Chương 24: Tấn giang độc gia phát biểu (tiếp)
Hạ Mạt Thu
31/01/2015
"Nghe nói cháu đã ly hôn?"
Không đợi Tiếu Tử Hàm trả lời, Chung Soái nhíu chặt lông mày bất mãn kêu lớn, "Ông nội!"
"Câm miệng! Ông đang hỏi Tiếu tiểu thư, không có chuyện của con."
Kể cả Tiếu Tử Hàm có ngốc đến mấy cũng hiểu được Chung lão gia gọi cô là "Tiếu tiểu thư" là có ý gì, không những không thừa nhận cô là con dâu Chung gia, mà ngay cả tư cách là bạn của Chung Soái cũng không chấp nhận.
Đúng là một đòn dứt khoát hạ gục cô, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Tiếu Tử Hàm cười trấn an Chung Soái, sau đó bình thản nhìn thẳng vào Chung lão gia, trả lời rất rõ ràng, "Đúng ạ!"
Ông không lường trước được cô sẽ trả lời dứt khoát như vậy, cho nên vô cùng kinh ngạc, đáy mắt thoáng qua một tia tán thưởng, nhưng ngữ điệu vẫn không hề dịu bớt,"Cháu cảm thấy Chung gia lại có thể lấy một người đã từng ly hôn sao?"
"Cháu chưa bao giờ giấu giếm Chung Soái việc cháu đã ly hôn." Cô chân thật nói. Cô muốn khẳng định rằng cháu nội ông và cô giống như Chu Du đánh Hoàng Cái, cả hai đều tự nguyện không ai ép buộc ai!
Chung lão gia khẽ nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, "Tiếu tiểu thư biết gia cảnh Chung gia chúng ta là thế nào chứ?"
Tiếu Tử Hàm mím môi khẽ lắc đầu, "Trước kia cháu không biết, hiện tại cháu mới biết."
"Vậy với điều kiện của mình, cháu thấy mình có tư cách vào Chung gia chúng ta sao?" Chung lão gia nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc lạnh mang đầy sự uy hiếp.
Nếu không phải là cháu nội ông gạt cháu, ông nghĩ cháu muốn vào Chung gia lắm sao? Tiếu Tử Hàm oán thầm, trong lòng bực bội thật muốn đánh người. Nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười bình tĩnh, bởi vì cô đã đồng ý với người nào đó bất luận thế nào cũng không lùi bước!
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Chung lão gia , bình tĩnh nói, "Cháu nghĩ Chung gia cũng không cần dựa vào hôn nhân chính trị để củng cố địa vị chứ?"
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "cũng không" thật ra là có dụng ý khác. Thứ nhất muốn bắt được ngựa phải vuốt đuôi ngựa trước, trước tiên phải khen ngợi địa vị của Chung gia ; thứ hai cô chắc chắn Chung lão gia rất khinh thường việc dùng hôn nhân để củng cố địa vị.
Đương nhiên việc này có căn cứ , trước khi đến cô có nghe Chung Soái nói qua chuyện hồi Chung lão gia còn trẻ, ông và bà nội tình yêu sâu đậm, tình nghĩa vợ chồng cùng trải qua vinh nhục.
Nghe nói khi đó, Hòa quốc mới thành lập, rất nhiều quan quân đã phá vỡ chế độ hôn nhân phong kiến mà vứt bỏ vợ con, đi tìm bạn đời mới, nhưng Chung lão gia lại kiên trì không giũ bỏ người vợ đã cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình. Lúc ấy có tin đồn bà nội bị người khác bức hại, có người khuyên ông ly hôn, cùng vợ vạch rõ giới hạn, nhưng ông tình nguyện cùng bà chịu sự chê cười, chứ không chịu buông tay bà. Tiếu Tử Hàm không tin một người sống trọng tình cảm như vậy lại xem trọng chuyện môn đăng hộ đối sao?
Cô ngẩng mặt, quan sát nét mặt của Chung lão gia, không một chút sợ sệt mà lùi bước. Mấy ngày nay thật quá dữ dội khiến cô hiểu được, hạnh phúc là phải do mình tự nắm giữ, Chung Soái là hạnh phúc của cô, cô phải dũng cảm, tiến về phía trước.
Chung lão gia mặt không biến sắc nhìn chăm chú cô gái đối diện, khí chất trầm ổn, đối đáp thông minh rất đáng khen ngợi, đứa trẻ này vừa thanh tú lại dũng cảm rất xứng với cháu trai mình. Mặc dù ở trong lòng đã đồng ý Tiếu Tử Hàm, nhưng ngoài miệng ông vẫn nói, " Chung gia chúng ta chính xác là không cần những thứ đó, nhưng vẫn muốn hôn nhân môn đăng hộ đối thì đã sao!"
Tiếu Tử Hàm thấy ngữ điệu của Chung lão gia đã có phần dịu bớt, cô đoán rằng mình đã thành công, cho nên tiếp theo phải là sự cầu xin!
Cô đưa mắt nhìn ông, chân thành nói, "Cháu hiểu rất rõ, nếu dùng quan điểm thế giới này để đánh giá thì cháu không đạt tiêu chuẩn làm con dâu Chung gia, nhưng cháu không có cách nào thay đổi được chuyện này, cũng không dám khẳng định sẽ đem lại sự vinh quang cho Chung gia. Nhưng cháu tuyệt đối bảo đảm, từ nay về sau, không làm chuyện tổn hại tới danh dự Chung gia."
Thấy ông không nói lời nào, Tiếu Tử Hàm đánh bạo nói tiếp, "Vâng, cháu đã ly dị, nhưng trong cuộc hôn nhân trước, con không làm bất kỳ chuyện đồi phong bại tục nào, cũng không tổn hại phẩm hạnh, đạo đức. Có lẽ ông bà sẽ cảm thấy những chuyện cháu trải qua đối với Chung Soái không công bằng, thật ra cháu cũng thấy như vậy, cho nên cháu rất biết ơn anh ấy đã chịu tiếp nhận, bao dung quá khứ của cháu, toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với cháu."
"Thực sự, cháu không thể quay ngược thời gian, cũng không cách nào thay đổi quá khứ, cháu chỉ có thể nắm chặt hiện tại, xây dựng tốt cuộc hôn nhân của bọn cháu, cố gắng làm cho anh ấy hạnh phúc. Cháu sẽ cố gắng làm một con dâu hiền, hiếu kính ông bà cùng cha mẹ chồng, thay anh ấy chăm sóc tốt gia đình này, để cho anh ấy yên tâm tiếp tục sự nghiệp! Cháu sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, quan tâm, chăm sóc, yêu thương anh ấy, để cho anh ấy cả đời sẽ không hối hận vì đã cưới cháu!" Lời nói sâu sắc vô cùng, khiến Tiếu Tử Hàm không khỏi có chút xúc động, giọng nói đều mang theo sự nghẹn ngào, mà bên này Chung Soái cùng bà nội mắt cũng đều đỏ hoe.
Cô cúi đầu cố gắng đè nén nội tâm đang kích động, ngẩng đầu lên mới phát hiện trước cửa có một người đàn ông đứng đó không biết từ bao giờ.
Người này chính là Chung Bộ trưởng cô đã nhìn thấy trên website. Người thật so với hình đẹp trai hơn nhiều! Khó trách Chung Soái đẹp trai như vậy! Đúng là gien di truyền đánh bại hết tất cả!
Ông Chung chậm rãi đi tới, thấy Tiếu Tử Hàm đứng dậy, liền giơ tay ý bảo cô ngồi xuống, tự mình cũng chọn một chỗ trên sôfa rồi ngồi xuống.
Chung Mộ Viễn cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, lại thấy trên gương mặt cha mình cũng không giấu được vẻ hài lòng, trong lòng đã hiểu, chắc chắn cha mình đã tiếp nhận cháu dâu rồi, chỉ là việc tốt này vẫn phải đợi ông làm.
"Con là Tiểu Hàm đúng không? Những điều con vừa nói đều đúng, nhưng có chuyện rất quan trọng con lại không nói đến!" Chung Mộ Viễn giả bộ nghiêm túc nói.
Tiếu Tử Hàm vừa nghe xong tâm trạng bỗng trầm xuống, thầm kêu không ổn, lại xuất hiện thêm một vị giám khảo! Lại là một giám khảo bắt được chỗ sơ hở của cô! Mặc dù trong lòng rất hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Ông Chung, "Trong lòng con nghĩ đến điều gì liền nói ra điều đó, không biết còn sót điều gì quan trọng ạ?"
Ông Chung đối với biểu hiện gặp khó khăn không hoảng sợ của cô vô cùng hài lòng, chỉ là ở quan trường lâu ngày, sớm học được cách che dấu nội tâm, cho nên ngay từ đầu không lộ vẻ đùa giỡn mà đều rất nghiêm túc, "Con vừa nói sẽ cố gắng làm con dâu tốt, người vợ tốt, nhưng con quên còn phải cố gắng làm người mẹ tốt, sớm sinh chắt nội cho ông bà đi!"
Tiếu Tử Hàm chưa kịp hiểu sự đùa giỡn của Ông Chung, liền bị Chung Soái ôm lấy, "Vợ, còn không mau gọi ông nội và ba đi!"
Gọi ông nội và ba ư?
Chung lão gia thấy buồn cười trước sự ngơ ngác của cô, nhưng vẫn nhất định giả bộ uy nghiêm, mặt không biến sắc nhìn về phía dì Mai nói, "A Mai, buổi tối nấu cho tiểu Hàm mấy món con bé thích ăn nhé."
Tiểu Hàm? Cô sững sờ nhìn ông nội, cuối cùng cũng hiểu mình đã vượt qua cửa ải, vì vậy theo sự đề nghị của Chung Soái, ngọt ngào gọi, "Ông nội!" rồi nhìn về phía Chung Bộ trưởng đang cười híp mắt kêu một tiếng, "Ba!"
Chung Mộ Viễn nhìn con dâu gật đầu khẽ cười, quay sang thấy con trai mình đang say mê cuồng nhiệt nhìn cô, trong lòng cũng tràn đầy vui vẻ.
Qủa thực, cưới một cô dâu gia thế hiển hách có thể trợ giúp tiền đồ cho Chung Soái. Nhưng từ xưa lấy vợ là phải tìm người phụ nữ hiền thục, đối với đàn ông mà nói, có một người vợ hiền, tề gia nội trợ là có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc so với những cái khác đều quan trọng hơn. Ông không muốn con trai giống mình vì môn đăng hộ đối, thân phận địa vị mà phải lấy một người mình không hề yêu thương. Làm một người cha, ông hi vọng con trai hạnh phúc. Hơn thế nữa, ông tin rằng con trai của Chung Mộ Viễn ông tuyệt đối không cần dựa vào phụ nữ!
Dưới lầu mọi người thật vui vẻ, trên lầu lại có người hận đến cắn răng. Đó chính là mẹ chồng của Tiếu Tử Hàm—— Giang Vận Hồng.
Con trai lấy vợ hơn ba tháng rồi, bà làm mẹ nhưng lại không được biết. Nếu mấy ngày trước không đi diễn xuất tại quân khu rồi vô ý nghe được người của hải chính nói đến, bà sợ có lẽ cho đến bây giờ mình vẫn bị lừa dối. Không những vậy, bà còn không chịu được cô gái kia, gia thế tốt không có, hoàn cảnh tốt cũng không. Giang Vận Hồng bà cả đời cao ngạo, nhà mẹ đẻ có tiếng tăm lẫy lừng trong giới chính trị, là một danh gia vọng tộc, chồng bà là cán bộ lãnh đạo cấp cao, con trai là đoàn trưởng tuổi trẻ tài cao, ngay chính bà cũng là cấp bậc Thiếu tướng, ở tổng chính có một chỗ nhỏ nhoi. Sao có thể để một phụ nữ tầm thường như thế làm con dâu, đáng hận nhất là người phụ nữ này còn là giày rách người ta đã đi, điều này làm cho bà không còn thể diện đi gặp người khác?
Vừa rồi lúc mẹ chồng bà xuống lầu bà cũng biết Chung Soái mang theo Tiếu Tử Hàm trở về, nhưng bà cố ý không xuống, muốn chờ bố chồng cùng chồng mình ra tay đuổi cô ta ra ngoài, vì thế bà còn đặc biệt gọi điện thoại gọi chồng trở về, ai biết được người phụ nữ này lại có thể quang minh chính khiến cha chồng bà, một người uy nghiêm, sắc bén cảm động, còn chồng bà, tối hôm qua rõ ràng nói sẽ đứng về phía bà, tại sao hôm nay vừa lâm trận đã quay lại phản bội bà?
Sinh cháu trai sao? Giang Vận Hồng từ đáy lòng hừ lạnh một tiếng. Ai cũng có thể tùy tiện sinh ra con cháu Chung gia sao? Không có huyết thống cao quý, thì đừng mơ.
Nhìn con trai cùng Tiếu Tử Hàm thân mật nói đùa, lại nghĩ đến thái độ con trai đối với mình tối hôm qua, Giang Vận Hồng càng thêm giận đến đáng sợ. Con trai là niềm kiêu hãnh của bà, là sinh mạng của bà, mấy năm gần đây anh luôn có chủ kiến của chính mình nhưng cũng không dám trái lời bà. Ngay cả chuyện lúc trước, mặc dù anh không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi thành phố X. Nhưng bây giờ anh vì hàng đã xài rồi này chẳng những giấu diếm bà kết hôn, mà còn mặc kệ ý kiến của bà dẫn cô ta trở về.
Hừ, mặc kệ người khác có thừa nhận hay không, bà tuyệt đối sẽ không thừa nhận cái hàng rách nát này là con dâu mình.
Giang Vận Hồng hung hăng trừng mắt nhìn không khí vui vẻ ở dưới lầu, xoay người trở về phòng ngủ thay quần áo.
Tiếu Tử Hàm đang nói chuyện với Chung lão gia về quê hương cô, chợt nghe Chung Mộ Viễn nhìn về phía cầu thang hỏi, "Sắp ăn cơm rồi, bà còn đi đâu vậy?"
Cô vừa quay đầu nhìn thấy Giang Vận Hồng xách túi đi tới cửa chính, cô vội vàng đứng lên, ngọt ngào kêu một tiếng, "Mẹ!"
Ai ngờ Giang Vận Hồng ngay cả chân mày cũng không hạ xuống, chỉ lạnh lùng trả lời Chung Mộ Viễn, "Trong đoàn có chút việc!"
Tiếu Tử Hàm liền hiểu rõ, mẹ chồng không thèm nhìn đến cô! Nghĩ đến cũng đúng, cô trở về lâu như vậy, bà vẫn luôn ở trên lầu không để ý bọn họ, kể cả có bận công việc cũng không đến mức độ gấp thế chứ?
Chung phu nhân thấy tình hình như vậy vội đi ra hoà giải, mỉm cười nói, "Vận Hồng, ăn cơm xong rồi đi. Tiểu Soái vừa rồi còn nói nhớ mẹ, chuyện trong đoàn cứ để đó đi." Nói xong khẽ đẩy Chung Soái.
Chung Soái lập tức hiểu ý, mỉm cười chạy đến trước mặt Giang Vận Hồng, kéo tay bà nói, "Mẹ, mẹ ở lại ăn cơm đã, cơm nước xong con lái xe đưa mẹ đi, con cũng muốn thăm các cô chú trong đoàn!"
Giang Vận Hồng nghiêm mặt, không chút lưu tình đẩy tay con trai ra, chê cười nói, "Đừng nói tôi không sai bảo được anh, Đại Đoàn Trưởng, kể cả có sai bảo được tôi cũng không cần, tôi sợ tôi bị xấu mặt!"
Ai nghe cũng hiểu được lời này không phải nói Chung Soái, kì thực là chỉ cây dâu mắng cây hòe, là mắng chính Tiếu Tử Hàm.
Chung Soái thấy thái độ của bà, tức giận nói không chút suy nghĩ, "Con thì thế nào, con làm mẹ mất mặt sao?"
Giang Vận Hồng vốn đã muốn kìm nén nhưng lại bị con trai cãi lại ngay trước mặt mọi người, lòng càng thêm tức giận, bà hung hăng muốn róc xương róc thịt kẻ đầu sỏ làm mẹ con bà bất hoà, cất giọng nói, "Anh đi ra ngoài viện hỏi đi, có ai cũng giống anh, cưới một hàng rách nát rồi coi là bảo bối hay không?"
"Vận Hồng. . . . . ."
"Tiểu Mân. . . . . ."
Chung Mộ Viễn cùng Chung lão phu nhân đồng thời kêu lên.
Chung Soái siết chặt nắm đấm nhìn chằm chằm người mẹ thanh cao của mình, không thể tin được lời vừa rồi là từ miệng bà ấy nói ra.
Chung Mộ Viễn nhíu chặt lông mày trước sự thất lễ của vợ mình. Ông vẫn biết bà không phải là người đoan trang văn nhã như trên màn ảnh, ngược lại có một số chuyện bà làm còn không bằng những người ít học. Nhưng ông cho rằng những điều đó chỉ có một mình ông thấy. Xem ra Giang Vận Hồng không thể tiếp nhận cô dâu mới này!
Ngược lại với sự oán giận, kinh ngạc của mọi người, người bị xúc phạm là Tiếu Tử Hàm thì lại không để ý đến điều đó, không phải cô là người vô cùng độ lượng, mà là trước kia ở nhà mẹ Tiếu còn nói những lời khó nghe hơn, cái từ "Hàng rách nát" vẫn là chuyện nhỏ!
Cô khẽ nắm tay bà nội, mỉm cười trấn an bà, lắc đầu thể hiện mình không để trong lòng.
Giang Vận Hồng nhìn mọi người trong nhà, không chút hối hận với những lời vừa nói ra. Những lời bà nói là sự thật, chồng cùng mẹ chồng bà tại sao phải lo lắng cho con nhỏ kia?
Bà lạnh lùng trừng mắt nhìn con trai sau đó kéo cửa đại sảnh.
"Tiểu Mân. . . . . ." Chung lão phu nhân thấy con dâu nói đi là đi, vội vàng gọi lại. Vừa định khuyên mấy câu, ai ngờ Chung lão gia từ đầu tới cuối đều yên lặng giờ gầm lên tức giận, "Con dâu phải đi các ngươi ngăn làm cái gì?"
"A Mai, phân phó phòng bếp bỏ bớt một bộ bát đũa!"
Giang Vận Hồng xoay người nhìn cha chồng, tiếng va đập thật mạnh vang lên, bà ngã ngay cửa chính.
Tiếng vang thật lớn ở bên tai Tiếu Tử Hàm thật lâu vọng về. . . . . .
Chú thích: Chu Du đánh Hoàng Cái
Chu Du (175 - 210) , tên tự là Công Cẩn, là danh tướng của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một nhà quân sự tài ba, chuyên về thủy chiến, chức vụ chính thức là Đại Đô Đốc, nên được gọi là Chu Đô Đốc.
Hoàng Cái là vị tướng quân đội của nhà Đông Ngô sống vào cuối đời Hán, đầu đời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông phục vụ cho cả 3 nhà lãnh đạo Đông Ngô là Tôn Kiên, Tôn Sách và Tôn Quyền và nổi tiếng qua chiến công trá hàng đốt chiến thuyền của quân Tào Tháo trong trận Xích Bích dẫn đến thắng lợi của quân Đông Ngô vào năm 208 SCN.
Năm 208, trong trận Xích Bích, Chu Du sử dụng liên hoàn kế chống lại Tào Tháo, trong đó phải tìm người trá hàng đốt chiến thuyền Tào Tháo. Hoàng Cái liền nhận nhiệm vụ đó.
Trong tác phẩm Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung thì Hoàng Cái đã để Chu Du đánh 50 roi đến thịt nát, máu văng rồi ông nhờ Tưởng Cán đem hàng thư đến Tào Tháo, Tào Tháo tin lời và khi Hoàng Cái đến trá hàng giả vờ là đi tải lương nhưng trong khoang thuyền chứa đầy chất dẫn hỏa. Khi thuyền đến gần thủy trại Tào Tháo thì Hoàng Cái phóng hỏa đốt cháy chiến thuyền Tào Tháo rồi định kéo đi giết Tào Tháo nhưng bị Trương Liêu bắn 1 mũi tên té xuống nước may nhờ có Hàn Đương cứu thoát chết.
Không đợi Tiếu Tử Hàm trả lời, Chung Soái nhíu chặt lông mày bất mãn kêu lớn, "Ông nội!"
"Câm miệng! Ông đang hỏi Tiếu tiểu thư, không có chuyện của con."
Kể cả Tiếu Tử Hàm có ngốc đến mấy cũng hiểu được Chung lão gia gọi cô là "Tiếu tiểu thư" là có ý gì, không những không thừa nhận cô là con dâu Chung gia, mà ngay cả tư cách là bạn của Chung Soái cũng không chấp nhận.
Đúng là một đòn dứt khoát hạ gục cô, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Tiếu Tử Hàm cười trấn an Chung Soái, sau đó bình thản nhìn thẳng vào Chung lão gia, trả lời rất rõ ràng, "Đúng ạ!"
Ông không lường trước được cô sẽ trả lời dứt khoát như vậy, cho nên vô cùng kinh ngạc, đáy mắt thoáng qua một tia tán thưởng, nhưng ngữ điệu vẫn không hề dịu bớt,"Cháu cảm thấy Chung gia lại có thể lấy một người đã từng ly hôn sao?"
"Cháu chưa bao giờ giấu giếm Chung Soái việc cháu đã ly hôn." Cô chân thật nói. Cô muốn khẳng định rằng cháu nội ông và cô giống như Chu Du đánh Hoàng Cái, cả hai đều tự nguyện không ai ép buộc ai!
Chung lão gia khẽ nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, "Tiếu tiểu thư biết gia cảnh Chung gia chúng ta là thế nào chứ?"
Tiếu Tử Hàm mím môi khẽ lắc đầu, "Trước kia cháu không biết, hiện tại cháu mới biết."
"Vậy với điều kiện của mình, cháu thấy mình có tư cách vào Chung gia chúng ta sao?" Chung lão gia nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc lạnh mang đầy sự uy hiếp.
Nếu không phải là cháu nội ông gạt cháu, ông nghĩ cháu muốn vào Chung gia lắm sao? Tiếu Tử Hàm oán thầm, trong lòng bực bội thật muốn đánh người. Nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười bình tĩnh, bởi vì cô đã đồng ý với người nào đó bất luận thế nào cũng không lùi bước!
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Chung lão gia , bình tĩnh nói, "Cháu nghĩ Chung gia cũng không cần dựa vào hôn nhân chính trị để củng cố địa vị chứ?"
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "cũng không" thật ra là có dụng ý khác. Thứ nhất muốn bắt được ngựa phải vuốt đuôi ngựa trước, trước tiên phải khen ngợi địa vị của Chung gia ; thứ hai cô chắc chắn Chung lão gia rất khinh thường việc dùng hôn nhân để củng cố địa vị.
Đương nhiên việc này có căn cứ , trước khi đến cô có nghe Chung Soái nói qua chuyện hồi Chung lão gia còn trẻ, ông và bà nội tình yêu sâu đậm, tình nghĩa vợ chồng cùng trải qua vinh nhục.
Nghe nói khi đó, Hòa quốc mới thành lập, rất nhiều quan quân đã phá vỡ chế độ hôn nhân phong kiến mà vứt bỏ vợ con, đi tìm bạn đời mới, nhưng Chung lão gia lại kiên trì không giũ bỏ người vợ đã cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình. Lúc ấy có tin đồn bà nội bị người khác bức hại, có người khuyên ông ly hôn, cùng vợ vạch rõ giới hạn, nhưng ông tình nguyện cùng bà chịu sự chê cười, chứ không chịu buông tay bà. Tiếu Tử Hàm không tin một người sống trọng tình cảm như vậy lại xem trọng chuyện môn đăng hộ đối sao?
Cô ngẩng mặt, quan sát nét mặt của Chung lão gia, không một chút sợ sệt mà lùi bước. Mấy ngày nay thật quá dữ dội khiến cô hiểu được, hạnh phúc là phải do mình tự nắm giữ, Chung Soái là hạnh phúc của cô, cô phải dũng cảm, tiến về phía trước.
Chung lão gia mặt không biến sắc nhìn chăm chú cô gái đối diện, khí chất trầm ổn, đối đáp thông minh rất đáng khen ngợi, đứa trẻ này vừa thanh tú lại dũng cảm rất xứng với cháu trai mình. Mặc dù ở trong lòng đã đồng ý Tiếu Tử Hàm, nhưng ngoài miệng ông vẫn nói, " Chung gia chúng ta chính xác là không cần những thứ đó, nhưng vẫn muốn hôn nhân môn đăng hộ đối thì đã sao!"
Tiếu Tử Hàm thấy ngữ điệu của Chung lão gia đã có phần dịu bớt, cô đoán rằng mình đã thành công, cho nên tiếp theo phải là sự cầu xin!
Cô đưa mắt nhìn ông, chân thành nói, "Cháu hiểu rất rõ, nếu dùng quan điểm thế giới này để đánh giá thì cháu không đạt tiêu chuẩn làm con dâu Chung gia, nhưng cháu không có cách nào thay đổi được chuyện này, cũng không dám khẳng định sẽ đem lại sự vinh quang cho Chung gia. Nhưng cháu tuyệt đối bảo đảm, từ nay về sau, không làm chuyện tổn hại tới danh dự Chung gia."
Thấy ông không nói lời nào, Tiếu Tử Hàm đánh bạo nói tiếp, "Vâng, cháu đã ly dị, nhưng trong cuộc hôn nhân trước, con không làm bất kỳ chuyện đồi phong bại tục nào, cũng không tổn hại phẩm hạnh, đạo đức. Có lẽ ông bà sẽ cảm thấy những chuyện cháu trải qua đối với Chung Soái không công bằng, thật ra cháu cũng thấy như vậy, cho nên cháu rất biết ơn anh ấy đã chịu tiếp nhận, bao dung quá khứ của cháu, toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với cháu."
"Thực sự, cháu không thể quay ngược thời gian, cũng không cách nào thay đổi quá khứ, cháu chỉ có thể nắm chặt hiện tại, xây dựng tốt cuộc hôn nhân của bọn cháu, cố gắng làm cho anh ấy hạnh phúc. Cháu sẽ cố gắng làm một con dâu hiền, hiếu kính ông bà cùng cha mẹ chồng, thay anh ấy chăm sóc tốt gia đình này, để cho anh ấy yên tâm tiếp tục sự nghiệp! Cháu sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, quan tâm, chăm sóc, yêu thương anh ấy, để cho anh ấy cả đời sẽ không hối hận vì đã cưới cháu!" Lời nói sâu sắc vô cùng, khiến Tiếu Tử Hàm không khỏi có chút xúc động, giọng nói đều mang theo sự nghẹn ngào, mà bên này Chung Soái cùng bà nội mắt cũng đều đỏ hoe.
Cô cúi đầu cố gắng đè nén nội tâm đang kích động, ngẩng đầu lên mới phát hiện trước cửa có một người đàn ông đứng đó không biết từ bao giờ.
Người này chính là Chung Bộ trưởng cô đã nhìn thấy trên website. Người thật so với hình đẹp trai hơn nhiều! Khó trách Chung Soái đẹp trai như vậy! Đúng là gien di truyền đánh bại hết tất cả!
Ông Chung chậm rãi đi tới, thấy Tiếu Tử Hàm đứng dậy, liền giơ tay ý bảo cô ngồi xuống, tự mình cũng chọn một chỗ trên sôfa rồi ngồi xuống.
Chung Mộ Viễn cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, lại thấy trên gương mặt cha mình cũng không giấu được vẻ hài lòng, trong lòng đã hiểu, chắc chắn cha mình đã tiếp nhận cháu dâu rồi, chỉ là việc tốt này vẫn phải đợi ông làm.
"Con là Tiểu Hàm đúng không? Những điều con vừa nói đều đúng, nhưng có chuyện rất quan trọng con lại không nói đến!" Chung Mộ Viễn giả bộ nghiêm túc nói.
Tiếu Tử Hàm vừa nghe xong tâm trạng bỗng trầm xuống, thầm kêu không ổn, lại xuất hiện thêm một vị giám khảo! Lại là một giám khảo bắt được chỗ sơ hở của cô! Mặc dù trong lòng rất hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Ông Chung, "Trong lòng con nghĩ đến điều gì liền nói ra điều đó, không biết còn sót điều gì quan trọng ạ?"
Ông Chung đối với biểu hiện gặp khó khăn không hoảng sợ của cô vô cùng hài lòng, chỉ là ở quan trường lâu ngày, sớm học được cách che dấu nội tâm, cho nên ngay từ đầu không lộ vẻ đùa giỡn mà đều rất nghiêm túc, "Con vừa nói sẽ cố gắng làm con dâu tốt, người vợ tốt, nhưng con quên còn phải cố gắng làm người mẹ tốt, sớm sinh chắt nội cho ông bà đi!"
Tiếu Tử Hàm chưa kịp hiểu sự đùa giỡn của Ông Chung, liền bị Chung Soái ôm lấy, "Vợ, còn không mau gọi ông nội và ba đi!"
Gọi ông nội và ba ư?
Chung lão gia thấy buồn cười trước sự ngơ ngác của cô, nhưng vẫn nhất định giả bộ uy nghiêm, mặt không biến sắc nhìn về phía dì Mai nói, "A Mai, buổi tối nấu cho tiểu Hàm mấy món con bé thích ăn nhé."
Tiểu Hàm? Cô sững sờ nhìn ông nội, cuối cùng cũng hiểu mình đã vượt qua cửa ải, vì vậy theo sự đề nghị của Chung Soái, ngọt ngào gọi, "Ông nội!" rồi nhìn về phía Chung Bộ trưởng đang cười híp mắt kêu một tiếng, "Ba!"
Chung Mộ Viễn nhìn con dâu gật đầu khẽ cười, quay sang thấy con trai mình đang say mê cuồng nhiệt nhìn cô, trong lòng cũng tràn đầy vui vẻ.
Qủa thực, cưới một cô dâu gia thế hiển hách có thể trợ giúp tiền đồ cho Chung Soái. Nhưng từ xưa lấy vợ là phải tìm người phụ nữ hiền thục, đối với đàn ông mà nói, có một người vợ hiền, tề gia nội trợ là có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc so với những cái khác đều quan trọng hơn. Ông không muốn con trai giống mình vì môn đăng hộ đối, thân phận địa vị mà phải lấy một người mình không hề yêu thương. Làm một người cha, ông hi vọng con trai hạnh phúc. Hơn thế nữa, ông tin rằng con trai của Chung Mộ Viễn ông tuyệt đối không cần dựa vào phụ nữ!
Dưới lầu mọi người thật vui vẻ, trên lầu lại có người hận đến cắn răng. Đó chính là mẹ chồng của Tiếu Tử Hàm—— Giang Vận Hồng.
Con trai lấy vợ hơn ba tháng rồi, bà làm mẹ nhưng lại không được biết. Nếu mấy ngày trước không đi diễn xuất tại quân khu rồi vô ý nghe được người của hải chính nói đến, bà sợ có lẽ cho đến bây giờ mình vẫn bị lừa dối. Không những vậy, bà còn không chịu được cô gái kia, gia thế tốt không có, hoàn cảnh tốt cũng không. Giang Vận Hồng bà cả đời cao ngạo, nhà mẹ đẻ có tiếng tăm lẫy lừng trong giới chính trị, là một danh gia vọng tộc, chồng bà là cán bộ lãnh đạo cấp cao, con trai là đoàn trưởng tuổi trẻ tài cao, ngay chính bà cũng là cấp bậc Thiếu tướng, ở tổng chính có một chỗ nhỏ nhoi. Sao có thể để một phụ nữ tầm thường như thế làm con dâu, đáng hận nhất là người phụ nữ này còn là giày rách người ta đã đi, điều này làm cho bà không còn thể diện đi gặp người khác?
Vừa rồi lúc mẹ chồng bà xuống lầu bà cũng biết Chung Soái mang theo Tiếu Tử Hàm trở về, nhưng bà cố ý không xuống, muốn chờ bố chồng cùng chồng mình ra tay đuổi cô ta ra ngoài, vì thế bà còn đặc biệt gọi điện thoại gọi chồng trở về, ai biết được người phụ nữ này lại có thể quang minh chính khiến cha chồng bà, một người uy nghiêm, sắc bén cảm động, còn chồng bà, tối hôm qua rõ ràng nói sẽ đứng về phía bà, tại sao hôm nay vừa lâm trận đã quay lại phản bội bà?
Sinh cháu trai sao? Giang Vận Hồng từ đáy lòng hừ lạnh một tiếng. Ai cũng có thể tùy tiện sinh ra con cháu Chung gia sao? Không có huyết thống cao quý, thì đừng mơ.
Nhìn con trai cùng Tiếu Tử Hàm thân mật nói đùa, lại nghĩ đến thái độ con trai đối với mình tối hôm qua, Giang Vận Hồng càng thêm giận đến đáng sợ. Con trai là niềm kiêu hãnh của bà, là sinh mạng của bà, mấy năm gần đây anh luôn có chủ kiến của chính mình nhưng cũng không dám trái lời bà. Ngay cả chuyện lúc trước, mặc dù anh không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi thành phố X. Nhưng bây giờ anh vì hàng đã xài rồi này chẳng những giấu diếm bà kết hôn, mà còn mặc kệ ý kiến của bà dẫn cô ta trở về.
Hừ, mặc kệ người khác có thừa nhận hay không, bà tuyệt đối sẽ không thừa nhận cái hàng rách nát này là con dâu mình.
Giang Vận Hồng hung hăng trừng mắt nhìn không khí vui vẻ ở dưới lầu, xoay người trở về phòng ngủ thay quần áo.
Tiếu Tử Hàm đang nói chuyện với Chung lão gia về quê hương cô, chợt nghe Chung Mộ Viễn nhìn về phía cầu thang hỏi, "Sắp ăn cơm rồi, bà còn đi đâu vậy?"
Cô vừa quay đầu nhìn thấy Giang Vận Hồng xách túi đi tới cửa chính, cô vội vàng đứng lên, ngọt ngào kêu một tiếng, "Mẹ!"
Ai ngờ Giang Vận Hồng ngay cả chân mày cũng không hạ xuống, chỉ lạnh lùng trả lời Chung Mộ Viễn, "Trong đoàn có chút việc!"
Tiếu Tử Hàm liền hiểu rõ, mẹ chồng không thèm nhìn đến cô! Nghĩ đến cũng đúng, cô trở về lâu như vậy, bà vẫn luôn ở trên lầu không để ý bọn họ, kể cả có bận công việc cũng không đến mức độ gấp thế chứ?
Chung phu nhân thấy tình hình như vậy vội đi ra hoà giải, mỉm cười nói, "Vận Hồng, ăn cơm xong rồi đi. Tiểu Soái vừa rồi còn nói nhớ mẹ, chuyện trong đoàn cứ để đó đi." Nói xong khẽ đẩy Chung Soái.
Chung Soái lập tức hiểu ý, mỉm cười chạy đến trước mặt Giang Vận Hồng, kéo tay bà nói, "Mẹ, mẹ ở lại ăn cơm đã, cơm nước xong con lái xe đưa mẹ đi, con cũng muốn thăm các cô chú trong đoàn!"
Giang Vận Hồng nghiêm mặt, không chút lưu tình đẩy tay con trai ra, chê cười nói, "Đừng nói tôi không sai bảo được anh, Đại Đoàn Trưởng, kể cả có sai bảo được tôi cũng không cần, tôi sợ tôi bị xấu mặt!"
Ai nghe cũng hiểu được lời này không phải nói Chung Soái, kì thực là chỉ cây dâu mắng cây hòe, là mắng chính Tiếu Tử Hàm.
Chung Soái thấy thái độ của bà, tức giận nói không chút suy nghĩ, "Con thì thế nào, con làm mẹ mất mặt sao?"
Giang Vận Hồng vốn đã muốn kìm nén nhưng lại bị con trai cãi lại ngay trước mặt mọi người, lòng càng thêm tức giận, bà hung hăng muốn róc xương róc thịt kẻ đầu sỏ làm mẹ con bà bất hoà, cất giọng nói, "Anh đi ra ngoài viện hỏi đi, có ai cũng giống anh, cưới một hàng rách nát rồi coi là bảo bối hay không?"
"Vận Hồng. . . . . ."
"Tiểu Mân. . . . . ."
Chung Mộ Viễn cùng Chung lão phu nhân đồng thời kêu lên.
Chung Soái siết chặt nắm đấm nhìn chằm chằm người mẹ thanh cao của mình, không thể tin được lời vừa rồi là từ miệng bà ấy nói ra.
Chung Mộ Viễn nhíu chặt lông mày trước sự thất lễ của vợ mình. Ông vẫn biết bà không phải là người đoan trang văn nhã như trên màn ảnh, ngược lại có một số chuyện bà làm còn không bằng những người ít học. Nhưng ông cho rằng những điều đó chỉ có một mình ông thấy. Xem ra Giang Vận Hồng không thể tiếp nhận cô dâu mới này!
Ngược lại với sự oán giận, kinh ngạc của mọi người, người bị xúc phạm là Tiếu Tử Hàm thì lại không để ý đến điều đó, không phải cô là người vô cùng độ lượng, mà là trước kia ở nhà mẹ Tiếu còn nói những lời khó nghe hơn, cái từ "Hàng rách nát" vẫn là chuyện nhỏ!
Cô khẽ nắm tay bà nội, mỉm cười trấn an bà, lắc đầu thể hiện mình không để trong lòng.
Giang Vận Hồng nhìn mọi người trong nhà, không chút hối hận với những lời vừa nói ra. Những lời bà nói là sự thật, chồng cùng mẹ chồng bà tại sao phải lo lắng cho con nhỏ kia?
Bà lạnh lùng trừng mắt nhìn con trai sau đó kéo cửa đại sảnh.
"Tiểu Mân. . . . . ." Chung lão phu nhân thấy con dâu nói đi là đi, vội vàng gọi lại. Vừa định khuyên mấy câu, ai ngờ Chung lão gia từ đầu tới cuối đều yên lặng giờ gầm lên tức giận, "Con dâu phải đi các ngươi ngăn làm cái gì?"
"A Mai, phân phó phòng bếp bỏ bớt một bộ bát đũa!"
Giang Vận Hồng xoay người nhìn cha chồng, tiếng va đập thật mạnh vang lên, bà ngã ngay cửa chính.
Tiếng vang thật lớn ở bên tai Tiếu Tử Hàm thật lâu vọng về. . . . . .
Chú thích: Chu Du đánh Hoàng Cái
Chu Du (175 - 210) , tên tự là Công Cẩn, là danh tướng của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một nhà quân sự tài ba, chuyên về thủy chiến, chức vụ chính thức là Đại Đô Đốc, nên được gọi là Chu Đô Đốc.
Hoàng Cái là vị tướng quân đội của nhà Đông Ngô sống vào cuối đời Hán, đầu đời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông phục vụ cho cả 3 nhà lãnh đạo Đông Ngô là Tôn Kiên, Tôn Sách và Tôn Quyền và nổi tiếng qua chiến công trá hàng đốt chiến thuyền của quân Tào Tháo trong trận Xích Bích dẫn đến thắng lợi của quân Đông Ngô vào năm 208 SCN.
Năm 208, trong trận Xích Bích, Chu Du sử dụng liên hoàn kế chống lại Tào Tháo, trong đó phải tìm người trá hàng đốt chiến thuyền Tào Tháo. Hoàng Cái liền nhận nhiệm vụ đó.
Trong tác phẩm Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung thì Hoàng Cái đã để Chu Du đánh 50 roi đến thịt nát, máu văng rồi ông nhờ Tưởng Cán đem hàng thư đến Tào Tháo, Tào Tháo tin lời và khi Hoàng Cái đến trá hàng giả vờ là đi tải lương nhưng trong khoang thuyền chứa đầy chất dẫn hỏa. Khi thuyền đến gần thủy trại Tào Tháo thì Hoàng Cái phóng hỏa đốt cháy chiến thuyền Tào Tháo rồi định kéo đi giết Tào Tháo nhưng bị Trương Liêu bắn 1 mũi tên té xuống nước may nhờ có Hàn Đương cứu thoát chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.