Chương 15: Khúc nhạc đệm
Hạ Mạt Thu
31/01/2015
Vừa khóc lại náo giày vò một buổi sáng, Tiếu Tử Hàm mệt mỏi lại vùi ở trong ngực Chung Soái thiêm thiếp chốc lát, khi tỉnh lại đã qua 12 giờ.
"Đi ra ngoài ăn đi!" Chung Soái nâng mặt của cô lên, khẽ hôn nhẹ lên trán của cô.
"Vâng, vậy chúng ta mời Vi Vi ăn cơm đi." Lần trước trong điện thoại cô có từng đề cập tới bạn tốt của mình với Chung Soái.
"Được, anh cũng muốn gặp chị em tốt của em một lần, vậy anh ôm em đi đánh răng rửa mặt!"
"Anh thật sự coi em như người tàn tật à?" Tiếu Tử Hàm bĩu môi lầm bầm oán trách.
"Ngoan nào!" Chung Soái kiên nhẫn dụ dỗ.
Tiếu Tử Hàm không nhìn anh mềm lời nhỏ nhẹ, mãnh liệt kháng nghị, "Không ngoan đâu! Tiếp theo, có phải anh định ôm em đi ra cửa, vậy em không đi đâu cả, đói chết ở trên giường lớn thôi!"
Chung Soái thấy cô uy hiếp, đành phải thôi. Nhưng vẫn là nhắm mắt theo đuôi theo sát ở sau lưng cô, bộ dáng kia giống như là sợ cô đau, ầm ầm ngã xuống.
Cô bị theo cũng phiền, vung quả đấm nhỏ uy hiếp anh, "Còn theo nữa là em đánh anh đó!"
Chiêu này hiệu quả không tệ, anh mặc dù cười lớn không ngừng, nhưng rốt cuộc nguyện ý buông tha nhân vật người hầu!
Thừa dịp Chung Soái tắm, Tiếu Tử Hàm gọi điện thoại cho Vi Vi, cô bạn háo sắc nào đó vừa nghe Chung Đại Soái ca muốn gặp, nhất thời tinh thần tỉnh táo, "Anh ấy tới à? Vậy mình lập tức tới, cậu nói xem mình cóo cần đi làm tóc, trang điểm trước không?"
Trên trán Tiếu Tử Hàm rơi xuống ba vạch đen, "Hoa đã có chủ, dù cậu trang điểm xinh đẹp đến đâu cũng không có tác dụng!"
"Nhìn kìa, nhìn kìa, bản chất bụng dạ hẹp hòi của cậu bại lộ rồi chứ gì? Mình là loại người thích chơi trò đó sao? Mình đây là muốn mang đến mặt mũi cho cậu, chị đây không hề sợ mất mất thể diện, mấu chốt là không thể để cho Chung đoàn trưởng xem thường cậu, còn tưởng rằng bên cạnh cậu không hề có mỹ nữ. . .."
"Đúng, đúng, đúng, nỗi khổ tâm của cậu, là mình không biết phân biệt!" Tiếu Tử Hàm kịp thời ngừng lời nói, lo lắng bởi vì nếu cô nói tiếp, đoán chừng hôm nay cũng đừng mong ra cửa.
"Tất nhiên, đau lòng chết mình rồi !"
"Được rồi, mình sai lầm rồi, cậu cũng đừng đau lòng nữa. Buổi trưa mời cậu đi ăn bữa tiệc lớn có được hay không?"
"Hừ, chị đây muốn ăn bào ngư!"
"Được, đừng nói là ăn bào ngư, nếu cậu muốn ăn Chung đoàn trưởng, mình cũng sẽ cho cậu cắt làm thịt nguội!"
Cô vừa dứt lời, eo liền bị một đôi bàn tay kềm chặt, giọng nam mát lạnh vang lên ở bên tai, " Định đem ai cắt ra vậy ?" Vừa nói anh vừa hắn đè thấp ngữ điệu giống như đao nhọn được giấu dưới lớp nhung tơ mềm mại, hấp dẫn mười phần lại tràn đầy lực sát thương.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn nụ cười ôn hòa khác thường của Chung Soái, đột nhiên nhớ tới một câu —— tàn bạo nhất là người có nụ cười chứa gươm đao thế này!
"Chúng tôi ở Anh Hoa chờ cậu!" Câu nói của cô vừa dứt, vội vã cắt điện thoại di động, sau đó hướng về phía Chung Soái hắc hắc cười khúc khích.
Khóe miệng của Chung Soái giương càng cao, vỗ nhè nhẹ lưng của cô, "Mặc ấm rồi đi! "
Tiếu Tử Hàm thấy anh chuyển đổi đề tài, không truy cứu nữa, trong lòng vô cùng vui vẻ, rất là vui vẻ đến tủ treo quần áo chọn áo khoác.
"Đúng rồi, đừng quên mang dao thái thịt nhé!"
Đang chuẩn bị mặc quần áo, tay Tiếu Tử Hàm hơi chậm lại, ai, cô đã biết Chung đoàn trưởng sẽ không có dễ dàng bỏ qua mà!
Trên đường đến Anh Hoa gặp phải hai xe đụng nhau, một chiếc Audi TT vượt đường không xin phép, một chiếc xe nhỏ phía sau chưa kịp thắng xe, mặt bên đụng phải đuôi xe TT. Vốn là chờ người trách nhiệm đến xác nhận tai nạn giao thông, nhưng chủ xe TT tựa hồ cậy vào chính mình là xe tốt có chút dã man không hiểu chuyện, cứ như vậy làm hai đường xe bị kẹt nước chảy không lọt, chỉ chốc lát sau tiếng kèn, tiếng chửi rủa, oán trách trong cùng một chỗ xen lẫn, tiếng oán than dậy đất nhưng dám không ai chịu xuống điều chỉnh, cảnh sát giao thông cũng chậm trễ chưa tới.
Tiếu Tử Hàm sợ ViVi nóng lòng đợi, cầm điện thoại lên gọi cho cô, "Bạn yêu, mình bị kẹt xe ở đường lớn phía đông, cậu đến thì đi vào trước đi."
"Chỗ đó cũng kẹt xe?"
"Ai, đừng nói nữa, gặp phải hai sản vật núi rừng. . . . . ." Tiếu Tử Hàm đang cùng Vi Vi nói tình huống của bên này, từ chỗ tài xế ngồi Chung Soái lại đột nhiên buông ra dây an toàn, xuống xe tự mình đi về hướng hiện trường. Cô vừa nhìn hoảng hồn, chỉ sợ anh xen vào việc của người khác, rước họa vào thân, nên ngay cả điện thoại cũng không cắt, đã vội vã khóa cửa xe cùng tới.
Chung Soái bước chân dài, lúc cô đi tới thì thấy anh đang gõ cửa sổ xe TT.
"Xe của anh mua bảo hiểm chưa?" Chung Soái mặt nghiêm túc hỏi.
Người đàn ông chạy chiếc TT gật đầu một cái.
"Vậy anh gọi điện thoại báo, sau đó đem xe chuyển đến bên cạnh đi, chờ công ty bảo hiểm đến giải quyết!" Ngắn ngủn mấy câu nói từ trong miệng anh nói ra tựa như ra lệnh, có uy nghiêm không thể từ chối được.
Người đàn ông trên chiếc TT nghe khẩu âm Chung Soái đoán chừng anh là người ngoại tỉnh, giọng đầy vẻ khinh thường, "Tại sao là tôi gọi, cô ta đụng đuôi xe tôi! Xe tôi đây là xe mới!"
"Nơi này là đường một chiều, không thể thay đổi đường xe." Anh một tay đỡ mui xe, đảo mắt, cấp bách mà nhìn chằm chằm vào gã đàn ông ngồi chỗ tài xế, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười kia làm cho người ta không rét mà run.
Người đàn ông trên chiếc TT tựa hồ chưa nhìn thấy tầm mắt lạnh lùng như thế, lại ngại vì mặt mũi không muốn yếu thế, vì vậy đưa tay nhấn nút đẩy cửa sổ lên, anh vốn muốn cho Chung Soái biết khó mà lui, ai ngờ Chung Soái lại đem cánh tay để ngang nơi đó, không hề động đậy.
Tiếu Tử Hàm cứ như vậy trơ mắt nhìn cửa thủy tinh đem tay anh kẹp chặt biến hình, vừa đau lòng có tức giận, trốn ở nơi đó nửa ngày mới cúi đầu mắng ra một câu: "Ngu ngốc!"
Người đàn ông trên chiếc TT không nghĩ tới đối phương lại kiên cường như thế, nhìn lại Chung Soái một bộ dáng lạnh lùng như băng sương, giống như là nchỉ thêm một giây nữ sẽ đem mình xé nát, cũng không dám bận tâm vấn đề mặt mũi nữa, vội vàng lấy điện thoại di động ra kêu công ty bảo hiểm, sau đó ngoan ngoãn đem xe chuyển đến ven đường chờ đợi.
Trong xe kia là một cô gái trẻ - một tài xế mới, mới vừa rồi đang khổ não gặp phải người dã man không hiểu chuyện, vào lúc này gặp một một anh chàng tuấn tú rat ay tương trợ, thấy nghĩa giải vây, nhất thời mắt toát ra vô số trái tim màu phấn hồng, hướng về phía Chung Soái vừa cúi người chào, vừa cảm tạ, cuối cùng còn ngượng ngùng khó xử lôi kéo Chung Soái, "Anh bạn đẹp trai, có thể cho tôi số điện thoại không, tôi sửa xe xong mời anh ăn cơm!"
Tiếu Tử Hàm cười một tiếng, nhìn thấy bộ mặt lộ vẻ không kiên nhẫn của Chung Soái, xoay người đi về hướng xe, mới vừa đi ra hai bước cánh tay liền bị người ta kéo lại, quay đầu nhìn lại chính là Chung Soái đang cười hì hì.
"Bà xã, chân em còn đau, anh đỡ em!"
Cô mỉm cười không nói, mặc cho anh mười ngón tay đan xen, giả bộ như không có việc gì hỏi, "Cánh tay không có sao chứ?"
"Bà xã đau lòng vì anh sao?" Chung Soái cợt nhã trên vòng eo nhỏ của cô.
Cô hung hăng liếc anh một cái, mở cửa xe. Lên xe lại thấy cô gái kia còn nhìn bọn họ, cô vừa thắt dây an toàn vừa chua xót nói,"Chung đoàn trưởng này diễn ra anh hùng cứu mỹ nhân thật là tốt!"
Đang khởi động xe, Chung Soái vô số, thừa dịp xe chuyển bánh câu qua cổ của cô in lại môi của cô, "Bà xã, anh thích xem bộ dáng em khi ghen!"
"Sàm sỡ!" Tiếu Tử Hàm đẩy ra cô, cố ý dùng sức lau lau miệng.
"Anh chỉ sàm sỡ đối với em mà thôi!" Chung Soái dịu dàng cười một tiếng, đạp chân ga, xe như một làn khói trượt ra đi!
Đến khách sạn đã thấy Vi Vi ngồi trong phòng riêng đợi, thấy Chung Soái dắt cô đi vào, nhướng mày nháy mắt, vẻ mặt cười cười đầy mập mờ.
Tiếu Tử Hàm mặc kệ cô ấy, bình thản ngồi xuống, "Gọi thức ăn chưa?"
"Môt vài món thôi, cậu xem thử đi." Vi Vi đem thực đơn đưa cho cô.
Tiếu Tử Hàm vừa nhìn đồ ăn lập tức hiểu, Vi Vi thật sự là chị em tốt, trong điện thoại nói muốn sẽ trấn lột Chung Soái, nhưng đồ ăn đều là món ăn gia đình, cô giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới, "Lại thêm món bào ngư."
Mới vừa đưa ra thực đơn, Chung Soái lại tăng thêm một câu, "Có súp chim bồ câu không?"
"Nhũ chim bồ câu hầm thuốc bắc được không?" Nhân viên phục vụ hỏi.
"Vậy thì một phần!" Chung Soái khép thực đơn lại, đưa cho nhân viên phục vụ.
Thừa dịp chờ mang thức ăn lên, Tiếu Tử Hàm giới thiệu bọn họ với nhau, Chung Soái nghe xong chỉ là nhàn nhạt gật đầu, nhưng Vi Vi từ trước đến giờ không sợ người lạ, cộng thêm đối với cô là thật tâm mến yêu, cho nên rất có mấy phần ưa thích người em rể này.
"Chung đoàn trưởng, anh có thể cho tôi biết vì sao anh lại tấn công nhanh chóng, mới gặp mặt ba lượt liền đem ta em gái tốt của tôi bắt cóc rồi hay không!" Vi Vi hớp hớp trà, không nhanh không chậm nói.
Chung Soái nghe vậy liếc mắt một cái nhìn Tiếu Tử Hàm im lặng không lên tiếng, đôi môi mỏng cong nhẹ, "À, trong binh pháp coi trọng kiên quyết, 2 thì tấn công 3 thì kết thúc."
Nghe xong lời này hai cô gái đều có cùng một suy nghĩ, Chung đoàn trưởng có ý là tình cảm còn ngại tốc độ không đủ nhanh?
"Đúng rồi, tiểu Hàm, Chung đoàn trưởng là người nơi nào vậy?" Vi Vi đặt ly trà xuống cười khanh khách nhìn Tiếu Tử Hàm.
Thật ra thì Vi Vi là biết Tiếu Tử Hàm không rõ ràng lắm tình huống trong nhà Chung Soái, như vậy cố ý vừa hỏi là thật tâm khiến Chung Soái khó chịu. Cưới chui thì không sao, nhưng cũng không thể không quan tâm người mình cưới là ai, nào có ai đã kết hôn ba bốn tháng còn không biết gì về đối phương?
Chung Soái thấy Tiếu Tử Hàm bị hỏi ngây người, vội vàng cầm tay của dưới bàn cô, trấn an nắm thật chặt."Tôi là người Bắc kinh, trong nhà chỉ một mình tôi, cha mẹ khoẻ mạnh."
"Vậy cha mẹ anh đều là ở nhà hay sao?" Vi Vi nhất quyết không tha.
Chung Soái có chút chần chờ, qua một hồi lâu mới trả lời, "Bọn họ còn chưa có về hưu, vẫn còn đi làm."
Thấy Vi Vi còn muốn mở miệng, Tiếu Tử Hàm vội ở dưới bàn đá cô một cước, ý bảo cô có chừng có mực. Vi Vi bị đau liếc cô một cái, lẩm bẩm: "Thấy sắc quên bạn!"
Chung Soái đem hành động mờ ám của các cô nhìn ở đáy mắt, biết Tiếu Tử Hàm là bảo vệ cho anh, trong lòng dâng lên ý nghĩ ngọt ngào.
Thức ăn lên bàn, Chung Soái múc một chén canh chim bồ câu cho cô, "Cái này bổ, em uống nhiều một chút, bào ngư cũng đừng nên ăn?"
"Tại sao?"
"Em có thương tích, đồ sống nguội là không thể ăn." Anh lạnh lùng tuyên bố.
Nhìn thức ăn bàn tươi sống này càng chuyển càng xa, nước miếng của Tiếu Tử Hàm cũng sắp rơi ra. Cô thật vất vả gọi toàn thức ăn ngon, anh còn không cho cô ăn.
Cô oán giận nhìn chằm chằm đầu sỏ gây nên, chợt xấu xa cười một tiếng, "Vậy anh cũng không thể ăn, anh cũng có vết thương!"
"Anh?"
"Đúng nha, buổi sáng anh làm anh hùng cứu mỹ nhân, không phải bị cửa kiếng đả thương sao?" Cô nhấn mạnh chuyện ban sáng.
"Nhưng đâu có ra máu!" Chung Soái nhấc tay lên áo, quả nhiên một chút dấu vết cũng không có.
Nhưng cô gái nhỏ nào đó lại làm như không nhìn thấy, "Em mặc kệ, dù sao em không thể ăn thì anh cũng không thể ăn!"
Chung Soái biết cô là đang muốn ương bướng, thở dài, "Được, anh không ăn! Vậy thịt chim bồ câu em cũng ăn nhiều một chút, rất có lợi cho việc khép miệng vết thương."
Vi Vi ngồi ở bên an tĩnh xem bọn anh, lộ ra nụ cười chân thật, xem ra, tiểu Hàm lần này coi như là gặp được người thật lòng đối cô rồi.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, lúc đi ra Chung Soái đi tính tiền, Vi Vi kéo cô chờ ở đại sảnh, nhìn thân ảnh cao lớn bản lĩnh ở đằng kia, tự đáy lòng cảm khái, "Tiểu Hàm, mình có thể cảm nhận được anh ấy không tệ, đối xử với cậu vô cùng tốt!"
"Ừ, vô cùng tốt!" Nghĩ đến lúc ăn cơm anh chăm sóc cẩn thận, Tiếu Tử Hàm không nhịn được nhếch miệng lên.
"Vậy cậu chuẩn bị lúc nào thì mang về nhà, còn có nhà anh cậu hẳn phải đi đi, đừng giống như bỏ nhà trốn đi như thế!"
"Để cho mình suy nghĩ một chút! Mình là sợ ba mẹ mình. . . . . . Cậu biết đó. . . . . ." Cô vỗ trán, nhức đầu lạ thường!
"Không có chuyện gì, mình thấy Chung đoàn trưởng nhà cậu đủ khí phách, trấn được cha mẹ của cậu!" Vi Vi nhìn Chung Soái xoải bước đi tới.
Tiếu Tử Hàm cũng theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang, cũng bởi do làm bộ đội lâu rồi, trên thân người đàn ông này có một loại khí phách, không giận tự uy, trời sanh khí chất vương giả!
Có lẽ thật sự có thể lấy mang về trấn an cha mẹ!
"Đi ra ngoài ăn đi!" Chung Soái nâng mặt của cô lên, khẽ hôn nhẹ lên trán của cô.
"Vâng, vậy chúng ta mời Vi Vi ăn cơm đi." Lần trước trong điện thoại cô có từng đề cập tới bạn tốt của mình với Chung Soái.
"Được, anh cũng muốn gặp chị em tốt của em một lần, vậy anh ôm em đi đánh răng rửa mặt!"
"Anh thật sự coi em như người tàn tật à?" Tiếu Tử Hàm bĩu môi lầm bầm oán trách.
"Ngoan nào!" Chung Soái kiên nhẫn dụ dỗ.
Tiếu Tử Hàm không nhìn anh mềm lời nhỏ nhẹ, mãnh liệt kháng nghị, "Không ngoan đâu! Tiếp theo, có phải anh định ôm em đi ra cửa, vậy em không đi đâu cả, đói chết ở trên giường lớn thôi!"
Chung Soái thấy cô uy hiếp, đành phải thôi. Nhưng vẫn là nhắm mắt theo đuôi theo sát ở sau lưng cô, bộ dáng kia giống như là sợ cô đau, ầm ầm ngã xuống.
Cô bị theo cũng phiền, vung quả đấm nhỏ uy hiếp anh, "Còn theo nữa là em đánh anh đó!"
Chiêu này hiệu quả không tệ, anh mặc dù cười lớn không ngừng, nhưng rốt cuộc nguyện ý buông tha nhân vật người hầu!
Thừa dịp Chung Soái tắm, Tiếu Tử Hàm gọi điện thoại cho Vi Vi, cô bạn háo sắc nào đó vừa nghe Chung Đại Soái ca muốn gặp, nhất thời tinh thần tỉnh táo, "Anh ấy tới à? Vậy mình lập tức tới, cậu nói xem mình cóo cần đi làm tóc, trang điểm trước không?"
Trên trán Tiếu Tử Hàm rơi xuống ba vạch đen, "Hoa đã có chủ, dù cậu trang điểm xinh đẹp đến đâu cũng không có tác dụng!"
"Nhìn kìa, nhìn kìa, bản chất bụng dạ hẹp hòi của cậu bại lộ rồi chứ gì? Mình là loại người thích chơi trò đó sao? Mình đây là muốn mang đến mặt mũi cho cậu, chị đây không hề sợ mất mất thể diện, mấu chốt là không thể để cho Chung đoàn trưởng xem thường cậu, còn tưởng rằng bên cạnh cậu không hề có mỹ nữ. . .."
"Đúng, đúng, đúng, nỗi khổ tâm của cậu, là mình không biết phân biệt!" Tiếu Tử Hàm kịp thời ngừng lời nói, lo lắng bởi vì nếu cô nói tiếp, đoán chừng hôm nay cũng đừng mong ra cửa.
"Tất nhiên, đau lòng chết mình rồi !"
"Được rồi, mình sai lầm rồi, cậu cũng đừng đau lòng nữa. Buổi trưa mời cậu đi ăn bữa tiệc lớn có được hay không?"
"Hừ, chị đây muốn ăn bào ngư!"
"Được, đừng nói là ăn bào ngư, nếu cậu muốn ăn Chung đoàn trưởng, mình cũng sẽ cho cậu cắt làm thịt nguội!"
Cô vừa dứt lời, eo liền bị một đôi bàn tay kềm chặt, giọng nam mát lạnh vang lên ở bên tai, " Định đem ai cắt ra vậy ?" Vừa nói anh vừa hắn đè thấp ngữ điệu giống như đao nhọn được giấu dưới lớp nhung tơ mềm mại, hấp dẫn mười phần lại tràn đầy lực sát thương.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn nụ cười ôn hòa khác thường của Chung Soái, đột nhiên nhớ tới một câu —— tàn bạo nhất là người có nụ cười chứa gươm đao thế này!
"Chúng tôi ở Anh Hoa chờ cậu!" Câu nói của cô vừa dứt, vội vã cắt điện thoại di động, sau đó hướng về phía Chung Soái hắc hắc cười khúc khích.
Khóe miệng của Chung Soái giương càng cao, vỗ nhè nhẹ lưng của cô, "Mặc ấm rồi đi! "
Tiếu Tử Hàm thấy anh chuyển đổi đề tài, không truy cứu nữa, trong lòng vô cùng vui vẻ, rất là vui vẻ đến tủ treo quần áo chọn áo khoác.
"Đúng rồi, đừng quên mang dao thái thịt nhé!"
Đang chuẩn bị mặc quần áo, tay Tiếu Tử Hàm hơi chậm lại, ai, cô đã biết Chung đoàn trưởng sẽ không có dễ dàng bỏ qua mà!
Trên đường đến Anh Hoa gặp phải hai xe đụng nhau, một chiếc Audi TT vượt đường không xin phép, một chiếc xe nhỏ phía sau chưa kịp thắng xe, mặt bên đụng phải đuôi xe TT. Vốn là chờ người trách nhiệm đến xác nhận tai nạn giao thông, nhưng chủ xe TT tựa hồ cậy vào chính mình là xe tốt có chút dã man không hiểu chuyện, cứ như vậy làm hai đường xe bị kẹt nước chảy không lọt, chỉ chốc lát sau tiếng kèn, tiếng chửi rủa, oán trách trong cùng một chỗ xen lẫn, tiếng oán than dậy đất nhưng dám không ai chịu xuống điều chỉnh, cảnh sát giao thông cũng chậm trễ chưa tới.
Tiếu Tử Hàm sợ ViVi nóng lòng đợi, cầm điện thoại lên gọi cho cô, "Bạn yêu, mình bị kẹt xe ở đường lớn phía đông, cậu đến thì đi vào trước đi."
"Chỗ đó cũng kẹt xe?"
"Ai, đừng nói nữa, gặp phải hai sản vật núi rừng. . . . . ." Tiếu Tử Hàm đang cùng Vi Vi nói tình huống của bên này, từ chỗ tài xế ngồi Chung Soái lại đột nhiên buông ra dây an toàn, xuống xe tự mình đi về hướng hiện trường. Cô vừa nhìn hoảng hồn, chỉ sợ anh xen vào việc của người khác, rước họa vào thân, nên ngay cả điện thoại cũng không cắt, đã vội vã khóa cửa xe cùng tới.
Chung Soái bước chân dài, lúc cô đi tới thì thấy anh đang gõ cửa sổ xe TT.
"Xe của anh mua bảo hiểm chưa?" Chung Soái mặt nghiêm túc hỏi.
Người đàn ông chạy chiếc TT gật đầu một cái.
"Vậy anh gọi điện thoại báo, sau đó đem xe chuyển đến bên cạnh đi, chờ công ty bảo hiểm đến giải quyết!" Ngắn ngủn mấy câu nói từ trong miệng anh nói ra tựa như ra lệnh, có uy nghiêm không thể từ chối được.
Người đàn ông trên chiếc TT nghe khẩu âm Chung Soái đoán chừng anh là người ngoại tỉnh, giọng đầy vẻ khinh thường, "Tại sao là tôi gọi, cô ta đụng đuôi xe tôi! Xe tôi đây là xe mới!"
"Nơi này là đường một chiều, không thể thay đổi đường xe." Anh một tay đỡ mui xe, đảo mắt, cấp bách mà nhìn chằm chằm vào gã đàn ông ngồi chỗ tài xế, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười kia làm cho người ta không rét mà run.
Người đàn ông trên chiếc TT tựa hồ chưa nhìn thấy tầm mắt lạnh lùng như thế, lại ngại vì mặt mũi không muốn yếu thế, vì vậy đưa tay nhấn nút đẩy cửa sổ lên, anh vốn muốn cho Chung Soái biết khó mà lui, ai ngờ Chung Soái lại đem cánh tay để ngang nơi đó, không hề động đậy.
Tiếu Tử Hàm cứ như vậy trơ mắt nhìn cửa thủy tinh đem tay anh kẹp chặt biến hình, vừa đau lòng có tức giận, trốn ở nơi đó nửa ngày mới cúi đầu mắng ra một câu: "Ngu ngốc!"
Người đàn ông trên chiếc TT không nghĩ tới đối phương lại kiên cường như thế, nhìn lại Chung Soái một bộ dáng lạnh lùng như băng sương, giống như là nchỉ thêm một giây nữ sẽ đem mình xé nát, cũng không dám bận tâm vấn đề mặt mũi nữa, vội vàng lấy điện thoại di động ra kêu công ty bảo hiểm, sau đó ngoan ngoãn đem xe chuyển đến ven đường chờ đợi.
Trong xe kia là một cô gái trẻ - một tài xế mới, mới vừa rồi đang khổ não gặp phải người dã man không hiểu chuyện, vào lúc này gặp một một anh chàng tuấn tú rat ay tương trợ, thấy nghĩa giải vây, nhất thời mắt toát ra vô số trái tim màu phấn hồng, hướng về phía Chung Soái vừa cúi người chào, vừa cảm tạ, cuối cùng còn ngượng ngùng khó xử lôi kéo Chung Soái, "Anh bạn đẹp trai, có thể cho tôi số điện thoại không, tôi sửa xe xong mời anh ăn cơm!"
Tiếu Tử Hàm cười một tiếng, nhìn thấy bộ mặt lộ vẻ không kiên nhẫn của Chung Soái, xoay người đi về hướng xe, mới vừa đi ra hai bước cánh tay liền bị người ta kéo lại, quay đầu nhìn lại chính là Chung Soái đang cười hì hì.
"Bà xã, chân em còn đau, anh đỡ em!"
Cô mỉm cười không nói, mặc cho anh mười ngón tay đan xen, giả bộ như không có việc gì hỏi, "Cánh tay không có sao chứ?"
"Bà xã đau lòng vì anh sao?" Chung Soái cợt nhã trên vòng eo nhỏ của cô.
Cô hung hăng liếc anh một cái, mở cửa xe. Lên xe lại thấy cô gái kia còn nhìn bọn họ, cô vừa thắt dây an toàn vừa chua xót nói,"Chung đoàn trưởng này diễn ra anh hùng cứu mỹ nhân thật là tốt!"
Đang khởi động xe, Chung Soái vô số, thừa dịp xe chuyển bánh câu qua cổ của cô in lại môi của cô, "Bà xã, anh thích xem bộ dáng em khi ghen!"
"Sàm sỡ!" Tiếu Tử Hàm đẩy ra cô, cố ý dùng sức lau lau miệng.
"Anh chỉ sàm sỡ đối với em mà thôi!" Chung Soái dịu dàng cười một tiếng, đạp chân ga, xe như một làn khói trượt ra đi!
Đến khách sạn đã thấy Vi Vi ngồi trong phòng riêng đợi, thấy Chung Soái dắt cô đi vào, nhướng mày nháy mắt, vẻ mặt cười cười đầy mập mờ.
Tiếu Tử Hàm mặc kệ cô ấy, bình thản ngồi xuống, "Gọi thức ăn chưa?"
"Môt vài món thôi, cậu xem thử đi." Vi Vi đem thực đơn đưa cho cô.
Tiếu Tử Hàm vừa nhìn đồ ăn lập tức hiểu, Vi Vi thật sự là chị em tốt, trong điện thoại nói muốn sẽ trấn lột Chung Soái, nhưng đồ ăn đều là món ăn gia đình, cô giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới, "Lại thêm món bào ngư."
Mới vừa đưa ra thực đơn, Chung Soái lại tăng thêm một câu, "Có súp chim bồ câu không?"
"Nhũ chim bồ câu hầm thuốc bắc được không?" Nhân viên phục vụ hỏi.
"Vậy thì một phần!" Chung Soái khép thực đơn lại, đưa cho nhân viên phục vụ.
Thừa dịp chờ mang thức ăn lên, Tiếu Tử Hàm giới thiệu bọn họ với nhau, Chung Soái nghe xong chỉ là nhàn nhạt gật đầu, nhưng Vi Vi từ trước đến giờ không sợ người lạ, cộng thêm đối với cô là thật tâm mến yêu, cho nên rất có mấy phần ưa thích người em rể này.
"Chung đoàn trưởng, anh có thể cho tôi biết vì sao anh lại tấn công nhanh chóng, mới gặp mặt ba lượt liền đem ta em gái tốt của tôi bắt cóc rồi hay không!" Vi Vi hớp hớp trà, không nhanh không chậm nói.
Chung Soái nghe vậy liếc mắt một cái nhìn Tiếu Tử Hàm im lặng không lên tiếng, đôi môi mỏng cong nhẹ, "À, trong binh pháp coi trọng kiên quyết, 2 thì tấn công 3 thì kết thúc."
Nghe xong lời này hai cô gái đều có cùng một suy nghĩ, Chung đoàn trưởng có ý là tình cảm còn ngại tốc độ không đủ nhanh?
"Đúng rồi, tiểu Hàm, Chung đoàn trưởng là người nơi nào vậy?" Vi Vi đặt ly trà xuống cười khanh khách nhìn Tiếu Tử Hàm.
Thật ra thì Vi Vi là biết Tiếu Tử Hàm không rõ ràng lắm tình huống trong nhà Chung Soái, như vậy cố ý vừa hỏi là thật tâm khiến Chung Soái khó chịu. Cưới chui thì không sao, nhưng cũng không thể không quan tâm người mình cưới là ai, nào có ai đã kết hôn ba bốn tháng còn không biết gì về đối phương?
Chung Soái thấy Tiếu Tử Hàm bị hỏi ngây người, vội vàng cầm tay của dưới bàn cô, trấn an nắm thật chặt."Tôi là người Bắc kinh, trong nhà chỉ một mình tôi, cha mẹ khoẻ mạnh."
"Vậy cha mẹ anh đều là ở nhà hay sao?" Vi Vi nhất quyết không tha.
Chung Soái có chút chần chờ, qua một hồi lâu mới trả lời, "Bọn họ còn chưa có về hưu, vẫn còn đi làm."
Thấy Vi Vi còn muốn mở miệng, Tiếu Tử Hàm vội ở dưới bàn đá cô một cước, ý bảo cô có chừng có mực. Vi Vi bị đau liếc cô một cái, lẩm bẩm: "Thấy sắc quên bạn!"
Chung Soái đem hành động mờ ám của các cô nhìn ở đáy mắt, biết Tiếu Tử Hàm là bảo vệ cho anh, trong lòng dâng lên ý nghĩ ngọt ngào.
Thức ăn lên bàn, Chung Soái múc một chén canh chim bồ câu cho cô, "Cái này bổ, em uống nhiều một chút, bào ngư cũng đừng nên ăn?"
"Tại sao?"
"Em có thương tích, đồ sống nguội là không thể ăn." Anh lạnh lùng tuyên bố.
Nhìn thức ăn bàn tươi sống này càng chuyển càng xa, nước miếng của Tiếu Tử Hàm cũng sắp rơi ra. Cô thật vất vả gọi toàn thức ăn ngon, anh còn không cho cô ăn.
Cô oán giận nhìn chằm chằm đầu sỏ gây nên, chợt xấu xa cười một tiếng, "Vậy anh cũng không thể ăn, anh cũng có vết thương!"
"Anh?"
"Đúng nha, buổi sáng anh làm anh hùng cứu mỹ nhân, không phải bị cửa kiếng đả thương sao?" Cô nhấn mạnh chuyện ban sáng.
"Nhưng đâu có ra máu!" Chung Soái nhấc tay lên áo, quả nhiên một chút dấu vết cũng không có.
Nhưng cô gái nhỏ nào đó lại làm như không nhìn thấy, "Em mặc kệ, dù sao em không thể ăn thì anh cũng không thể ăn!"
Chung Soái biết cô là đang muốn ương bướng, thở dài, "Được, anh không ăn! Vậy thịt chim bồ câu em cũng ăn nhiều một chút, rất có lợi cho việc khép miệng vết thương."
Vi Vi ngồi ở bên an tĩnh xem bọn anh, lộ ra nụ cười chân thật, xem ra, tiểu Hàm lần này coi như là gặp được người thật lòng đối cô rồi.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, lúc đi ra Chung Soái đi tính tiền, Vi Vi kéo cô chờ ở đại sảnh, nhìn thân ảnh cao lớn bản lĩnh ở đằng kia, tự đáy lòng cảm khái, "Tiểu Hàm, mình có thể cảm nhận được anh ấy không tệ, đối xử với cậu vô cùng tốt!"
"Ừ, vô cùng tốt!" Nghĩ đến lúc ăn cơm anh chăm sóc cẩn thận, Tiếu Tử Hàm không nhịn được nhếch miệng lên.
"Vậy cậu chuẩn bị lúc nào thì mang về nhà, còn có nhà anh cậu hẳn phải đi đi, đừng giống như bỏ nhà trốn đi như thế!"
"Để cho mình suy nghĩ một chút! Mình là sợ ba mẹ mình. . . . . . Cậu biết đó. . . . . ." Cô vỗ trán, nhức đầu lạ thường!
"Không có chuyện gì, mình thấy Chung đoàn trưởng nhà cậu đủ khí phách, trấn được cha mẹ của cậu!" Vi Vi nhìn Chung Soái xoải bước đi tới.
Tiếu Tử Hàm cũng theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang, cũng bởi do làm bộ đội lâu rồi, trên thân người đàn ông này có một loại khí phách, không giận tự uy, trời sanh khí chất vương giả!
Có lẽ thật sự có thể lấy mang về trấn an cha mẹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.