Chương 13: Vết thương cũ, vết thương mới
Hạ Mạt Thu
31/01/2015
Âm thanh kia kêu lên giống công phu điểm huyệt, đem Tiếu Tử Hàm không có cách nào nhúc nhích được.
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông xa xa dưới chân đèn đường —— Rõ ràng là đứng một cách miễn cưỡng, lại có một loại cao lớn, trên người mặc đơn giản áo khoác ngoài màu đen cũng khiến hắn anh khí bất phàm. Nhìn anh cất bước đi tới, tâm Tiếu Tử Hàm chợt kích động. Trời ạ! Cô nhớ anh so với mình tưởng tượng còn nhiều hơn thế!
"Anh ta chính là chồng em?" Tần Khải nhỏ giọng hỏi thăm cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, tầm mắt nghiêng nghiêng liền trông thấy tay của anh còn đang nắm lấy tay của cô. Ý thức được động tác của bọn họ có thể đưa tới hiểu lầm, Tiếu Tử Hàm gấp gáp muốn lấy tay ra, tiếc rằng lực lượng trên cánh tay không muốn buông.
Cô có chút luống cuống, trong giọng nói có hơi run, "Tần Khải. . . . . ."
Tần Khải không nhìn vẻ kinh hoảng trên mặt cô, nhìn Chung Soái đang đi nhanh tới, hỏi Tiếu Tử Hàm, "Anh ta đối với em tốt không?"
Tiếu Tử Hàm còn không kịp trả lời, Chung Soái đã đi tới trước mặt bọn họ, không coi ai ra gì nhìn cô, "Sao vậy em?"
Cô vừa định mở miệng, Tần Khải liền đáp thay cô, "Cô ấy vấp ngã, bị thương đầu gối!"
"Còn có thể đi không?" Anh liếc mắt một cái "Chướng ngại vật" trên cánh tay của cô, hỏi không nhanh không chậm.
Tiếu Tử Hàm bị cái nhìn như tùy ý liếc một cái làm cho bất ổn, nhưng lý trí nói cho cô biết, vào lúc này ngàn vạn lần không thể cúi đầu chột dạ, nếu không Chung Soái nhất định sẽ gắn cho cô tội danh "Phá hư quân hôn"!
Nghĩ đến đây, cô cố nén đau đớn trên đầu gối, ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hồn trả lời, "Không thể!"
Hic hic! Cô cũng không nói có láo nha, cô bây giờ là người bị thương.
Chung Soái bị vẻ mặt tỏ ra bất khuất hiên ngang của cô làm cho buồn cười, nhưng cố tình lại muốn làm ra dáng vẻ lành lạnh, chỉ đành phải sờ lên cằm làm bộ ho khan hai tiếng, tiếp theo không nặng không nhẹ vạch tay Tần Khải ra, "Cám ơn anh đã đưa bà xã tôi về, không tiễn!"
Ngắn ngủn một câu nói lại tinh tường biểu thị công khai chủ quyền, nói tóm lại đây là vợ tôi, anh đừng mơ!
Tần Khải tất nhiên nghe ra cảnh cáo cùng tức giận ẩn trong lời nói của Chung Soái, cười nhún nhún vai, "Đây là việc tôi phải làm!"
Chơi một câu hai nghĩa, ai không biết!
Chung Soái cũng nghe đã hiểu khiêu khích trong lời nói của anh, nhưng chỉ là hơi nhíu lông mày, ôm ngang lên Tiếu Tử Hàm còn chưa hiểu tình trạng hiện tại, "Ôm cổ anh, anh bế em lên!"
Nhóc con, đây mới là phải, hiểu không?
Thân thể đột nhiên bay lên không khiến Tiếu Tử Hàm sợ hết hồn, xét thấy còn muốn sống thêm mấy năm, cô nghe lời vòng tay lên cổ anh. Vào cửa thì lướt qua sau bờ vai cô xem thấy bộ mặt ưu thương của Tần Khải, vết thương này tựa như một con dao ghim vào trong lòng của cô, rất đau rất đau! Số mạng sao mà tàn nhẫn, lại lần lượt an bài cô làm đao phủ, giết địch một ngàn tổn hại tám trăm!
Giờ khắc này cô hy vọng dường nào Tần Khải có thể mang theo oán hận mà xoay người, từ đó cùng với cô không đội trời chung!
"Thật xin lỗi! Anh nhất định, nhất định phải hạnh phúc. Em không xứng trở thành người anh động lòng nhất!" Cô nhìn chằm chằm vào anh, lặng lẽ nói.
Nhận thấy được cô gái trong ngực khác thường, Chung Soái vòng chặt cánh tay, "Nhìn cái gì chứ? Ôm sát vào!"
Cô cúi đầu, ôm chặt anh. Nhưng lúc vào thang máy, thì cô vẫn còn đắm chìm cảm xúc trong tổn thương của Tần Khải, Chung Soái hỏi liên tiếp hai tiếng "Lầu mấy" cô mới hồi hồn, vươn tay nhấn "15" .
Nhìn ra lòng của cô đang không yên, Chung Soái cũng không tiếp tục nói nữa, tiếp tục cô ôm vào nhà, cẩn thận đặt cô ở trên ghế sofa.
Anh cởi xuống áo khoác ngoài trên người bị mưa tuyết ướt nhẹp, vào phòng vệ sinh lấy ra một cái khăn lông khô, "Đem tóc lau khô đi!"
"A!" Cô máy móc nhận lấy.
"Cởi áo khoác ra luôn, ướt hết rồi!" Áo trên người cô gã đàn ông kia đụng đến để cho anh vô cùng khó chịu, đã sớm muốn lột ném nãy giờ!
"A!" Cô tiếp tục cởi xuống áo khoác.
Chung Soái thấy dáng vẻ cô vẫn còn đang ngơ ngác, lại liên tưởng đến mới vừa rồi cùng Tần Khải giao chiến, nhất thời giận dễ sợ, thân hình vừa động liền áp xuống tới, không ngờ trong lúc vô tình chạm đến trên đầu gối bị thương của cô.
"A. . . . . . Đau!" Đau đớn nóng bỏng làm cho cô kêu đau thành tiếng.
"Đáng chết!" Chung Soái chợt đứng dậy, kéo ra khoảng cách cùng với cô. Sau đó nhíu mày cẩn thận từng li từng tí kéo ống quần cô, ngó nhìn vết thương trên đầu gối cô, tròng mắt đen sâu, thoáng qua chút đau lòng, còn có nồng đậm tức giận.
"Làm sao lại té?" Anh chất vấn cô, loại tức giận như tâm yêu bảo bối bị thương hại.
"Tuyết rơi, đường trơn!" Cô thành thật không nói dối lời nào.
Chung Soái ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng chạm qua chung quanh vết thương, da thịt sưng đỏ, "Đau không?"
Tiếu Tử Hàm bị động tác nhẹ nhàng của anh làm khó chịu, loại cảm giác đó cũng không phải đau, so với đau càng làm cho người ta rung động, giống như bị dòng điện đánh trúng, toàn thân lỗ chân lông đều bị dựng lên, để cho cô phải cố gắng cắn môi mới có thể nhịn được không phát ra tiếng rên.
Không nghe thấy câu trả lời của cô, Chung Soái kinh ngạc ngẩng đầu, thấy cô cắn chặt môi, cho là cô chắc chắn vô cùng đau đớn, chân mày càng chau chặt hơn, "Rất đau sao? Có thương tổn đến xương hay không?"
Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đầu lắc như đánh trống.
Chung Soái không chịu nổi bộ dạng cô vì nam nhân khác buồn bực không lên tiếng, liền hạ đầu của cô, giận dỗi đặt lên đôi môi mềm mại của cô. Ai ngờ vừa đụng đến đôi môi ngọt ngào đó, tức giận nhiều hơn nữa cũng tan thành mây khói. Anh đem cô hung mãnh đè ở trong lồng ngực bền chắc, đôi môi mỏng phái nam triển khai khóa lại cánh môi mềm mại, đầu lưỡi nóng bỏng tấn công vào trong miệng cô, dụ ra cái lưỡi thơm của cô, càn rỡ hưởng dụng cô nhu mền non ngọt, bừa bãi hấp thu hương vị ngọt ngào. Nhưng cho dù ở hoàn cảnh thiên lôi địa hỏa như thế, Chung Soái vẫn là bận tâm đến vết thương của cô, tỉ mỉ che chở đầu gối của cô.
Anh tiếp tục càn rỡ mãnh liệt, nụ hôn nồng nhiệt từ đôi môi đỏ mọng mềm mại, chạy tới chiếc cằm tinh xảo, trượt xuống cổ trắng nõn, lần nữa gặm cắn lên xương quai xanh xinh đẹp, bàn tay thô càng thêm im hơi lặng tiếng đưa vào trong áo lông, cách áo lót bao lại bầu ngực mềm mại, bàn tay mang theo lạnh lẽo dán lên thân thể nóng bỏng, làm cô run rẩy khó nói lên lời.
"Lạnh quá!" Cô yêu kiều hô, cách áo lông bắt lại bàn tay đang bừa bãi của anh.
Chung Soái không hề dừng lại, ngược lại kéo cao bàn tay nhỏ bé quấy rối, bàn tay dọc theo quần áo trượt vào, nâng cầm bầu ngực mềm mại, đầu ngón tay thô ráp trêu chọc nhũ hoa đã ngạo nghễ ưỡn lên, kích thích y hệt dòng điện khiến Tiếu Tử Hàm phát ra một tiếng khẽ hô, "Ưmh. . . . . . Đừng!"
Đừng sao? Anh còn muốn hơn thế nữa!
Lần triền miên trước đã qua hơn một tháng, trong một tháng này, anh vô số lần hoài niệm da thịt trơn mềm, xúc cảm khít khao của cô. Cho dù ở trong nhiệm vụ quân sự khẩn trương nhất, chỉ cần hơi ảo tưởng về bộ dáng trong lúc hoan ái của cô, thì khó nhịn đau đớn, ngay cả ở trong mộng cũng là hình ảnh cùng cô dây dưa, hại anh – một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà nhiều lần phải ướt hết quần!
Nhiệm vụ kết thúc, anh ngay cả căn cứ cũng không trở về, chạy thẳng tới thành phố C, còn vận dụng thủ đoạn tra được chỗ ở của cô, vốn là muốn cho cô một niềm vui to lớn, ai ngờ phải đứng chờ thật lâu, càng không nghĩ tới là cô để người đàn ông kia tùy ý dìu cô về.
Vừa nghĩ tới người đàn ông đó không hề che giấu yêu thích đối với cô, lửa giận trong lòng mãnh liệt sôi trào, ngoài miệng cũng thêm lực.
"A. . . . . . !" Trên cổ truyền tới đau đớn khiến Tiếu Tử Hàm gọi ra.
Nghe được tiếng kêu to duyên dáng của cô, Chung Soái cũng không hề dừng lại, ngược lại là tiếp tục gặm cắn. Tiếu Tử Hàm bị đau, mãnh liệt kháng nghị đẩy bả vai anh, tiếc rằng hơi sức quá nhỏ, cuối cùng chỉ đành phải dụng cả tay chân, cứ như vậy lôi lôi kéo kéo đầu gối đụng vào khay trà, đau đớn kịch liệt thì ngược lại kích ra cố chấp trong lòng cô, mặc dù đau đến toát ra mồ hôi lạnh, lại ngừng giãy giụa, vẫn để anh đè ép gặm hôn.
Chung Soái dần dần phát hiện người phía dưới thân thể mềm mại khác thường, chống lên thân thể nhìn, lại phát hiện khóe mắt cô tất cả đều là nước mắt, lửa giận lan tràn, cắn răng lạnh lùng hỏi, "Em chán ghét anh đụng em như vậy sao?"
Tiếu Tử Hàm không giải thích, đem mặt hướng một bên khác.
Anh kềm cằm của cô, cưỡng bách cô nhìn mình chăm chú, "Nói chuyện đi!"
Tiếu Tử Hàm lạnh lùng cười một tiếng, "Chung Soái, tôi không có thú chơi S/M!"
"Có ý gì?" Chung Soái gầm thét, bị câu trả lời của cô làm cho không hiểu ra sao.
"Nói đúng là, nếu như cái gọi là yêu tôi chính là đem cổ tôi cắn đứt, làm cho cả người máu ứ đọng, đó là điều tôi cực kỳ chán ghét!"
Được cô nhắc nhở, Chung Soái mới chú ý tới dấu răng thật sâu trên cổ của cô, nhất thời hối hận không thôi. Mới vừa rồi anh chỉ là muốn hung hăng đoạt lấy cô, chưa từng có ý định muốn làm đau cô.
Chung Soái từ từ từ trên người cô lui ra, cúi đầu phát hiện rõ ràng băng gạc trên đầu gối cô rịn ra máu, vội kinh hoảng ngồi xổm xuống,băng gạc ấn chặt vết thương vẫn còn ra máu, đau đến mức Tiếu Tử Hàm không ngừng run rẩy.
Đáng chết, cái cô gái nhỏ quật cường này, thà rằng đau chết cũng không mở miệng kêu đau, mà càng đáng chết hơn chính là anh biết rõ cô có thương tích còn lần nữa làm bị thương cô.
Lần đầu tiên trong đời, anh hận không thể làm thịt cái tên gọi Chung Soái khốn kiếp ấy!
"Chìa khóa xe ở nơi nào? Anh đưa em đi bệnh viện!" Thấy vết thương còn đang ra máu, anh giúp cô cầm áo khoác trên ghế sa lon lên.
Nhưng người trên ghế sa lon không phản ứng chút nào, vẫn không nhúc nhích mà nằm ở nơi đó, anh luống cuống, vội ngồi xổm xuống nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, "Tử Hàm, thật xin lỗi, anh không phải cố ý. Chúng ta đi bệnh viện có được hay không?"
Tiếu Tử Hàm là tánh bướng bỉnh điển hình, không bộc phát thì thôi, một khi bộc phát chín trâu cũng kéo không lại, vào lúc này đang nổi nóng, làm gì còn nhớ được đau đớn, cô không vui quay đầu, muốn giễu cợt anh mấy câu, nhưng khi nhìn lên thấy ánh mắt của anh, cô lập tức đóng miệng, trong cặp đem sắc bén như kiếm kia có áy náy thật sâu, nồng nặc đau lòng còn có nặng nề lo lắng, để cho cô cảm giác mình chính là chí tôn chí bảo của anh.
"Chìa khóa trong túi xách!" Cô nhẹ nhàng nói.
Cô chịu mở miệng, với Chung Soái mà nói chính là lệnh đặc xá, anh thuần thục giúp cô mặc xong áo khoác, cẩn thận từng li từng tí kéo ống quần lên, ôm cô đến bệnh viện gần đó.
Anh yêu cầu khám gấp, nhận bệnh hẳn là bác sĩ buổi chiều giúp cô xử lý vết thương, nhìn thấy cô và Chung Soái thì có chút giật mình, đáy mắt toát ra thần sắc khinh bỉ, trên tay ngoài miệng cũng không có khách khí, "Buổi chiều không phải nói cho cô biết không nên đụng đến vết thương sao? Làm sao lại ra máu nữa rồi?"
Tiếu Tử Hàm vừa thấy thái độ nữ bác sĩ cũng biết người ta nhất định đem cô trở thành cái loại con gái xấu xa chân đứng hai thuyền rồi, chỉ là một vết thương nhỏ lại vận dụng hai anh bạn đẹp trai đưa đến, người này còn khẩn trương hơn cả người kia, khó trách sẽ hiểu lầm.
"Khử trùng, cầm máu cho cô!" Bác sĩ nữ mặt không thay đổi cầm dung dịch ô-xy già hướng trên vết thương mạnh tay sát trùng.
Mãnh liệt đau nhói khiến Tiếu Tử Hàm nhe răng nhếch miệng hít sâu một cái, Chung Soái nghe mày nhíu lại, "Bác sĩ, cô nhẹ một chút!"
"Anh còn muốn dạy tôi? Anh biết thì tới làm!" Người bác sĩ kia hung hăng trừng mắt liếc Chung Soái lắm mồm. Trong lòng lại ước gì đau chết Tiếu Tử Hàm, ai bảo cô một người chiếm cứ hai trai đẹp, mà người độc thân như cô ta cứ bôn ba một mình!
Từ nhỏ đến lớn Chung Soái chưa từng chịu nỗi bực tức như vậy, luồng lửa giận cứ chực chờ dâng lên, đang chuẩn bị nhấc bàn để tìm lãnh đạo của bọn họ, tay liền bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại kéo lại. Anh cúi đầu, thấy Tiếu Tử Hàm nhìn anh, ý bảo anh nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!
Ánh mắt đẹp đẽ động lòng người của cô làm cho anh nhớ tới câu nói mà ông nội anh hay thường nói với bà: "Mặc dù anh sắt thép được tôi luyện quanh năm, nhưng cũng bị em làm mềm như sợi chỉ lượn quanh."
Anh nhịn xuống, trấn an bàn tay nhỏ bé của cô, chau mày lại, hơi nhếch môi nhìn cô xử lý tốt vết thương, nhìn cô đau đến đổ mồ hôi, tim của anh ngàn vạn lần đau hơn!
Nữ bác sĩ lần nữa băng bó kỹ vết thương, giọng mang bất mãn, lời nói chứa đầy hàm ý, "Lần này chú ý một chút, không cần đợi lại đổi lại người mang theo cô tới!"
Tiếu Tử Hàm giống như nghe lời gật đầu, hướng về phía Chung Soái chủ động đưa ra đôi tay, "Ông xã, đau quá, em không đi được á..., anh ôm em!"
Chung Soái kinh ngạc nhìn cô chủ động, nhưng ánh mắt liếc lên mặt bác sĩ nữ lúc xanh lúc đỏ nhất thời hiểu, vì vậy ôm lấy cô, thân mật hôn lên thái dương cô, "Bà xã, ngoan, kiên nhẫn một chút, về nhà anh sẽ thổi cho em bớt đau nha!"
Tiếu Tử Hàm đem tay vòng lên cổ của anh, sau đó nghe được Chung Soái nhỏ giọng nói, "Mặt cô ta như vỏ dưa hấu!"
Cô vui lên, rốt cuộc không nhịn được vùi đầu vào lồng ngực anh len lén phì cười!
Về đến nhà Chung Soái trực tiếp bế cô lên lầu, đặt ở trên giường, sau đó đến phòng vệ sinh lấy ra chậu nước rửa mặt, bàn chải đánh răng.
"Trực tiếp làm vệ sinh ở trong này!" Anh bưng chậu, đứng ở trước mặt cô.
Tiếu Tử Hàm bị cử động khoa trương huyên náo của anh không biết làm sao, "Em cũng không phải là tàn phế! Tự em có thể đi đánh răng rửa mặt!"
"Ngoan, vết thương mới vừa băng kỹ, không nên cử động tới động đi!" Anh thủ thỉ thù thì, tựa như nữa dụ dỗ đứa bé cáu kỉnh.
"Bất động sao được? Em muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?" Tiếu Tử Hàm tức giận hỏi.
"Anh ôm em đi!" Anh đáp lại ngay lập tức!
Đổ mồ hôi !©¸®! Trong đầu Tiếu Tử Hàm xuất hiện hình ảnh anh ôm cô đi toilet, nhất thời quẫn đến hai gò má ửng hồng.
"Ngoan, tắm xong nằm xuống. Tối nay em cũng mệt mỏi rồi!"
Phải! Gặp phải người so cô còn cứng hơn, cô chỉ phải chấp nhận thôi.
Chung Soái giúp cô đắp kín mền mới xuống lầu xách hành lý của mình, rồi đi tắm, lúc đi ra tắt đèn đóng cửa phòng ngủ đi thẳng xuống lầu dưới.
"Anh đi đâu vậy?" Tiếu Tử Hàm vừa quay đầu phát hiện anh đang muốn xuống lầu rất là kinh ngạc.
"Anh xuống lầu dưới ngủ!" Chung Soái chát chát trả lời.
"Tại sao?"
Anh không có trả lời, chỉ là thở dài!
Tiếu Tử Hàm thấy thế biết anh còn đang là tự trách đã đả thương cô, nhưng lại sợ xuất khẩu khuyên lơn là giấu đầu hở đuôi, đột nhiên linh cơ nhất động, giả bộ nổi giận, "Chung Soái, anh dám đi ngủ lầu dưới vậy thì cả đời đừng mong em cho lên giường!"
Chung Soái bị vẻ hùng hổ của cô làm sửng sốt, ngay sau đó tỉnh ngộ lại, cô chính là tự cấp mình lối thoát, trong nháy mắt có chút lộ vẻ xúc động. Anh chần chứ một lát, chậm rãi đi về phía bên giường, vén chăn lên chui vào, sau đó ôm cô vào ngực, giữa hai người, trừ vật liệu thật mỏng may mặc ở ngoài, chặt chẽ phải không có cái khác trở ngại.
"Thật xin lỗi!" Anh nhẹ giọng nói, cằm tựa lên trên đầu cô.
Hơi thở ấm áp trượt vào tóc của cô, mặc dù không thấy được, nhưng cô biết giờ phút này trong mắt của anh nhất định có nồng hậu tự trách. Cô ôm hông anh, nhẹ nhàng nói, "Ngốc quá, anh cũng không phải cố ý!"
"Cám ơn em!"
"Hừ, lần sau dám làm đau em, xem em thu thập anh như thế nào!" Cô tức giận bóp nhẹ cánh tay của anh.
Chung Soái xoay người cô lại, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngưng mắt nhìn vào ánh mắt của cô thật sâu, giọng nói chân thành tha thiết cô chưa từng thấy qua, "Anh lấy danh nghĩa quân nhân thề, tuyệt sẽ không có lần sau, tuyệt sẽ không tổn thương em nữa!"
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông xa xa dưới chân đèn đường —— Rõ ràng là đứng một cách miễn cưỡng, lại có một loại cao lớn, trên người mặc đơn giản áo khoác ngoài màu đen cũng khiến hắn anh khí bất phàm. Nhìn anh cất bước đi tới, tâm Tiếu Tử Hàm chợt kích động. Trời ạ! Cô nhớ anh so với mình tưởng tượng còn nhiều hơn thế!
"Anh ta chính là chồng em?" Tần Khải nhỏ giọng hỏi thăm cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, tầm mắt nghiêng nghiêng liền trông thấy tay của anh còn đang nắm lấy tay của cô. Ý thức được động tác của bọn họ có thể đưa tới hiểu lầm, Tiếu Tử Hàm gấp gáp muốn lấy tay ra, tiếc rằng lực lượng trên cánh tay không muốn buông.
Cô có chút luống cuống, trong giọng nói có hơi run, "Tần Khải. . . . . ."
Tần Khải không nhìn vẻ kinh hoảng trên mặt cô, nhìn Chung Soái đang đi nhanh tới, hỏi Tiếu Tử Hàm, "Anh ta đối với em tốt không?"
Tiếu Tử Hàm còn không kịp trả lời, Chung Soái đã đi tới trước mặt bọn họ, không coi ai ra gì nhìn cô, "Sao vậy em?"
Cô vừa định mở miệng, Tần Khải liền đáp thay cô, "Cô ấy vấp ngã, bị thương đầu gối!"
"Còn có thể đi không?" Anh liếc mắt một cái "Chướng ngại vật" trên cánh tay của cô, hỏi không nhanh không chậm.
Tiếu Tử Hàm bị cái nhìn như tùy ý liếc một cái làm cho bất ổn, nhưng lý trí nói cho cô biết, vào lúc này ngàn vạn lần không thể cúi đầu chột dạ, nếu không Chung Soái nhất định sẽ gắn cho cô tội danh "Phá hư quân hôn"!
Nghĩ đến đây, cô cố nén đau đớn trên đầu gối, ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hồn trả lời, "Không thể!"
Hic hic! Cô cũng không nói có láo nha, cô bây giờ là người bị thương.
Chung Soái bị vẻ mặt tỏ ra bất khuất hiên ngang của cô làm cho buồn cười, nhưng cố tình lại muốn làm ra dáng vẻ lành lạnh, chỉ đành phải sờ lên cằm làm bộ ho khan hai tiếng, tiếp theo không nặng không nhẹ vạch tay Tần Khải ra, "Cám ơn anh đã đưa bà xã tôi về, không tiễn!"
Ngắn ngủn một câu nói lại tinh tường biểu thị công khai chủ quyền, nói tóm lại đây là vợ tôi, anh đừng mơ!
Tần Khải tất nhiên nghe ra cảnh cáo cùng tức giận ẩn trong lời nói của Chung Soái, cười nhún nhún vai, "Đây là việc tôi phải làm!"
Chơi một câu hai nghĩa, ai không biết!
Chung Soái cũng nghe đã hiểu khiêu khích trong lời nói của anh, nhưng chỉ là hơi nhíu lông mày, ôm ngang lên Tiếu Tử Hàm còn chưa hiểu tình trạng hiện tại, "Ôm cổ anh, anh bế em lên!"
Nhóc con, đây mới là phải, hiểu không?
Thân thể đột nhiên bay lên không khiến Tiếu Tử Hàm sợ hết hồn, xét thấy còn muốn sống thêm mấy năm, cô nghe lời vòng tay lên cổ anh. Vào cửa thì lướt qua sau bờ vai cô xem thấy bộ mặt ưu thương của Tần Khải, vết thương này tựa như một con dao ghim vào trong lòng của cô, rất đau rất đau! Số mạng sao mà tàn nhẫn, lại lần lượt an bài cô làm đao phủ, giết địch một ngàn tổn hại tám trăm!
Giờ khắc này cô hy vọng dường nào Tần Khải có thể mang theo oán hận mà xoay người, từ đó cùng với cô không đội trời chung!
"Thật xin lỗi! Anh nhất định, nhất định phải hạnh phúc. Em không xứng trở thành người anh động lòng nhất!" Cô nhìn chằm chằm vào anh, lặng lẽ nói.
Nhận thấy được cô gái trong ngực khác thường, Chung Soái vòng chặt cánh tay, "Nhìn cái gì chứ? Ôm sát vào!"
Cô cúi đầu, ôm chặt anh. Nhưng lúc vào thang máy, thì cô vẫn còn đắm chìm cảm xúc trong tổn thương của Tần Khải, Chung Soái hỏi liên tiếp hai tiếng "Lầu mấy" cô mới hồi hồn, vươn tay nhấn "15" .
Nhìn ra lòng của cô đang không yên, Chung Soái cũng không tiếp tục nói nữa, tiếp tục cô ôm vào nhà, cẩn thận đặt cô ở trên ghế sofa.
Anh cởi xuống áo khoác ngoài trên người bị mưa tuyết ướt nhẹp, vào phòng vệ sinh lấy ra một cái khăn lông khô, "Đem tóc lau khô đi!"
"A!" Cô máy móc nhận lấy.
"Cởi áo khoác ra luôn, ướt hết rồi!" Áo trên người cô gã đàn ông kia đụng đến để cho anh vô cùng khó chịu, đã sớm muốn lột ném nãy giờ!
"A!" Cô tiếp tục cởi xuống áo khoác.
Chung Soái thấy dáng vẻ cô vẫn còn đang ngơ ngác, lại liên tưởng đến mới vừa rồi cùng Tần Khải giao chiến, nhất thời giận dễ sợ, thân hình vừa động liền áp xuống tới, không ngờ trong lúc vô tình chạm đến trên đầu gối bị thương của cô.
"A. . . . . . Đau!" Đau đớn nóng bỏng làm cho cô kêu đau thành tiếng.
"Đáng chết!" Chung Soái chợt đứng dậy, kéo ra khoảng cách cùng với cô. Sau đó nhíu mày cẩn thận từng li từng tí kéo ống quần cô, ngó nhìn vết thương trên đầu gối cô, tròng mắt đen sâu, thoáng qua chút đau lòng, còn có nồng đậm tức giận.
"Làm sao lại té?" Anh chất vấn cô, loại tức giận như tâm yêu bảo bối bị thương hại.
"Tuyết rơi, đường trơn!" Cô thành thật không nói dối lời nào.
Chung Soái ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng chạm qua chung quanh vết thương, da thịt sưng đỏ, "Đau không?"
Tiếu Tử Hàm bị động tác nhẹ nhàng của anh làm khó chịu, loại cảm giác đó cũng không phải đau, so với đau càng làm cho người ta rung động, giống như bị dòng điện đánh trúng, toàn thân lỗ chân lông đều bị dựng lên, để cho cô phải cố gắng cắn môi mới có thể nhịn được không phát ra tiếng rên.
Không nghe thấy câu trả lời của cô, Chung Soái kinh ngạc ngẩng đầu, thấy cô cắn chặt môi, cho là cô chắc chắn vô cùng đau đớn, chân mày càng chau chặt hơn, "Rất đau sao? Có thương tổn đến xương hay không?"
Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đầu lắc như đánh trống.
Chung Soái không chịu nổi bộ dạng cô vì nam nhân khác buồn bực không lên tiếng, liền hạ đầu của cô, giận dỗi đặt lên đôi môi mềm mại của cô. Ai ngờ vừa đụng đến đôi môi ngọt ngào đó, tức giận nhiều hơn nữa cũng tan thành mây khói. Anh đem cô hung mãnh đè ở trong lồng ngực bền chắc, đôi môi mỏng phái nam triển khai khóa lại cánh môi mềm mại, đầu lưỡi nóng bỏng tấn công vào trong miệng cô, dụ ra cái lưỡi thơm của cô, càn rỡ hưởng dụng cô nhu mền non ngọt, bừa bãi hấp thu hương vị ngọt ngào. Nhưng cho dù ở hoàn cảnh thiên lôi địa hỏa như thế, Chung Soái vẫn là bận tâm đến vết thương của cô, tỉ mỉ che chở đầu gối của cô.
Anh tiếp tục càn rỡ mãnh liệt, nụ hôn nồng nhiệt từ đôi môi đỏ mọng mềm mại, chạy tới chiếc cằm tinh xảo, trượt xuống cổ trắng nõn, lần nữa gặm cắn lên xương quai xanh xinh đẹp, bàn tay thô càng thêm im hơi lặng tiếng đưa vào trong áo lông, cách áo lót bao lại bầu ngực mềm mại, bàn tay mang theo lạnh lẽo dán lên thân thể nóng bỏng, làm cô run rẩy khó nói lên lời.
"Lạnh quá!" Cô yêu kiều hô, cách áo lông bắt lại bàn tay đang bừa bãi của anh.
Chung Soái không hề dừng lại, ngược lại kéo cao bàn tay nhỏ bé quấy rối, bàn tay dọc theo quần áo trượt vào, nâng cầm bầu ngực mềm mại, đầu ngón tay thô ráp trêu chọc nhũ hoa đã ngạo nghễ ưỡn lên, kích thích y hệt dòng điện khiến Tiếu Tử Hàm phát ra một tiếng khẽ hô, "Ưmh. . . . . . Đừng!"
Đừng sao? Anh còn muốn hơn thế nữa!
Lần triền miên trước đã qua hơn một tháng, trong một tháng này, anh vô số lần hoài niệm da thịt trơn mềm, xúc cảm khít khao của cô. Cho dù ở trong nhiệm vụ quân sự khẩn trương nhất, chỉ cần hơi ảo tưởng về bộ dáng trong lúc hoan ái của cô, thì khó nhịn đau đớn, ngay cả ở trong mộng cũng là hình ảnh cùng cô dây dưa, hại anh – một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà nhiều lần phải ướt hết quần!
Nhiệm vụ kết thúc, anh ngay cả căn cứ cũng không trở về, chạy thẳng tới thành phố C, còn vận dụng thủ đoạn tra được chỗ ở của cô, vốn là muốn cho cô một niềm vui to lớn, ai ngờ phải đứng chờ thật lâu, càng không nghĩ tới là cô để người đàn ông kia tùy ý dìu cô về.
Vừa nghĩ tới người đàn ông đó không hề che giấu yêu thích đối với cô, lửa giận trong lòng mãnh liệt sôi trào, ngoài miệng cũng thêm lực.
"A. . . . . . !" Trên cổ truyền tới đau đớn khiến Tiếu Tử Hàm gọi ra.
Nghe được tiếng kêu to duyên dáng của cô, Chung Soái cũng không hề dừng lại, ngược lại là tiếp tục gặm cắn. Tiếu Tử Hàm bị đau, mãnh liệt kháng nghị đẩy bả vai anh, tiếc rằng hơi sức quá nhỏ, cuối cùng chỉ đành phải dụng cả tay chân, cứ như vậy lôi lôi kéo kéo đầu gối đụng vào khay trà, đau đớn kịch liệt thì ngược lại kích ra cố chấp trong lòng cô, mặc dù đau đến toát ra mồ hôi lạnh, lại ngừng giãy giụa, vẫn để anh đè ép gặm hôn.
Chung Soái dần dần phát hiện người phía dưới thân thể mềm mại khác thường, chống lên thân thể nhìn, lại phát hiện khóe mắt cô tất cả đều là nước mắt, lửa giận lan tràn, cắn răng lạnh lùng hỏi, "Em chán ghét anh đụng em như vậy sao?"
Tiếu Tử Hàm không giải thích, đem mặt hướng một bên khác.
Anh kềm cằm của cô, cưỡng bách cô nhìn mình chăm chú, "Nói chuyện đi!"
Tiếu Tử Hàm lạnh lùng cười một tiếng, "Chung Soái, tôi không có thú chơi S/M!"
"Có ý gì?" Chung Soái gầm thét, bị câu trả lời của cô làm cho không hiểu ra sao.
"Nói đúng là, nếu như cái gọi là yêu tôi chính là đem cổ tôi cắn đứt, làm cho cả người máu ứ đọng, đó là điều tôi cực kỳ chán ghét!"
Được cô nhắc nhở, Chung Soái mới chú ý tới dấu răng thật sâu trên cổ của cô, nhất thời hối hận không thôi. Mới vừa rồi anh chỉ là muốn hung hăng đoạt lấy cô, chưa từng có ý định muốn làm đau cô.
Chung Soái từ từ từ trên người cô lui ra, cúi đầu phát hiện rõ ràng băng gạc trên đầu gối cô rịn ra máu, vội kinh hoảng ngồi xổm xuống,băng gạc ấn chặt vết thương vẫn còn ra máu, đau đến mức Tiếu Tử Hàm không ngừng run rẩy.
Đáng chết, cái cô gái nhỏ quật cường này, thà rằng đau chết cũng không mở miệng kêu đau, mà càng đáng chết hơn chính là anh biết rõ cô có thương tích còn lần nữa làm bị thương cô.
Lần đầu tiên trong đời, anh hận không thể làm thịt cái tên gọi Chung Soái khốn kiếp ấy!
"Chìa khóa xe ở nơi nào? Anh đưa em đi bệnh viện!" Thấy vết thương còn đang ra máu, anh giúp cô cầm áo khoác trên ghế sa lon lên.
Nhưng người trên ghế sa lon không phản ứng chút nào, vẫn không nhúc nhích mà nằm ở nơi đó, anh luống cuống, vội ngồi xổm xuống nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, "Tử Hàm, thật xin lỗi, anh không phải cố ý. Chúng ta đi bệnh viện có được hay không?"
Tiếu Tử Hàm là tánh bướng bỉnh điển hình, không bộc phát thì thôi, một khi bộc phát chín trâu cũng kéo không lại, vào lúc này đang nổi nóng, làm gì còn nhớ được đau đớn, cô không vui quay đầu, muốn giễu cợt anh mấy câu, nhưng khi nhìn lên thấy ánh mắt của anh, cô lập tức đóng miệng, trong cặp đem sắc bén như kiếm kia có áy náy thật sâu, nồng nặc đau lòng còn có nặng nề lo lắng, để cho cô cảm giác mình chính là chí tôn chí bảo của anh.
"Chìa khóa trong túi xách!" Cô nhẹ nhàng nói.
Cô chịu mở miệng, với Chung Soái mà nói chính là lệnh đặc xá, anh thuần thục giúp cô mặc xong áo khoác, cẩn thận từng li từng tí kéo ống quần lên, ôm cô đến bệnh viện gần đó.
Anh yêu cầu khám gấp, nhận bệnh hẳn là bác sĩ buổi chiều giúp cô xử lý vết thương, nhìn thấy cô và Chung Soái thì có chút giật mình, đáy mắt toát ra thần sắc khinh bỉ, trên tay ngoài miệng cũng không có khách khí, "Buổi chiều không phải nói cho cô biết không nên đụng đến vết thương sao? Làm sao lại ra máu nữa rồi?"
Tiếu Tử Hàm vừa thấy thái độ nữ bác sĩ cũng biết người ta nhất định đem cô trở thành cái loại con gái xấu xa chân đứng hai thuyền rồi, chỉ là một vết thương nhỏ lại vận dụng hai anh bạn đẹp trai đưa đến, người này còn khẩn trương hơn cả người kia, khó trách sẽ hiểu lầm.
"Khử trùng, cầm máu cho cô!" Bác sĩ nữ mặt không thay đổi cầm dung dịch ô-xy già hướng trên vết thương mạnh tay sát trùng.
Mãnh liệt đau nhói khiến Tiếu Tử Hàm nhe răng nhếch miệng hít sâu một cái, Chung Soái nghe mày nhíu lại, "Bác sĩ, cô nhẹ một chút!"
"Anh còn muốn dạy tôi? Anh biết thì tới làm!" Người bác sĩ kia hung hăng trừng mắt liếc Chung Soái lắm mồm. Trong lòng lại ước gì đau chết Tiếu Tử Hàm, ai bảo cô một người chiếm cứ hai trai đẹp, mà người độc thân như cô ta cứ bôn ba một mình!
Từ nhỏ đến lớn Chung Soái chưa từng chịu nỗi bực tức như vậy, luồng lửa giận cứ chực chờ dâng lên, đang chuẩn bị nhấc bàn để tìm lãnh đạo của bọn họ, tay liền bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại kéo lại. Anh cúi đầu, thấy Tiếu Tử Hàm nhìn anh, ý bảo anh nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!
Ánh mắt đẹp đẽ động lòng người của cô làm cho anh nhớ tới câu nói mà ông nội anh hay thường nói với bà: "Mặc dù anh sắt thép được tôi luyện quanh năm, nhưng cũng bị em làm mềm như sợi chỉ lượn quanh."
Anh nhịn xuống, trấn an bàn tay nhỏ bé của cô, chau mày lại, hơi nhếch môi nhìn cô xử lý tốt vết thương, nhìn cô đau đến đổ mồ hôi, tim của anh ngàn vạn lần đau hơn!
Nữ bác sĩ lần nữa băng bó kỹ vết thương, giọng mang bất mãn, lời nói chứa đầy hàm ý, "Lần này chú ý một chút, không cần đợi lại đổi lại người mang theo cô tới!"
Tiếu Tử Hàm giống như nghe lời gật đầu, hướng về phía Chung Soái chủ động đưa ra đôi tay, "Ông xã, đau quá, em không đi được á..., anh ôm em!"
Chung Soái kinh ngạc nhìn cô chủ động, nhưng ánh mắt liếc lên mặt bác sĩ nữ lúc xanh lúc đỏ nhất thời hiểu, vì vậy ôm lấy cô, thân mật hôn lên thái dương cô, "Bà xã, ngoan, kiên nhẫn một chút, về nhà anh sẽ thổi cho em bớt đau nha!"
Tiếu Tử Hàm đem tay vòng lên cổ của anh, sau đó nghe được Chung Soái nhỏ giọng nói, "Mặt cô ta như vỏ dưa hấu!"
Cô vui lên, rốt cuộc không nhịn được vùi đầu vào lồng ngực anh len lén phì cười!
Về đến nhà Chung Soái trực tiếp bế cô lên lầu, đặt ở trên giường, sau đó đến phòng vệ sinh lấy ra chậu nước rửa mặt, bàn chải đánh răng.
"Trực tiếp làm vệ sinh ở trong này!" Anh bưng chậu, đứng ở trước mặt cô.
Tiếu Tử Hàm bị cử động khoa trương huyên náo của anh không biết làm sao, "Em cũng không phải là tàn phế! Tự em có thể đi đánh răng rửa mặt!"
"Ngoan, vết thương mới vừa băng kỹ, không nên cử động tới động đi!" Anh thủ thỉ thù thì, tựa như nữa dụ dỗ đứa bé cáu kỉnh.
"Bất động sao được? Em muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?" Tiếu Tử Hàm tức giận hỏi.
"Anh ôm em đi!" Anh đáp lại ngay lập tức!
Đổ mồ hôi !©¸®! Trong đầu Tiếu Tử Hàm xuất hiện hình ảnh anh ôm cô đi toilet, nhất thời quẫn đến hai gò má ửng hồng.
"Ngoan, tắm xong nằm xuống. Tối nay em cũng mệt mỏi rồi!"
Phải! Gặp phải người so cô còn cứng hơn, cô chỉ phải chấp nhận thôi.
Chung Soái giúp cô đắp kín mền mới xuống lầu xách hành lý của mình, rồi đi tắm, lúc đi ra tắt đèn đóng cửa phòng ngủ đi thẳng xuống lầu dưới.
"Anh đi đâu vậy?" Tiếu Tử Hàm vừa quay đầu phát hiện anh đang muốn xuống lầu rất là kinh ngạc.
"Anh xuống lầu dưới ngủ!" Chung Soái chát chát trả lời.
"Tại sao?"
Anh không có trả lời, chỉ là thở dài!
Tiếu Tử Hàm thấy thế biết anh còn đang là tự trách đã đả thương cô, nhưng lại sợ xuất khẩu khuyên lơn là giấu đầu hở đuôi, đột nhiên linh cơ nhất động, giả bộ nổi giận, "Chung Soái, anh dám đi ngủ lầu dưới vậy thì cả đời đừng mong em cho lên giường!"
Chung Soái bị vẻ hùng hổ của cô làm sửng sốt, ngay sau đó tỉnh ngộ lại, cô chính là tự cấp mình lối thoát, trong nháy mắt có chút lộ vẻ xúc động. Anh chần chứ một lát, chậm rãi đi về phía bên giường, vén chăn lên chui vào, sau đó ôm cô vào ngực, giữa hai người, trừ vật liệu thật mỏng may mặc ở ngoài, chặt chẽ phải không có cái khác trở ngại.
"Thật xin lỗi!" Anh nhẹ giọng nói, cằm tựa lên trên đầu cô.
Hơi thở ấm áp trượt vào tóc của cô, mặc dù không thấy được, nhưng cô biết giờ phút này trong mắt của anh nhất định có nồng hậu tự trách. Cô ôm hông anh, nhẹ nhàng nói, "Ngốc quá, anh cũng không phải cố ý!"
"Cám ơn em!"
"Hừ, lần sau dám làm đau em, xem em thu thập anh như thế nào!" Cô tức giận bóp nhẹ cánh tay của anh.
Chung Soái xoay người cô lại, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngưng mắt nhìn vào ánh mắt của cô thật sâu, giọng nói chân thành tha thiết cô chưa từng thấy qua, "Anh lấy danh nghĩa quân nhân thề, tuyệt sẽ không có lần sau, tuyệt sẽ không tổn thương em nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.