Chương 87:
Kim Vũ
14/12/2023
Tên đầu tiên của cô công chúa nhỏ là Phó Niệm Thù, đó là cả quá trình thảo luận sôi nổi của ông bà nội, ông bà ngoại chọn, và biệt danh của cô bé là Cá heo nhỏ, được quyết định khi cô đuổi theo cá heo trong tuần trăng mật.
Công chúa nhỏ sinh ra với cân nặng ba kg hai, là một đứa trẻ rất khỏe mạnh.
Mặc dù Thư Dư biết rằng đứa trẻ mới sinh sẽ nhăn nheo và trông không đẹp lắm, nhưng khi cô nhìn thấy cá heo nhỏ, cô vẫn nhịn không được thốt lên cảm khái, quả thật có hơi xấu đấy.
Hoàn toàn không nhìn ra được hai cái gen vô cùng xuất sắc của vợ chồng cô.
Nhưng dù vậy, cô vẫn nhìn cô bé thật lâu, trong lòng vẫn vui vẻ, cô xếp loại tình cảm này là tình mẫu tử vĩ đại.
Thư Dư hai ngày sau khi sinh con cô đã đến trung tâm ở cử cho phụ nữ mới sinh.
Cô vẫn đang trong tình trạng yếu ớt, những người ra vào duy nhất là những người thân và bạn thân nhất của cô Dụ Y.
Mấy trưởng bối vây quanh con cá heo nhỏ, nhìn khuôn mặt to bằng nắm tay rồi lên tiếng đầy cảm khái: "Thật là giống ba đấy, nhìn mắt và sống mũi kìa."
“Da cũng trắng, giống ba mà cũng giống mẹ”.
"Cái miệng chúm chím giống mẹ, khiến người ta thương quá."
"..."
Thư Dư nằm trên giường không nhịn được cười ra tiếng.
Phó Tây Từ đang cầm ly nước, cắm ống hút rồi đút cho cô, khi cô cười, nước tràn ra khóe môi, anh lấy khăn giấy ra lau đi.
“Em nghĩ a mẹ em vẫn không muốn chấp nhận sự thật rằng cá heo nhỏ không giống chúng ta.” Mặc dù cô rất thích cá heo nhỏ, nhìn cô bé mãi một hồi lâu, nhưng cô vẫn không nhìn ra được rốt cuộc giống hai người chỗ nào.
"Ừm, vậy nên bọn họ đang tự thôi miên chính mình đấy." Phó Tây Từ trịnh trọng trả lời.
Thư Dư khịt mũi và không thể nhịn cười thành tiếng.
Cười lớn thế này khiến vết thương bị mở ra, cô nhe răng, cố nén nước mắt vì đau.
Phó Tây Từ lo lắng cau mày, "Anhsẽ không trêu chọc em nữa."
“Không sao, không đau như vậy.” Thư Dư thở ra một hơi, không dám động nữa, chờ cơn đau qua đi, lúc này mới chú ý tới dáng vẻ của Phó Tây Từ nhìn như đang đối mặt với kẻ địch, không thể giúp được.
"Vẫn còn đau, nếu anh hôn em, có lẽ sẽ không đau như vậy."
Cô tự coi đó như một kiểu thôi miên.
Phó Tây Từ áp trán mình vào trán cô trước, cảm nhận nhiệt độ cơ thể thấp củacoo, hôn lên mắt cô, cảm nhận hàng mi run rẩy của cô, giống như hôn hai con bướm nhỏ hoạt bát, môi anh di chuyển xuống dưới, hôn chiếc mũi hếch của cô, cuối cùng là đôi môi.
Anh nhẹ nhàng mọi cử động, chỉ hôn lướt qua, rồi đến khóe miệng, giống như một vị thánh đang sùng bái.
"Sau này chúng ta không sinh nữa, hửm?”
Phó Tây Từ luôn luôn có mặt trong toàn bộ quá trình từ khi Thư Dư mang thai đến khi sinh nở, anh đã nhìn thấy cô nôn mửa liên tục một thời gian. Có lúc cô gầy đến mức chỉ còn lại một nắm xương, sau đó, cô lại phình to lên một cách nhanh chóng, thậm chí mắt cá chân của cô sưng lên đến mức cô không thể đi giày kích thước bình thường.
Cùng cô vào phòng sinh, anh chứng kiến trên khuôn mặt đau đớn của cô không biết đâu là mồ hôi đâu là nước mắt, bàn tay nắm lấy tay anh của cô run lên vì đau nhưng lại luôn phải mạnh mẽ để sinh ra cô cá heo nhỏ.
Theo như sách nói, quá trình thụ thai của một đứa trẻ đối với người mẹ vô cùng tàn khốc, đứa bé sẽ chèn ép các cơ quan nội tạng của người mẹ, biến dạng và dịch chuyển chúng, cần một quá trình lâu dài mới có thể hồi phục.
Anh không muốn Thư Dư lại phải chịu loại đau đớn này.
Thư Dư đưa tay sờ mặt anh, ngón cái lướt qua mí mắt anh, nghĩ đến ngày sinh ra cá heo con, "Ngày hôm đó, em đã thấy anh khóc."
Cô hạ giọng, "Xin lỗi anh, vì lúc đó em không quan tâm để lau nước mắt cho anh."
“Ngốc nghếch.”
Lời anh nói càng giống tiếng thở dài, anh cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, li3m đi nước mắt, nói: "Vất vả cho em rồi.”
“Đáng giá.” Thư Dư kiên định nói.
Cho dù cho cô chọn lại, cô vẫn chọn sẽ sinh ra một chú cá heo con.
Vào ban ngày, Phó Tây Từ sẽ đi làm như thường lệ, nên chỉ còn lại mỗi mình Thư Dư, cá heo nhỏ và người vợ ở lại trong trung tâm chăm sóc bà bầu.
Khi Thư Dư cảm thấy buồn chán, cô thích đến phòng cá heo nhỏ để thăm cô bé, cá heo nhỏ hầu như chỉ đi ngủ, lắm lúc cô bé sẽ chép chép cái miệng, cũng coi như là nể mặt cô rồi.
Em bé sơ sinh luôn lớn lên theo chiều gió, từ làn da hồng hồng, nếp nhăn khi mới chào đời, bây giờ cô bé đã thay đổi thành chiếc bánh bao trắng hồng.
Từ đôi mắt một mí sưng húp cho đến dấu vết mờ nhạt của đôi mắt hai mí, đại khái mà nói, quả thực cũng có chút giống với Phó Tây Từ.
Tính cách cũng vậy, không ồn ào chút nào, ít nói, là một chú heo con chỉ ăn no rồi đi ngủ.
Người ta nói con gái giống cha, cũng có chút căn cứ khoa học đấy chứ.
Khi Dụ Y đến liền có hai kẻ cuồng trông trẻ.
Cô hỏi: “Sau này sẽ không phải là phiên bản nữ của một tổng tài cao lãnh lạnh lùng đấy chứ?”
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng tưởng tượng ra cảnh tượng đó, lại là phiên bản trực nữ đanh thép.
Thư Dư không tự tin hỏi: "Suy cho cùng tớ vẫn có trong đó một nửa gen, cho nên sẽ có chút ảnh hưởng chứ."
“Còn phải xem ảnh hưởng lớn cỡ nào.” Dụ Y nói.
Nhìn từ góc độ bây giờ, thì ảnh hưởng quả thật không phải là quá lớn.
"..."
Được rồi, cô chấp nhận số phận.
Dụ Y lần này đến đây mang theo rất nhiều cổ vật kỳ lạ có tác dụng hồi phục sau sinh, cô ấy cũng giải thích công dụng của từng loại cho Thư Dư.
Tuy rằng Dụ Y đã rất nghiêm túc giải thích rõ ràng, Thư Dư cũng rất nghiêm túc cố gắng để nghe hiểu, nhưng có quá nhiều đồ vật, nghe xong hai người chỉ còn lại khuôn mặt kiểu tôi là ai, tôi đang ở đâu.
Dụ Y cũng nhìn thấy, đành chịu thua, "Lát nữa tớ sẽ ghi tất cả vào tờ giấy ghi chú, cậu cứ nhìn vào là có thể sử dụng."
Thư Dư gật đầu, "Cám ơn cậu."
Khi Phó Tây Từ tan sở, Thư Dư vẫn đang ở trong phòng nhìn chằm chằm vào cá heo nhỏ, cô cẩn thận gõ nhẹ vào bàn chân nhỏ bé bằng ngón tay khép lại của cô bé.
Anh nhìn thấy cảnh này cũng thành quen, cởi áo khoác đi thẳng vào phòng của bé con.
Cô gối đầu lên giường của cá heo nhỏ, rất say mê nhìn ngắm cô bé.
Nghe thấy có tiếng động, Thư Dư biết Phó Tây Từ đã trở về, không ngẩng đầu lên, chỉ cảm khái với anh: "Cá heo nhỏ của chúng ta hôm nay lại tăng thêm 1 kg, như vậy có nghĩa là em đã đạt được thành tích nuôi heo cấp thành phố sao?"
“Ha ha ha ha, cá heo nhỏ quả thật là bảo bối của mẹ mà, không khóc cũng chẳng quấy, chỉ biết ăn rồi ngủ thôi.”
"Hãy nhìn đôi chân nhỏ của bé con này, chúng hồng hào và trông lười biếng lắm.”
"..."
Khi anh bước vào, nữ quản gia nói với anh rằng dù bà đã làm quản gia nhiều năm như vậy cũng đã chăm sóc rất nhiều trẻ sơ sinh, nhưng đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy một người mẹ thích trẻ con đến vậy.
Phó Tây Từ nhìn người vợ cho đến bây giờ vẫn không thèm nhìn anh, trong lòng thở dài, đây không chỉ là thích, rõ ràng là yêu thiên vị một cách trắng trợn.
Sau khi đi tới nhìn cá heo nhỏ, anh quỳ xuống, ôm lấy Thư Dư xoay người về một hướng, đối mặt với chính mình.
Thư Dư ngước mắt lên, trong mắt mang theo ý cười: "Con bé càng ngày càng giống anh, Y Y lo lắng sau này sẽ là bản sao của anh đấy.”
“Giống như thế nào?” Phó Tây Từ nhìn cô chằm chằm hỏi.
“Mắt này, mũi cũng rất giống, mi mắt cùng sâu.” Thư Dư thành thật trả lời.
“Em chắc không phải tự thôi miên chính mình đấy chứ?”
Thư Dư nhớ tới lời bốc phốt mấy ngày trước của cô, liền nhéo nhéo mặt của anh, "Là thật, nếu không tin anh xem đi, anh còn chưa nhìn kĩ con bé nữa mà.”
“Người nhìn con bé rất nhiều, anh chỉ muốn nhìn em thôi."
“Nhưng trong những người đó không có ba con bé, cá heo nhỏ sẽ rất buồn.” Sau đó Thư Dư mới bất giác phát hiện ra, giọng nói của cô giống như đang nói với một bảo bảo khác.
Ừm…. Một bảo bảo to xác.
Sau khi nghe cô nói, Phó Tây Từ đứng dậy để xem cá heo nhỏ.
Mối quan hệ huyết thống là một điều tuyệt vời, giống như tình yêu vô điều kiện của Bánh trôi nhỏ dành cho chú nhỏ của mình, đó là một mối liên hệ tình cảm mà khoa học không thể giải thích được.
“Con bé mỗi ngày trông khác hẳn, anh nên nhìn con bé nhiều hơn.” Thư Dư nói.
"Ừm, tuân lệnh."
Sau khi Thư Dư cảm thấy được nhẹ nhõm vì đã thương lượng thành công bảo bảo to xác, thì Phó Tây Từ lại bổ sung thêm một câu.
“Bã xã đại nhân.”
Thư Dư: "..."Lịch sử đen tối lại bị lôi ra lại, nàng thật sự sẽ cảm tạ nàng.
“Anh im miệng đi.”
Cô đứng dậy đi ăn cơm.
Mỗi bữa ăn trong khu trung tâm cho bà bầu mới sinh đều được giao đúng giờ, giữa chừng còn có một bữa ăn phụ, vì cô không có cảm giác thèm ăn nên bữa ăn phụ còn chưa ăn xong thì bữa ăn chính đã được đưa đến.
Thư Dư mở bữa ăn trong ngày hôm nay, màu sắc các món đạm bạc đến mức khiến người ta cảm thấy chán ăn.
Cô thở ra một hơi, nhìn sang Phó Tây Từ, "Còn tiếp tục ăn như vậy, chắc em sẽ chết mất, nếu không hay là anh lén lút đưa em xuống ăn thứ khác."
“Muốn ăn cái gì?” Nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm đầy khao khát của Thư Dư, anh hỏi.
Thư Dư cẩn thận suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Em muốn ăn lẩu, thịt nướng, đồnướng, còn muốn ăn đồ hầm, a, còn có đồ ăn Tứ Xuyên, tốt nhất là gà cay đỏ, em chỉ cần nhìn thôi là thèm ăn chắc tận hai nồi….."
"..."
Phó Tây Từ kiên nhẫn nghe cô nói cho xong, rồi nói: "Ăn xong đi ngủ sớm đi."
Tốc độ ăn trong giấc mơ còn nhanh hơn nhiều so với thực tế.
Thư Dư: "...? ? ?"
“Nói cái gì mà yêu nhất là em, cuối cùng em chỉ muốn ăn ít đồ ăn như vậy cũng không cho em ăn, em coi như cũng đã nhìn thấu rồi, đàn ông các anh, hừ, đàn ông.”
Thư Dư chuyển sự đau buồn và tức giận của mình thành cơn thèm ăn, rồi ăn hết một bát cơm.
Sau khi ăn xong, cô chỉ có thể bám lấy Phó Tây Từ chơi game, cô chơi game vốn đã gà sẵn rooif, nhưng sau khi sinh em bé, đầu óc không đủ nhạy, lại càng gà hơn trước.
Cô không dám chơi một mình, vì sợ bị mắng như một cái sàng.
Có Phó Tây Từ dẫn đi, chỉ cần nằm không cũng thắng, trải nghiệm chơi game lúc nào cũng tốt hơn.
Lúc này Thư Dư sẽ chủ động ôm hôn anh, động tác ôm đùi của cô rất thành thục, cứ như vậy dụ dỗ được anh chơi với mình từ ván này sang ván khác.
Nhưng khi đến giờ đi ngủ, có một giờ giới nghiêm, Phó Tây Từ không chịu kì cò mặc cả.
Thư Dư bình thường ngủ đủ nhiều nên đến ban đêm cô không ngủ được, nửa đêm là muốn đi sang ngắm cá heo nhỏ, nhưng điều này chỉ có thể lặng lẽ thực hiện.
Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang vắt ngang eo của Phó Tây Từ ra, đồng thời di chuyển mông, thuận thế trượt về phía giường.
Cô còn chưa đi được hai bước, người nằm bên cạnh như cảm nhận được, đã vươn cánh tay dài kéo cô vào lòng.
Phó Tây Từ nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ hỏi: "Em đi đâu?"
“Vào nhà vệ sinh.” Cô chớp chớp mắt, rồi nói dối.
“Ừm, anh đi cùng em.” Phó Tây Từ mặc dù còn chưa tỉnh, nhưng thân thể của anh đã động đậy, đang muốn đứng dậy.
Thư Dư đành phải nói thật, thấp giọng nói: "Em muốn ôm cá heo nhỏ."
Cô vừa dứt lời, anh lại nằm xuống, hai cánh tay tự động siết chặt, mơ hồ hỏi: "Anh giống cá heo nhỏ phải không?”
“Ừm, giống như tạc từ một tượng chui ra vậy.”
Phó Tây Từ tựa cằm vào vai cô, "Em ôm anh đi, anh không ngại làm người thay thế tạm thời cho cá heo nhỏ."
Thư Dư bị sốc trước logic khó chấp nhận được của anh.
Cá heo nhỏ: "? ? ?"
Ba ba, ba có lịch sự không vậy?
Trong cuộc tranh giành sủng ái này, cá heo nhỏ đã thua ngay từ bước đầu tiên.
Công chúa nhỏ sinh ra với cân nặng ba kg hai, là một đứa trẻ rất khỏe mạnh.
Mặc dù Thư Dư biết rằng đứa trẻ mới sinh sẽ nhăn nheo và trông không đẹp lắm, nhưng khi cô nhìn thấy cá heo nhỏ, cô vẫn nhịn không được thốt lên cảm khái, quả thật có hơi xấu đấy.
Hoàn toàn không nhìn ra được hai cái gen vô cùng xuất sắc của vợ chồng cô.
Nhưng dù vậy, cô vẫn nhìn cô bé thật lâu, trong lòng vẫn vui vẻ, cô xếp loại tình cảm này là tình mẫu tử vĩ đại.
Thư Dư hai ngày sau khi sinh con cô đã đến trung tâm ở cử cho phụ nữ mới sinh.
Cô vẫn đang trong tình trạng yếu ớt, những người ra vào duy nhất là những người thân và bạn thân nhất của cô Dụ Y.
Mấy trưởng bối vây quanh con cá heo nhỏ, nhìn khuôn mặt to bằng nắm tay rồi lên tiếng đầy cảm khái: "Thật là giống ba đấy, nhìn mắt và sống mũi kìa."
“Da cũng trắng, giống ba mà cũng giống mẹ”.
"Cái miệng chúm chím giống mẹ, khiến người ta thương quá."
"..."
Thư Dư nằm trên giường không nhịn được cười ra tiếng.
Phó Tây Từ đang cầm ly nước, cắm ống hút rồi đút cho cô, khi cô cười, nước tràn ra khóe môi, anh lấy khăn giấy ra lau đi.
“Em nghĩ a mẹ em vẫn không muốn chấp nhận sự thật rằng cá heo nhỏ không giống chúng ta.” Mặc dù cô rất thích cá heo nhỏ, nhìn cô bé mãi một hồi lâu, nhưng cô vẫn không nhìn ra được rốt cuộc giống hai người chỗ nào.
"Ừm, vậy nên bọn họ đang tự thôi miên chính mình đấy." Phó Tây Từ trịnh trọng trả lời.
Thư Dư khịt mũi và không thể nhịn cười thành tiếng.
Cười lớn thế này khiến vết thương bị mở ra, cô nhe răng, cố nén nước mắt vì đau.
Phó Tây Từ lo lắng cau mày, "Anhsẽ không trêu chọc em nữa."
“Không sao, không đau như vậy.” Thư Dư thở ra một hơi, không dám động nữa, chờ cơn đau qua đi, lúc này mới chú ý tới dáng vẻ của Phó Tây Từ nhìn như đang đối mặt với kẻ địch, không thể giúp được.
"Vẫn còn đau, nếu anh hôn em, có lẽ sẽ không đau như vậy."
Cô tự coi đó như một kiểu thôi miên.
Phó Tây Từ áp trán mình vào trán cô trước, cảm nhận nhiệt độ cơ thể thấp củacoo, hôn lên mắt cô, cảm nhận hàng mi run rẩy của cô, giống như hôn hai con bướm nhỏ hoạt bát, môi anh di chuyển xuống dưới, hôn chiếc mũi hếch của cô, cuối cùng là đôi môi.
Anh nhẹ nhàng mọi cử động, chỉ hôn lướt qua, rồi đến khóe miệng, giống như một vị thánh đang sùng bái.
"Sau này chúng ta không sinh nữa, hửm?”
Phó Tây Từ luôn luôn có mặt trong toàn bộ quá trình từ khi Thư Dư mang thai đến khi sinh nở, anh đã nhìn thấy cô nôn mửa liên tục một thời gian. Có lúc cô gầy đến mức chỉ còn lại một nắm xương, sau đó, cô lại phình to lên một cách nhanh chóng, thậm chí mắt cá chân của cô sưng lên đến mức cô không thể đi giày kích thước bình thường.
Cùng cô vào phòng sinh, anh chứng kiến trên khuôn mặt đau đớn của cô không biết đâu là mồ hôi đâu là nước mắt, bàn tay nắm lấy tay anh của cô run lên vì đau nhưng lại luôn phải mạnh mẽ để sinh ra cô cá heo nhỏ.
Theo như sách nói, quá trình thụ thai của một đứa trẻ đối với người mẹ vô cùng tàn khốc, đứa bé sẽ chèn ép các cơ quan nội tạng của người mẹ, biến dạng và dịch chuyển chúng, cần một quá trình lâu dài mới có thể hồi phục.
Anh không muốn Thư Dư lại phải chịu loại đau đớn này.
Thư Dư đưa tay sờ mặt anh, ngón cái lướt qua mí mắt anh, nghĩ đến ngày sinh ra cá heo con, "Ngày hôm đó, em đã thấy anh khóc."
Cô hạ giọng, "Xin lỗi anh, vì lúc đó em không quan tâm để lau nước mắt cho anh."
“Ngốc nghếch.”
Lời anh nói càng giống tiếng thở dài, anh cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, li3m đi nước mắt, nói: "Vất vả cho em rồi.”
“Đáng giá.” Thư Dư kiên định nói.
Cho dù cho cô chọn lại, cô vẫn chọn sẽ sinh ra một chú cá heo con.
Vào ban ngày, Phó Tây Từ sẽ đi làm như thường lệ, nên chỉ còn lại mỗi mình Thư Dư, cá heo nhỏ và người vợ ở lại trong trung tâm chăm sóc bà bầu.
Khi Thư Dư cảm thấy buồn chán, cô thích đến phòng cá heo nhỏ để thăm cô bé, cá heo nhỏ hầu như chỉ đi ngủ, lắm lúc cô bé sẽ chép chép cái miệng, cũng coi như là nể mặt cô rồi.
Em bé sơ sinh luôn lớn lên theo chiều gió, từ làn da hồng hồng, nếp nhăn khi mới chào đời, bây giờ cô bé đã thay đổi thành chiếc bánh bao trắng hồng.
Từ đôi mắt một mí sưng húp cho đến dấu vết mờ nhạt của đôi mắt hai mí, đại khái mà nói, quả thực cũng có chút giống với Phó Tây Từ.
Tính cách cũng vậy, không ồn ào chút nào, ít nói, là một chú heo con chỉ ăn no rồi đi ngủ.
Người ta nói con gái giống cha, cũng có chút căn cứ khoa học đấy chứ.
Khi Dụ Y đến liền có hai kẻ cuồng trông trẻ.
Cô hỏi: “Sau này sẽ không phải là phiên bản nữ của một tổng tài cao lãnh lạnh lùng đấy chứ?”
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng tưởng tượng ra cảnh tượng đó, lại là phiên bản trực nữ đanh thép.
Thư Dư không tự tin hỏi: "Suy cho cùng tớ vẫn có trong đó một nửa gen, cho nên sẽ có chút ảnh hưởng chứ."
“Còn phải xem ảnh hưởng lớn cỡ nào.” Dụ Y nói.
Nhìn từ góc độ bây giờ, thì ảnh hưởng quả thật không phải là quá lớn.
"..."
Được rồi, cô chấp nhận số phận.
Dụ Y lần này đến đây mang theo rất nhiều cổ vật kỳ lạ có tác dụng hồi phục sau sinh, cô ấy cũng giải thích công dụng của từng loại cho Thư Dư.
Tuy rằng Dụ Y đã rất nghiêm túc giải thích rõ ràng, Thư Dư cũng rất nghiêm túc cố gắng để nghe hiểu, nhưng có quá nhiều đồ vật, nghe xong hai người chỉ còn lại khuôn mặt kiểu tôi là ai, tôi đang ở đâu.
Dụ Y cũng nhìn thấy, đành chịu thua, "Lát nữa tớ sẽ ghi tất cả vào tờ giấy ghi chú, cậu cứ nhìn vào là có thể sử dụng."
Thư Dư gật đầu, "Cám ơn cậu."
Khi Phó Tây Từ tan sở, Thư Dư vẫn đang ở trong phòng nhìn chằm chằm vào cá heo nhỏ, cô cẩn thận gõ nhẹ vào bàn chân nhỏ bé bằng ngón tay khép lại của cô bé.
Anh nhìn thấy cảnh này cũng thành quen, cởi áo khoác đi thẳng vào phòng của bé con.
Cô gối đầu lên giường của cá heo nhỏ, rất say mê nhìn ngắm cô bé.
Nghe thấy có tiếng động, Thư Dư biết Phó Tây Từ đã trở về, không ngẩng đầu lên, chỉ cảm khái với anh: "Cá heo nhỏ của chúng ta hôm nay lại tăng thêm 1 kg, như vậy có nghĩa là em đã đạt được thành tích nuôi heo cấp thành phố sao?"
“Ha ha ha ha, cá heo nhỏ quả thật là bảo bối của mẹ mà, không khóc cũng chẳng quấy, chỉ biết ăn rồi ngủ thôi.”
"Hãy nhìn đôi chân nhỏ của bé con này, chúng hồng hào và trông lười biếng lắm.”
"..."
Khi anh bước vào, nữ quản gia nói với anh rằng dù bà đã làm quản gia nhiều năm như vậy cũng đã chăm sóc rất nhiều trẻ sơ sinh, nhưng đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy một người mẹ thích trẻ con đến vậy.
Phó Tây Từ nhìn người vợ cho đến bây giờ vẫn không thèm nhìn anh, trong lòng thở dài, đây không chỉ là thích, rõ ràng là yêu thiên vị một cách trắng trợn.
Sau khi đi tới nhìn cá heo nhỏ, anh quỳ xuống, ôm lấy Thư Dư xoay người về một hướng, đối mặt với chính mình.
Thư Dư ngước mắt lên, trong mắt mang theo ý cười: "Con bé càng ngày càng giống anh, Y Y lo lắng sau này sẽ là bản sao của anh đấy.”
“Giống như thế nào?” Phó Tây Từ nhìn cô chằm chằm hỏi.
“Mắt này, mũi cũng rất giống, mi mắt cùng sâu.” Thư Dư thành thật trả lời.
“Em chắc không phải tự thôi miên chính mình đấy chứ?”
Thư Dư nhớ tới lời bốc phốt mấy ngày trước của cô, liền nhéo nhéo mặt của anh, "Là thật, nếu không tin anh xem đi, anh còn chưa nhìn kĩ con bé nữa mà.”
“Người nhìn con bé rất nhiều, anh chỉ muốn nhìn em thôi."
“Nhưng trong những người đó không có ba con bé, cá heo nhỏ sẽ rất buồn.” Sau đó Thư Dư mới bất giác phát hiện ra, giọng nói của cô giống như đang nói với một bảo bảo khác.
Ừm…. Một bảo bảo to xác.
Sau khi nghe cô nói, Phó Tây Từ đứng dậy để xem cá heo nhỏ.
Mối quan hệ huyết thống là một điều tuyệt vời, giống như tình yêu vô điều kiện của Bánh trôi nhỏ dành cho chú nhỏ của mình, đó là một mối liên hệ tình cảm mà khoa học không thể giải thích được.
“Con bé mỗi ngày trông khác hẳn, anh nên nhìn con bé nhiều hơn.” Thư Dư nói.
"Ừm, tuân lệnh."
Sau khi Thư Dư cảm thấy được nhẹ nhõm vì đã thương lượng thành công bảo bảo to xác, thì Phó Tây Từ lại bổ sung thêm một câu.
“Bã xã đại nhân.”
Thư Dư: "..."Lịch sử đen tối lại bị lôi ra lại, nàng thật sự sẽ cảm tạ nàng.
“Anh im miệng đi.”
Cô đứng dậy đi ăn cơm.
Mỗi bữa ăn trong khu trung tâm cho bà bầu mới sinh đều được giao đúng giờ, giữa chừng còn có một bữa ăn phụ, vì cô không có cảm giác thèm ăn nên bữa ăn phụ còn chưa ăn xong thì bữa ăn chính đã được đưa đến.
Thư Dư mở bữa ăn trong ngày hôm nay, màu sắc các món đạm bạc đến mức khiến người ta cảm thấy chán ăn.
Cô thở ra một hơi, nhìn sang Phó Tây Từ, "Còn tiếp tục ăn như vậy, chắc em sẽ chết mất, nếu không hay là anh lén lút đưa em xuống ăn thứ khác."
“Muốn ăn cái gì?” Nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm đầy khao khát của Thư Dư, anh hỏi.
Thư Dư cẩn thận suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Em muốn ăn lẩu, thịt nướng, đồnướng, còn muốn ăn đồ hầm, a, còn có đồ ăn Tứ Xuyên, tốt nhất là gà cay đỏ, em chỉ cần nhìn thôi là thèm ăn chắc tận hai nồi….."
"..."
Phó Tây Từ kiên nhẫn nghe cô nói cho xong, rồi nói: "Ăn xong đi ngủ sớm đi."
Tốc độ ăn trong giấc mơ còn nhanh hơn nhiều so với thực tế.
Thư Dư: "...? ? ?"
“Nói cái gì mà yêu nhất là em, cuối cùng em chỉ muốn ăn ít đồ ăn như vậy cũng không cho em ăn, em coi như cũng đã nhìn thấu rồi, đàn ông các anh, hừ, đàn ông.”
Thư Dư chuyển sự đau buồn và tức giận của mình thành cơn thèm ăn, rồi ăn hết một bát cơm.
Sau khi ăn xong, cô chỉ có thể bám lấy Phó Tây Từ chơi game, cô chơi game vốn đã gà sẵn rooif, nhưng sau khi sinh em bé, đầu óc không đủ nhạy, lại càng gà hơn trước.
Cô không dám chơi một mình, vì sợ bị mắng như một cái sàng.
Có Phó Tây Từ dẫn đi, chỉ cần nằm không cũng thắng, trải nghiệm chơi game lúc nào cũng tốt hơn.
Lúc này Thư Dư sẽ chủ động ôm hôn anh, động tác ôm đùi của cô rất thành thục, cứ như vậy dụ dỗ được anh chơi với mình từ ván này sang ván khác.
Nhưng khi đến giờ đi ngủ, có một giờ giới nghiêm, Phó Tây Từ không chịu kì cò mặc cả.
Thư Dư bình thường ngủ đủ nhiều nên đến ban đêm cô không ngủ được, nửa đêm là muốn đi sang ngắm cá heo nhỏ, nhưng điều này chỉ có thể lặng lẽ thực hiện.
Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang vắt ngang eo của Phó Tây Từ ra, đồng thời di chuyển mông, thuận thế trượt về phía giường.
Cô còn chưa đi được hai bước, người nằm bên cạnh như cảm nhận được, đã vươn cánh tay dài kéo cô vào lòng.
Phó Tây Từ nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ hỏi: "Em đi đâu?"
“Vào nhà vệ sinh.” Cô chớp chớp mắt, rồi nói dối.
“Ừm, anh đi cùng em.” Phó Tây Từ mặc dù còn chưa tỉnh, nhưng thân thể của anh đã động đậy, đang muốn đứng dậy.
Thư Dư đành phải nói thật, thấp giọng nói: "Em muốn ôm cá heo nhỏ."
Cô vừa dứt lời, anh lại nằm xuống, hai cánh tay tự động siết chặt, mơ hồ hỏi: "Anh giống cá heo nhỏ phải không?”
“Ừm, giống như tạc từ một tượng chui ra vậy.”
Phó Tây Từ tựa cằm vào vai cô, "Em ôm anh đi, anh không ngại làm người thay thế tạm thời cho cá heo nhỏ."
Thư Dư bị sốc trước logic khó chấp nhận được của anh.
Cá heo nhỏ: "? ? ?"
Ba ba, ba có lịch sự không vậy?
Trong cuộc tranh giành sủng ái này, cá heo nhỏ đã thua ngay từ bước đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.