Kết Hôn Giả: Cô Vợ Tinh Nghịch Yêu Em Mất Rồi!

Chương 74: Ngoại truyện 3

TT

22/04/2020

Mặc Nhiên giải quyết nhanh đống tài liệu đặt ở trên bàn sau đó ghé qua trường đón con trai. Vì cô đã chót hứa tối nay sẽ đưa tên nhóc này đi chơi nên đành phải tuân thủ lời hứa thôi. Hơn nữa lâu nay cô cũng chưa đi quẩy bên ngoài, lần trước mới chơi được có xíu thì tiểu tử thối đi lạc hại cô mệ hơi vì đi tìm nên lần này quyết tâm phải chơi cho đã. Và đương nhiên rồi đã đi quẩy thì phải ăn mặc thật đẹp. Một người chuộng phong cách quyến rũ như cô tất nhiên là fan trung thành của kiểu chân váy ngắn mix với áo trễ vai như thế trông vừa trẻ vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ ahihi.

Thiên Vũ thấy mẹ mình mặc váy quá ngắn liền lắc đầu trong lòng, nhưng nghĩ bụng thế này cũng hay, biết đâu ba sẽ để ý tới hehe vừa hay có thể kích thích thêm tình cảm của hai người họ.

"Nhóc con nghĩ gì vậy? Mau đi thôi" Mặc Nhiên hí hửng kéo tay nhóc rời đi.

Tại trung tâm thương mại, khu nhà hàng, quán xá Mặc Nhiên chọn một quán trông có vẻ đẹp đẽ sạch sẽ sau đó lôi tiểu tử thối cùng mình vào trong. Đương nhiên cậu nhóc luôn trong tầm ngắm của mẹ tránh tình trạng đi lạc như chơi giống lần trước.

"Mẹ, chú kia đang nhìn mẹ kìa!" Nhóc con liền chạy sang ngồi bên cạnh mẹ mình để che chắn ánh mắt đáng ghét của kẻ đó vừa cố tình nói to chữ "mẹ" để đuổi ruồi muỗi xung quanh.

Mặc Nhiên còn thấy lạ tự nhiên tên nhóc này chạy sang bên cạnh mình làm gì té ra là sợ vệ tinh bao quanh cô haha cũng vui phết ấy nhỉ. Tự nhiên muốn chơi xấu một tí. Đã thế cô sẽ kéo hở cả hai vai cho nhóc mệt luôn hehe nghĩ là thấy sướng rồi đó. Riêng gì chứ mấy vụ này cô phải nằm top 1 haha.

"Mẹ! Mẹ tém tém lại! Con không đồng ý người khác làm ba con đâu!" Nhóc con bắn tia lửa điện cảnh cáo về phía tên kia, vẻ mặt đen khịt như đít nồi lòng thầm nghĩ cứ thử mon men xem cậu có hack cả họ nhà hắn không.

"Hhah liên quan à? Tiểu tử thối có phải con nhầm lẫn gì không? Mẹ vẫn là mẹ con ba con vẫn là ba con chẳng qua mẹ đây đang đi tìm hạnh phúc riêng cho đời mình con dám ngăn cấm à? Để xem mẹ có cho con ra ngoài đường không" sau đó cố tình bắn ánh mắt hình trái tim về phía đó ai ngờ đâu vô tình lọt hết vào mắt ai kia.

Cậu nhóc thấy ba mình xuất hiện liền vui mừng hô lớn:" ba! Ba đến rồi!"

Thư sinh cánh mấy bàn nhìn thấy cảnh đấy hi vọng bị dập tắt phũ phàng, tắt điện quay đi.

Mặc Nhiên nhìn con trai lại nhìn Hắc Phong sau đó liền biết bị con trai gài. Được lắm con trai mẹ! giờ còn biết lươn lẹo cơ đấy! Hèn chi nãy giờ thằng bé này toàn câu giờ hóa ra là như vậy.

Mặc Nhiên gật đầu coi như lời chào, sau đó bắn ánh mắt đầy mũi dao về phía con trai. Đáp lại, nhóc con liền bày ra bộ dạng tự thưởng cười đầy gian mãnh nhìn mẹ mình hồi âm:" mẹ quá khen"

"Ba đến rồi, mẹ ơi đi chơi thôi" Cậu nhóc thúc giục, vẻ mặt đầy khoái trí, kéo tay mẹ mình tiến về phía Hắc Phong.

Mặc Nhiên cảm thán trong lòng. Có Hắc Phong ở đây cô sao dám "lúc đi hết mình lúc quẩy nhiệt tình"đây. Thôi kệ đi chơi mà không quẩy thì không đi chơi làm gì cho phí! Đằng nào thì Hắc Phong cũng có để ý đến cô đâu cô việc gì phải giữ hình tượng nữa. Ừm ngẫm nghĩ lại thì đã đã được hai năm kể từ ngày đó chưa thấy lần nào có mặt Hắc Phong cô không mất mặt hết giờ mất thêm tí cũng chẳng ảnh hưởng kinh tế nhà ai heheh.

Không khí một bên hơi ngượng ngùng, một bên vẫn rất lạnh lùng xa cách. Nhóc con cùng bố mẹ mình đi vào khu vui chơi sau đó liền kéo hai người đến bên quầy gắp gấu.

Mặc Nhiên mua đồng xu, nhanh chóng trở về, đúng lúc gặp quản lí khu vực ở thành phố của mình nên có chào hỏi đôi chút.

"Mặc Nhiên thật trùng hợp" Anh chàng có gương mặt lai, mái tóc bạch kim đẹp đẽ cùng giọng nói trầm ấm áp nhìn Mặc Nhiên xã giao



"Chào anh, quản lí khu vực! Anh đến đây chơi cùng bạn gái hả?" Cô nàng theo phép lịch sự mỉm cười hòa nhã đáp, mắt không quên lia từ trên xuống dưới, duyệt một lượt, đáy mắt lóe tia sáng chói. Kim cương vương lão ngũ đích thị là đây rồi hehe! Thật ra vì cô làm quản lí nên thỉnh thoảng cũng có gặp anh cũng tính có quen biết sơ sơ nên mới chào nhau như vậy.

"tôi chưa có bạn gái. Tôi đến đây để tìm ý trung nhân" Anh chàng vừa nghiêm túc vừa trêu ghẹo khiến Mặc Nhiên phì cười. Chẳng bù cho đằng này không khí ngập tràn mật ngọt thì đằng kia lại đắng chát một cách kì lạ. Nhóc con vắt chéo hai tay, bắn ánh mắt đầy hăm dọa tiếc rằng đối phương chẳng để ý đành bất lực chỉ còn biết tức giận trong lòng.

Hắc Phong đáy mắt thêm hàn cực,càng lúc càng sâu thẳm tối đen như chuẩn bị cho sự thức dậy của quỷ. tim bỗng nhói lên vài nhịp, nhìn cảnh phía trước cực kì ngứa mắt. Dấu hiệu này chẳng phải lúc trước anh đã rất quen thuộc. Không lẽ... Hắc Phong nội tâm phủ nhận nhưng tay tự lúc nào đã buông con trai mình ra.

Vị quản lí trẻ đó, vốn có thiện cảm với Mặc Nhiên từ trước, lại sống ở bên nước ngoài nên tính tình khá thoáng và tâm lí. Thấy Mặc Nhiên có vẻ hơi lạnh liền cởi áo khoác ngoài của mình định khoác nên vai của Mặc Nhiên, ấm áp nói:" cô mặc ít vậy sẽ lạnh đó khoác tạm áo tôi để giữ ấm cơ thể. Khi nào gặp thì trả áo tôi sau cũng được. Tôi đi trước nhé"

Cậu nhóc như nhớ ra mình còn đồng minh, lập tức bắt tín hiệu. vui vẻ làm cái vợt muỗi di động tiến về phía mẹ mình diệt muỗi. Bước đi hừng hực ý chí phải diệt triệt để, phải diệt tận gốc kẻ thù nhưng vì bước chân có vẻ hơi ngắn nên chạy có phần hơi chậm mới đến được đích. Kế hoạch tự tay diệt muỗi thất bại hoàn toàn!

Trái ngược với con trai, Hắc Phong chỉ cần bước vài bước đã đến, nhanh tay đặt áo khoác của mình lên vai của Mặc Nhiên, đôi mắt chim ưng sắc bén sâu thẳm nhìn người đó, giọng đầy hàn băng :" không cần"

Cô nàng bất ngờ, khó tin nhìn Hắc Phong. Cả người chấn động như bom nổ, đơ đơ load dữ liệu. Có phải hay không cô vừa bị hoa mắt? Hắc Phong! Hắc Phong vừa khoác áo cho cô ư? Trời ơi đó chính là ghen á! Ôi mẹ ơi cô cần thuốc chống shock tinh thần ngay lập tức! À thêm cả thuốc ổn định tim thì càng tốt! Tim cô sắp rơi cmn ra ngoài rồi!

Cậu nhóc thấy vậy nhanh trí kiễng chân ôm eo Mặc Nhiên, giọng đầy non nớt vô số tội:" mẹ ! Con và ba đợi mẹ nãy giờ! Chú này là ai thế mẹ định bỏ rơi con và ba ư! Huhu"

Đã thế còn cố tình quay ra liếc vị quản lí kia vẻ mặt đầy đáng thương như sắp khóc đến nơi.

Anh chàng kia thấy vậy vẻ mặt có chút khó xử, phản ứng kịp thời thu áo mình về, tìm lí do đại khái để rời đi.

Trời ơi vụ gì nữa vậy! giờ cô mới biết con trai mình cũng có tài năng diễn xuất tốt đấy! Vãi chưởng thật luôn! Diễn cũng lố quá rồi!

Cuối cùng chơi thì chẳng thấy đâu mà toàn thấy hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Về đến nhà, nhóc con thông minh chuồn trước tránh ăn phải cẩu lương đồng thời cũng bảo vệ được mắt vừa tránh tia x làm hại đến tâm hồn trẻ thơ.

Mặc Nhiên trên xe đã trấn tĩnh suy nghĩ, trong lòng vui sướng không thôi.Nhưng hành động ấy của Hắc Phong chắc gì đã có ý khác. Ánh mắt lúc đó với lúc ở cùng cô gái kia rất khác nhau. Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi! hAHA thế là cô lại ăn dưa bở nữa này. Kể ra từ lúc Hắc Phong chịu trách nhiệm chăm sóc tiểu tử thối cô cũng đâu qua lại nhiều, gặp nhau chủ yếu lúc đón tên nhóc đó về. Hơn nữa trong những lần ấy cô cũng chưa gặp gặp cô gái kia trực tiếp lần nào. Và cũng từ khi đó tần suất cô ăn dưa bở nhiều hơn hẳn bình thường. Cô có nên gắn luôn tên mình thành "Mặc dưa bở "không nhỉ?

Mặc Nhiên cởi áo khoác, trả cho Hắc Phong, hít một hơi thật sâu nói:" cảm ơn anh. Ừm lần sau anh không cần làm thế đâu sẽ có người hiểu lầm đấy. Em vào trước đây" Thật ra cô còn muốn nói "không chỉ chị ấy hiểu lầm mà cả em cũng sẽ hiểu lầm" nhưng vẫn nuốt vào trong.

"em đang trách tôi phá hỏng nhân duyên tốt của em?" Hắc Phong lạnh lùng lên tiếng, lòng cảm thấy khó chịu, suy nghĩ bất ổn

"Phải đó. Anh xem em cũng cần phải lấy chồng chứ"

"Em biết gì về người trong lòng của tôi?" Hắc Phong tiến đến nhích đến gần

" em cần gì phải biết. Chúng ta ai cũng có người trong lòng rồi. Làm vậy đều khiến đôi bên khó xử" Mặc Nhiên lùi về đằng sau, không nhìn Hắc Phong nhưng cảm nhận rõ nhiệt độ từ người phía trước càng lúc càng lạnh.



"Người trong lòng? Là hắn ta?" Hắc Phong tiếp tục truy hỏi, bước càng lúc càng gần, đáy mắt hiện tia sắc lạnh ghê rợn. Tức giận dồn ép.Ba từ "người trong lòng" lặp đi lặp lại khiến anh phát điên. Anh phát hiện mình động tâm rồi. Động tâm từ lúc nào không hay!

"đúng thì sao? Em thích anh ấy đấy" Mặc Nhiên vừa nhìn đằng sau vừa lùi lại, hết tường không thể lùi được nữa, run sợ trả lời bâng quơ, bị Hắc Phong dồn đến rối rắm cả não.

Hắc Phong ép Mặc Nhiên vào bờ tường, khoảng cách gần đến nỗi như dán vào nhau vậy. Không khí co ép ngột ngạt. Cô không biết Hắc Phong bị sao nhưng cô có cảm giác sợ, kiểu như gặp phải ác ma ấy nhỡ cô nói gì sai bị xử thì sao. Không được cô phải chuồn đã.

Mặc Nhiên theo bản năng thấy tình thế nguy hiểm liền muốn chạy thật không may bị Hắc Phong giữ chặt eo.

"định chạy đi đâu?" Hắc Phong bá đạo như một thú tính càng dọa Mặc Nhiên thỏ đế thêm sợ run lẩy bẩy, mặt mày như sắp khóc đến nơi.

"em xin lỗi. Em xin lỗi. Em sai rồi! Tha cho em! Em biết lỗi rồi!" Mặc Nhiên bị dọa sợ đến nỗi chỉ load được đúng vài chữ.

"em có tin tôi dám cưỡng hiếp em ở ngay đây không!"

Hắc Phong lúc này như một con thú sổ lồng toát ra vẻ nguy hiểm đến rợn người. Có lẽ mối tình đầu để mất đã khiến Hắc Phong trở nên như vậy. Ai nói yêu cứ phải màu hồng của mật ngọt? Có những người vì sợ để mất nên mới cực đoan như thế.

Mặc Nhiên chấn kinh, chân tay bủn rủn chỉ biết lắc rồi lại gật gật rồi lại lắc, vẻ mặt tái nhợt hẳn.

"nói em có thích hắn không?"Hắc Phong ánh mắt hằn tia máu, mất hết lí tính

Mặc Nhiên như con rối chẳng nghe rõ câu hỏi chỉ gật thấy Hắc Phong thần sắc thay đổi liền lắc đầu.

"Nói" Hắc Phong không buông tha, tiếp tục bắt ép cho đến khi nghe được câu trả lời mới thôi

"không. Không. Không" Cô nàng vừa nói vừa lắc đầu, hiển nhiên lần đầu thấy Hắc Phong đáng sợ như quỷ. Là cô thích nhầm người hay dây nhầm người đây?! Đây mới là con người thật của Hắc Phong?

Hắc Phong bá đạo ghé sát tai Mặc Nhiên nói nhỏ:" nếu em đã là của tôi thì đừng hòng là của kẻ khác!"

-------------------------3 năm sau---------------------------

Hắc Phong giờ đã là hoa có chủ, là cây có chậu, hơn hết còn là ông chồng bá đạo khiến Mặc Nhiên run sợ. Thậm chí vì sợ Hắc Phong giờ cô nàng còn bị Giản Hi gọi với biệt danh "thỏ nhát gan" với khả năng dối lòng đã ở level đỉnh cao. Có lẽ do kỉ niệm hôm đi chơi 3 năm trước được Hắc Phong đột ngột dồn tường tỏ tình nên đến giờ vẫn còn ám ảnh chăng? Có khả năng cả đời này cũng không phai mờ nổi đâu! Có trách trách Mặc Nhiên số nhọ có ông chông Bá Đạo quá mà!

Thôi chúc hai anh chị hạnh phúc! Chứ em mà viết là em sẽ quyết tâm ngược cho tơi bời hoa lá á!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kết Hôn Giả: Cô Vợ Tinh Nghịch Yêu Em Mất Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook