Chương 27:
Tưởng Mục Đồng
17/03/2023
----
Điều này thật sự không hợp lý, Trình Ly không nhịn được mà muốn kêu lên "ai đó cứu tôi với".
Cô đã thêm WeChat của Dung Kỳ từ lúc nào?
Dù suy nghĩ nát óc cô cũng không nhớ ra đây là WeChat của anh.
Xấu hổ nhất chính là cô bị nhắc nhở mới ý thức được chuyện này, câu bạn học hiểu rõ mọi chuyện như tát thẳng vào mặt cô một cái.
Hơn nữa trên tài khoản WeChat này cũng không có ghi chú, có lẽ là do sau khi thêm vào cô vẫn chưa từng xem qua.
Cô không có thói quen xóa bạn bè thường xuyên, vậy nên WeChat của đối phương vẫn nằm chết đống trong danh sách liên lạc của cô.
Trình Ly không khỏi nghĩ đến Mạnh Nguyên Ca, lúc trước cô ấy còn thở ngắn than dài rằng không thể lấy được phương thức liên lạc với Dung Kỳ.
Nếu để cô ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ muốn bóp chết Trình Ly cô đó.
“Còn chưa nhớ ra sao?” Dung Kỳ chậm rãi hỏi.
Trình Ly áy náy ngẩng đầu, cố gắng vùng vẫy: “Chuyện này…”
"Hóa ra chúng ta từng thêm WeChat… Vì chưa từng nói chuyện với nhau nên tôi mới không thêm ghi chú."
Được rồi, chỉ cần thành công đổi chủ đề thì cô sẽ đỡ xấu hổ hơn.
Nhưng cô nhìn tên WeChat của anh, theo bản năng hỏi: "Đây là biệt danh của cậu sao?"
Internet từng nổi lên trào lưu đặt biệt danh.
Trong công ty sẽ không dùng tên để gọi mà dùng một biệt danh tương đương, nghe nói là vì để thúc đẩy giao tiếp bình đẳng, tạo bầu không khí tự do trong công ty.
Thiên Lý, cái tên khá đẹp.
Ý nghĩa không tệ, chí tại ngàn dặm.
"Không phải." Ánh mắt của Dung Kỳ hơi lóe lên.
Thấy chủ đề được thay đổi thành công, Trình Ly cũng không nói sâu vào nữa.
Một lúc sau, Trình Ly nói: "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi về nhà trước đây."
"Được."
Dung Kỳ bình tĩnh đáp lại.
Trình Ly vẫy tay, xoay người rời đi.
Dung Kỳ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô.
Cô đã đi rất xa, xa đến mức trở nên nhỏ xíu thì đột nhiên dừng bước, quay người lại.
Trình Ly không nghĩ tới Dung Kỳ vẫn đứng đó.
Cô nở một nụ cười nhạt, vẫy vẫy tay với Dung Kỳ.
Sau khi cô biến mất, Dung Kỳ lại lấy điện thoại ra, gọi lần nữa.
Khi người bên kia bắt máy, Dung Kỳ hỏi: "Bà ơi, lúc trước bà nói đi xem mắt, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ly Ly nói cho cháu biết sao?" Bà cụ Hướng sợ anh đổi ý liền nói: "Ta nhờ Ly Ly giới thiệu cho cháu một người để xem mắt, cháu không được cãi lời."
Dung Kỳ khẽ ậm ừ.
Hóa ra trước đây anh đã hiểu lầm.
Không phải cô là đối tượng xem mắt của anh mà là cô sẽ giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh.
Điều này thật sự không hợp lý, Trình Ly không nhịn được mà muốn kêu lên "ai đó cứu tôi với".
Cô đã thêm WeChat của Dung Kỳ từ lúc nào?
Dù suy nghĩ nát óc cô cũng không nhớ ra đây là WeChat của anh.
Xấu hổ nhất chính là cô bị nhắc nhở mới ý thức được chuyện này, câu bạn học hiểu rõ mọi chuyện như tát thẳng vào mặt cô một cái.
Hơn nữa trên tài khoản WeChat này cũng không có ghi chú, có lẽ là do sau khi thêm vào cô vẫn chưa từng xem qua.
Cô không có thói quen xóa bạn bè thường xuyên, vậy nên WeChat của đối phương vẫn nằm chết đống trong danh sách liên lạc của cô.
Trình Ly không khỏi nghĩ đến Mạnh Nguyên Ca, lúc trước cô ấy còn thở ngắn than dài rằng không thể lấy được phương thức liên lạc với Dung Kỳ.
Nếu để cô ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ muốn bóp chết Trình Ly cô đó.
“Còn chưa nhớ ra sao?” Dung Kỳ chậm rãi hỏi.
Trình Ly áy náy ngẩng đầu, cố gắng vùng vẫy: “Chuyện này…”
"Hóa ra chúng ta từng thêm WeChat… Vì chưa từng nói chuyện với nhau nên tôi mới không thêm ghi chú."
Được rồi, chỉ cần thành công đổi chủ đề thì cô sẽ đỡ xấu hổ hơn.
Nhưng cô nhìn tên WeChat của anh, theo bản năng hỏi: "Đây là biệt danh của cậu sao?"
Internet từng nổi lên trào lưu đặt biệt danh.
Trong công ty sẽ không dùng tên để gọi mà dùng một biệt danh tương đương, nghe nói là vì để thúc đẩy giao tiếp bình đẳng, tạo bầu không khí tự do trong công ty.
Thiên Lý, cái tên khá đẹp.
Ý nghĩa không tệ, chí tại ngàn dặm.
"Không phải." Ánh mắt của Dung Kỳ hơi lóe lên.
Thấy chủ đề được thay đổi thành công, Trình Ly cũng không nói sâu vào nữa.
Một lúc sau, Trình Ly nói: "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi về nhà trước đây."
"Được."
Dung Kỳ bình tĩnh đáp lại.
Trình Ly vẫy tay, xoay người rời đi.
Dung Kỳ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô.
Cô đã đi rất xa, xa đến mức trở nên nhỏ xíu thì đột nhiên dừng bước, quay người lại.
Trình Ly không nghĩ tới Dung Kỳ vẫn đứng đó.
Cô nở một nụ cười nhạt, vẫy vẫy tay với Dung Kỳ.
Sau khi cô biến mất, Dung Kỳ lại lấy điện thoại ra, gọi lần nữa.
Khi người bên kia bắt máy, Dung Kỳ hỏi: "Bà ơi, lúc trước bà nói đi xem mắt, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ly Ly nói cho cháu biết sao?" Bà cụ Hướng sợ anh đổi ý liền nói: "Ta nhờ Ly Ly giới thiệu cho cháu một người để xem mắt, cháu không được cãi lời."
Dung Kỳ khẽ ậm ừ.
Hóa ra trước đây anh đã hiểu lầm.
Không phải cô là đối tượng xem mắt của anh mà là cô sẽ giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.