Chương 3: Là Người Ai Rồi Cũng Sẽ Thay Đổi.
Cảnh Ngô
10/03/2022
Ôn Nịnh bị hỏi ngốc một câu.
Hai người đang đứng thật gần nhau , lời nói quanh quẩn gần trong gang tấc , Cố Trì Khê ngón tay từ sau tai trượt xuống , nắm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa , một tay kia không cầm lòng được mà ôm lấy eo nàng giữ lại.
‘’Trước kia khi ngươi còn nhỏ từng nói qua , đã quên?’’
Chỗ nhạy cảm nhất trên người nàng chính là lỗ tai , trước kia thường xuyên chơi đùa cào ngứa nhau , làm mọi cách cũng không chịu thua , Nhưng chỉ cần hướng đến tai nàng thổi hơi vào một chút , lập tức nàng liền đầu hàng.
Ôn Nịnh người run rẩy một chút , bị vuốt ve đến mềm nhũn bị động trong lòng ngực Cố Trì Khê , nàng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt…………
Mùa hè năm bảy tuổi ấy, có một hàng xóm mới chuyển đến cách vách nhà.
Trong tiểu khu mọi người bàn tán , khu này được xây dựng từ những năm đầu 90 , tất cả nhà ở đều giống nhau một căn biệt thự nhỏ có lầu. Ôn Nịnh từ lúc sinh ra đã ở đây, lúc ấy trong khu còn nhiều nhà trống , chung quanh còn mấy nhà chưa ai ở, liền có một nhà mới dọn đến tất nhiên sẽ gây ra sự chú ý cho mọi người.
Xe tải lớn đi ra đi vào , công nhân chuyển nhà bận rộn, thực náo nhiệt, hàng xóm mới đến thật mau đã dọn vào ở.
Vì có hàng xóm mới chuyển đến lên cuối tuần đầu tiên , trưởng khu lập thành nhóm mời mọi người đến ăn tiệc trà , cùng nhau nói chuyện uống trà , giống như là để quen biết lẫn nhau vậy . Người lớn nói chuyện của người lớn, trẻ còn thì ăn bánh ở một bên.
Ngày đó Ôn Nịnh mặc một cái váy mới, màu cam nhìn rất hoạt bát , làn váy hoa lệ xõa ra , giống như là một tiểu công chúa.
Ở đây không có ai nhỏ tuổi như Ôn Nịnh , một là hơn một đến hai tuổi , hoặc là 15 -16 tuổi , tự nhiên đến không có ai chơi cùng. Ôn Nịnh cũng không thích đi tìm người khác chơi , chỉ an tĩnh ngồi một bên ăn bánh.
Lúc đó nàng còn không nghĩ tưới sau này mình sẽ mặt dày mỗi ngày đi kiếm người khác chơi cùng.
Hàng xóm mới là hai mẹ con , họ tới tương đối muộn, vị mẫu thân kia nhìn vừa trẻ lại xinh đẹp , vóc dáng thon thả, khí chất phụ nữ . Bên người nàng còn có thêm một nữ hài tử , cao cao gầy gầy , mặc một cái váy liền áo thuần trắng.
“Đây là con gái của ta gọi là Khê Khê , còn nửa tháng nữa nàng sẽ được mười tuổi.’’ Người mẹ trẻ vừa cười vừa nói.
Mới mười tuổi nhưng Cố Trì Khê đã là một mỹ nhân , ngũ quan khí chất tinh xảo , làn da thật trắng , nhưng ánh mắt t lại an tĩnh không hợp với tuổi của mình, nhìn lạnh như băng, không thân thiết với mọi người.
Mọi người sôi nổi hẳn lên , hết lời khen ngợi hai mẹ con đều đẹp như nhau.
Tiểu hài tử cũng chạy đến nhìn xem , Ôn Nịnh vừa nhìn thấy lần đầu lập tức bị khuôn mặt kinh diễm kia đả động tới , liền ngu đần mà kêu : “Tỷ tỷ ngươi thật xinh đẹp a , ta muốn cùng ngươi kết hôn!’’
Mọi người đều sửng sốt cười vang lên.
“Hahahhahh-------.’’
Lúc ấy còn nhỏ tuổi , không biết ý nghĩa của kết hôn nghĩa là gì.
Cố Trì Khê chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái , không nói chuyện, mọi người lại trêu chọc thêm vài câu rồi nói sang chuyện khác .
Câu nói trẻ nhỏ không có ý nghĩa gì , không ai để trong lòng.
Đến sau này ngay bản thân mình Ôn Nịnh còn không nhớ rõ đến , yêu cầu phải nhớ lại mới nghĩ ra.
…………………………………
“Không quên.’’ Ôn Nịnh định thần lại , theo ý đồ thoát ra khỏi lòng ngực Cố Trì Khê , “Nhưng ta nói rồi , con người rồi sẽ thay đổi.’’
Chuyện nói khi còn nhỏ không thể tính được, chính là lúc sau này lớn lên , nàng đã chân chính hiểu được tình cảm của mình ra sao , hướng đến Cô Trì Khê nói ra tâm ý của mình , người này lại không nói gì mà bỏ đi , hoàn toàn không coi trọng tình cảm của nàng.
Hiện tại quả thật không thể hiểu được, nói ra làm cái gì nữa ,lời này nói ra bây giờ chỉ còn khiến cho người khác buồn cười và bực bội hơn mà thôi.Cố Trì Khê thu tay lại , chống hai tay lên cửa sổ không cho nàng bỏ trốn , làn môi nóng bỏng mà dán vào tai nàng chạm xuống , ngậm lấy phiến tai . Ôn Nịnh lại mềm ra thêm một trận , không chịu nổi mà nâng cằm lên , đôi tay bám lấy vai của Cố Trì Khê , hô hấp thở dốc.
“Ngươi buông ta ra……….”
“Đừng nhúc nhích.’’
Trước kia Ôn Nịnh thích niết vành tai , mỗi đêm đều phải nhéo nhéo mới có thể đi ngủ được , lâu rồi , vành tai ngày càng mềm , càng ngày càng co dãn.
Cố Trì Khê nhắm mắt lại , mềm nhẹ hôn xuống mặt sườn Ôn Nịnh. Hơi thở mang theo cảm xúc nóng bỏng mà di chuyển xuống hàm, ngừng ở khóe môi , thử thăm dò dán lên.
Đã được trải qua một đêm phóng túng , dục vọng đã được khai mở ra , khó có thể mà khống chế lại được.
Sắp hôn được tới môi , Ôn Nịnh xoay mặt qua bên kia , dục vọng bị đẩy lùi , Cố Trì Khê một tay giữ lấy gáy nàng , trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn : “Khí thế buổi sáng đâu rồi?’’
‘’…………..’’
Ôn Nịnh nhắm mắt lại , không nhìn đến nàng.
Sáng sớm nay nàng chỉ coi đó là tình một đêm , bất luận điều gì cũng không nghĩ đến , làm xong có thể trở mặt không nhận , chính là bắt đầu từ buổi chiều hôm nay , các nàng hiện tại lại xảy ra quan hệ ràng buộc cấp trên cấp dưới , khiến cho tâm của nàng ngược lại không thể bằng phẳng như vậy được nữa.
Một câu trêu chọc thuận miệng , giống như dao nhỏ đang cứa vào lòng nàng , sự chua xót nhét đầy không có kẽ hở trong tâm , lồng ngực đau đến rầu rĩ.
“Nào so được với khí thế của Cố tổng ngài đây.’’
Nàng nhếch miệng , dùng sức đẩy Cố Trì Khê ra , trở lại ngồi xuống sô pha , bưng ly trà Blueberry lên một hơi uống sạch.
Cố Trì Khê đứng yên bên cửa sổ , đầu cúi hơi thấp, không biết đang nghĩ cái gì , áo sơ mi màu đen bao lấy nàng như một làn sương đen , nghiêm túc , kín không kẽ hở , có mọi loại câu người cấm dục.
Sau một hồi lâu , nàng nâng mắt lên : “Tiền Lương sẽ mau chóng được phát , muộn nhất là cuối tháng này.’’
Ôn Nịnh chỉ ừ một tiếng , không nhìn thấy mặt nàng.
Tiếng giày cao gót vang lên tiến lại , ánh sáng trước mặt bị ngăn trở , nhoáng lên , Cố Trì Khê ngồi xuống bên cạnh Ôn Nịnh , nói : “Đưa di dộng cho ta.’’
‘’Làm cái gì?’’
“Lưu số.’’
“Ta không nghĩ sẽ lưu.’’
Ôn Nịnh nhướng mày , vẻ mặt hồn nhiên không thèm để ý. Nàng biết cho dù mình không cho số thì người này cũng có cách lấy được , cái người này muốn tra cái gì mà không được, dù sao cũng không có việc gì, cớ gì phải hỏi .
Cố Trì Khê không nói tiếp , chỉ cúi đầu xuống rũ mi , đầu ngón tay chậm rãi ma sát cái nhẫn thập giá trên ngón tay.
>>>
“Không còn việc gì thì ta đi trước đây.’’ Ôn Nịnh đột nhiên không nghĩ tới phải nói gì nữa , liền đứng dậy , cũng không quay đầu lại mà rời đi ngay.
Trong phòng chỉ còn lại một mảnh cô đơn yên tĩnh.
Mặt trời ngày càng lặn xuống về hướng tây, bóng dáng người đứng ở bên cửa sổ dựa lưng vào cây đàn dương cầm nhìn thật thảm thương , màu đen đang bao phủ ánh sáng chiều tà nhạt dần, trong phòng đèn đã lên rất sáng , mới khiến cho bầu không khí có chút điềm đạm an bình hơn.
Cố Trì Khê ổn định lại một lát, bưng lên ly nước mà Ôn Nịnh chưa chạm vào uống một ngụm , ánh mắt nhìn ra hành lang trống rỗng , gọi cho Đàm Giai : “ Đến bộ phận lưu chữ lấy lịch làm việc của Ôn Nịnh trong vòng hai năm gần nhất đưa lên đây.’’
Đàm Giai : “Được.’’
Thuộc hạ làm việc hiệu suất cực cao , chỉ trong chốc lát , Cố Trì Khê đã lấy được toàn bộ quá trình làm việc trong vòng hai năm nay của Ôn Nịnh đến tay , nàng nhìn tỉ mỉ một lần , phát hiện Ôn Nịnh mỗi tháng đều bay đến 90 giờ , đây là giới hạn cao nhất mà phi công được bay trong vòng một tháng , hơn nữa đa số đều là bay buổi đêm.
Ca đêm có thêm tiền trợ cấp , ở lại còn được thêm chi phí , tổng hợp tiền từ trên xuống dưới kiếm được rất nhiều tiền.
Đội máy bay A320 mỗi tháng tiền thưởng do tiết kiệm xăng dầu đều rơi vào tay Ôn Nịnh.
Cái gì cũng có thể lấy thêm thưởng.
Cố Trì Khê nhăn mày , biểu tình trở lên ngưng trọng , nàng lại nghĩ đến cái tin nhắn ngân hàng thông báo kia , lập tức liền hiểu rõ.
Trả nợ tới sém lông mày , hiển nhiên bây giờ Ôn Nịnh đang rất thiếu tiền.
Nàng nhìn đến Đàm Giai đang đứng chờ ở bên cạnh , trầm ngâm nói : “Ôn Nịnh ba bốn tháng tiền lương là bao nhiêu , đưa lên đây cùng số điện thoại______’’ giọng nói dừng lại một chút , “Số thẻ.’’
Ban đêm trong nội thành đèn đuốc sáng trưng , trên đường vô cùng náo nhiệt . Tối nay trăng tròn sáng trắng , mơ hồ có thể thấy được đám mây thưa thớt trên cao.
Một chiếc xe màu trắng chậm rãi dừng ở ven đường , Ôn Nịnh ngồi ở ghế điều khiển , nhìn nhìn di động , đang muốn bấm số gọi điện thoại , cửa sổ bị hạ xuống , một nữ nhân một bên khóc một bên gọi điện thoại ngồi vào xe.
“Nhận đươc hành khách số đuôi 0375 ……..” tiếng nói thông báo điện tử vang lên trong trẻo.
Ôn Nịnh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn một cái : “Bắc trạm.?’’
Nữ nhân kia cơ hồ ừ một tiếng , tiếp tục nói chuyện điện thoại gào khóc lại kêu lên : “ xxx ngươi là cái người không có lương tâm , để ta chờ, hiện tại đang đi ga tàu cao tốc , chúng ta rạng sáng gặp lại.’’
Ôn Nịnh khẽ nhíu mày , có chút phản cảm với kiểu nói này, nhưng dù sao cũng là hành khách, nàng chưa nói cái gì , đem xe chạy vào làn đường chính , hướng ga tàu cao tốc mà đi.
Bình thường không có nhiệm vụ phải bay , nàng sẽ lái xe thể thao của mình , đi kiếm thêm chút thu nhập bên ngoài.
Ở trên trời là tái xế , trên mặt đất cũng là tài xế , nếu mà rảnh nữa thì nhận thêm đơn thiết kế đồ họa , mỗi tháng nguyên tiền thu nhập phụ cũng kiếm được tám đến chín vạn.
Nhưng mà đa số tiền đều bị đem đi trả nợ hết.
Tuy rằng vất vả , những mỗi ngày đều rất phong phú , không có thời gian rảnh , toàn bộ đều dành đi kiếm thêm tiền ở bên ngoài , cũng có thể quên đi rất nhiều việc phiền não.
Hôm nay nghe hứa hẹn về tiền lương , sự lo lắng của nàng cuối cùng cũng được thả xuống.
Đến nỗi người kia …………..
Ôn Nịnh nhắm mắt lại , thở ra một hơi , không thèm suy nghĩ.
Ánh trăng càng ngày càng lên cao , màn đêm dần dần buông xuống , người đi trên đường cùng xe cộ cũng thưa thớt dần dần . Cuối cùng cũng chạy xong một đơn , về tới nhà.
Trong tiểu khu kiểu cũ biệt thự nhỏ ốp gạch màu đỏ , mang phong cách nồng đậm của những năm 80- 90 , bên ngoài sân còn có một cây đại thụ to lớn, tường vây quanh sân mọc đầy nhưng tảng lớn rêu xanh bám vào , có chỗ chóc ra từng mảng , trên mặt đất chồng chất phấn vôi.
Người ở nơi này năm đó, một là di dân qua nước ngoài , hai là nghèo túng bán nhà đi , hàng xóm bên cạnh bây giờ đã thay đổi một đám.
Ôn Nịnh đem xe dừng trong sân, đem đệm xe chỉnh sửa lại ngăn lắp , tùy tiện nấu sủi cảo đông lạnh ăn , nên lầu tắm rửa.
Căn phòng đã được quét dọn qua, chăn đệm gấp gọn chỉnh tề , trong không khí còn lưu lại mùi hương quen thuộc.
Nàng mặc áo ngủ rộng thùng thình ngồi trên giường , đôi chân dài tinh tế duỗi thẳng ra , vừa ngẩng cằm , cuốn lên mấy sợi tóc rơi rụng ở eo , ánh sáng đèn ngủ nhu hòa tỏa ra , càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ mị hoặc.
Ngày mai buổi chiều có nhiệm vụ bay , muốn lên mạng kiểm tra trước , nàng vừa mở máy tính lên, điện thoại di động bên cạnh vang lên , nàng màn hình lóe sáng , nhảy ra tin nhắn wechat.
Một cái Nick name “ Xi” đang yêu cầu kết bạn.
Hình nền là tử đằng la.
Ôn Nịnh nhìn một chút liền đoán được là ai , đầu ngón tay để trên màn hình , chậm chạp không ấn xuống. Sau đó người này cũng không từ bỏ ý định , gửi tới lần thứ hai , ghi chú tên Cố Trì Khê.
Đơn giản không muốn xem , đem điện thoại ném qua một bên.
Liền không thêm vào.
……………….
Hôm sau , Ôn Nịnh ra khỏi nhà từ sớm , thừa dịp buổi sáng rảnh rỗi đi chạy mấy đơn.
Vì để cho tiện , nàng mặc trực tiếp đồng phục phi công , nhưng bởi vì công ty có quy định không được mặc đồng phục chuyên dụng đi ra ngoài rêu rao , nàng chỉ còn cách đem huy hiệu cùng logo của hãng tháo xuống , làm như thế người ngoài không thể nhận ra.
Hôm nay vận khí thật tốt , vừa ra cửa nhận được một đơn đi sân bay , Ôn Nịnh chạy tới sân bay xong , người có tài không đợi lâu , lại nhận được một đơn tiếp theo.
Nhà tang lễ ở Bắc thành , cảng hàng không khu nam , không kẹt xe thì đi ít nhất cũng phải một tiếng.
Sáng sớm mặt trời xua tan màn sương , không khí còn hơi ẩm ướt , gió lạnh liền thổi vào cửa sổ xe , thổi loạn tóc trên trán của nàng.
Ôn Nịnh dựa theo định vị , lái xe vào khu vực gần với một cái khách sạn năm sao , xa xa vọng lại , nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc tây trang màu đen đứng bên đường , nhìn có chút quen mắt.
Nàng nhẹ nhàng phanh xe lại , như là để kiểm trứng cái gì đấy , vội vàng gọi lại số điện thoại khách hàng.
Vài giây sau , Ôn Nịnh nhìn xuyên qua kính chắn gió của xe thấy người lọ đang cầm điện thoại , lại liếc mắt nhìn một cái , không tiếp , lập tức đi về hướng này .
‘’…………..’’
‘’Cố tổng--------.’’
Ôn định chủ động hạ cửa sổ xe xuống , ló đầu ra , nhẹ giọng nói : ‘’Đi nhà hỏa táng sao ?’’
Hai người đang đứng thật gần nhau , lời nói quanh quẩn gần trong gang tấc , Cố Trì Khê ngón tay từ sau tai trượt xuống , nắm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa , một tay kia không cầm lòng được mà ôm lấy eo nàng giữ lại.
‘’Trước kia khi ngươi còn nhỏ từng nói qua , đã quên?’’
Chỗ nhạy cảm nhất trên người nàng chính là lỗ tai , trước kia thường xuyên chơi đùa cào ngứa nhau , làm mọi cách cũng không chịu thua , Nhưng chỉ cần hướng đến tai nàng thổi hơi vào một chút , lập tức nàng liền đầu hàng.
Ôn Nịnh người run rẩy một chút , bị vuốt ve đến mềm nhũn bị động trong lòng ngực Cố Trì Khê , nàng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt…………
Mùa hè năm bảy tuổi ấy, có một hàng xóm mới chuyển đến cách vách nhà.
Trong tiểu khu mọi người bàn tán , khu này được xây dựng từ những năm đầu 90 , tất cả nhà ở đều giống nhau một căn biệt thự nhỏ có lầu. Ôn Nịnh từ lúc sinh ra đã ở đây, lúc ấy trong khu còn nhiều nhà trống , chung quanh còn mấy nhà chưa ai ở, liền có một nhà mới dọn đến tất nhiên sẽ gây ra sự chú ý cho mọi người.
Xe tải lớn đi ra đi vào , công nhân chuyển nhà bận rộn, thực náo nhiệt, hàng xóm mới đến thật mau đã dọn vào ở.
Vì có hàng xóm mới chuyển đến lên cuối tuần đầu tiên , trưởng khu lập thành nhóm mời mọi người đến ăn tiệc trà , cùng nhau nói chuyện uống trà , giống như là để quen biết lẫn nhau vậy . Người lớn nói chuyện của người lớn, trẻ còn thì ăn bánh ở một bên.
Ngày đó Ôn Nịnh mặc một cái váy mới, màu cam nhìn rất hoạt bát , làn váy hoa lệ xõa ra , giống như là một tiểu công chúa.
Ở đây không có ai nhỏ tuổi như Ôn Nịnh , một là hơn một đến hai tuổi , hoặc là 15 -16 tuổi , tự nhiên đến không có ai chơi cùng. Ôn Nịnh cũng không thích đi tìm người khác chơi , chỉ an tĩnh ngồi một bên ăn bánh.
Lúc đó nàng còn không nghĩ tưới sau này mình sẽ mặt dày mỗi ngày đi kiếm người khác chơi cùng.
Hàng xóm mới là hai mẹ con , họ tới tương đối muộn, vị mẫu thân kia nhìn vừa trẻ lại xinh đẹp , vóc dáng thon thả, khí chất phụ nữ . Bên người nàng còn có thêm một nữ hài tử , cao cao gầy gầy , mặc một cái váy liền áo thuần trắng.
“Đây là con gái của ta gọi là Khê Khê , còn nửa tháng nữa nàng sẽ được mười tuổi.’’ Người mẹ trẻ vừa cười vừa nói.
Mới mười tuổi nhưng Cố Trì Khê đã là một mỹ nhân , ngũ quan khí chất tinh xảo , làn da thật trắng , nhưng ánh mắt t lại an tĩnh không hợp với tuổi của mình, nhìn lạnh như băng, không thân thiết với mọi người.
Mọi người sôi nổi hẳn lên , hết lời khen ngợi hai mẹ con đều đẹp như nhau.
Tiểu hài tử cũng chạy đến nhìn xem , Ôn Nịnh vừa nhìn thấy lần đầu lập tức bị khuôn mặt kinh diễm kia đả động tới , liền ngu đần mà kêu : “Tỷ tỷ ngươi thật xinh đẹp a , ta muốn cùng ngươi kết hôn!’’
Mọi người đều sửng sốt cười vang lên.
“Hahahhahh-------.’’
Lúc ấy còn nhỏ tuổi , không biết ý nghĩa của kết hôn nghĩa là gì.
Cố Trì Khê chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái , không nói chuyện, mọi người lại trêu chọc thêm vài câu rồi nói sang chuyện khác .
Câu nói trẻ nhỏ không có ý nghĩa gì , không ai để trong lòng.
Đến sau này ngay bản thân mình Ôn Nịnh còn không nhớ rõ đến , yêu cầu phải nhớ lại mới nghĩ ra.
…………………………………
“Không quên.’’ Ôn Nịnh định thần lại , theo ý đồ thoát ra khỏi lòng ngực Cố Trì Khê , “Nhưng ta nói rồi , con người rồi sẽ thay đổi.’’
Chuyện nói khi còn nhỏ không thể tính được, chính là lúc sau này lớn lên , nàng đã chân chính hiểu được tình cảm của mình ra sao , hướng đến Cô Trì Khê nói ra tâm ý của mình , người này lại không nói gì mà bỏ đi , hoàn toàn không coi trọng tình cảm của nàng.
Hiện tại quả thật không thể hiểu được, nói ra làm cái gì nữa ,lời này nói ra bây giờ chỉ còn khiến cho người khác buồn cười và bực bội hơn mà thôi.Cố Trì Khê thu tay lại , chống hai tay lên cửa sổ không cho nàng bỏ trốn , làn môi nóng bỏng mà dán vào tai nàng chạm xuống , ngậm lấy phiến tai . Ôn Nịnh lại mềm ra thêm một trận , không chịu nổi mà nâng cằm lên , đôi tay bám lấy vai của Cố Trì Khê , hô hấp thở dốc.
“Ngươi buông ta ra……….”
“Đừng nhúc nhích.’’
Trước kia Ôn Nịnh thích niết vành tai , mỗi đêm đều phải nhéo nhéo mới có thể đi ngủ được , lâu rồi , vành tai ngày càng mềm , càng ngày càng co dãn.
Cố Trì Khê nhắm mắt lại , mềm nhẹ hôn xuống mặt sườn Ôn Nịnh. Hơi thở mang theo cảm xúc nóng bỏng mà di chuyển xuống hàm, ngừng ở khóe môi , thử thăm dò dán lên.
Đã được trải qua một đêm phóng túng , dục vọng đã được khai mở ra , khó có thể mà khống chế lại được.
Sắp hôn được tới môi , Ôn Nịnh xoay mặt qua bên kia , dục vọng bị đẩy lùi , Cố Trì Khê một tay giữ lấy gáy nàng , trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn : “Khí thế buổi sáng đâu rồi?’’
‘’…………..’’
Ôn Nịnh nhắm mắt lại , không nhìn đến nàng.
Sáng sớm nay nàng chỉ coi đó là tình một đêm , bất luận điều gì cũng không nghĩ đến , làm xong có thể trở mặt không nhận , chính là bắt đầu từ buổi chiều hôm nay , các nàng hiện tại lại xảy ra quan hệ ràng buộc cấp trên cấp dưới , khiến cho tâm của nàng ngược lại không thể bằng phẳng như vậy được nữa.
Một câu trêu chọc thuận miệng , giống như dao nhỏ đang cứa vào lòng nàng , sự chua xót nhét đầy không có kẽ hở trong tâm , lồng ngực đau đến rầu rĩ.
“Nào so được với khí thế của Cố tổng ngài đây.’’
Nàng nhếch miệng , dùng sức đẩy Cố Trì Khê ra , trở lại ngồi xuống sô pha , bưng ly trà Blueberry lên một hơi uống sạch.
Cố Trì Khê đứng yên bên cửa sổ , đầu cúi hơi thấp, không biết đang nghĩ cái gì , áo sơ mi màu đen bao lấy nàng như một làn sương đen , nghiêm túc , kín không kẽ hở , có mọi loại câu người cấm dục.
Sau một hồi lâu , nàng nâng mắt lên : “Tiền Lương sẽ mau chóng được phát , muộn nhất là cuối tháng này.’’
Ôn Nịnh chỉ ừ một tiếng , không nhìn thấy mặt nàng.
Tiếng giày cao gót vang lên tiến lại , ánh sáng trước mặt bị ngăn trở , nhoáng lên , Cố Trì Khê ngồi xuống bên cạnh Ôn Nịnh , nói : “Đưa di dộng cho ta.’’
‘’Làm cái gì?’’
“Lưu số.’’
“Ta không nghĩ sẽ lưu.’’
Ôn Nịnh nhướng mày , vẻ mặt hồn nhiên không thèm để ý. Nàng biết cho dù mình không cho số thì người này cũng có cách lấy được , cái người này muốn tra cái gì mà không được, dù sao cũng không có việc gì, cớ gì phải hỏi .
Cố Trì Khê không nói tiếp , chỉ cúi đầu xuống rũ mi , đầu ngón tay chậm rãi ma sát cái nhẫn thập giá trên ngón tay.
>>>
“Không còn việc gì thì ta đi trước đây.’’ Ôn Nịnh đột nhiên không nghĩ tới phải nói gì nữa , liền đứng dậy , cũng không quay đầu lại mà rời đi ngay.
Trong phòng chỉ còn lại một mảnh cô đơn yên tĩnh.
Mặt trời ngày càng lặn xuống về hướng tây, bóng dáng người đứng ở bên cửa sổ dựa lưng vào cây đàn dương cầm nhìn thật thảm thương , màu đen đang bao phủ ánh sáng chiều tà nhạt dần, trong phòng đèn đã lên rất sáng , mới khiến cho bầu không khí có chút điềm đạm an bình hơn.
Cố Trì Khê ổn định lại một lát, bưng lên ly nước mà Ôn Nịnh chưa chạm vào uống một ngụm , ánh mắt nhìn ra hành lang trống rỗng , gọi cho Đàm Giai : “ Đến bộ phận lưu chữ lấy lịch làm việc của Ôn Nịnh trong vòng hai năm gần nhất đưa lên đây.’’
Đàm Giai : “Được.’’
Thuộc hạ làm việc hiệu suất cực cao , chỉ trong chốc lát , Cố Trì Khê đã lấy được toàn bộ quá trình làm việc trong vòng hai năm nay của Ôn Nịnh đến tay , nàng nhìn tỉ mỉ một lần , phát hiện Ôn Nịnh mỗi tháng đều bay đến 90 giờ , đây là giới hạn cao nhất mà phi công được bay trong vòng một tháng , hơn nữa đa số đều là bay buổi đêm.
Ca đêm có thêm tiền trợ cấp , ở lại còn được thêm chi phí , tổng hợp tiền từ trên xuống dưới kiếm được rất nhiều tiền.
Đội máy bay A320 mỗi tháng tiền thưởng do tiết kiệm xăng dầu đều rơi vào tay Ôn Nịnh.
Cái gì cũng có thể lấy thêm thưởng.
Cố Trì Khê nhăn mày , biểu tình trở lên ngưng trọng , nàng lại nghĩ đến cái tin nhắn ngân hàng thông báo kia , lập tức liền hiểu rõ.
Trả nợ tới sém lông mày , hiển nhiên bây giờ Ôn Nịnh đang rất thiếu tiền.
Nàng nhìn đến Đàm Giai đang đứng chờ ở bên cạnh , trầm ngâm nói : “Ôn Nịnh ba bốn tháng tiền lương là bao nhiêu , đưa lên đây cùng số điện thoại______’’ giọng nói dừng lại một chút , “Số thẻ.’’
Ban đêm trong nội thành đèn đuốc sáng trưng , trên đường vô cùng náo nhiệt . Tối nay trăng tròn sáng trắng , mơ hồ có thể thấy được đám mây thưa thớt trên cao.
Một chiếc xe màu trắng chậm rãi dừng ở ven đường , Ôn Nịnh ngồi ở ghế điều khiển , nhìn nhìn di động , đang muốn bấm số gọi điện thoại , cửa sổ bị hạ xuống , một nữ nhân một bên khóc một bên gọi điện thoại ngồi vào xe.
“Nhận đươc hành khách số đuôi 0375 ……..” tiếng nói thông báo điện tử vang lên trong trẻo.
Ôn Nịnh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn một cái : “Bắc trạm.?’’
Nữ nhân kia cơ hồ ừ một tiếng , tiếp tục nói chuyện điện thoại gào khóc lại kêu lên : “ xxx ngươi là cái người không có lương tâm , để ta chờ, hiện tại đang đi ga tàu cao tốc , chúng ta rạng sáng gặp lại.’’
Ôn Nịnh khẽ nhíu mày , có chút phản cảm với kiểu nói này, nhưng dù sao cũng là hành khách, nàng chưa nói cái gì , đem xe chạy vào làn đường chính , hướng ga tàu cao tốc mà đi.
Bình thường không có nhiệm vụ phải bay , nàng sẽ lái xe thể thao của mình , đi kiếm thêm chút thu nhập bên ngoài.
Ở trên trời là tái xế , trên mặt đất cũng là tài xế , nếu mà rảnh nữa thì nhận thêm đơn thiết kế đồ họa , mỗi tháng nguyên tiền thu nhập phụ cũng kiếm được tám đến chín vạn.
Nhưng mà đa số tiền đều bị đem đi trả nợ hết.
Tuy rằng vất vả , những mỗi ngày đều rất phong phú , không có thời gian rảnh , toàn bộ đều dành đi kiếm thêm tiền ở bên ngoài , cũng có thể quên đi rất nhiều việc phiền não.
Hôm nay nghe hứa hẹn về tiền lương , sự lo lắng của nàng cuối cùng cũng được thả xuống.
Đến nỗi người kia …………..
Ôn Nịnh nhắm mắt lại , thở ra một hơi , không thèm suy nghĩ.
Ánh trăng càng ngày càng lên cao , màn đêm dần dần buông xuống , người đi trên đường cùng xe cộ cũng thưa thớt dần dần . Cuối cùng cũng chạy xong một đơn , về tới nhà.
Trong tiểu khu kiểu cũ biệt thự nhỏ ốp gạch màu đỏ , mang phong cách nồng đậm của những năm 80- 90 , bên ngoài sân còn có một cây đại thụ to lớn, tường vây quanh sân mọc đầy nhưng tảng lớn rêu xanh bám vào , có chỗ chóc ra từng mảng , trên mặt đất chồng chất phấn vôi.
Người ở nơi này năm đó, một là di dân qua nước ngoài , hai là nghèo túng bán nhà đi , hàng xóm bên cạnh bây giờ đã thay đổi một đám.
Ôn Nịnh đem xe dừng trong sân, đem đệm xe chỉnh sửa lại ngăn lắp , tùy tiện nấu sủi cảo đông lạnh ăn , nên lầu tắm rửa.
Căn phòng đã được quét dọn qua, chăn đệm gấp gọn chỉnh tề , trong không khí còn lưu lại mùi hương quen thuộc.
Nàng mặc áo ngủ rộng thùng thình ngồi trên giường , đôi chân dài tinh tế duỗi thẳng ra , vừa ngẩng cằm , cuốn lên mấy sợi tóc rơi rụng ở eo , ánh sáng đèn ngủ nhu hòa tỏa ra , càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ mị hoặc.
Ngày mai buổi chiều có nhiệm vụ bay , muốn lên mạng kiểm tra trước , nàng vừa mở máy tính lên, điện thoại di động bên cạnh vang lên , nàng màn hình lóe sáng , nhảy ra tin nhắn wechat.
Một cái Nick name “ Xi” đang yêu cầu kết bạn.
Hình nền là tử đằng la.
Ôn Nịnh nhìn một chút liền đoán được là ai , đầu ngón tay để trên màn hình , chậm chạp không ấn xuống. Sau đó người này cũng không từ bỏ ý định , gửi tới lần thứ hai , ghi chú tên Cố Trì Khê.
Đơn giản không muốn xem , đem điện thoại ném qua một bên.
Liền không thêm vào.
……………….
Hôm sau , Ôn Nịnh ra khỏi nhà từ sớm , thừa dịp buổi sáng rảnh rỗi đi chạy mấy đơn.
Vì để cho tiện , nàng mặc trực tiếp đồng phục phi công , nhưng bởi vì công ty có quy định không được mặc đồng phục chuyên dụng đi ra ngoài rêu rao , nàng chỉ còn cách đem huy hiệu cùng logo của hãng tháo xuống , làm như thế người ngoài không thể nhận ra.
Hôm nay vận khí thật tốt , vừa ra cửa nhận được một đơn đi sân bay , Ôn Nịnh chạy tới sân bay xong , người có tài không đợi lâu , lại nhận được một đơn tiếp theo.
Nhà tang lễ ở Bắc thành , cảng hàng không khu nam , không kẹt xe thì đi ít nhất cũng phải một tiếng.
Sáng sớm mặt trời xua tan màn sương , không khí còn hơi ẩm ướt , gió lạnh liền thổi vào cửa sổ xe , thổi loạn tóc trên trán của nàng.
Ôn Nịnh dựa theo định vị , lái xe vào khu vực gần với một cái khách sạn năm sao , xa xa vọng lại , nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc tây trang màu đen đứng bên đường , nhìn có chút quen mắt.
Nàng nhẹ nhàng phanh xe lại , như là để kiểm trứng cái gì đấy , vội vàng gọi lại số điện thoại khách hàng.
Vài giây sau , Ôn Nịnh nhìn xuyên qua kính chắn gió của xe thấy người lọ đang cầm điện thoại , lại liếc mắt nhìn một cái , không tiếp , lập tức đi về hướng này .
‘’…………..’’
‘’Cố tổng--------.’’
Ôn định chủ động hạ cửa sổ xe xuống , ló đầu ra , nhẹ giọng nói : ‘’Đi nhà hỏa táng sao ?’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.