất lộn xộn, giải trí học tập gì đều dồn đống một chỗ, Hiểu Duy vừa tìm vừa giúp cô ấy sắp xếp lại. Động tác của cô đột nhiên trở nên do dự, vì cô nhìn thấy đĩa video kỷ niệm đám cưới của mình và Chu Nhiên. Bảy năm đã trôi qua nhưng màu đỏ bìa ngoài vẫn tương sáng như xưa, được vây quanh trong bông hoa tròn, là bức ảnh lưu giữ nụ cười nhàn nhạt của cô và Chu Nhiên năm đó. Đĩa này xen lẫn giữa một loạt các tác phẩm hài kịch về hôn nhân đoàn tụ sum vầy, thật vô cùng trào phúng.
Hiểu Duy nhét chồng đĩa trở lại kệ, đã hoàn toàn mất hứng để xem tiếp.
Kể từ sau khi đề nghị ly hôn với Chu Nhiên, Hiểu Duy rơi vào trạng thái luôn lo lắng khẩn trương. Nhưng mãi cho đến lúc Ất Ất cưới, Hiểu Duy vẫn không tìm được cơ hội tiếp tục đàm phán. Chu Nhiên đi công tác từ đêm hôm đó, trước khi đi còn gọi điện dặn cô không nên xúc động, có chuyện gì chờ hắn về rồi nói. Hắn đã đi được vài ngày, đến giờ vẫn chưa về.
Lúc Hiểu Duy mất ngủ, Đinh Ất Ất cũng không ngủ được. Cô đắp mặt nạ ngồi trên sàn trong phòng ngủ, ảnh chụp rải rác khắp nơi như tuyết rơi.
Những bức ảnh trên sàn đều có bóng dáng cô cùng một người đàn ông khác, đằng sau rất nhiều tấm có đề ngày tháng năm chụp và những lời rất mỉa mai, kiểu như thiên trường địa cửu vĩnh viễn không xa rời chẳng hạn. Theo ngày tháng trôi qua trên từng bức, gương mặt ngây ngô của người đàn ông dần dần chín chắn hơn. Có vài bức đã ố vàng, tấm mới nhất cũng đã bảy năm về trước.
Ất Ất lại xem qua mỗi bức hình một lần nữa, sau đó cô đi vào nhà bếp lấy một cái chậu inox và một hộp diêm, ném mấy bức hình đó vào rồi châm lửa đốt.
Hình rất khó bắt lửa, đốt hết nửa hộp diêm mà chỉ đốt được một ít, khói bốc lên khiến Ất Ất ho khan. Cô lại đi tìm một cây kéo, sau đó cắt vụn những bức còn lại, ném vào bồn cầu, nhấn nút. Chúng nó bị nước dội ào ào xoay xoáy vài vòng rồi nhanh chóng biến mất.
Ất Ất ngồi trên nắp bồn cầu, nước mắt tuôn trào hồi lâu, khiến mặt nạ của cô nhem nhuốt lộn xôn. Cô rửa mặt rồi qua gõ cửa phòng Hiểu Duy: “Hiểu Duy cậu ngủ chưa? Nói chuyện với tớ đi.”
“Đêm trước đám cưới cậu có căng thẳng không?” Ất Ất hỏi Hiểu Duy. Cô nằm cạnh Hiểu Duy trên trên giường, như trở lại ngày còn đi học.
“Đã qua lâu rồi.” Giọng điệu Hiểu Duy không chắc chắn, “Thật ra không có căng thẳng… chỉ là rất mờ mịt.”
“Nhưng tớ rất căng thẳng, tự hỏi nếu bây giờ mình đào hôn không biết còn kịp không?”
“Tớ có thể giúp cậu.”
“Chia rẻ nhân duyên tốt của người khác thì cậu không phải người tốt.”
“Cậu lấy oán trả ơn, chính là con chó của Lữ Đồng Tân, lang của Đông Quách tiên sinh.” (1)
(1) Chỉ những kẻ vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ơn.
Ất Ất cười khúc khích, cười được một lúc, giọng điệu trở nên nghiêm trọng: “Hiểu Duy, tớ nói nghiêm túc với cậu, không phải cố tình trêu chọc cậu. Cậu nên cẩn thận suy xét chuyện ly hôn. Nếu cậu thật sự ly dị, với điều kiện của Chu Nhiên, thì chắc chắn sẽ có cả phố cô nàng trẻ trung tự nguyện xếp hàng chờ nhảy vào, có đến bảy vạn tám nghìn chín trăm sự lựa cho anh ta. Nhưng còn cậu thì sao, tuy rằng cậu không già cũng không xấu, nhưng tóm lại vẫn không phải là đang dào dạt thanh xuân, đã từng ly hôn, chồng cũ cũng không phải không hạng người không danh không phận… Cậu tự ngẫm lại xem, cậu có bao nhiêu lựa chọn? Không phải tớ cố ý nói tốt cho Chu Nhiên, nhưng so với cái vòng luẩn quẩn của nhiều người, anh ta thật sư không tệ, ít nhất cả khi quan hệ của hai người đang bế tắc, anh ta vẫn đối xử với cậu như một người vợ. Nếu cậu muốn làm lại từ đầu, liệu có thể đảm bảo sẽ tìm được một người tốt hơn so với anh ta không?
“Tốt không quan trọng bằng thích hợp.”
“Đó chỉ là những lời tự an ủi của người không ăn được nho lại nói nho chua. Chúng ta nỗ lực là vì muốn theo đuổi một cuộc sống tốt hơn, tất nhiên, theo đuổi không tới mới phải cố chịu đựng.”
“Nếu tớ có thể chịu đựng cũng rất thỏa mãn rồi. Quên đi, chúng ta nói chuyện khác.”
“Nói chuyện trước kia đi, ví dụ như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, giống như những cảnh diễn ra hôm nay, trên thực tế đã qua nhiều năm như vậy.”
“Đúng vậy, cậu khi đó rất điềm đạm ít nói cùng với cậu bây giờ là hai người khác nhau.”
“Thực ra, tớ hồi bé cũng giống bây giờ, rất trẻ con. Nhưng La Y … người đó luôn thích các cô gái yên tĩnh, vì vậy tớ đã cố gắng cắn răng giả vờ thục nữ.”
“Lâu rồi không nghe cậu nhắc đến anh ta.” Giọng Hiểu Duy trong bóng tối rất nhẹ nhàng.
“Đúng rồi, tớ gần như quên mất tên anh ta, nghĩ thật lâu mới nhớ ra.”
“Vừa rồi thấy mắt cậu hơi sưng, để tớ đi lấy túi chườm đá giúp cậu đắp, đỡ phải ảnh hưởng đến hiệu quả trang điểm ngày mai.”
“Hiểu Duy, lúc nãy tớ không khóc.”
“Tớ biết.Vì buổi tối cậu uống nhiều nước nên mắt mới bị sưng thôi.”
Hiểu Duy đứng dậy bật đèn, đẩy cửa ra ngoài, không bao lâu mang vào một túi chườm đá, nhẹ nhàng đặt lên mắt Ất Ất. Ất Ất nhắm mắt, khóe mắt dường như đọng hai giọt lệ.
Ất Ất lấy tay đỡ túi chờm trên mắt lẩm bẩm: “Lúc nãy, khi cậu đi lấy đồ giúp tớ, tớ có chợp mắt một lát thế mà lại mơ thấy lễ cưới của cậu, tình hình lúc đó tương tự bây giờ, giống như đang xem một bộ phim xưa. Khi đó chúng ta trẻ hơn nhiều.”
“Đừng nghĩ lung tung nữa. Nhanh ngủ đi, mai phải dậy sớm.” Hiểu Duy với tay tắt đèn.
Đêm khuya người vắng. Ất Ất bỏ túi chườm đá trên mắt ra, suy nghĩ trôi dạt về lễ cưới của Hiểu Duy và Chu Nhiên ngày đó.
Thời tiết hôm đó rất xấu, tuyết rơi suốt chặng đường đón dâu. May là lúc đến vườn hoa chụp hình thì tuyết đã ngừng.
Ất Ất nhớ lại tình hình lúc đó. Tuyết đọng nặng trĩu làm tùng xanh, đào hồng hơi rủ xuống, những tòa nhà khoát lên mình một lớp áo trắng tinh, rồi bất chợt, nắng đột nhiên xuyên qua những đám mây, chiếu rọi khắp nơi, cả đền thờ trang nghiêm cũng lấp lánh ánh bạc, khung cảnh đẹp như trong mơ, thậm chí tất cả mọi người xung quanh dường như cũng bàn bạc ánh kim.
Khi họ chụp phong cảnh, cũng có du khách chụp ảnh bọn họ. Gần đây Ất Ất trong lúc tìm kiếm thông tin trên mạng, vô tình phát hiện một trang nhật ký bảy năm trước: “Hôm nay tôi đã gặp một đoàn rước dâu rất đẹp, chú rể, phù rễ anh tuấn, phóng khoáng, cô dâu, phù dâu xinh xắn thanh lịch, quyện với cảnh tuyết rơi tạo thành một bức tranh hoàn mỹ, mới đầu còn tưởng rằng đó là một đoàn làm phim nào đó đang chụp ảnh thần tượng.”
Ất Ất xem quyển nhật ký với muôn vàn cảm xúc, cảm thấy thế sự vô thường, không thể như mong đợi được. Mối quan hệ của đôi cô dâu chú rễ như kim đồng ngọc nữ trong ảnh từ lâu đã bằng mặt không bằng, lòng vô vị nhạt nhẽo. Một cặp phù dâu phù rễ khác, lúc đầu chỉ là những người xa lạ, nhưng sau vài năm lại kết hôn một cách kỳ lạ, rồi ly hôn một cách khó hiểu, sau đó lại tái hợp một cách thần kỳ.
Mà cô và La Y… tình cảm của họ có điểm xuất phát cao nhất trong chốc lát đã trở nên mông lung mờ mịt, trải qua trọn quãng đường trung học trốn trốn tránh tránh, che che giấu giấu, trải qua bao nhiêu biến cố thời đại học, trải qua những cám dỗ trùng điệp của những năm đầu mới tốt nghiệp, tình cảm của họ vẫn duy trì được suốt tám năm. Trong lễ cưới, Hiểu Duy ném chính xác bó hoa cưới và trong lòng Ất Ất, tất cả mọi người quen đều trêu ghẹo họ: “Hôn lễ tiếp theo hai người phải tham gia rồi.”
Khi đó Ất Ất rất tin tưởng rằng, nếu một ngày nào đó cô kết hôn, người đứng bên cạnh cô nhất định là La Y. Ngày này sẽ không còn lâu nữa.
Thế nhưng, chỉ bốn giờ sau khi hôn lễ của Hiểu Duy kết thúc, La Y đã nói: “Ất Ất, chúng ta chia tay đi.”
Hiểu Duy cũng ngủ không yên, trong đầu cứ thoáng hiện lên từng phần vụn vặt, gián đoạn của vài mảnh ký ức.
Ất Ất muộn hơn cô một khóa, chuyên ngành cũng khác nhau nhưng vì đủ loại cơ duyên, nên ở chung giường tầng với cô trong kí túc xá đến ba năm.
Khi Ất Ất vào trường, cô ấy và La Y đã là một đôi công khai, đi ăn cùng nhau, tự học cùng nhau. Khi La Y chơi bóng, Ất Ất đứng ngoài biên vừa ôm áo khoát vừa cầm nước cho anh ta; Khi Ất Ất tham gia lớp phụ đạo buổi tối, La Y mua đồ ăn vặt ưa thích của cô, ngồi ở nơi gần phòng học nhất đợi cô. Hai người họ luôn bên nhau như hình với bóng khiến mọi người ghen tị.
Hiểu Duy đứng bên cạnh nhìn hai người yêu nhau, nhìn đến trọn ba năm. Cô luôn nghĩ rằng tình yêu của họ sẽ kéo dài mãi mãi – thiên trường địa cửu.
Những hồi ức này chẳng có gì vui vẻ và đến cũng không đúng lúc. Hiểu Duy nhẹ nhàng trở mình, cố gắng suy nghĩ về cái gì khác. Nhưng, tập trung phòng vệ một góc, sẽ dễ dàng bị hổng một góc khác. Lúc này, cô hơi hoảng hốt, lỗ hổng đó lại đưa cô quay về thời trung học của chính mình.
Lần đầu tiên Hiểu Duy trông thấy Chu Nhiên là vào năm hai trung học. Một ngày, có một học sinh mới chuyển vào lớp, đó là một anh chàng rất đẹp trai, vóc người cao, gầy, thẳng thớm. Khi hắn cùng giáo viên bước vào, phòng học vang lên những tiếng thầm thì to nhỏ rôm rả, có mấy sinh viên nữ cuối đầu bí mật cười khẽ.
Thầy chủ nhiệm giới thiệu: “Đây là Chu Nhiên. Bạn ấy là người có thành tích tốt nhất trong khóa, mọi người có vấn đề gì có thể nhờ bạn ấy giúp đỡ.”
Khi trước Chu Nhiên rất ít cười, những lúc hắn không cười đều lộ vẻ hiền hòa điềm đạm, còn lúc hắn cười sẽ khiến người khác như tắm trong gió xuân. Thế nhưng, Chu Nhiên bây giờ rất hay cười, song cứ như đang đeo một lớp mặt nạ, nếu thu lại dáng vẻ tươi cười ấy, lập tức sẽ trở nên xa cách, lạnh lùng.
Hồi đó, Hiểu Duy rất thích Chu Nhiên, nói đúng hơn là các học sinh nữ trong lớp đều thích.
Chu Nhiên lớn lên rất ưu tú, học giỏi, chơi thể thao cũng hay. Tuy rằng không thích cười, nhưng cư xử với mọi người rất thân thiện.
Giáo viên dạy toán là một ông già tóc bạc, có một thời gian vì sức khỏe kém, tinh thần và thể lực sa sút, khi giải đề, trước tiên luôn khiến bản thân ông ấy quay vòng vòng đến chóng mặt, rồi sau đó mới vỗ vỗ trán nói: “Chu Nhiên, lên đây nói một vài lời về đề bài này với mọi người đi.” Lập tức, những cô gái đang phân tâm đều sẽ hết sức tập trung.
So với những sinh viên nam lén la lén lút mặc đồ hip-hop, vụng trộm cắt nhuộm những kiểu tóc phức tạp, Chu Nhiên luôn ăn mặc rất đơn giản, thế nhưng hắn có thể biến chiếc áo sơ mi trắng và quần jean bình thường nhất trở thành phong cách dễ nhìn nhất. Giọng hắn vừa trầm thấp vừa êm tai, phát biểu luôn ngắn gọn súc tích, chữ viết trên bảng luôn cân đối rõ ràng.
Hiểu Duy và Chu Nhiên cùng nhau xuất hiện ở khuôn viên trường không nhiều, kể ra cũng chỉ có vài chuyện thế này.
Khi Chu Nhiên đánh bóng lỡ tay, bóng đập vào đầu cô. Chu Nhiên muốn đưa cô đi phòng y tế, mà Hiểu Duy lo không kịp về nhà, hắn đã đưa cô cùng về, trên đường còn mời cô ăn kem.
Khi Hiểu Duy đến phòng Chủ nhiệm đưa tài liệu, thấy cửa phòng khép hờ, mới tiến đến gần, chợt nghe lời giáo huấn ầm ĩ bên trong: “Chu Nhiên, không phải đầu óc em có vấn đề rồi chứ? Em đáng lẽ có thể được tuyển thẳng vào đại học T, nhưng em lại muốn tự mình thi đại học kia! Em đang tự hủy tương lai của mình!”
“Chủ nhiệm, thầy cũng tốt nghiệp ở đó, thầy vẫn luôn tự hào.”
“Em không giống với mọi người. Em nên đến nơi tốt nhất.”
Hiểu Duy đứng ngoài cửa đang tiến thoái lưỡng nan, Chu Nhiên đột nhiên lao ra, đụng phải cô khiến đồ trên tay cô vung vãi đầy đất, may mà cô được Chu Nhiên đỡ lấy kịp lúc mới không bị ngã.
Chu Nhiên ngồi xổm xuống giúp cô nhặt tài liệu rải rác trên đất lên, sắp xếp lại rồi mới nhồi vào tay cô: “Cậu đã nhìn thấy tôi phiền phức thế nào rồi đấy, lần tới gặp tôi nhất định phải đi đường vòng.”
Về sau Hiểu Duy nghe một số tin đồn về hắn. Ví như, nhà hắn không ở đây, cho dù rời xa cha mẹ đến đây học nội trú, cuối tuần vẫn về thăm nhà. Hình tượng của hắn càng bí ẩn. Ví như, Chu Nhiên có một người bạn gái, đã là sinh viên năm nhất ở một trường đại học nào đó ở miền nam, hắn quyết chí theo đuổi, vì thế đã bỏ tham gia danh sách những người được cử đi học ở Orsay. Hình tượng của hắn trong lòng các học sinh nữ càng ngày càng thêm cao lớn.
Khi vào đại học, Hiểu Duy nghe một số người bạn cùng lớp nói, Chu Nhiên vượt một cấp, vì vậy có thể cùng tốt nghiệp với bạn gái, cùng nhau bước vào xã hội làm việc. Hiểu Duy rất cảm động, bởi Chu Nhiên đã cho mọi người niềm hy vọng vào “Tình yêu”.
Lần Hiểu Duy gặp lại Chu Nhiên đã là vài năm sau.
Lúc đó cô đã tốt nghiệp hai năm, có một công việc tốt, vừa chia tay bạn trai.
Bọn họ tình cờ gặp nhau trong một đám cưới. Mặc dù thời trung học ít tiếp xúc, lại thêm năm sáu năm không gặp, nhưng rất nhanh chóng nhận ra nhau.
Một vài tháng trước, Hiểu Duy từng nghe được tin tức về hắn từ hội cựu học sinh, họ nói hắn vì bạn gái đã quay về thành phố này cùng cô ấy, và có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có chuyện vui.
Vì vậy, trong lúc Hiểu Duy nhất thời không tìm được đề tài bắt chuyên, cô rất tự nhiên hỏi: “Anh và bạn gái cùng đến đây sao?” Từ lâu, cô đã tò mò về cô gái may mắn bí ẩn trong truyền thuyết kia.
“Bạn gái nào?” Chu Nhiên hỏi.
“Hả?” Hiểu Duy kinh ngạc.
“À, ý cô nói bạn gái cũ của tôi.” Chu Nhiên thu hồi vẻ tìm tòi nghiên cứu và hài hước trong mắt, hất cằm về một hướng khác, “Cô ấy ở đằng kia.”
Hướng Chu Nhiên chỉ có một cô gái đang đứng, đó chính là cô dâu của hôm nay.
Thì ra là vậy. Hiểu Duy xấu hổ vô cùng, cố gắng che giấu bằng nụ cười tự giễu: “Thật khéo quá, người đứng bên cạnh cô ấy là bạn trai trước của tôi.”
“Thật hay giả thế?”
“Nếu lừa anh sẽ là con chó nhỏ.”
Hai người cùng cười ra tiếng.
“Vậy cô vì sao muốn tới đây?” Chu Nhiên hỏi.
“Anh ta gửi thiệp cho tôi. Để chứng minh tôi rất rộng lượng, hơn nữa chẳng quan tâm nhiều, vì vậy tôi đến đây. Anh thì sao? Vì sao lại tới?”
“Lý do giống vậy. Chúng ta nên nâng ly.”
Tiệc bắt đầu không bao lâu, Hiểu Duy và Chu Nhiên lặng lẽ rời đi, cùng nhau đến quán bar. Họ nhớ lại và nhắc về thầy cô và bạn học ngày xưa, kể cho nhau nghe thời đại học của mỗi người, rượu cũng uống không ít. Ra khỏi quán bar, Chu Nhiên gọi taxi đưa Hiểu Duy về nhà.
Hiểu Duy sống ở một khu phố cổ trong trung tâm thành phố. Đêm đã khuya, đường phố thì tối mịt, lại không có an ninh kiểm soát. Chu Nhiên đưa Hiểu Duy lên tận nhà, chờ cô mở cửa mới chào từ biệt.
Không gian nhỏ hẹp của gian phòng này chỉ có một mình Hiểu Duy sống, đây là tài sản duy nhất mà cha mẹ, sau khi ly hôn đều có gia đình riêng, để lại cho cô.
Có lẽ do uống quá nhiều rượu khiến đầu óc không tỉnh táo, khi bóng lưng Chu Nhiên sắp biến mất khỏi tầm mắt, cô đột nhiên nói: “Vào nhà uống chén trà đi.” Chu Nhiên nghe nói thế liền quay lại.
Hiểu Duy đi pha trà, đưa cho Chu Nhiên xem album ảnh và lưu bút hồi trung học của họ. Trong sổ có nét bút thanh tú của hắn, trong album ảnh cũng có bóng dáng cao lớn của hắn.
Hiểu Duy đặt chén trà xuống, nghiêng người xem cùng hắn. Đúng lúc Chu Nhiên quay đầu nói chuyện với cô, môi họ tình cờ gặp nhau – mềm mại, ấm áp và ẩm ướt.
Hiểu Duy không thể nhớ chính xác ai là người chủ động trước. Trong nháy mắt, họ bổng nhiên ôm lấy nhau – trằn trọc – làm cho nụ hôn tình cờ kia thêm sâu. Tất cả mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên như thế.
Đó là lần đầu tiên của Lâm Hiểu Duy. Cô muốn giữ gìn dành cho đêm tân hôn, không chịu trao đêm đầu cho bạn trai trước khi nói chuyện cưới xin, để rồi dễ dàng mất đi như vậy.
Chu Nhiên trong vấn đề này không hề giống như vẻ bề ngoài đứng đắn lịch sự của hắn, kỷ thuật tuyệt vời của hắn lộ ra một ít vẻ bất cần đời thêm một chút điên cuồng. Nhưng sau đó hắn rất nhẹ nhàng chu đáo, khiến Hiểu Duy cảm thấy mình được nâng niu che chở cẩn thận.
Rất đau, nhưng Hiểu Duy có một loại cảm giác vui sướng được trả thù. Đến tột cùng là trả thù ai, bạn trai trước, cha mẹ hay là chính cô, cô chẳng rõ nữa. Cô chỉ biết, ngủ trong vòng tay rộng lớn của người đàn ông này rất an toàn, một đêm không mộng mị.
Thức dậy vào sáng hôm sau, hai người đều bối rối. Hiểu Duy thậm chí có thể nhìn thấy một tia do dự và mê muội lóe lên trong mắt Chu Nhiên.
Nếu coi đây như “Tình một đêm” – trào lưu đang rất thịnh hành hiện nay, thì cách xử lý tốt nhất là giữ mặt mũi cho nhau. Không đợi Chu Nhiên mở miệng, Hiểu Duy đã quyết đoán nói: “Quên đi, coi như chưa có gì xảy ra.”
Họ cùng nhau ăn sáng rồi chia tay gọn gàng dứt khoát. Trước khi đi, Chu Nhiên đưa danh thiếp cho cô: “Em không có người nhà ở đây, nếu có chuyện có thể tới tìm tôi.”
“Cảm ơn anh. Tôi cũng có người quen và bạn bè ở đây.”
“Tôi cũng là người quen và bạn học của em.”
Hiểu Duy vốn định chấm dứt sự kiện ngoài ý muốn này trong sáng hôm đó, không ngờ rằng chẳng bao lâu sau, cô thật sự cần phải tìm hắn.
Đó là vì Hiểu Duy thiếu kinh nghiệm. Kinh nguyệt của cô luôn luôn rất đúng nhưng lại chậm nhiều ngày chưa thấy, cô bắt đầu lo lắng, đi khám bác sĩ, được cho biết đã mang thai.
Hiểu Duy rất kinh hoảng, nhưng trong lòng không hề đấu tranh khi đưa ra quyết định. Cô không có sự lựa chọn, tất nhiên, sự lựa chọn duy nhất là phá thai. Cô mới tốt nghiệp hai năm, sinh nhật thứ hai mươi bốn vừa qua, tuổi tác vừa đúng, mọi thứ vừa mới bắt đầu. Cô chưa chuẩn bị tốt để làm một người mẹ đơn thân, mặc dù cô rất yêu trẻ con.
Thế nhưng Hiểu Duy rất sợ. Cô nhớ hồi đại học đã từng đưa một người bạn cùng phòng đi phá thai, nơi đó cô gặp rất nhiều cô gái trẻ không may. Vẻ mặt bác sĩ và y tá vừa lạnh lùng vừa tỏ ra phản đối. Nhưng đối với những ai có một người đàn ông đợi bên ngoài, thì họ sẽ niềm nở hơn nhiều.
Phải chăng, việc gì có người chịu trách nhiệm, việc đó sẽ luôn trở thành chuẩn mực đạo đức của xã hội. Có một người đàn ông bên ngoài phòng mổ chờ đợi thì những tổn thương về tâm hồn và thể xác của những cô gái đó có thể giảm đi sao.
Hiểu Duy nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó quyết định gọi điện cho Chu Nhiên, hỏi hắn có bằng lòng cùng mình đến bệnh viện không. Hiểu Duy không phải muốn hắn chịu trách nhiệm, nhưng cô cho rằng hắn có quyền biết về nó.
Chu Nhiên hơi có phần kinh ngạc, nhưng đồng ý ngay, không phút do dự nào. Hắn khăng khăng đảm nhận toàn bộ chi phí, đồng thời thay cô mời một y tá đến để chăm sóc cô vài ngày sau khi phẫu thuật.
Ban đầu, Lâm Hiểu Duy hẹn một bệnh viện tư, cô lo đến bệnh viện công sẽ gặp người quen. Chu Nhiên lại cho rằng như thế không an toàn, kiên trì muốn cô đến bệnh viện tốt hơn. Nhưng rồi, chẳng ai chịu nhường bước, Chu Nhiên đành phải mượn một chiếc xe, lái xe mấy tiếng đồng hồ đưa cô đến bệnh viện trung tâm ở thành phố bên cạnh làm phẫu thuật.
Một đêm trước khi phẫu thuật, hai người lấy danh nghĩa vợ chồng thuê phòng đôi ở khách sạn. Cả đêm, Hiểu Duy nghe Chu Nhiên trằn trọc. Cô cũng không ngủ được, cô mơ thấy mình đứng trước vành móng ngựa ở tòa án vì mang tội giết người, giật mình tỉnh dậy thì cả người đã đầy mồ hôi.
Lúc chờ bên ngoài phòng phẩu thuật, Chu Nhiên nắm tay cô, muốn truyền sức mạnh cho cô, nhưng tay hắn vừa lạnh vừa thấm đẫm mồ hôi,
Trươc Hiểu Duy có năm người, chờ đến lượt cô ít nhất phải một giờ nữa. Có một cô gái phẫu thuật không thuận lợi, kêu la, gào khóc, bạn trai đi ra khỏi phòng mổ, mặt mày trắng bệt, đầu đầy mồ hôi.
Tại thời điểm đó, trong nước chưa du nhập kỹ thuật và trang thiết bị giảm đau đớn trong lĩnh vực này, bất kỳ ai vứt bỏ một đứa trẻ, đều phải chịu đựng hình phạt đau đớn về cả hai phương diện thể xác và tinh thần. Lâm Hiểu Duy hơi run rẩy, không dám ngẩng đầu. Gần đây cô đã bắt đầu có triệu chứng ốm nghén, buổi sáng ăn gì đều ói ra, lúc này dạ dày đang nhẹ nhàng réo gọi.
Chu Nhiên hỏi: “Em đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?”
“Tôi muốn ăn sô cô la, vị hạnh nhân.” Sô cô la có thể mang đến cho cô sự ấm áp và can đảm.
“Em chờ tôi một lát. Tôi trở lại ngay, em đừng vào trước khi tôi quay lại.” Chu Nhiên chạm thoáng qua tay cô, vội vàng rời đi.
Hiểu Duy ngồi một mình ở đó, càng thấy lạnh lẽo, yếu đuối hơn. Cô ngồi thật lâu, người kế cô mới vào, đã sắp đến phiên cô. Cô nhắm mắt lại, như một tên tội phạm đang chờ hành hình.
Tiếng bước chân vang lên dồn dập trước mặt. Hiểu Duy trợn mắt, thấy Chu Nhiên chạy chầm chậm về. Tóc hắn rũ xuống, dính bếch trên trán, hơi ướt.
Chu Nhiên cười với cô, đưa cô một cái hộp tinh xảo, đó là sô cô la nhãn hiệu cao cấp nhất được mua ở siêu thị: “Cửa hàng trước bệnh viện không có hạnh nhân, nên phải ra ngoài mua. Xin lỗi, đã để em đợi lâu.”
Hiểu Duy siết chặc hộp sô cô la: “Cảm ơn anh.”
Chu Nhiên đứng bất động tại chỗ. Hiểu Duy ngẩng đầu cười gượng gạo: “Chuyện này sẽ kết thúc rất nhanh, qua vài giờ nữa là ổn rồi.”
Chu Nhiên thoáng chần chờ rồi bất ngờ từ đằng sau đưa ra một bó hoa. Là một bó hoa hồng tươi thắm, gói trong giấy kính trong điểm sao nhỏ li ti.
Chu Nhiên quỳ gối trước mặt cô: “Xin em giữ lại con của chúng ta. Hai ta kết hôn đi.”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ───────
Chương trình “Nhàn ngôn đạm ngữ” của Đinh Ất Ất ——- Chủ đề: Lý do kết hôn.
Thính giả: Ất Ất, chúng ta kết hôn vì điều gì?
Đinh Ất Ất: Tôi cho rằng mục đích kết hôn của mỗi người không giống nhau. Có người – tối sợ ngủ một mình nên muốn tìm người ngủ chung; có người – ví tiền eo hẹp nên muốn tìm người cùng nhau chia sẻ tiền điện, tiền nước, tiền nhà; có người – cần người chăm sóc cha già mẹ yếu, nuôi con trai con gái hay nuôi vật cưng cao cấp; một số khác lại bằng lòng được người nuôi, và nhiều lý do nữa … , ví dụ như thế.”
Thính giả: Cô nói nhiều vậy, sao chỉ riêng mục đích “Tình yêu” là không đề cập tới?
Đinh Ất Ất: Đơn giản thế này … “Tình yêu” của nhiều người chính là kết quả cộng hưởng của việc mất cân bằng hoóc môn với một hoặc nhiều lý do trên.
Lâm Hiểu Duy hẹn Chu Nhiên cùng ăn trưa để nói chuyện rõ ràng. Gian phòng lớn như thế mà chỉ có hai người với một bàn đầy thức ăn, vả lại hầu như chưa ai động đũa.
“Vì điều gì?” Chu Nhiên lạnh nhạt.
“Tôi nghĩ anh biết.” Giọng điệu Hiểu Duy cũng rất bình tĩnh.
Chu Nhiên mỉm cười, hình như đã hiểu ra: “Mấy năm nay, chúng ta vẫn sống như thế. Em ngầm chấp nhận sự tự do của anh, anh cũng thích nghi với kiểu chung sống của chúng ta, còn nghĩ rằng đó là những gì em muốn.”
“Anh thông minh thế, phải biết rằng phụ nữ đều hay thay đổi, nay thế này, mai thế kia, mốt thế khác. Hiện giờ tôi không muốn sống cuộc sống như thế này nữa.”
“Xin hỏi, loại cuộc sống mà em muốn là gì?”
“Anh quan tâm đến điều đó làm chi? Tóm lại anh không thể đáp ứng được.”
“Em có thể tìm được người có khả năng mang đến cho em loại cuộc sống mà em muốn?” Vẻ mặt Chu Nhiên biểu hiện như đang nhìn một cô bé cố tình gây sự.
Cơn giận của Lâm Hiểu Duy ùn ùn bốc lên đỉnh đầu: “Cho dù có, anh có tư cách gì chất vấn tôi?”
Phục vụ đúng lúc bước vào phòng châm trà thì bắt gặp cảnh này, xấu hổ đông cứng tại chỗ. Chu Nhiên ra hiệu cho cô ấy đi ra ngoài. Hắn tự rót thêm trà cho Hiểu Duy, giọng điệu ôn hòa: “Gần đây gặp chuyện không vui hay lại xem tiểu thuyết phim ảnh lung tung ảnh hưởng đến tâm trạng nữa rồi?”
“Đừng đổi chủ đề.”
Chu Nhiên bình tĩnh: “Hiểu Duy, chúng ta là vợ chồng, không phải kẻ thù, cần gì phải trở nên đối đầu gay gắt như vậy? Em có chuyện có thể nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, em nói có đúng không?”
“Vấn đề của tôi là tôi quá mệt mỏi khi sống với anh, tôi phải rời đi, xin anh thành toàn.”
Chu Nhiên lướt nhìn đồng hồ, hơi thở dài: “Anh nhớ em từng nói rằng vợ chồng là đối tác trong hôn nhân. Vì chúng ta là đối tác, nó có nghĩa là tất cả mọi thứ cần phải đạt được sự đồng thuận từ hai phía trước khi thực hiện. Thế nên em đơn phương đưa ra yêu cầu này, thứ lỗi hiện tại anh không thể đồng ý được.”
“Hiện tại? Tức là, nếu thời cơ thích hợp anh sẽ đồng ý? Vậy cho tôi một thời hạn đi. Khi nào thì được?”
“Anh không biết?”
Lâm Hiểu Duy cứng họng. Mặc dù thành tích môn ngữ văn của cô không tệ, ăn nói cũng lưu loát nhưng đối diện với Chu Nhiên, cô luôn luôn gặp phải những tình huống biểu đạt ngôn ngữ khó khăn như bây giờ. Cô không nói, Chu Nhiên cũng không tiếp tục, họ lại chiến tranh lạnh trong khi đang đàm phán.
Tình cảnh này không có trong dự đoán của Lâm Hiểu Duy khiến cô có chút lo lắng không yên. Hai người cùng im lặng hồi lâu, cô mới mở lời lần nữa, cả giọng điệu cũng mềm hơn chút ít: “Chu Nhiên, anh tuổi trẻ như vàng, một khi khôi phục tự do, thì đúng là một người đàn ông độc thân dát vàng. Cứ coi như cầu xin anh, nhân lúc tôi còn chưa luống tuổi, hãy cho tôi một cơ hội lựa chọn lại cuộc sống.”
“Nếu em thật sự có cơ hội để lựa chọn một lần nữa, chúng ta lại bàn về chủ đề này cũng không muộn. Nhưng hiện giờ, anh không muốn gánh tội danh là “bỏ vợ lúc hoạn nạn.” Chu Nhiên lại nhìn đồng hồ, đúng lúc điện thoại anh reo lên. Anh xin lỗi Hiểu Duy, đến bên cửa sổ bắt máy. Đầu dây bên kia nói như pháo liên thanh, chẳng hiểu nói gì, nhưng nghe rất ồn ào. Chu Nhiên thỉnh thoảng ừ, à vài tiếng phụ họa, không đáp lại câu nào trọn vẹn.
Kết thúc cuộc gọi, Chu Nhiên đi đến bên cạnh Hiểu Duy: “Công ty xảy ra chút chuyện, anh phải tới đó ngay. Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau.”
“Chu Nhiên, tôi muốn ly hôn, xin anh đồng ý, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Cái khác đều có thể thương lượng, chuyện này thì không.” Chu Nhiên mặc áo khoát vào, “Hôm nay sẽ có tuyết rơi, em về nhà sớm đi, lái xe cẩn thận.”
“Anh không đồng ý, tôi cũng phải ly hôn.”
Chu Nhiên vừa đi đến cửa quay đầu nhìn cô một cái rồi không nói không rằng đi ra ngoài còn thuận tay khép cửa lại.
Cơn tức của Lâm Hiểu Duy không phải nhẹ. Dù Chu Nhiên không nói, nhưng cô đọc được sự khinh thường trong ánh mắt vừa rồi của hắn. Hắn rõ ràng muốn nói: “Cô không thể làm được.”
Cô đứng trên lầu hai nhìn ra cửa sổ thấy Chu Nhiên đang đi vội vàng về phía bãi đậu xe. Một lúc sau, xe hắn phóng nhanh ra khỏi chỗ đậu xe rồi biến mất trong chớp mắt.
Có vẻ như hắn thật sự có việc gấp, Hiểu Duy cứ tưởng vừa rồi hắn đang diễn trò.
Một tiếng sau, Lâm Hiểu Duy gặp được Đinh Ất Ất.
“Tài ăn nói của tớ thật sự rất kém cỏi sao?” Hiểu Duy vừa thấy cô ấy liền hỏi.
“Nó phụ thuộc vào viêc cậu lấy ai làm vật tham chiếu. So với những người khiếm khuyết khả năng ngôn ngữ, tài ăn nói của cậu dĩ nhiên không tệ.”
“Tớ đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu, đừng có trêu tớ.” Hiểu Duy kể lại sơ lược chuyện tình đã qua với Ất Ất, “Rõ ràng là anh ta vô lý trước, nhưng anh ta nói năng hùng hồn cứ như tớ cố tình gây sự ấy.”
“Chu Nhiên nhà cậu giỏi nhất là biến nguy thành an. Nghe nói lần trước, chính phủ có một chính sách ưu đãi, nhiều đơn vị tranh chấp nhau, họ hoàn toàn không chiếm chút lợi thế nào nhưng cuối cùng lại thắng.”
“‘Chu, Nhiên, nhà, cậu’?” Hiểu Duy lăp lại từng chữ một.
“E..h..èm, chẳng phải hai người chưa ly hôn sao?” Ất Ất nói, “Nghe tớ nói này, không phải cậu thật sự chỉ vì chuyện Chu Nhiên ra ngoài xã giao, gặp dịp thì chơi, chén tạc chén thù gì gì đó mà ly hôn anh ta đấy chứ? Cho xin đi, trước kia dù bất luận chuyện gì cậu cũng dung túng anh ta, tại sao bây giờ đột nhiên bắt đầu để ý? Hai người cũng đã sống với nhau nhiều năm rồi, cũng chẳng dễ dàng gì.”
Anh ta không chỉ thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi thôi đâu…. Những lời này ra tới miệng rồi lại bị Hiểu Duy nuốt xuống. Dẫu rằng trong lòng kiềm nén, nhưng nói cho cùng, cô không thói quen quá phận chê bai chồng trước mặt người khác, dù họ là bạn tốt của mình.
Lời nói của Ất Ất kiến Hiểu Duy nhớ lại bước ngoặc lúc mà quan hệ giữa cô và Chu Nhiên trở nên tồi tệ trong những năm gần đây. Là ba năm trước? Hay bốn năm trước? Khi quan hệ giữa hai người lâm vào bế tắt, hắn phớt lờ uất ức của cô, cô cũng không thông cảm những buồn bực của hắn. Hai người không nói chuyện, phân giường ngủ. Chu Nhiên xã giao quá muộn, có khi gọi điện báo với cô hắn không về, cô nói khô khốc “Tùy anh”, sau đó thao thức cả đêm, ngày hôm sau nửa chữ cũng không đề cập đến cứ như không có chuyện gì. Thật ra Chu Nhiên không hề mang theo chút dấu vết nào về nhà, vì vậy cô không có cách nào chứng thực. Nhưng trực giác phụ nữ luôn có chút nhạy cảm, thế nên Hiểu Duy cảm thấy rất tổn thương, song lại cố gắng làm ra vẻ không quan tâm. Để rồi sau đó, cô thật sự bị tê liệt. Tim hai người càng ngày càng xa, nhưng ngược lại chung sống rất hòa bình, chiến tranh lạnh ít đi, lời khách sáo thì nhiều thêm, bề ngoài hòa hợp êm thấm, tựa như hồi quang phản chiếu.
Hiểu Duy cắt đứt suy nghĩ của mình, giả vờ giận dữ với Ất Ất: “Cậu mà giúp anh ta không giúp tớ, hai ta tuyệt giao!”
“Đưa tiền mừng rồi mới tuyệt giao! Tớ kết hôn rồi.”
“Cậu hôm qua vẫn còn độc thân mà, biến đâu ra một người đàn ông vậy?”
“Chị gái à, cóc ba chân không dễ tìm ra, chứ đàn ông hai chân đâu cũng có. Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, thế giới đổi thay trong nháy mắt!” Ất Ất cường điệu hóa vung tay, luận điệu một ngâm ba thán cứ như đang ngâm thơ, có vần có điệu.
Bất kể Hiểu Duy có phản đối việc Đinh Ất Ất hời hợt bắt đầu trò đùa hôn nhân quái đản này thế nào đi nữa. Kế hoạch kêt hôn của Ất Ất vẫn từng bước được thực hiện. Là một người bạn thân, cô chỉ có thể chúc phúc và ở bên cạnh khi cô ấy cần đên.
Hiệu suất của hai người đó khá cao, chính thức gặp nhau chưa đến ba lần, thủ tục kết hôn gộp luôn lễ cưới đều đã hoàn thành.
Đêm trước ngày cưới của Ất Ất, không giống như những cô dâu khác ầm ĩ náo nhiệt trước khi gả đi, căn hộ của cô chỉ có mỗi cô và Lâm Hiểu Duy.
“Tối nay cậu nên gọi thêm nhiều bạn bè đến cùng cậu hơn, ít nhất cũng nên tìm một phù dâu mới giống những những người bình thường khác.” Hiểu Duy vừa đứng trên ghế dán chữ hỉ thếp vàng vừa nói.
“Đã có cậu rồi đấy thôi.”
“Đừng cãi. Theo phong tục ở chỗ chúng ta, người đã kết hôn không thể làm phù dâu phù rễ.
“Phù dâu gì chứ. Thủ tục chỉ cần có bạn theo phụ là được, không cần đòi hỏi phải làm như nghi lễ chính thức chẳng để cho ai xem, anh chàng Thẩm Trầm này thật là vừa phiền phức vừa buồn cười. Cậu lại còn muốn giúp anh ta kinh doanh.” Ất Ất tỏ vẻ không đồng tình.
Khác với suy nghĩ của Ất Ất, họ chỉ cần làm tốt thủ tục cưới xin. Nhưng Thẩm Trầm vẫn khăng khăng cho rằng người Trung Quốc phải tuân theo truyền thống Trung Quốc, hình thức có thể đơn giản hóa nhưng một số bước nhất định phải có. Ngay cả khi động cơ quen biết và tiến đến hôn nhân của họ thực sự không được xem là truyền thống.
Hiểu Duy không đi làm, rất rảnh rỗi, và bởi đã kết hôn một lần nên tích lũy được một ít kinh nghiệm, vì vậy cô chủ động đến giúp họ chuẩn bị cho đám cưới.
“Tớ nào có giúp anh ta? Tớ rõ ràng là đang giúp cậu.” Hiểu Duy bước xuống ghế, kiểm tra thành quả làm việc, “Cậu tính sẽ bí mật kết hôn sao?” Thậm chí cả dì cũng không nói một tiếng?”
“Không liên lạc nhiều năm rồi, nghe nói bà ấy ở nước ngoài rất tự do, tớ sợ tớ sắp quên hình dáng của bà ấy rồi.”
“Còn chú Đinh?”
“Lâm Hiểu Duy, đây là ngày cưới của tớ, cậu không nên chọc tớ không thoải mái chứ.”
“Cậu thật là… được rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, ngay mai chúng ta phải dậy sớm.”
Hiểu Duy nằm trên giường trong phòng ngủ khách của Ất Ất. Đêm nay nhắc cô nhớ đến vài chuyện trong đêm trước ngày cưới của cô. Những mong chờ và lo lắng lúc đó, qua năm dài tháng rộng đã hóa thành những thấp thỏm không yên hiện tại. Cô bật đèn rời giường, muốn tìm một bộ phim trong giá đĩa của Ất Ất để tống cổ cơn mất ngủ đi.
Ất Ất để đĩa rất lộn xộn, giải trí học tập gì đều dồn đống một chỗ, Hiểu Duy vừa tìm vừa giúp cô ấy sắp xếp lại. Động tác của cô đột nhiên trở nên do dự, vì cô nhìn thấy đĩa video kỷ niệm đám cưới của mình và Chu Nhiên. Bảy năm đã trôi qua nhưng màu đỏ bìa ngoài vẫn tương sáng như xưa, được vây quanh trong bông hoa tròn, là bức ảnh lưu giữ nụ cười nhàn nhạt của cô và Chu Nhiên năm đó. Đĩa này xen lẫn giữa một loạt các tác phẩm hài kịch về hôn nhân đoàn tụ sum vầy, thật vô cùng trào phúng.
Hiểu Duy nhét chồng đĩa trở lại kệ, đã hoàn toàn mất hứng để xem tiếp.
Kể từ sau khi đề nghị ly hôn với Chu Nhiên, Hiểu Duy rơi vào trạng thái luôn lo lắng khẩn trương. Nhưng mãi cho đến lúc Ất Ất cưới, Hiểu Duy vẫn không tìm được cơ hội tiếp tục đàm phán. Chu Nhiên đi công tác từ đêm hôm đó, trước khi đi còn gọi điện dặn cô không nên xúc động, có chuyện gì chờ hắn về rồi nói. Hắn đã đi được vài ngày, đến giờ vẫn chưa về.
Lúc Hiểu Duy mất ngủ, Đinh Ất Ất cũng không ngủ được. Cô đắp mặt nạ ngồi trên sàn trong phòng ngủ, ảnh chụp rải rác khắp nơi như tuyết rơi.
Những bức ảnh trên sàn đều có bóng dáng cô cùng một người đàn ông khác, đằng sau rất nhiều tấm có đề ngày tháng năm chụp và những lời rất mỉa mai, kiểu như thiên trường địa cửu vĩnh viễn không xa rời chẳng hạn. Theo ngày tháng trôi qua trên từng bức, gương mặt ngây ngô của người đàn ông dần dần chín chắn hơn. Có vài bức đã ố vàng, tấm mới nhất cũng đã bảy năm về trước.
Ất Ất lại xem qua mỗi bức hình một lần nữa, sau đó cô đi vào nhà bếp lấy một cái chậu inox và một hộp diêm, ném mấy bức hình đó vào rồi châm lửa đốt.
Hình rất khó bắt lửa, đốt hết nửa hộp diêm mà chỉ đốt được một ít, khói bốc lên khiến Ất Ất ho khan. Cô lại đi tìm một cây kéo, sau đó cắt vụn những bức còn lại, ném vào bồn cầu, nhấn nút. Chúng nó bị nước dội ào ào xoay xoáy vài vòng rồi nhanh chóng biến mất.
Ất Ất ngồi trên nắp bồn cầu, nước mắt tuôn trào hồi lâu, khiến mặt nạ của cô nhem nhuốt lộn xôn. Cô rửa mặt rồi qua gõ cửa phòng Hiểu Duy: “Hiểu Duy cậu ngủ chưa? Nói chuyện với tớ đi.”
“Đêm trước đám cưới cậu có căng thẳng không?” Ất Ất hỏi Hiểu Duy. Cô nằm cạnh Hiểu Duy trên trên giường, như trở lại ngày còn đi học.
“Đã qua lâu rồi.” Giọng điệu Hiểu Duy không chắc chắn, “Thật ra không có căng thẳng… chỉ là rất mờ mịt.”
“Nhưng tớ rất căng thẳng, tự hỏi nếu bây giờ mình đào hôn không biết còn kịp không?”
“Tớ có thể giúp cậu.”
“Chia rẻ nhân duyên tốt của người khác thì cậu không phải người tốt.”
“Cậu lấy oán trả ơn, chính là con chó của Lữ Đồng Tân, lang của Đông Quách tiên sinh.” (1)
(1) Chỉ những kẻ vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ơn.
Ất Ất cười khúc khích, cười được một lúc, giọng điệu trở nên nghiêm trọng: “Hiểu Duy, tớ nói nghiêm túc với cậu, không phải cố tình trêu chọc cậu. Cậu nên cẩn thận suy xét chuyện ly hôn. Nếu cậu thật sự ly dị, với điều kiện của Chu Nhiên, thì chắc chắn sẽ có cả phố cô nàng trẻ trung tự nguyện xếp hàng chờ nhảy vào, có đến bảy vạn tám nghìn chín trăm sự lựa cho anh ta. Nhưng còn cậu thì sao, tuy rằng cậu không già cũng không xấu, nhưng tóm lại vẫn không phải là đang dào dạt thanh xuân, đã từng ly hôn, chồng cũ cũng không phải không hạng người không danh không phận… Cậu tự ngẫm lại xem, cậu có bao nhiêu lựa chọn? Không phải tớ cố ý nói tốt cho Chu Nhiên, nhưng so với cái vòng luẩn quẩn của nhiều người, anh ta thật sư không tệ, ít nhất cả khi quan hệ của hai người đang bế tắc, anh ta vẫn đối xử với cậu như một người vợ. Nếu cậu muốn làm lại từ đầu, liệu có thể đảm bảo sẽ tìm được một người tốt hơn so với anh ta không?
“Tốt không quan trọng bằng thích hợp.”
“Đó chỉ là những lời tự an ủi của người không ăn được nho lại nói nho chua. Chúng ta nỗ lực là vì muốn theo đuổi một cuộc sống tốt hơn, tất nhiên, theo đuổi không tới mới phải cố chịu đựng.”
“Nếu tớ có thể chịu đựng cũng rất thỏa mãn rồi. Quên đi, chúng ta nói chuyện khác.”
“Nói chuyện trước kia đi, ví dụ như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, giống như những cảnh diễn ra hôm nay, trên thực tế đã qua nhiều năm như vậy.”
“Đúng vậy, cậu khi đó rất điềm đạm ít nói cùng với cậu bây giờ là hai người khác nhau.”
“Thực ra, tớ hồi bé cũng giống bây giờ, rất trẻ con. Nhưng La Y … người đó luôn thích các cô gái yên tĩnh, vì vậy tớ đã cố gắng cắn răng giả vờ thục nữ.”
“Lâu rồi không nghe cậu nhắc đến anh ta.” Giọng Hiểu Duy trong bóng tối rất nhẹ nhàng.
“Đúng rồi, tớ gần như quên mất tên anh ta, nghĩ thật lâu mới nhớ ra.”
“Vừa rồi thấy mắt cậu hơi sưng, để tớ đi lấy túi chườm đá giúp cậu đắp, đỡ phải ảnh hưởng đến hiệu quả trang điểm ngày mai.”
“Hiểu Duy, lúc nãy tớ không khóc.”
“Tớ biết.Vì buổi tối cậu uống nhiều nước nên mắt mới bị sưng thôi.”
Hiểu Duy đứng dậy bật đèn, đẩy cửa ra ngoài, không bao lâu mang vào một túi chườm đá, nhẹ nhàng đặt lên mắt Ất Ất. Ất Ất nhắm mắt, khóe mắt dường như đọng hai giọt lệ.
Ất Ất lấy tay đỡ túi chờm trên mắt lẩm bẩm: “Lúc nãy, khi cậu đi lấy đồ giúp tớ, tớ có chợp mắt một lát thế mà lại mơ thấy lễ cưới của cậu, tình hình lúc đó tương tự bây giờ, giống như đang xem một bộ phim xưa. Khi đó chúng ta trẻ hơn nhiều.”
“Đừng nghĩ lung tung nữa. Nhanh ngủ đi, mai phải dậy sớm.” Hiểu Duy với tay tắt đèn.
Đêm khuya người vắng. Ất Ất bỏ túi chườm đá trên mắt ra, suy nghĩ trôi dạt về lễ cưới của Hiểu Duy và Chu Nhiên ngày đó.
Thời tiết hôm đó rất xấu, tuyết rơi suốt chặng đường đón dâu. May là lúc đến vườn hoa chụp hình thì tuyết đã ngừng.
Ất Ất nhớ lại tình hình lúc đó. Tuyết đọng nặng trĩu làm tùng xanh, đào hồng hơi rủ xuống, những tòa nhà khoát lên mình một lớp áo trắng tinh, rồi bất chợt, nắng đột nhiên xuyên qua những đám mây, chiếu rọi khắp nơi, cả đền thờ trang nghiêm cũng lấp lánh ánh bạc, khung cảnh đẹp như trong mơ, thậm chí tất cả mọi người xung quanh dường như cũng bàn bạc ánh kim.
Khi họ chụp phong cảnh, cũng có du khách chụp ảnh bọn họ. Gần đây Ất Ất trong lúc tìm kiếm thông tin trên mạng, vô tình phát hiện một trang nhật ký bảy năm trước: “Hôm nay tôi đã gặp một đoàn rước dâu rất đẹp, chú rể, phù rễ anh tuấn, phóng khoáng, cô dâu, phù dâu xinh xắn thanh lịch, quyện với cảnh tuyết rơi tạo thành một bức tranh hoàn mỹ, mới đầu còn tưởng rằng đó là một đoàn làm phim nào đó đang chụp ảnh thần tượng.”
Ất Ất xem quyển nhật ký với muôn vàn cảm xúc, cảm thấy thế sự vô thường, không thể như mong đợi được. Mối quan hệ của đôi cô dâu chú rễ như kim đồng ngọc nữ trong ảnh từ lâu đã bằng mặt không bằng, lòng vô vị nhạt nhẽo. Một cặp phù dâu phù rễ khác, lúc đầu chỉ là những người xa lạ, nhưng sau vài năm lại kết hôn một cách kỳ lạ, rồi ly hôn một cách khó hiểu, sau đó lại tái hợp một cách thần kỳ.
Mà cô và La Y… tình cảm của họ có điểm xuất phát cao nhất trong chốc lát đã trở nên mông lung mờ mịt, trải qua trọn quãng đường trung học trốn trốn tránh tránh, che che giấu giấu, trải qua bao nhiêu biến cố thời đại học, trải qua những cám dỗ trùng điệp của những năm đầu mới tốt nghiệp, tình cảm của họ vẫn duy trì được suốt tám năm. Trong lễ cưới, Hiểu Duy ném chính xác bó hoa cưới và trong lòng Ất Ất, tất cả mọi người quen đều trêu ghẹo họ: “Hôn lễ tiếp theo hai người phải tham gia rồi.”
Khi đó Ất Ất rất tin tưởng rằng, nếu một ngày nào đó cô kết hôn, người đứng bên cạnh cô nhất định là La Y. Ngày này sẽ không còn lâu nữa.
Thế nhưng, chỉ bốn giờ sau khi hôn lễ của Hiểu Duy kết thúc, La Y đã nói: “Ất Ất, chúng ta chia tay đi.”
Hiểu Duy cũng ngủ không yên, trong đầu cứ thoáng hiện lên từng phần vụn vặt, gián đoạn của vài mảnh ký ức.
Ất Ất muộn hơn cô một khóa, chuyên ngành cũng khác nhau nhưng vì đủ loại cơ duyên, nên ở chung giường tầng với cô trong kí túc xá đến ba năm.
Khi Ất Ất vào trường, cô ấy và La Y đã là một đôi công khai, đi ăn cùng nhau, tự học cùng nhau. Khi La Y chơi bóng, Ất Ất đứng ngoài biên vừa ôm áo khoát vừa cầm nước cho anh ta; Khi Ất Ất tham gia lớp phụ đạo buổi tối, La Y mua đồ ăn vặt ưa thích của cô, ngồi ở nơi gần phòng học nhất đợi cô. Hai người họ luôn bên nhau như hình với bóng khiến mọi người ghen tị.
Hiểu Duy đứng bên cạnh nhìn hai người yêu nhau, nhìn đến trọn ba năm. Cô luôn nghĩ rằng tình yêu của họ sẽ kéo dài mãi mãi – thiên trường địa cửu.
Những hồi ức này chẳng có gì vui vẻ và đến cũng không đúng lúc. Hiểu Duy nhẹ nhàng trở mình, cố gắng suy nghĩ về cái gì khác. Nhưng, tập trung phòng vệ một góc, sẽ dễ dàng bị hổng một góc khác. Lúc này, cô hơi hoảng hốt, lỗ hổng đó lại đưa cô quay về thời trung học của chính mình.
Lần đầu tiên Hiểu Duy trông thấy Chu Nhiên là vào năm hai trung học. Một ngày, có một học sinh mới chuyển vào lớp, đó là một anh chàng rất đẹp trai, vóc người cao, gầy, thẳng thớm. Khi hắn cùng giáo viên bước vào, phòng học vang lên những tiếng thầm thì to nhỏ rôm rả, có mấy sinh viên nữ cuối đầu bí mật cười khẽ.
Thầy chủ nhiệm giới thiệu: “Đây là Chu Nhiên. Bạn ấy là người có thành tích tốt nhất trong khóa, mọi người có vấn đề gì có thể nhờ bạn ấy giúp đỡ.”
Khi trước Chu Nhiên rất ít cười, những lúc hắn không cười đều lộ vẻ hiền hòa điềm đạm, còn lúc hắn cười sẽ khiến người khác như tắm trong gió xuân. Thế nhưng, Chu Nhiên bây giờ rất hay cười, song cứ như đang đeo một lớp mặt nạ, nếu thu lại dáng vẻ tươi cười ấy, lập tức sẽ trở nên xa cách, lạnh lùng.
Hồi đó, Hiểu Duy rất thích Chu Nhiên, nói đúng hơn là các học sinh nữ trong lớp đều thích.
Chu Nhiên lớn lên rất ưu tú, học giỏi, chơi thể thao cũng hay. Tuy rằng không thích cười, nhưng cư xử với mọi người rất thân thiện.
Giáo viên dạy toán là một ông già tóc bạc, có một thời gian vì sức khỏe kém, tinh thần và thể lực sa sút, khi giải đề, trước tiên luôn khiến bản thân ông ấy quay vòng vòng đến chóng mặt, rồi sau đó mới vỗ vỗ trán nói: “Chu Nhiên, lên đây nói một vài lời về đề bài này với mọi người đi.” Lập tức, những cô gái đang phân tâm đều sẽ hết sức tập trung.
So với những sinh viên nam lén la lén lút mặc đồ hip-hop, vụng trộm cắt nhuộm những kiểu tóc phức tạp, Chu Nhiên luôn ăn mặc rất đơn giản, thế nhưng hắn có thể biến chiếc áo sơ mi trắng và quần jean bình thường nhất trở thành phong cách dễ nhìn nhất. Giọng hắn vừa trầm thấp vừa êm tai, phát biểu luôn ngắn gọn súc tích, chữ viết trên bảng luôn cân đối rõ ràng.
Hiểu Duy và Chu Nhiên cùng nhau xuất hiện ở khuôn viên trường không nhiều, kể ra cũng chỉ có vài chuyện thế này.
Khi Chu Nhiên đánh bóng lỡ tay, bóng đập vào đầu cô. Chu Nhiên muốn đưa cô đi phòng y tế, mà Hiểu Duy lo không kịp về nhà, hắn đã đưa cô cùng về, trên đường còn mời cô ăn kem.
Khi Hiểu Duy đến phòng Chủ nhiệm đưa tài liệu, thấy cửa phòng khép hờ, mới tiến đến gần, chợt nghe lời giáo huấn ầm ĩ bên trong: “Chu Nhiên, không phải đầu óc em có vấn đề rồi chứ? Em đáng lẽ có thể được tuyển thẳng vào đại học T, nhưng em lại muốn tự mình thi đại học kia! Em đang tự hủy tương lai của mình!”
“Chủ nhiệm, thầy cũng tốt nghiệp ở đó, thầy vẫn luôn tự hào.”
“Em không giống với mọi người. Em nên đến nơi tốt nhất.”
Hiểu Duy đứng ngoài cửa đang tiến thoái lưỡng nan, Chu Nhiên đột nhiên lao ra, đụng phải cô khiến đồ trên tay cô vung vãi đầy đất, may mà cô được Chu Nhiên đỡ lấy kịp lúc mới không bị ngã.
Chu Nhiên ngồi xổm xuống giúp cô nhặt tài liệu rải rác trên đất lên, sắp xếp lại rồi mới nhồi vào tay cô: “Cậu đã nhìn thấy tôi phiền phức thế nào rồi đấy, lần tới gặp tôi nhất định phải đi đường vòng.”
Về sau Hiểu Duy nghe một số tin đồn về hắn. Ví như, nhà hắn không ở đây, cho dù rời xa cha mẹ đến đây học nội trú, cuối tuần vẫn về thăm nhà. Hình tượng của hắn càng bí ẩn. Ví như, Chu Nhiên có một người bạn gái, đã là sinh viên năm nhất ở một trường đại học nào đó ở miền nam, hắn quyết chí theo đuổi, vì thế đã bỏ tham gia danh sách những người được cử đi học ở Orsay. Hình tượng của hắn trong lòng các học sinh nữ càng ngày càng thêm cao lớn.
Khi vào đại học, Hiểu Duy nghe một số người bạn cùng lớp nói, Chu Nhiên vượt một cấp, vì vậy có thể cùng tốt nghiệp với bạn gái, cùng nhau bước vào xã hội làm việc. Hiểu Duy rất cảm động, bởi Chu Nhiên đã cho mọi người niềm hy vọng vào “Tình yêu”.
Lần Hiểu Duy gặp lại Chu Nhiên đã là vài năm sau.
Lúc đó cô đã tốt nghiệp hai năm, có một công việc tốt, vừa chia tay bạn trai.
Bọn họ tình cờ gặp nhau trong một đám cưới. Mặc dù thời trung học ít tiếp xúc, lại thêm năm sáu năm không gặp, nhưng rất nhanh chóng nhận ra nhau.
Một vài tháng trước, Hiểu Duy từng nghe được tin tức về hắn từ hội cựu học sinh, họ nói hắn vì bạn gái đã quay về thành phố này cùng cô ấy, và có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có chuyện vui.
Vì vậy, trong lúc Hiểu Duy nhất thời không tìm được đề tài bắt chuyên, cô rất tự nhiên hỏi: “Anh và bạn gái cùng đến đây sao?” Từ lâu, cô đã tò mò về cô gái may mắn bí ẩn trong truyền thuyết kia.
“Bạn gái nào?” Chu Nhiên hỏi.
“Hả?” Hiểu Duy kinh ngạc.
“À, ý cô nói bạn gái cũ của tôi.” Chu Nhiên thu hồi vẻ tìm tòi nghiên cứu và hài hước trong mắt, hất cằm về một hướng khác, “Cô ấy ở đằng kia.”
Hướng Chu Nhiên chỉ có một cô gái đang đứng, đó chính là cô dâu của hôm nay.
Thì ra là vậy. Hiểu Duy xấu hổ vô cùng, cố gắng che giấu bằng nụ cười tự giễu: “Thật khéo quá, người đứng bên cạnh cô ấy là bạn trai trước của tôi.”
“Thật hay giả thế?”
“Nếu lừa anh sẽ là con chó nhỏ.”
Hai người cùng cười ra tiếng.
“Vậy cô vì sao muốn tới đây?” Chu Nhiên hỏi.
“Anh ta gửi thiệp cho tôi. Để chứng minh tôi rất rộng lượng, hơn nữa chẳng quan tâm nhiều, vì vậy tôi đến đây. Anh thì sao? Vì sao lại tới?”
“Lý do giống vậy. Chúng ta nên nâng ly.”
Tiệc bắt đầu không bao lâu, Hiểu Duy và Chu Nhiên lặng lẽ rời đi, cùng nhau đến quán bar. Họ nhớ lại và nhắc về thầy cô và bạn học ngày xưa, kể cho nhau nghe thời đại học của mỗi người, rượu cũng uống không ít. Ra khỏi quán bar, Chu Nhiên gọi taxi đưa Hiểu Duy về nhà.
Hiểu Duy sống ở một khu phố cổ trong trung tâm thành phố. Đêm đã khuya, đường phố thì tối mịt, lại không có an ninh kiểm soát. Chu Nhiên đưa Hiểu Duy lên tận nhà, chờ cô mở cửa mới chào từ biệt.
Không gian nhỏ hẹp của gian phòng này chỉ có một mình Hiểu Duy sống, đây là tài sản duy nhất mà cha mẹ, sau khi ly hôn đều có gia đình riêng, để lại cho cô.
Có lẽ do uống quá nhiều rượu khiến đầu óc không tỉnh táo, khi bóng lưng Chu Nhiên sắp biến mất khỏi tầm mắt, cô đột nhiên nói: “Vào nhà uống chén trà đi.” Chu Nhiên nghe nói thế liền quay lại.
Hiểu Duy đi pha trà, đưa cho Chu Nhiên xem album ảnh và lưu bút hồi trung học của họ. Trong sổ có nét bút thanh tú của hắn, trong album ảnh cũng có bóng dáng cao lớn của hắn.
Hiểu Duy đặt chén trà xuống, nghiêng người xem cùng hắn. Đúng lúc Chu Nhiên quay đầu nói chuyện với cô, môi họ tình cờ gặp nhau – mềm mại, ấm áp và ẩm ướt.
Hiểu Duy không thể nhớ chính xác ai là người chủ động trước. Trong nháy mắt, họ bổng nhiên ôm lấy nhau – trằn trọc – làm cho nụ hôn tình cờ kia thêm sâu. Tất cả mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên như thế.
Đó là lần đầu tiên của Lâm Hiểu Duy. Cô muốn giữ gìn dành cho đêm tân hôn, không chịu trao đêm đầu cho bạn trai trước khi nói chuyện cưới xin, để rồi dễ dàng mất đi như vậy.
Chu Nhiên trong vấn đề này không hề giống như vẻ bề ngoài đứng đắn lịch sự của hắn, kỷ thuật tuyệt vời của hắn lộ ra một ít vẻ bất cần đời thêm một chút điên cuồng. Nhưng sau đó hắn rất nhẹ nhàng chu đáo, khiến Hiểu Duy cảm thấy mình được nâng niu che chở cẩn thận.
Rất đau, nhưng Hiểu Duy có một loại cảm giác vui sướng được trả thù. Đến tột cùng là trả thù ai, bạn trai trước, cha mẹ hay là chính cô, cô chẳng rõ nữa. Cô chỉ biết, ngủ trong vòng tay rộng lớn của người đàn ông này rất an toàn, một đêm không mộng mị.
Thức dậy vào sáng hôm sau, hai người đều bối rối. Hiểu Duy thậm chí có thể nhìn thấy một tia do dự và mê muội lóe lên trong mắt Chu Nhiên.
Nếu coi đây như “Tình một đêm” – trào lưu đang rất thịnh hành hiện nay, thì cách xử lý tốt nhất là giữ mặt mũi cho nhau. Không đợi Chu Nhiên mở miệng, Hiểu Duy đã quyết đoán nói: “Quên đi, coi như chưa có gì xảy ra.”
Họ cùng nhau ăn sáng rồi chia tay gọn gàng dứt khoát. Trước khi đi, Chu Nhiên đưa danh thiếp cho cô: “Em không có người nhà ở đây, nếu có chuyện có thể tới tìm tôi.”
“Cảm ơn anh. Tôi cũng có người quen và bạn bè ở đây.”
“Tôi cũng là người quen và bạn học của em.”
Hiểu Duy vốn định chấm dứt sự kiện ngoài ý muốn này trong sáng hôm đó, không ngờ rằng chẳng bao lâu sau, cô thật sự cần phải tìm hắn.
Đó là vì Hiểu Duy thiếu kinh nghiệm. Kinh nguyệt của cô luôn luôn rất đúng nhưng lại chậm nhiều ngày chưa thấy, cô bắt đầu lo lắng, đi khám bác sĩ, được cho biết đã mang thai.
Hiểu Duy rất kinh hoảng, nhưng trong lòng không hề đấu tranh khi đưa ra quyết định. Cô không có sự lựa chọn, tất nhiên, sự lựa chọn duy nhất là phá thai. Cô mới tốt nghiệp hai năm, sinh nhật thứ hai mươi bốn vừa qua, tuổi tác vừa đúng, mọi thứ vừa mới bắt đầu. Cô chưa chuẩn bị tốt để làm một người mẹ đơn thân, mặc dù cô rất yêu trẻ con.
Thế nhưng Hiểu Duy rất sợ. Cô nhớ hồi đại học đã từng đưa một người bạn cùng phòng đi phá thai, nơi đó cô gặp rất nhiều cô gái trẻ không may. Vẻ mặt bác sĩ và y tá vừa lạnh lùng vừa tỏ ra phản đối. Nhưng đối với những ai có một người đàn ông đợi bên ngoài, thì họ sẽ niềm nở hơn nhiều.
Phải chăng, việc gì có người chịu trách nhiệm, việc đó sẽ luôn trở thành chuẩn mực đạo đức của xã hội. Có một người đàn ông bên ngoài phòng mổ chờ đợi thì những tổn thương về tâm hồn và thể xác của những cô gái đó có thể giảm đi sao.
Hiểu Duy nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó quyết định gọi điện cho Chu Nhiên, hỏi hắn có bằng lòng cùng mình đến bệnh viện không. Hiểu Duy không phải muốn hắn chịu trách nhiệm, nhưng cô cho rằng hắn có quyền biết về nó.
Chu Nhiên hơi có phần kinh ngạc, nhưng đồng ý ngay, không phút do dự nào. Hắn khăng khăng đảm nhận toàn bộ chi phí, đồng thời thay cô mời một y tá đến để chăm sóc cô vài ngày sau khi phẫu thuật.
Ban đầu, Lâm Hiểu Duy hẹn một bệnh viện tư, cô lo đến bệnh viện công sẽ gặp người quen. Chu Nhiên lại cho rằng như thế không an toàn, kiên trì muốn cô đến bệnh viện tốt hơn. Nhưng rồi, chẳng ai chịu nhường bước, Chu Nhiên đành phải mượn một chiếc xe, lái xe mấy tiếng đồng hồ đưa cô đến bệnh viện trung tâm ở thành phố bên cạnh làm phẫu thuật.
Một đêm trước khi phẫu thuật, hai người lấy danh nghĩa vợ chồng thuê phòng đôi ở khách sạn. Cả đêm, Hiểu Duy nghe Chu Nhiên trằn trọc. Cô cũng không ngủ được, cô mơ thấy mình đứng trước vành móng ngựa ở tòa án vì mang tội giết người, giật mình tỉnh dậy thì cả người đã đầy mồ hôi.
Lúc chờ bên ngoài phòng phẩu thuật, Chu Nhiên nắm tay cô, muốn truyền sức mạnh cho cô, nhưng tay hắn vừa lạnh vừa thấm đẫm mồ hôi,
Trươc Hiểu Duy có năm người, chờ đến lượt cô ít nhất phải một giờ nữa. Có một cô gái phẫu thuật không thuận lợi, kêu la, gào khóc, bạn trai đi ra khỏi phòng mổ, mặt mày trắng bệt, đầu đầy mồ hôi.
Tại thời điểm đó, trong nước chưa du nhập kỹ thuật và trang thiết bị giảm đau đớn trong lĩnh vực này, bất kỳ ai vứt bỏ một đứa trẻ, đều phải chịu đựng hình phạt đau đớn về cả hai phương diện thể xác và tinh thần. Lâm Hiểu Duy hơi run rẩy, không dám ngẩng đầu. Gần đây cô đã bắt đầu có triệu chứng ốm nghén, buổi sáng ăn gì đều ói ra, lúc này dạ dày đang nhẹ nhàng réo gọi.
Chu Nhiên hỏi: “Em đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?”
“Tôi muốn ăn sô cô la, vị hạnh nhân.” Sô cô la có thể mang đến cho cô sự ấm áp và can đảm.
“Em chờ tôi một lát. Tôi trở lại ngay, em đừng vào trước khi tôi quay lại.” Chu Nhiên chạm thoáng qua tay cô, vội vàng rời đi.
Hiểu Duy ngồi một mình ở đó, càng thấy lạnh lẽo, yếu đuối hơn. Cô ngồi thật lâu, người kế cô mới vào, đã sắp đến phiên cô. Cô nhắm mắt lại, như một tên tội phạm đang chờ hành hình.
Tiếng bước chân vang lên dồn dập trước mặt. Hiểu Duy trợn mắt, thấy Chu Nhiên chạy chầm chậm về. Tóc hắn rũ xuống, dính bếch trên trán, hơi ướt.
Chu Nhiên cười với cô, đưa cô một cái hộp tinh xảo, đó là sô cô la nhãn hiệu cao cấp nhất được mua ở siêu thị: “Cửa hàng trước bệnh viện không có hạnh nhân, nên phải ra ngoài mua. Xin lỗi, đã để em đợi lâu.”
Hiểu Duy siết chặc hộp sô cô la: “Cảm ơn anh.”
Chu Nhiên đứng bất động tại chỗ. Hiểu Duy ngẩng đầu cười gượng gạo: “Chuyện này sẽ kết thúc rất nhanh, qua vài giờ nữa là ổn rồi.”
Chu Nhiên thoáng chần chờ rồi bất ngờ từ đằng sau đưa ra một bó hoa. Là một bó hoa hồng tươi thắm, gói trong giấy kính trong điểm sao nhỏ li ti.
Chu Nhiên quỳ gối trước mặt cô: “Xin em giữ lại con của chúng ta. Hai ta kết hôn đi.”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ───────
Chương trình “Nhàn ngôn đạm ngữ” của Đinh Ất Ất ——- Chủ đề: Lý do kết hôn.
Thính giả: Ất Ất, chúng ta kết hôn vì điều gì?
Đinh Ất Ất: Tôi cho rằng mục đích kết hôn của mỗi người không giống nhau. Có người – tối sợ ngủ một mình nên muốn tìm người ngủ chung; có người – ví tiền eo hẹp nên muốn tìm người cùng nhau chia sẻ tiền điện, tiền nước, tiền nhà; có người – cần người chăm sóc cha già mẹ yếu, nuôi con trai con gái hay nuôi vật cưng cao cấp; một số khác lại bằng lòng được người nuôi, và nhiều lý do nữa … , ví dụ như thế.”
Thính giả: Cô nói nhiều vậy, sao chỉ riêng mục đích “Tình yêu” là không đề cập tới?
Đinh Ất Ất: Đơn giản thế này … “Tình yêu” của nhiều người chính là kết quả cộng hưởng của việc mất cân bằng hoóc môn với một hoặc nhiều lý do trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.