Chương 9: Cô Đơn.
Cảnh Ngô
10/03/2022
Đầu dây bên kia an tĩnh hồi lâu , lâu đến mức Cố Trì Khê không nhịn được mà lần nữa kêu lên : “ …… Nịnh Nịnh?”
“ Ân.”
“ Có phải hay không đang bận sao?”
“ Không có.”
Lại một trận tiếp tục im lặng.
Cố Trì Khê nhìn xuống thảm , lông mi khẽ run run , “ Không có việc gì , vậy cứ như thế trước đi.”
Nàng nói xong liền ngắt điện thoại.
Nếu để muộn hơn một chút , có lẽ nàng đã có cơ hội nghe được âm thanh khẽ luyến tiếc của Ôn Nịnh.
Cố Trì Khê nhắm mắt lại , vuốt vuốt lại tóc rối loạn.
Bực bội trong lòng cũng tiêu tan đi không ít , nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn một cỗ buồn rầu không tên , nàng mệt mỏi dựa lưng vào sô pha , một tay khẽ đặt lên ngực ấn xuống , tay kia lại gắt gao nắm chặt điện thoại , giống như đang ẩn nhẫn chờ đợi điện thoại đổ chuông.
Sau đó điện thoại cũng khẽ rung lên.
Không phải điện thoại gọi đến , mà là tin nhắn , Ôn Nịnh phát qua.
“ Mỹ nữ cơ trưởng gợi cảm , có tiền liền ở cùng , mười phút 300 khối , quá ngày hôm nay là cửa hàng không còn tồn tại.”
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm tin nhắn mà cười.
Nàng nhìn lại thêm mấy lần , nghĩ về quá khứ một chút : Người này đúng là báu vật vô giá.
Hồi lâu trôi qua vẫn không có động tĩnh , nàng lại gọi điện thoại qua.
“ Nơi này là đường dây Ôn cơ trưởng phục vụ , bắt đầu tính thời gian từ giây phút này.” Vừa bắt máy , Ôn Nịnh liền bắt trước giọng điệu của máy móc mà nói chuyện.
Cố Trì Khê khẽ cười với điện thoại , “ Còn có thể hát sao?”
“ Ca hát phu phí khác , Hai trăm khối một bài.”
“ Được.”
“ Muốn nghe cái gì?”
“ ”
“…..”
“ Ân?”
“ Để ta tìm lời bài hát đầy đủ.” Ôn Nịnh nói.
Một trận sột sột soạt soạt từ đầu dây bên kia vang lên , qua một lát , âm thanh ôn nhu tinh tế truyền qua.
Ôn Nịnh không biết tiếng Quảng Đông , nhưng nàng rất thích nghe nhạc Quảng Đông , nghe qua nhiều lần , dần dần cũng có thể bắt trước phát âm lời bài hát , một câu lại một câu cũng rất giống như là thật sự biết.
Giọng nàng cuốn hút , mang theo một cỗ ôn nhu , hơi thở cũng vừa đủ không bị dán đoạn.
“ Đến đây lặn xuống , ta ở nơi vực sâu. Đi khắp nơi , Thế giới cũng sắp biến thành bọt nước….” Hát đến đoạn buổi tối ngày đó lại hừ quá một câu , thanh âm cũng đột nhiên nhỏ dần.
Lời bài hát viết rất mịt mờ , nhưng lại chứa đầy thâm ý ái muội , thoải mái mà hát ra nghe lại không có gì , nhưng nếu trong lòng có tâm tư , lại mang đến cho người nghe một loại ý nghĩa khác , mơ màng mà chọc người.
Cố Trì Khê lẳng lặng mà nghe.
Từ lúc bài hát này được phát hành , lúc đó các nàng còn đang học tiểu học , trước kia nghe không hiểu gì , chỉ cảm thấy giai điệu của bài hát này thực hay , nhưng hiện tại lớn rồi , càng nghe lại càng ra ý tứ kiều diễm trong đó.
Cố Trì Khê có cảm giác , bên cạnh mình giống như thật sự có lốc xoáy , từng chút từng chút đem nàng cuốn đi , hòa vào trong bọt nước di động , từng hạt nhỏ vụn , trong suốt , từ bốn phương tám hướng vọt đến , bao vây lấy nàng.
Không gian mông lung , trong đầu nàng hiện tại chỉ còn xót lại toàn bộ là những ký ức phóng túng đêm đó.
Đêm đó ở trên giường Nịnh Nịnh cũng thật quật cường , nàng đã cố làm cho nàng ấy phát ra tiếng rên rỉ , nhưng thật đáng tiếc , nàng ấy quyết tâm không chịu phát ra tiếng kêu nào , nàng ấy thà nhẫn nhịn úp mặt vào gối thở dốc còn hơn là mở miệng phát ra những tiếng rên rỉ . Cuối cùng vì không chịu được nữa mà bực bội , một bên run rẩy một bên mắng chửi.
Càng mắng càng tàn nhẫn , càng mắng càng thoải mái.
“ Nịnh Nịnh ….” Cố Trì Khê cầm lòng không được mà gọi nàng.
Tiếng hát đột nhiên tắt hẳn.
Vỗi dĩ với tính cách dận dỗi của Ôn Nịnh , lúc này hẳn là nàng đã trực tiếp cúp điện thoại , nhưng hôm nay nàng lại không làm vậy , chỉ có trầm mặc , ngay cả nửa câu đáp lại cũng không cho.
Cố Trì Khê mím môi , thức thời mà đổi đi đề tài khác , “ Ta nói tiểu đàm đi lấy xe.”
Bên kia an tĩnh một lát rồi bất ngờ cười rộ lên : “ Lại phải nói đi , ngươi làm vậy chẳng khác nào để cho người ta nghĩ ta là đang bị bao dưỡng.”
Nơi nàng ở đã từng là khu vực nhà ở nổi tiếng của người giàu có ở Lạc Thành , nhưng sau này vì tốc độ phát triển nhanh chóng của thành thị , càng ngày các dự án quy hoạch xây dựng càng nhiều , những ngôi nhà cao cấp mọc ra như nấm , làm cho nội thành chở lên ngày càng láo nhiệt hơn . Đến hiện tại tiểu khu Thiên Cùng Loan bất quá chỉ còn là một khu nhà ở cũ kỹ bình thường , giá nhà cũng không tăng lên nhiều lắm , nhưng hộ dân xung quanh cũng chỉ là những người dân bình thường.
Thời gian trôi qua có thể thay đổi rất nhiều thứ.
“ Vậy ngươi có nguyện ý để ta bao dưỡng sao?” Cố Trì Khê vui đùa hỏi.
Tuy ngoài miệng nói là vui đùa , nhưng trong lòng nàng lại mang ý định thăm dò thử , số nợ Ôn Nịnh đang mang cũng không nhỏ , mỗi tháng phải trả ít nhất năm sáu vạn , hơi nữa còn thêm tiền lãi , muốn trả được hết nợ cũng mất ít nhất là ba mươi năm mới có thể trả hết.
Có lẽ hơn nửa cuộc đời đều phải sống dưới áp lực nợ nần.
Đối với hoàn cảnh của Cố Trì Khê mà nói , nếu mà lấy tiền ra thay Ôn Nịnh trả hết nợ lần cũng không hề có áp lực , nhưng nàng biết với cái tính của Ôn Nịnh , nếu mà nói thẳng ra chắc chắn sẽ bị cự tuyệt ngay lập tức.
Cho nên nàng cần có một cái lý do.
“ Nghĩ đi đâu vậy?” Ôn Nịnh cũng nói giỡn theo , “ Giá trị con người của ta đây rất cao , ngươi bao không nổi đâu.”
Ý này chính là cự tuyệt.
Ánh mắt Cố Trì Khê ảm đạm xuống , không cố tiếp tục nói thêm việc này , “ Được , ta sẽ nỗ lực kiếm tiền.”
Các nàng ở chung với nhau cũng không có quá nhiều đề tài đề nói , trừ khi là chuyện liên quan đến công việc , còn dư lại cũng chỉ là chuyện quá khứ , giống như là bỏ thêm nhiều đường vào cafe , mới uống vào thì thấy thật ngọt ngào , nhưng sau đó chỉ còn dư lại hương vị chua xót.
Từ khi gặp lại đến bây giờ , ngay cả ôn lại chuyện cũ cũng ít có.
“ Ta hẹn bạn ra ngoài ăn cơm rồi , đã đến giờ phải đi.”
“ Là bạn như thế nào?”
Giong nói Ôn Nịnh lười nhác , nói cho có lệ : “ Dù sao ngươi cũng không có quen biết . Cứ như vậy đi , Cố Tổng , lần sau còn cần có người nói chuyện cùng cứ liên hệ với ta , nhớ rõ a -------.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Trì Khê cầm lấy điện thoại xuất thần.
An tĩnh lại một lát , nàng nhìn xem thời gian, sau đó mở ví điện tử ra , nhập dãy số điện thoại Ôn Nịnh vào , chuyển ngay qua 10000 ngàn.
Ai ngờ không đến một phút , Ôn Nịnh đã hoàn trả lại 9500 ngàn.
“….”
Chạng vạng , mặt trời đã đem bầu trời nhuộm thành một vào vàng nhạt hoàng kim , tầng tầng đám mây giống như là bị lửa đốt lên , trông không khác gì một bức tranh sơn dầu.
Sơn trang Trung Lam nằm ở khu ngoại ô mới của Lạc Thành , xung quanh được bao bọc bởi đồi núi lưng chừng , chếch qua hướng nam là cả một vùng vịnh . Phong cảnh nơi đây thật đẹp , nơi đây vốn dĩ là bất động sản của Cố Thuyền Hải , nhưng người đã đi rồi , dựa theo di chúc , hiện tại chỗ này thuộc về Cố Trì Khê.
Đại khái là một tháng rưỡi trước , Cố Trì Khê cùng mẹ dọn đến đây ở , nhưng nàng không thích ở nơi này , bình thường nàng đều ở lại Khách Sạn , chỉ có khi nào mẫu thân nhắc nhở làm phiền nàng mới đến đây.
Đi qua vườn hoa trong vườn , đi đến đại sảnh nhà , ấn thang máy lên tầng 3 , nơi đây chuyên được dùng để uống trà.
Cửa vừa mở ra , bên trong đã vọng ra âm thanh ái muội nhỏ nhẹ , Cố Trì Khê dừng chân lại một lát , cũng không đứng lại , mà tiếp tục tiến bước đi vào trong.
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang nằm nghiêng ở trên ghế , tóc dài tán loạn , bên cạnh có một nam nhân trẻ tuổi đang quỳ ở bên cạnh nàng , dùng cánh tay lực lưỡng ôm lấy nàng , mặt dán mặt , nhìn rất là thân mật.
Cố Trì Khê ho nhẹ một tiếng .
Hai người thoáng chốc quay đầu lại , Dương Nghi không chút hoang mang mà đẩy thanh niên kia ra , ngồi dậy , cười híp mắt : “ Khê Khê a , ngươi đã về rồi à.”
“ Ân.”
Cố Trì Khê ngồi xuống sô pha bên cạnh , sắc mặt lạnh nhạt .
“ Buổi tối ở lại nhà đi? Cùng mẹ tâm sự.” Dương Nghi thân mật mà đến gần , kéo cánh tay nàng , đưa mắt ra hiệu với thanh niên trẻ tuổi , người sau lưng lập tức bưng trà lên.
Hắn là bạn trai mới của Dương Nghi , một người mẫu nhỏ tuổi , lơn lên cao ráo đẹp trai , làn da trắng nõn sạch sẽ , so với Cố Trì Khê còn nhỏ hơn năm tuổi.
Mà Dương Nghi năm nay đã 54 tuổi , khí chất vẫn rất trẻ trung , chăm sóc da rất khá , thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ 40 tuổi , ngồi bên cạnh Cố Trì Khê nhìn có vẻ giống như là hai chị em.
Cố Trì Khê nâng mắt lên nhìn : “ Tâm sự cái gì?”
“ Ngươi mỗi ngày đều ở bên ngoài , mẹ rất nhớ ngươi , ngày ngày ăn cơm không ngon , ngủ không yên , cả ngày chỉ ngóng trông ngươi trở về…..”
“ Muốn bao nhiêu tiền nói thẳng.”
Dương Nghi nghẹn lời.
Trong phòng thoáng an tĩnh xuống , bầu không khí trở nên cực kì xấu hổ . Thanh niên trẻ tuổi kia nhìn hai mẹ con này như vậy , tự động biết điều đứng lên , đóng cửa lại.
“ Ngươi cứ nói chuyện kiểu vậy với ta sao?”
Dương Nghi không nghĩ tới con gái mình hoàn toàn không cho bà chút mặt mũi, trực tiếp tháo mặt nạ của bà xuống trước mặt tiểu tình nhân, nhất thời cảm thấy có chút bực không nhịn đươc.
Cố Trì Khê không để ý tới , chỉ nhìn chằm chằm chén trà , lặp lại một lần nữa : “ Muốn bao nhiêu tiền?”
“ Mệnh ta thật khổ mà , tìm đến một cái nam nhân không có lương tâm , sinh ra một nữ nhi cũng không có lương tâm , đã phải tranh gia sản tranh chấp đã đành , nay tới ngay cả cách nói chuyện cũng không được…” Dương Nghi oán giận lải nhải , vừa nói vừa hé mắt nhìn biểu cảm của nàng.
“ Ta xem a , ngươi ngay cả ở nhà cũng có bản lĩnh cho ta mặt lạnh.”
Những lời này đã nói ra không biết bao nhiêu lần , đồng dạnh cách nói , đồng dạng nội dung , cơ hồ giống như tiểu thuyết hiện đại , dù gì đi nữa chỉ biết oán trách cái này cái kia , còn mình thì lúc nào cũng vô tội.
Cố Trì Khê cười lạnh một tiếng : “Tóm lại cũng đâu thể so với loại người đi làm tiểu tam.”
Lời này vừa nói ra , không khi liền đình trệ .
“ Ngươi-----.”
Dương Nghi tức giận khó thở , gương mặt bảo dưỡng xinh đẹp hiện ra vài nếp nhăn, nàng đứng lên , từ trên cao nhìn xuống chỉ vào nữ nhi , “ Ngươi cái đồ không có lương tâm đâm chọc ta? Ta còn không phải đều là vì ngươi! Nuôi ngươi lớn dễ quá a! Ngươi có biết mấy năm tháng đó ta đã phải ăn bao nhiêu đau khổ…..”
“ Chịu khổ cũng là ngươi tự tìm đến.”
“……”
Cố Trì Khê đẩy tay nàng ra , đứng dậy , sự tăm tối trong ánh mắt phát ra lạnh lẽo : “ Đến tột cùng là vì nuôi lớn ta , hay vẫn là lấy ta làm lợi thế để đòi tiền Cố Thuyền Hải , trong lòng chính ngươi đã rõ ràng.”
Quan hệ của hai mẹ con vẫn không nóng không lạnh , rất nhiều chuyện liên lụy đều phát sinh ở tiền tài , ít có khi nào mà đối xử ôn nhu. Khi còn nhỏ Cố Trì Khê còn ôm ảo tưởng , ôm ý đồ thay đổi , sau khi lớn lên tâm của nàng đã nguội lạnh hoàn toàn.
Nàng chỉ là công cụ gom tiền trong tay của Mẹ mình mà thôi.
Lúc cao hứng , liền dỗ ngon dỗ ngọt , nào là con gái bảo bối của mẹ . Lúc không cao hứng , vừa đánh vừa mắng , chửi rủa là đứa con vô dụng của chồng cũ.
Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
“ Tạo nghiệt a , tạo nghiệt a…”
Dương Nghi tức giận đến run rẩy cả người , ngồi xuống một bên sô pha , nước mắt bắt đầu rơi lã chã , “ Được ba ngươi chia cho một ít gia sản nhưng cũng không lấy được , thật cứng đầu , đến cả mẹ mà ngươi cũng từ bỏ . Ta tồn tại còn có ý nghĩa gì , ngay cả con gái ruột còn ghét bỏ ta…”
Nàng khóc đến thương tâm , hốc mắt đều đã đỏ hồng , nhìn qua thật sự có chút đáng thương.
Cố Trì Khê bực bội mà quay mặt đi , tay nắm chặt thành quyền.
Mỗi lần gặp mặt đều chưa được 5 phút đã bắt đầu cãi nhau , ngay cả ba câu đàng hoàng cũng không nói được . Trước kia Cố Trì Khê còn có thể nhẫn nhịn , hai mẹ con ở chung cũng không có quá nhiều bất hòa , nhưng đến mấy năm nay trong lòng nàng đã chồng chất nhưng cảm xúc tổn thương ngày càng nhiều , sự nhẫn lại của nàng sử dụng gần hết.
Nhưng chung quy nàng vẫn không thể quá nhẫn tâm.
Dương Nghi thấy con gái không dao động , dần dần ngừng khóc lại , giống như một đứa con nít ngồi ấm ức một chỗ.
“ Không sai.” Cố Trì Khê lạnh nhạt mở miệng , “ Ta rất ghét bỏ ngươi , nhưng ngươi không thể không dựa vào ta , giống như khi còn nhỏ ngươi ghét bỏ ta , mà ta không thể không dựa vào ngươi.”
Nói xong , nàng lấy từ trong cặp công văn ra một tấm chi phiếu , ném trên mặt đất.
………………..
Bóng đêm bao trùm , thành thị đã được thắp sáng bởi những ngọn đèn thật lộng lẫy , những đám mây lượn lờ che giấu bớt đi ánh sáng của ánh trăng.
Thứ sáu là ngày náo nhiệt nhất , bởi vì hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần , mọi người có thể tha hồ phóng túng . Trong nội thành, người trong thành phố di chuyển nhiều hơn gấp đôi so với mọi ngày , đoạn đường trung tâm phồn hoa , khắp nới đều có người đổ ra đường .
Cố Trì Khê lái xe đi vào nội thành , đi một vòng lại một vòng , thẳng cho đến khi xe báo đỏ hết xăng.
Nàng chạy xe đến trạm xăng , đổ thêm đầy bình , sau đó tiếp tục chạy xe trên đường phố nhộn nhịp . Đèn đường , quảng cáo , đồ ăn ngon , đều giống nhau lướt qua khung cửa xe , giống như sao băng khẽ xoẹt qua.
Trong xe lặp lại liên tục bài hát .
Bất tri bất giác , nàng chạy về hướng tiểu khu Thiên Cùng Loan , cao ốc Building chung quanh dần được thay thế bằng những dãy nhà trệt thấp bé , vừa tiến vào khu phố cũ , cảnh sinh hoạt dày đặc ập vào trước mắt nàng.
Trong tiểu khu thực an tĩnh , vẫn là đèn đường cũ kĩ rỉ sét loang lổ , phát ra ánh sáng ảm đạm.
Nhà N102 trong phòng vẫn tối đen , chủ nhân giống như không có ở nhà . Cố Trì Khê do dự vài lần , nàng lái xe đi qua một chút , đem xe đâu ở bức tường bên cạnh cây đại thụ.
Tắt đèn , ánh sáng mất đi , thân xe hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Bốn phía xung quanh an tĩnh , nàng ôm lấy cánh tay dựa vào lưng ghế , thân thể chậm rãi thả lỏng ra phía sau , tầm mắt hướng về ánh sáng mờ nhạt ở trong sân , yên lặng chăm chú mà nhìn.
Không biết qua bao lâu , phía cuối con đường cuối cùng cũng xuất hiệt bóng người.
Ánh sáng đèn đường mờ ảo chiếu xuống , Ôn Nịnh đang cùng một nữ nhân tóc dài sóng vai bước đi cùng nhau , bước chân thong dong nhàn nhã đi đến trước cửa nhà , sau đó cả hai cùng đi vào .
Lập tức đèn trong nhà sáng lên.
“ Ân.”
“ Có phải hay không đang bận sao?”
“ Không có.”
Lại một trận tiếp tục im lặng.
Cố Trì Khê nhìn xuống thảm , lông mi khẽ run run , “ Không có việc gì , vậy cứ như thế trước đi.”
Nàng nói xong liền ngắt điện thoại.
Nếu để muộn hơn một chút , có lẽ nàng đã có cơ hội nghe được âm thanh khẽ luyến tiếc của Ôn Nịnh.
Cố Trì Khê nhắm mắt lại , vuốt vuốt lại tóc rối loạn.
Bực bội trong lòng cũng tiêu tan đi không ít , nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn một cỗ buồn rầu không tên , nàng mệt mỏi dựa lưng vào sô pha , một tay khẽ đặt lên ngực ấn xuống , tay kia lại gắt gao nắm chặt điện thoại , giống như đang ẩn nhẫn chờ đợi điện thoại đổ chuông.
Sau đó điện thoại cũng khẽ rung lên.
Không phải điện thoại gọi đến , mà là tin nhắn , Ôn Nịnh phát qua.
“ Mỹ nữ cơ trưởng gợi cảm , có tiền liền ở cùng , mười phút 300 khối , quá ngày hôm nay là cửa hàng không còn tồn tại.”
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm tin nhắn mà cười.
Nàng nhìn lại thêm mấy lần , nghĩ về quá khứ một chút : Người này đúng là báu vật vô giá.
Hồi lâu trôi qua vẫn không có động tĩnh , nàng lại gọi điện thoại qua.
“ Nơi này là đường dây Ôn cơ trưởng phục vụ , bắt đầu tính thời gian từ giây phút này.” Vừa bắt máy , Ôn Nịnh liền bắt trước giọng điệu của máy móc mà nói chuyện.
Cố Trì Khê khẽ cười với điện thoại , “ Còn có thể hát sao?”
“ Ca hát phu phí khác , Hai trăm khối một bài.”
“ Được.”
“ Muốn nghe cái gì?”
“ ”
“…..”
“ Ân?”
“ Để ta tìm lời bài hát đầy đủ.” Ôn Nịnh nói.
Một trận sột sột soạt soạt từ đầu dây bên kia vang lên , qua một lát , âm thanh ôn nhu tinh tế truyền qua.
Ôn Nịnh không biết tiếng Quảng Đông , nhưng nàng rất thích nghe nhạc Quảng Đông , nghe qua nhiều lần , dần dần cũng có thể bắt trước phát âm lời bài hát , một câu lại một câu cũng rất giống như là thật sự biết.
Giọng nàng cuốn hút , mang theo một cỗ ôn nhu , hơi thở cũng vừa đủ không bị dán đoạn.
“ Đến đây lặn xuống , ta ở nơi vực sâu. Đi khắp nơi , Thế giới cũng sắp biến thành bọt nước….” Hát đến đoạn buổi tối ngày đó lại hừ quá một câu , thanh âm cũng đột nhiên nhỏ dần.
Lời bài hát viết rất mịt mờ , nhưng lại chứa đầy thâm ý ái muội , thoải mái mà hát ra nghe lại không có gì , nhưng nếu trong lòng có tâm tư , lại mang đến cho người nghe một loại ý nghĩa khác , mơ màng mà chọc người.
Cố Trì Khê lẳng lặng mà nghe.
Từ lúc bài hát này được phát hành , lúc đó các nàng còn đang học tiểu học , trước kia nghe không hiểu gì , chỉ cảm thấy giai điệu của bài hát này thực hay , nhưng hiện tại lớn rồi , càng nghe lại càng ra ý tứ kiều diễm trong đó.
Cố Trì Khê có cảm giác , bên cạnh mình giống như thật sự có lốc xoáy , từng chút từng chút đem nàng cuốn đi , hòa vào trong bọt nước di động , từng hạt nhỏ vụn , trong suốt , từ bốn phương tám hướng vọt đến , bao vây lấy nàng.
Không gian mông lung , trong đầu nàng hiện tại chỉ còn xót lại toàn bộ là những ký ức phóng túng đêm đó.
Đêm đó ở trên giường Nịnh Nịnh cũng thật quật cường , nàng đã cố làm cho nàng ấy phát ra tiếng rên rỉ , nhưng thật đáng tiếc , nàng ấy quyết tâm không chịu phát ra tiếng kêu nào , nàng ấy thà nhẫn nhịn úp mặt vào gối thở dốc còn hơn là mở miệng phát ra những tiếng rên rỉ . Cuối cùng vì không chịu được nữa mà bực bội , một bên run rẩy một bên mắng chửi.
Càng mắng càng tàn nhẫn , càng mắng càng thoải mái.
“ Nịnh Nịnh ….” Cố Trì Khê cầm lòng không được mà gọi nàng.
Tiếng hát đột nhiên tắt hẳn.
Vỗi dĩ với tính cách dận dỗi của Ôn Nịnh , lúc này hẳn là nàng đã trực tiếp cúp điện thoại , nhưng hôm nay nàng lại không làm vậy , chỉ có trầm mặc , ngay cả nửa câu đáp lại cũng không cho.
Cố Trì Khê mím môi , thức thời mà đổi đi đề tài khác , “ Ta nói tiểu đàm đi lấy xe.”
Bên kia an tĩnh một lát rồi bất ngờ cười rộ lên : “ Lại phải nói đi , ngươi làm vậy chẳng khác nào để cho người ta nghĩ ta là đang bị bao dưỡng.”
Nơi nàng ở đã từng là khu vực nhà ở nổi tiếng của người giàu có ở Lạc Thành , nhưng sau này vì tốc độ phát triển nhanh chóng của thành thị , càng ngày các dự án quy hoạch xây dựng càng nhiều , những ngôi nhà cao cấp mọc ra như nấm , làm cho nội thành chở lên ngày càng láo nhiệt hơn . Đến hiện tại tiểu khu Thiên Cùng Loan bất quá chỉ còn là một khu nhà ở cũ kỹ bình thường , giá nhà cũng không tăng lên nhiều lắm , nhưng hộ dân xung quanh cũng chỉ là những người dân bình thường.
Thời gian trôi qua có thể thay đổi rất nhiều thứ.
“ Vậy ngươi có nguyện ý để ta bao dưỡng sao?” Cố Trì Khê vui đùa hỏi.
Tuy ngoài miệng nói là vui đùa , nhưng trong lòng nàng lại mang ý định thăm dò thử , số nợ Ôn Nịnh đang mang cũng không nhỏ , mỗi tháng phải trả ít nhất năm sáu vạn , hơi nữa còn thêm tiền lãi , muốn trả được hết nợ cũng mất ít nhất là ba mươi năm mới có thể trả hết.
Có lẽ hơn nửa cuộc đời đều phải sống dưới áp lực nợ nần.
Đối với hoàn cảnh của Cố Trì Khê mà nói , nếu mà lấy tiền ra thay Ôn Nịnh trả hết nợ lần cũng không hề có áp lực , nhưng nàng biết với cái tính của Ôn Nịnh , nếu mà nói thẳng ra chắc chắn sẽ bị cự tuyệt ngay lập tức.
Cho nên nàng cần có một cái lý do.
“ Nghĩ đi đâu vậy?” Ôn Nịnh cũng nói giỡn theo , “ Giá trị con người của ta đây rất cao , ngươi bao không nổi đâu.”
Ý này chính là cự tuyệt.
Ánh mắt Cố Trì Khê ảm đạm xuống , không cố tiếp tục nói thêm việc này , “ Được , ta sẽ nỗ lực kiếm tiền.”
Các nàng ở chung với nhau cũng không có quá nhiều đề tài đề nói , trừ khi là chuyện liên quan đến công việc , còn dư lại cũng chỉ là chuyện quá khứ , giống như là bỏ thêm nhiều đường vào cafe , mới uống vào thì thấy thật ngọt ngào , nhưng sau đó chỉ còn dư lại hương vị chua xót.
Từ khi gặp lại đến bây giờ , ngay cả ôn lại chuyện cũ cũng ít có.
“ Ta hẹn bạn ra ngoài ăn cơm rồi , đã đến giờ phải đi.”
“ Là bạn như thế nào?”
Giong nói Ôn Nịnh lười nhác , nói cho có lệ : “ Dù sao ngươi cũng không có quen biết . Cứ như vậy đi , Cố Tổng , lần sau còn cần có người nói chuyện cùng cứ liên hệ với ta , nhớ rõ a -------.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Trì Khê cầm lấy điện thoại xuất thần.
An tĩnh lại một lát , nàng nhìn xem thời gian, sau đó mở ví điện tử ra , nhập dãy số điện thoại Ôn Nịnh vào , chuyển ngay qua 10000 ngàn.
Ai ngờ không đến một phút , Ôn Nịnh đã hoàn trả lại 9500 ngàn.
“….”
Chạng vạng , mặt trời đã đem bầu trời nhuộm thành một vào vàng nhạt hoàng kim , tầng tầng đám mây giống như là bị lửa đốt lên , trông không khác gì một bức tranh sơn dầu.
Sơn trang Trung Lam nằm ở khu ngoại ô mới của Lạc Thành , xung quanh được bao bọc bởi đồi núi lưng chừng , chếch qua hướng nam là cả một vùng vịnh . Phong cảnh nơi đây thật đẹp , nơi đây vốn dĩ là bất động sản của Cố Thuyền Hải , nhưng người đã đi rồi , dựa theo di chúc , hiện tại chỗ này thuộc về Cố Trì Khê.
Đại khái là một tháng rưỡi trước , Cố Trì Khê cùng mẹ dọn đến đây ở , nhưng nàng không thích ở nơi này , bình thường nàng đều ở lại Khách Sạn , chỉ có khi nào mẫu thân nhắc nhở làm phiền nàng mới đến đây.
Đi qua vườn hoa trong vườn , đi đến đại sảnh nhà , ấn thang máy lên tầng 3 , nơi đây chuyên được dùng để uống trà.
Cửa vừa mở ra , bên trong đã vọng ra âm thanh ái muội nhỏ nhẹ , Cố Trì Khê dừng chân lại một lát , cũng không đứng lại , mà tiếp tục tiến bước đi vào trong.
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang nằm nghiêng ở trên ghế , tóc dài tán loạn , bên cạnh có một nam nhân trẻ tuổi đang quỳ ở bên cạnh nàng , dùng cánh tay lực lưỡng ôm lấy nàng , mặt dán mặt , nhìn rất là thân mật.
Cố Trì Khê ho nhẹ một tiếng .
Hai người thoáng chốc quay đầu lại , Dương Nghi không chút hoang mang mà đẩy thanh niên kia ra , ngồi dậy , cười híp mắt : “ Khê Khê a , ngươi đã về rồi à.”
“ Ân.”
Cố Trì Khê ngồi xuống sô pha bên cạnh , sắc mặt lạnh nhạt .
“ Buổi tối ở lại nhà đi? Cùng mẹ tâm sự.” Dương Nghi thân mật mà đến gần , kéo cánh tay nàng , đưa mắt ra hiệu với thanh niên trẻ tuổi , người sau lưng lập tức bưng trà lên.
Hắn là bạn trai mới của Dương Nghi , một người mẫu nhỏ tuổi , lơn lên cao ráo đẹp trai , làn da trắng nõn sạch sẽ , so với Cố Trì Khê còn nhỏ hơn năm tuổi.
Mà Dương Nghi năm nay đã 54 tuổi , khí chất vẫn rất trẻ trung , chăm sóc da rất khá , thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ 40 tuổi , ngồi bên cạnh Cố Trì Khê nhìn có vẻ giống như là hai chị em.
Cố Trì Khê nâng mắt lên nhìn : “ Tâm sự cái gì?”
“ Ngươi mỗi ngày đều ở bên ngoài , mẹ rất nhớ ngươi , ngày ngày ăn cơm không ngon , ngủ không yên , cả ngày chỉ ngóng trông ngươi trở về…..”
“ Muốn bao nhiêu tiền nói thẳng.”
Dương Nghi nghẹn lời.
Trong phòng thoáng an tĩnh xuống , bầu không khí trở nên cực kì xấu hổ . Thanh niên trẻ tuổi kia nhìn hai mẹ con này như vậy , tự động biết điều đứng lên , đóng cửa lại.
“ Ngươi cứ nói chuyện kiểu vậy với ta sao?”
Dương Nghi không nghĩ tới con gái mình hoàn toàn không cho bà chút mặt mũi, trực tiếp tháo mặt nạ của bà xuống trước mặt tiểu tình nhân, nhất thời cảm thấy có chút bực không nhịn đươc.
Cố Trì Khê không để ý tới , chỉ nhìn chằm chằm chén trà , lặp lại một lần nữa : “ Muốn bao nhiêu tiền?”
“ Mệnh ta thật khổ mà , tìm đến một cái nam nhân không có lương tâm , sinh ra một nữ nhi cũng không có lương tâm , đã phải tranh gia sản tranh chấp đã đành , nay tới ngay cả cách nói chuyện cũng không được…” Dương Nghi oán giận lải nhải , vừa nói vừa hé mắt nhìn biểu cảm của nàng.
“ Ta xem a , ngươi ngay cả ở nhà cũng có bản lĩnh cho ta mặt lạnh.”
Những lời này đã nói ra không biết bao nhiêu lần , đồng dạnh cách nói , đồng dạng nội dung , cơ hồ giống như tiểu thuyết hiện đại , dù gì đi nữa chỉ biết oán trách cái này cái kia , còn mình thì lúc nào cũng vô tội.
Cố Trì Khê cười lạnh một tiếng : “Tóm lại cũng đâu thể so với loại người đi làm tiểu tam.”
Lời này vừa nói ra , không khi liền đình trệ .
“ Ngươi-----.”
Dương Nghi tức giận khó thở , gương mặt bảo dưỡng xinh đẹp hiện ra vài nếp nhăn, nàng đứng lên , từ trên cao nhìn xuống chỉ vào nữ nhi , “ Ngươi cái đồ không có lương tâm đâm chọc ta? Ta còn không phải đều là vì ngươi! Nuôi ngươi lớn dễ quá a! Ngươi có biết mấy năm tháng đó ta đã phải ăn bao nhiêu đau khổ…..”
“ Chịu khổ cũng là ngươi tự tìm đến.”
“……”
Cố Trì Khê đẩy tay nàng ra , đứng dậy , sự tăm tối trong ánh mắt phát ra lạnh lẽo : “ Đến tột cùng là vì nuôi lớn ta , hay vẫn là lấy ta làm lợi thế để đòi tiền Cố Thuyền Hải , trong lòng chính ngươi đã rõ ràng.”
Quan hệ của hai mẹ con vẫn không nóng không lạnh , rất nhiều chuyện liên lụy đều phát sinh ở tiền tài , ít có khi nào mà đối xử ôn nhu. Khi còn nhỏ Cố Trì Khê còn ôm ảo tưởng , ôm ý đồ thay đổi , sau khi lớn lên tâm của nàng đã nguội lạnh hoàn toàn.
Nàng chỉ là công cụ gom tiền trong tay của Mẹ mình mà thôi.
Lúc cao hứng , liền dỗ ngon dỗ ngọt , nào là con gái bảo bối của mẹ . Lúc không cao hứng , vừa đánh vừa mắng , chửi rủa là đứa con vô dụng của chồng cũ.
Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
“ Tạo nghiệt a , tạo nghiệt a…”
Dương Nghi tức giận đến run rẩy cả người , ngồi xuống một bên sô pha , nước mắt bắt đầu rơi lã chã , “ Được ba ngươi chia cho một ít gia sản nhưng cũng không lấy được , thật cứng đầu , đến cả mẹ mà ngươi cũng từ bỏ . Ta tồn tại còn có ý nghĩa gì , ngay cả con gái ruột còn ghét bỏ ta…”
Nàng khóc đến thương tâm , hốc mắt đều đã đỏ hồng , nhìn qua thật sự có chút đáng thương.
Cố Trì Khê bực bội mà quay mặt đi , tay nắm chặt thành quyền.
Mỗi lần gặp mặt đều chưa được 5 phút đã bắt đầu cãi nhau , ngay cả ba câu đàng hoàng cũng không nói được . Trước kia Cố Trì Khê còn có thể nhẫn nhịn , hai mẹ con ở chung cũng không có quá nhiều bất hòa , nhưng đến mấy năm nay trong lòng nàng đã chồng chất nhưng cảm xúc tổn thương ngày càng nhiều , sự nhẫn lại của nàng sử dụng gần hết.
Nhưng chung quy nàng vẫn không thể quá nhẫn tâm.
Dương Nghi thấy con gái không dao động , dần dần ngừng khóc lại , giống như một đứa con nít ngồi ấm ức một chỗ.
“ Không sai.” Cố Trì Khê lạnh nhạt mở miệng , “ Ta rất ghét bỏ ngươi , nhưng ngươi không thể không dựa vào ta , giống như khi còn nhỏ ngươi ghét bỏ ta , mà ta không thể không dựa vào ngươi.”
Nói xong , nàng lấy từ trong cặp công văn ra một tấm chi phiếu , ném trên mặt đất.
………………..
Bóng đêm bao trùm , thành thị đã được thắp sáng bởi những ngọn đèn thật lộng lẫy , những đám mây lượn lờ che giấu bớt đi ánh sáng của ánh trăng.
Thứ sáu là ngày náo nhiệt nhất , bởi vì hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần , mọi người có thể tha hồ phóng túng . Trong nội thành, người trong thành phố di chuyển nhiều hơn gấp đôi so với mọi ngày , đoạn đường trung tâm phồn hoa , khắp nới đều có người đổ ra đường .
Cố Trì Khê lái xe đi vào nội thành , đi một vòng lại một vòng , thẳng cho đến khi xe báo đỏ hết xăng.
Nàng chạy xe đến trạm xăng , đổ thêm đầy bình , sau đó tiếp tục chạy xe trên đường phố nhộn nhịp . Đèn đường , quảng cáo , đồ ăn ngon , đều giống nhau lướt qua khung cửa xe , giống như sao băng khẽ xoẹt qua.
Trong xe lặp lại liên tục bài hát .
Bất tri bất giác , nàng chạy về hướng tiểu khu Thiên Cùng Loan , cao ốc Building chung quanh dần được thay thế bằng những dãy nhà trệt thấp bé , vừa tiến vào khu phố cũ , cảnh sinh hoạt dày đặc ập vào trước mắt nàng.
Trong tiểu khu thực an tĩnh , vẫn là đèn đường cũ kĩ rỉ sét loang lổ , phát ra ánh sáng ảm đạm.
Nhà N102 trong phòng vẫn tối đen , chủ nhân giống như không có ở nhà . Cố Trì Khê do dự vài lần , nàng lái xe đi qua một chút , đem xe đâu ở bức tường bên cạnh cây đại thụ.
Tắt đèn , ánh sáng mất đi , thân xe hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Bốn phía xung quanh an tĩnh , nàng ôm lấy cánh tay dựa vào lưng ghế , thân thể chậm rãi thả lỏng ra phía sau , tầm mắt hướng về ánh sáng mờ nhạt ở trong sân , yên lặng chăm chú mà nhìn.
Không biết qua bao lâu , phía cuối con đường cuối cùng cũng xuất hiệt bóng người.
Ánh sáng đèn đường mờ ảo chiếu xuống , Ôn Nịnh đang cùng một nữ nhân tóc dài sóng vai bước đi cùng nhau , bước chân thong dong nhàn nhã đi đến trước cửa nhà , sau đó cả hai cùng đi vào .
Lập tức đèn trong nhà sáng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.