Chương 6
Giản Anh
08/04/2014
Ngày hôm sau, khi hai người gọi bà dậy để đi dạo thì bà lại kêu đau đầu, đau chân rồi nói lát nữa có chú ba tới
thăm nên bà không thể đi. Thần Vũ nghĩ chắc bà nội đang tạo cơ hội cho
hai đứa ở chung với nhau, không thể để lỡ được.
Mà hai người cung kính không bằng tuân mệnh, dù sao đi leo núi cũng không thích hợp với một người già. Bọn họ có thể trở về nhà sớm để cùng ăn tối với bà, coi như là có lòng hiếu thảo rồi.
Khổ nỗi, cây phong ở phía bắc còn chưa có chuyển đỏ nên hai người không thể ngắm cảnh nhưng Thần Vũ vẫn không từ bỏ ý định chụp thật nhiều ảnh chung với anh. Cô dự định sẽ chọn ra một tấm đẹp nhất rồi đem phóng to cho vào khung đặt trong phòng Kỉ Hằng Hi.
Nếu không thể bỏ đi những tấm ảnh chung giữa anh và Lạc Thụ Tâm thì đặt thêm ảnh của cô và anh chắc không quá đáng lắm? Hẳn là anh sẽ tán thành yêu cầu nho nhỏ này.
Vì để kịp trở về ăn tối với bà nội, hai người xuống núi từ sớm nhưng vẫn bị tắc đường. Trên đường đi, điện thoại của Kỉ Hằng Hi liên tục réo, Thần Vũ nhìn thoáng qua và thấy cảm thông cùng anh. Đúng là một người đàn ông bận rộn, một người đàn ông đáng thương, không có được khắc nào rảnh rỗi. Ngoại trừ mấy khúc cua thì chiếc điện thoại trên tay anh lúc nào cũng léo nhéo nhưng anh không có nghe toàn bộ mà có chọn lựa.
Trùng hợp, đúng lúc điện thoại anh reo chuông thì điện thoại cuả cô cũng rung lên.
Nhìn tới tên người gọi hiện trên màn hình, cô kinh ngạc vài giây rồi bật cười khúc khích.
Là điện thoại ở nhà gọi tới. Chắc là bà nội muốn hỏi hai người đi tới đâu rồi để nói dì Thẩm nấu bữa tối.
Bà nội là người rất trẻ con, bà muốn cô tìm cho bà một viên đá ở phía Bắc làm quà, nói là muốn cảm nhận hương vị ở nơi đó và cô đã làm theo, viên đá hiện đang nằm trong túi xách của cô rồi.
- Dạ, bà nội ạ? Cháu là Thần Vũ…
- Lục tiểu thư! Không hay rồi, lão phu nhân bỗng nhiên ngất xỉu đã được đưa tới bệnh viện, hai người mau mau tới đó đi.
Thần Vũ phát hoảng, nhìn sang Kỉ Hằng Hi, anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại nhưng đã nhìn ra sự khác lạ của cô. Anh dùng khẩu hình hỏi cô làm sao vậy?
Cô lo lắng đáp:
- Dì Thẩm nói bà nội bị ngất đã đưa vào bệnh viện rồi! Chúng ta mau mau vào đó!
- Sao lại xảy ra chuyện này chứ? – anh lập tức liên lạc tới bệnh viện. Bà nội thường kiểm tra sức khỏe định kỳ ở bệnh viện này, anh và viện trưởng có quen biết.
- Sao rồi? – Thần Vũ sốt ruột hỏi. Bà nội đang ở bệnh viện mà bọn họ thì bị mắc kẹt trong xe không thể nào nhúc nhích; cho dù có muốn về nhà cũng không được.
- Phải phẫu thuật! – anh không nói thêm gì nữa mà chuyên tâm vào phía trước xem có chút cơ hội nào liền vượt lên.
Tuy Thần Vũ cũng lo lắng anh sẽ đụng phải người khác nhưng hiện tại lòng anh nóng như lửa đốt, có nói cái gì cũng vô ích.
Càng về sau đường đi càng khó, vụ tắc xe khiến hai người tới tận chập tối mới về tới Đài Bắc; trao đổi một chút rồi hai người chạy như bay tới bệnh viện.
Dọc đường đi, khuôn mặt Kỉ Hằng Hi bất an, cứng ngắc; Thần Vũ biết bà nội quan trọng như thế nào đối với anh, đó chính là người thân duy nhất của anh. Cô không muốn làm anh phân tâm để tránh làm anh thêmquẫn trí.
Không bao lâu họ đã tới bệnh viện.
Sau khi kiểm tra thì bà nội được chuẩn đoán là mắc bệnh động mạch vành, hiện tại đang được chăm sóc trong phòng bệnh đặc biệt. Tạm thời người nhà không thể vào thăm hỏi nên hai người đi nói chuyện với bác sĩ. Cuộc nói chuyện kéo dài và bác sĩ nhận định bà nội phải trải qua một cuộc phẫu thuật. Khi nghe thông tin từ bác sĩ, sắc mặt Kỉ Hằng Hi tái xám, vừa nặng nề, vừa tự trách, mãi vẫn chưa nói câu nào.
Thần Vũ kiên nhẫn đứng bên cạnh anh, một hồi qua đi, anh mới ảm đạm nói:
- Anh chưa bao giờ nghĩ là tim bà có vấn đề.
Tắc nghẽn mạch máu… Thế mà anh không hề phát hiện ra nguy hiểm tiềm ẩn trong người bà nội mình, từ trước tới nay anh đã làm được cái gì chứ? Công ty so với bà nội quan trọng hơn sao?
Thần Vũ cầm tay anh, nhẹ giọng trấn an:
- Anh đừng nghĩ quẩn quá, nhất định là vì bà nội không muốn anh lo lắng cho nên không nói cho anh biết.
- Bà nội.. bà… vẫn luôn muốn nhìn thấy anh kết hôn. – anh đau đớn nhắm chặt mắt lại. – Bà không thích Thụ Tâm nhưng vẫn đồng ý đám cưới của bọn anh; còn anh thì sao? Anh đúng là một thằng cháu bất hiếu, biết bà không thích Thụ Tâm mà vẫn cố chấp muốn lấy cô ấy.
Thần Vũ cảm giác tim mình co rút lại.
Nếu đã biết rõ bà nội không thích mà anh vẫn muốn cưới.. điều này chẳng phải chứng tỏ, Lạc Thụ Tâm rất quan trọng với anh, sự quan trọng đó đã lớn hơn vị trí của bà nội. Vậy còn cô? Cô là gì với anh? Ồ, Thần Vũ, từ khi nào mày biết ghen tị thế? Bây giờ không phải lúc so sánh xem ai quan trọng hơn với anh mà quan trọng là… liệu bà nội có vượt qua được cửa ải khó khăn này không.
Nghĩ tới đây, cô vỗ về bàn tay anh, hy vọng anh sẽ bình tâm hơn.
- Hằng Hi, đừng tự trách mình nữa. Vì bà nội rất yêu thương anh cho nên chỉ cần là điều anh quyết định, là chuyện khiến anh vui vẻ thì bà sẽ không phản đối.
- Vì thế nên anh càng bực bội với chính mình hơn. – anh hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi. – Liệu bà nội phẫu thuật có thành công không? Tuổi bà đã cao, liệu cuộc phẫu thuật có gây ảnh hưởng hay sức ép gì không?
Bác sĩ cho hay phẫu thuật có thể gây ra nhiều biến chứng, có thể dẫn tới tình trạng nhồi máu cơ tim cấp tính, cũng có thể là suy hô hấp, suy thận và nhiều các biến chứng khác nữa. Nếu có điều gì bất trắc xảy ra cho bà nội thì…
- Yên tâm đi! – Thần Vũ thì thầm. – Nhất định bà nội sẽ không có chuyện gì đâu. Vì anh, bà sẽ chiến đấu tới cùng.
Cuộc phẫu thuật của bà nội không được thuận lợi như Thần Vũ mong đợi. Bà rơi vào hôn mê sâu, sau cuộc phẫu thuật bị mất quá nhiều máu, bệnh viện còn phải khẩn cấp dùng máu dự trữ truyền cho bà. Kỉ Hằng Hi vứt công ty sang một bên, cứng đầu cứng cổ ở trong bệnh viện. Nhìn bộ dáng của anh khiến cho Thần Vũ lo lắng vô cùng. Nếu thật sự bà nội có bất trắc gì thì anh sẽ biến thành thế nào đây?
Suốt khoảng thời gian này cô thường xuyên ở bên cạnh cổ vũ, an ủi anh; cô còn liên lạc với nhân viên ý tế, thu xếp chuyện ăn uống, tắm rửa, quần áo cho anh. Cô đem toàn bộ giấy tờ quan trọng ở công ty tới tận bệnh viện để anh ký rồi thay anh tiếp tất cả những cuộc điện thoại gọi tới. Lúc này cô hoàn toàn vào vai một thiên thần hộ mệnh của anh!
Cô đau lòng vì anh, một người đàn ông đáng thương. Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bà nội có bao nhiêu quan trọng với mình và luôn nghĩ bà nội khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi. Thế nên khi bà bất ngờ đổ bệnh thì anh phát hoảng và sợ hãi rằng mình sẽ mất đi người thân yêu duy nhất này.
Cô đã dùng toàn bộ tình yêu và sự bao dung của mình để tha thứ cho anh lúc anh to tiếng quát cô trong lần bà nội xuất huyết quá nhiều; tha thứ việc anh đã mắng cô khi anh không thấy cô ở bên cạnh chăm sóc bà nội; tha thứ cho anh vì rõ ràng thấy cô mệt mỏi mà làm ngơ như không thấy; tha thứ cho anh vì không có nửa câu cảm ơn hay một tiếng quan tâm, ân cần.. Cô đều tha thứ cho anh, tất cả!
Hai tuần sau, tình trạng của Kỉ lão phu nhân tốt dần lên, bà đã qua giai đoạn nguy hiểm và được chuyển tới phòng hồi sức, hơn nữa không còn phải dùng tới bình thở ô-xi. Thần Vũ bận rộn dọn dẹp trong phòng bệnh khu VIP, cô cắm loại hoa bà thích vào bình rồi bày ra đĩa những quả bà có thể ăn. Sau đó cô còn cẩn thận kêu dì Thẩm đưa chiếc gối mà bà quen dùng tới bệnh viện vì bác sĩ nói cần phải theo dõi bệnh tình của bà trong vòng một tháng rồi mới có thể xuất viện.
Kỉ Hằng Hi lẳng lặng đứng bên cửa sổ, đôi mắt sáng ngời, ấm áp dõi nhìn cô luôn chân luôn tay không một phút rảnh rỗi.
Mỗi lần Thần Vũ ra vào phòng bệnh đều không quên mỉm cười với anh, cô không biết anh có nhìn thấy mình không nhưng cô biết là tâm trạng của anh cũng đang tốt lên vì bà nội đã thoát khỏi nguy hiểm. Vì thế cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Bà nội đang ngủ, cô cũng đã làm xong công việc; Kỉ Hằng Hi kéo tấm rèm lên, đột nhiên tiến lên một bước kéo cô vào lòng ngực, không nói không rằng áp chặt môi mình lên môi cô và hôn thật sâu.
Thần Vũ cảm thấy mình thật hạnh phúc, cô ôm chặt lấy thắt lưng anh, nhắm nghiền hai mắt, toàn tâm toàn ý cảm thụ nụ hôn nồng nhiệt và sự truyền đạt lòng biết ơn của anh tới mình.
Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra, dịu dàng khuấy động mái tóc đen dài của cô rồi mỉm cười:
- Cám ơn em, thiên thần của anh. Thời gian qua đã làm em vất vả rồi!
Thần Vũ nhướng hàng mi cong cong, ngây người nhìn nụ cười quyến rũ của anh rồi hừ nhẹ:
- Đâu chỉ có vất vả. Anh có biết hầu hạ một bạo chúa như anh có bao nhiêu cực khổ không hả? Bà nội nằm trên giường còn dễ chăm sóc hơn anh đó.
Anh lại cười tươi, khóe miệng dán chặt vào môi cô:
- Anh biết thái độ của anh không tốt.. tha thứ cho anh… – môi anh thình lình lướt lên vành tai cô, hạ giọng thì thầm. – Buổi tối anh sẽ bồi thường cho em, nhất định sẽ làm em hài lòng.
Mặt Thần Vũ đỏ au, trừng mắt nhìn anh:
- Kỉ Hằng Hi, anh đúng là đại sắc lang. Bà nội vừa mới tốt lên chút mà anh đã muốn thỏa mãn bản thân rồi. Anh vẫn là người hả?
Trời ạ, bọn họ mới chỉ không thân thiết một thời gian thôi mà sao những lời lẽ đầy khiêu khích của anh lại khiến cho cô nhiễu loạn thế này? Cô đang chờ mong cái gì? Xem ra cô cũng không kém anh là bao. Tình hình bà nội đã tiến triển tốt, cô cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa.
- Em không muốn sao? – đôi mắt thanh mảnh của anh híp lại cười, ánh nhìn đảo quanh người cô một lượt như là muốn cắn nuốt cô sạch sẽ vậy.
Tim cô lại đập một trận hỗn loạn, bên tai còn cảm giác khô nóng.
Vị Kỉ tiên sinh, Kỉ chủ tịch quyến rũ chết người này hại cô bắt đầu chờ mong tới buổi tối…
Cái cảm giác gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn” [giây phút gặp lại sau tháng ngày chia ly còn hạnh phúc, thú vị và khao khát hơn cả đêm tân hôn] là như thế này ư? Thần Vũ bối rối nhìn Kỉ Hằng Hi trần trụi đi vào phòng tắm, hô hấp chợt ngưng lại. Trai đẹp ngay trước mặt, cô thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.
Sao anh có thể vào đây được? Cô vừa mới thoa sữa tắm nên không có một chút phòng bị, mà trước kia chưa có lần nào anh thình lình đột nhập vào khi cô đang tắm nha…
- Hình như em rất hài lòng? – anh mỉm cười đi tới bên cạnh cô, mở vòi hoa sen rồi kéo cô vào ngực.
Hai tay anh chạy theo từng lớp bọt sữa tắm trên người cô, đầu cúi xuống che lại đôi môi căng mọng…
Cứ như một cơn cuồng phong thổi hai người lên cao thật cao, ngọn lửa âm ỉ cháy trong họ càng ngày càng bùng phát không hề che dấu. Kỉ Hằng Hi cố bình ổn lại hô hấp nặng nề của mình, hai cánh tay Thần Vũ vòng qua ôm lấy cổ anh; cô nâng mặt lên, để tùy ý chiếc lưỡi linh hoạt, nóng ướt của anh không ngừng đảo quanh, khuấy hút trong miệng mình. Anh ôm cô, hôn say đắm, ngắm nhìn gương mặt cô và ánh mắt biến hóa có chút kỳ lạ.
- Yêu tinh, em có đồng ý kết hôn với một người đàn ông kém cỏi, xấu tính như anh không?
Thần Vũ kinh ngạc nhìn anh, tim đập mạnh:
- Này… anh có biết mình vừa nói cái gì không thế?
Anh mỉm cười, trìu mến nhìn cô:
- Anh đang cầu hôn với em đó.
- Nhưng… – cô vừa bị mê hoặc vừa cảm thấy hoang mang kiếm tìm thứ gì đó trong mắt anh. Cho tới tận lúc này cô chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ được anh cầu hôn, điều đó không có khả năng xảy ra… Thật sự quá bất ngờ.
- Anh không muốn làm bà nội thất vọng. – anh nhìn cô không chớp mắt. – Và quan trọng hơn là anh không muốn mình phải hối tiếc, nếu anh không quyết định ngay thì anh chính là người đàn ông chịu nhiều hối hận nhất trên thế giới này.
Cô mờ mịt nhìn anh:
- Thật sự không phải để làm bà nội vui lòng? Anh cứ nói cho em biết sự thật, em chấp nhận được.
- Lời nói thật chính là —- – anh ôm cô càng chặt hơn, ánh nhìn hãm sâu vào đáy mắt cô. – Anh yêu em, đây chính là những lời thật lòng anh muốn nói.
Thần Vũ không thể khống chế được mình, cắn cắn môi:
- Vậy nên anh mới quyết định như thế? Anh thật sự hiểu rõ mình chứ? Sẽ không hối hận?
Trên môi anh vẽ ra một nụ cười, câu trả lời hoàn toàn không khớp với câu hỏi của cô:
- Vừa rồi anh không sử dụng cách tránh thai.
- A?! – cô ngẩn cả người.
Anh vẫn luôn cẩn thận sử dụng mọi biện pháp để tránh thai, thậm chí còn đề nghị cô uống thuốc. Anh nói nếu không thể cho cô lời hứa hẹn về một đám cưới thì ít nhất cũng không được làm tổn hại tới cơ thể của cô.
Mà bây giờ, anh lại nói là anh không sử dụng cách phòng tránh thai…
- Có lẽ trong bụng em đã có em bé của chúng ta rồi ấy chứ. – anh cười thản nhiên. – Em không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý kết hôn với anh. Vả lại bà nội cũng sớm muốn có chắt nội để bế rồi.
- Cho nên… chúng ta thật sự sẽ kết hôn? Anh muốn kết hôn với em? – cô vẫn không thể nào tin được, có phải là quá hạnh phúc rồi không?
- Anh đang năn nỉ cầu xin em kết hôn với anh đó. – anh ôm chặt cô hơn, bốn mặt giao hòa vào nhau. – Trừ khi em không chấp nhận, nếu không thì hôn lễ đã được ấn định ngày giờ rồi. – cho tới tận ngày hôm nay anh mới có thể xác định lại tình cảm của mình. Lúc nhìn cô bận rộn trong phòng bệnh chăm sóc bà nội thì trái tim anh như ngừng đập. Anh đã hỏi bản thân hàng ngàn lần, nếu không có cô thì anh sẽ thế nào? Nghĩ tới cảnh cô rời khỏi cuộc sống của mình, mọi thứ lại trở về với sự cô đơn, vắng vẻ, không hiểu sao anh cảm thấy thật khó thở.
- Đương nhiên là em đồng ý kết hôn với anh .. nhưng anh có thật sự chắc chắn không? – trong mắt của Thần Vũ viết rõ hai chữ “lo lắng”.
Anh bình tĩnh nhìn cô chăm chú:
- Nếu ý em nói là Thụ Tâm thì… cô ấy vĩnh viễn ở trong trí nhớ của anh, anh cũng sẽ mãi mãi chăm sóc cô ấy. Hy vọng em có thể thông cảm, đó là đạo nghĩa của anh.
Cô hắng giọng, đáp:
- Em dĩ nhiên là có thể thông cảm, em sẽ không bao giờ ngăn cản việc anh chăm sóc cô ấy, đó là việc anh nên làm. Em hiểu chứ.
Đồ ngốc, một người đàn ông ngốc nghếch, cô thật muốn đem bộ mặt thật của Lạc Thụ Tâm nói hết cho anh biết để anh không cần cảm thấy áy náyvà cũng khiến anh không còn vướng bận điều gì mà kết hôn với cô.
Nhưng coi như không có gì đi, dù sao thì anh cũng đã cầu hôn với cô rồi, hãy để hình ảnh một người yêu hoàn mỹ lưu giữ lại trong lòng anh, việc này có lẽ là tốt nhất đối với anh.
Giờ phút này, cô đã biết vì sao bà nội không đem chân tướng sự thật nói cho anh ngay từ lúc đầu, bà lo sợ anh sẽ bị tổn thương.
- Cảm ơn em đã thông cảm cho anh. Thật sự cảm ơn em. Anh biết đó là một việc không dễ gì làm được. – anh áy náy thì thầm bên tai cô. – Anh rất hổ thẹn vì mình đã không thể giải thoát hình ảnh Thụ Tâm khỏi tâm trí mình, năm năm qua anh chỉ có sự áy náy đối với cô ấy, cảm giác đó tăng chứ không có giảm. Nhưng anh muốn nói với em rằng, người hiện tại anh yêu chính là em.
Đây chính là lời tỏ tình tuyệt vời nhất trên đời!
Trái tim Thần Vũ nhảy lên liên hồi, hai má bị che phủ bởi một tầng mây đỏ hây hây.
Bàn tay bé của cô vuốt ve gương mặt anh, lướt qua chiếc cằm kiên nghị rồi khóe miệng tràn ra một nụ cười tươi động lòng người.
- Anh có biết không, em đang cảm thấy rất hạnh phúc. Em yêu anh! – cô thì thầm nói. – Em không quan tâm trong lòng anh còn dành một vị trí cho Lạc Thụ Tâm, chỉ cần có một phần dành riêng cho em thì được rồi.
- Dĩ nhiên trong lòng anh có vị trí của em… – anh lầm bầm, cúi xuống hôn cô một lần nữa.
Kỉ lão phu nhân vừa biết được tin cháu trai mình kết hôn thì tốc độ hồi phục tăng thần tốc; ngày nào bà cũng nằng nặc đòi xuất viện để chuẩn bị cho hôn lễ và làm chủ hôn sự. Việc này khiến cho cả bác sĩ cũng lấy làm kinh ngạc.
Sau khi xuất viện, quả nhiên bà đã làm chủ mọi chuyện, mỗi ngày đều thúc giục đôi vợ chồng trẻ đi chọn áo cưới, chọn khách sạn, đặt bánh; ngay cả địa điểm đi hưởng tuần trăng mật của hai người cũng quản tất. Lúc nào bà cũng khuyên hai người nên đi chơi xa một chút, lâu một chút, tốt nhất đợi tới khi nào chế tạo ra một em bé rồi hãy quay về cũng được. Kỉ Hằng Hi và Thần Vũ dở khóc dở cười với bà.
- Nha đầu, cháu nhất định phải chuyển lời của ta tới ông bà nội và ba mẹ là đợi tới khi cơ thể ta tốt hơn thì ta nhất định sẽ tới chào hỏi mọi người.
Kỉ lão phu nhân vẫn lo lắng mọi người sẽ trách bà là người không biết cấp bậc lễ nghĩa nên đích thân gọi điện cho ba mẹ Thần Vũ, giải thích với họ vì sao không bà không thể tới phía Nam để báo cho cả nhà biết chuyện đám cưới của hai đứa cháu. Bà sốt sắng cứ như là sợ không có được đứa cháu dâu mà mình mong đợi bấy lâu nay.
Cả nhà họ Kỉ trở nên ồn ào, vui vẻ, tình trạng phục hồi sức khỏe của bà càng ngày càng tốt hơn. Bà còn tìm người thiết kế tới dự định sẽ bố trí lại toàn bộ ngôi nhà.
Bà có ý định hợp hai phòng thành một căn phòng mới sau đó còn mua cho hai người một căn hộ sang trọng để sau khi kết hôn hai người sẽ có được khoảng thời gian hưởng thụ riêng tư thú vị. Chỉ có vậy thì mới khiến cho cô cháu dâu không bị áp lực để sinh cho bà một đứa chắt trai dễ thương chứ.
Nghĩ tới mấy chuyện đó Thần Vũ phì cười.
Bà nội thật sự rất đáng yêu và rất thương cô. Bà cho người đi in ấn thiệp cưới chu tất và còn bí mật đem tặng cô những món đồ trang sức quý báu, thậm chí cả mật khẩu két sắt an toàn cũng nói với cô.
- Chú rể đã thay quần áo xong rồi. – nhân viên của cửa hàng váy cưới nói. Thần Vũ nhìn ông chồng tương lai bức ra từ phòng thay đồ. Bình thường anh rất ít khi mặc đồ tây màu sáng, hình như là chưa bao giờ mặc thì phải; hôm nay thấy anh mặc bộ đồ lễ màu trắng, không ngờ nó lại hợp với anh tới vậy.
Từ sau khi cầu hôn với cô, hàng lông mày của người đàn ông này không còn nhíu chặt vào nhau nữa; cô cũng đã đưa anh về nhà mình giới thiệu. Cha mẹ và mọi người đều vui vẻ chào đón anh, anh trai của cô còn nói thẳng là cô không xứng với anh. Cái này đúng là một đòn hiểm mà.
- Nhìn tuyệt lắm, đúng là một hoàng tử bạch mã nha! – cô nghịch ngợm nháy mắt với anh rồi nhanh chóng lôi điện thoại ra chụp cho anh vài tấm. Vẻ mặt còn cố tình tỏ ra ngưỡng mộ và tán thưởng.
Kỉ Hằng Hi đứng trước tấm gương lên chỉnh lại vạt áo cho phẳng phiu:
- Anh không quen mặc màu trắng.
Nhân viên cửa hàng lên tiếng đề nghị:
- Trước tiên chú rể cứ ngồi đợi một chút, cô dâu thử thay một bộ váy trắng xem sao. Tới lúc đó hai vị quyết định cũng được.
Thần Vũ buông cuốn tạp chí xuống rồi đứng lên, nụ cười lém lỉnh vẫn không ngừng hé nở, đôi mắt lấp lanh nhìn Kỉ Hằng Hi:
- Đúng đó, đợi một lát rồi quyết định. Em nghĩ là nó không quá sáng đâu, có lẽ vì anh sợ phải mặc màu trắng đó.
Chiếc áo cưới anh đặt tận bênMilanhành cho hai người vừa được đưa tới hôm nay, toàn bộ đều được may tay hết; cô không dám hỏi giá của nó là bao nhiêu vì số tiền đó nhất định sẽ hù chết người ta cho xem. Mặc dù cô thấy không chi một số tiền lớn như vậy nhưng anh vẫn kiên trì với ý định tặng cho cô một món quà độc nhất vô nhị, một chiếc váy cưới có thể lưu lại mãi mãi thế nên cô cũng đành chấp nhận.
Nghĩ tới chuyện có thể giữ lại váy cưới, cô cũng cảm thấy vui vẻ hơn. Đó chính là giấc mơ của bao người phụ nữ, cô có thể giữ nó cho con gái mình, cô sẽ nói cho nó biết ba nó vì rất yêu mẹ nó nên mới tặng chiếc váy cưới này…
Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, điện thoại của Kỉ Hằng Hi bất chấp ở đâu lúc nào cũng có thể vang lên. Tóm lại anh là một người luôn luôn bận rộn.
Cô thấy anh không ngừng tiếp điện thoại, chắc cô không cần thay áo cưới làm gì nữa. Một lát nữa thôi anh sẽ chạy tới báo cho cô biết là có chuyện quan trọng nên hai người sẽ phải đi ngay, hôm khác sẽ tới.
Anh gấp điện thoại lại, sắc mặt nặng nề. Thần Vũ lo lắng đi tới bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện gì sao? Không phải là bà nội…
Anh nhìn cô với ánh mắt hoang mang, hô hấp dồn dập bất ổn:
- Ở bệnh viện gọi tới nói… cô ấy.. đã tỉnh lại… Thụ Tâm.. cô ấy … tỉnh lại rồi…
Mà hai người cung kính không bằng tuân mệnh, dù sao đi leo núi cũng không thích hợp với một người già. Bọn họ có thể trở về nhà sớm để cùng ăn tối với bà, coi như là có lòng hiếu thảo rồi.
Khổ nỗi, cây phong ở phía bắc còn chưa có chuyển đỏ nên hai người không thể ngắm cảnh nhưng Thần Vũ vẫn không từ bỏ ý định chụp thật nhiều ảnh chung với anh. Cô dự định sẽ chọn ra một tấm đẹp nhất rồi đem phóng to cho vào khung đặt trong phòng Kỉ Hằng Hi.
Nếu không thể bỏ đi những tấm ảnh chung giữa anh và Lạc Thụ Tâm thì đặt thêm ảnh của cô và anh chắc không quá đáng lắm? Hẳn là anh sẽ tán thành yêu cầu nho nhỏ này.
Vì để kịp trở về ăn tối với bà nội, hai người xuống núi từ sớm nhưng vẫn bị tắc đường. Trên đường đi, điện thoại của Kỉ Hằng Hi liên tục réo, Thần Vũ nhìn thoáng qua và thấy cảm thông cùng anh. Đúng là một người đàn ông bận rộn, một người đàn ông đáng thương, không có được khắc nào rảnh rỗi. Ngoại trừ mấy khúc cua thì chiếc điện thoại trên tay anh lúc nào cũng léo nhéo nhưng anh không có nghe toàn bộ mà có chọn lựa.
Trùng hợp, đúng lúc điện thoại anh reo chuông thì điện thoại cuả cô cũng rung lên.
Nhìn tới tên người gọi hiện trên màn hình, cô kinh ngạc vài giây rồi bật cười khúc khích.
Là điện thoại ở nhà gọi tới. Chắc là bà nội muốn hỏi hai người đi tới đâu rồi để nói dì Thẩm nấu bữa tối.
Bà nội là người rất trẻ con, bà muốn cô tìm cho bà một viên đá ở phía Bắc làm quà, nói là muốn cảm nhận hương vị ở nơi đó và cô đã làm theo, viên đá hiện đang nằm trong túi xách của cô rồi.
- Dạ, bà nội ạ? Cháu là Thần Vũ…
- Lục tiểu thư! Không hay rồi, lão phu nhân bỗng nhiên ngất xỉu đã được đưa tới bệnh viện, hai người mau mau tới đó đi.
Thần Vũ phát hoảng, nhìn sang Kỉ Hằng Hi, anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại nhưng đã nhìn ra sự khác lạ của cô. Anh dùng khẩu hình hỏi cô làm sao vậy?
Cô lo lắng đáp:
- Dì Thẩm nói bà nội bị ngất đã đưa vào bệnh viện rồi! Chúng ta mau mau vào đó!
- Sao lại xảy ra chuyện này chứ? – anh lập tức liên lạc tới bệnh viện. Bà nội thường kiểm tra sức khỏe định kỳ ở bệnh viện này, anh và viện trưởng có quen biết.
- Sao rồi? – Thần Vũ sốt ruột hỏi. Bà nội đang ở bệnh viện mà bọn họ thì bị mắc kẹt trong xe không thể nào nhúc nhích; cho dù có muốn về nhà cũng không được.
- Phải phẫu thuật! – anh không nói thêm gì nữa mà chuyên tâm vào phía trước xem có chút cơ hội nào liền vượt lên.
Tuy Thần Vũ cũng lo lắng anh sẽ đụng phải người khác nhưng hiện tại lòng anh nóng như lửa đốt, có nói cái gì cũng vô ích.
Càng về sau đường đi càng khó, vụ tắc xe khiến hai người tới tận chập tối mới về tới Đài Bắc; trao đổi một chút rồi hai người chạy như bay tới bệnh viện.
Dọc đường đi, khuôn mặt Kỉ Hằng Hi bất an, cứng ngắc; Thần Vũ biết bà nội quan trọng như thế nào đối với anh, đó chính là người thân duy nhất của anh. Cô không muốn làm anh phân tâm để tránh làm anh thêmquẫn trí.
Không bao lâu họ đã tới bệnh viện.
Sau khi kiểm tra thì bà nội được chuẩn đoán là mắc bệnh động mạch vành, hiện tại đang được chăm sóc trong phòng bệnh đặc biệt. Tạm thời người nhà không thể vào thăm hỏi nên hai người đi nói chuyện với bác sĩ. Cuộc nói chuyện kéo dài và bác sĩ nhận định bà nội phải trải qua một cuộc phẫu thuật. Khi nghe thông tin từ bác sĩ, sắc mặt Kỉ Hằng Hi tái xám, vừa nặng nề, vừa tự trách, mãi vẫn chưa nói câu nào.
Thần Vũ kiên nhẫn đứng bên cạnh anh, một hồi qua đi, anh mới ảm đạm nói:
- Anh chưa bao giờ nghĩ là tim bà có vấn đề.
Tắc nghẽn mạch máu… Thế mà anh không hề phát hiện ra nguy hiểm tiềm ẩn trong người bà nội mình, từ trước tới nay anh đã làm được cái gì chứ? Công ty so với bà nội quan trọng hơn sao?
Thần Vũ cầm tay anh, nhẹ giọng trấn an:
- Anh đừng nghĩ quẩn quá, nhất định là vì bà nội không muốn anh lo lắng cho nên không nói cho anh biết.
- Bà nội.. bà… vẫn luôn muốn nhìn thấy anh kết hôn. – anh đau đớn nhắm chặt mắt lại. – Bà không thích Thụ Tâm nhưng vẫn đồng ý đám cưới của bọn anh; còn anh thì sao? Anh đúng là một thằng cháu bất hiếu, biết bà không thích Thụ Tâm mà vẫn cố chấp muốn lấy cô ấy.
Thần Vũ cảm giác tim mình co rút lại.
Nếu đã biết rõ bà nội không thích mà anh vẫn muốn cưới.. điều này chẳng phải chứng tỏ, Lạc Thụ Tâm rất quan trọng với anh, sự quan trọng đó đã lớn hơn vị trí của bà nội. Vậy còn cô? Cô là gì với anh? Ồ, Thần Vũ, từ khi nào mày biết ghen tị thế? Bây giờ không phải lúc so sánh xem ai quan trọng hơn với anh mà quan trọng là… liệu bà nội có vượt qua được cửa ải khó khăn này không.
Nghĩ tới đây, cô vỗ về bàn tay anh, hy vọng anh sẽ bình tâm hơn.
- Hằng Hi, đừng tự trách mình nữa. Vì bà nội rất yêu thương anh cho nên chỉ cần là điều anh quyết định, là chuyện khiến anh vui vẻ thì bà sẽ không phản đối.
- Vì thế nên anh càng bực bội với chính mình hơn. – anh hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi. – Liệu bà nội phẫu thuật có thành công không? Tuổi bà đã cao, liệu cuộc phẫu thuật có gây ảnh hưởng hay sức ép gì không?
Bác sĩ cho hay phẫu thuật có thể gây ra nhiều biến chứng, có thể dẫn tới tình trạng nhồi máu cơ tim cấp tính, cũng có thể là suy hô hấp, suy thận và nhiều các biến chứng khác nữa. Nếu có điều gì bất trắc xảy ra cho bà nội thì…
- Yên tâm đi! – Thần Vũ thì thầm. – Nhất định bà nội sẽ không có chuyện gì đâu. Vì anh, bà sẽ chiến đấu tới cùng.
Cuộc phẫu thuật của bà nội không được thuận lợi như Thần Vũ mong đợi. Bà rơi vào hôn mê sâu, sau cuộc phẫu thuật bị mất quá nhiều máu, bệnh viện còn phải khẩn cấp dùng máu dự trữ truyền cho bà. Kỉ Hằng Hi vứt công ty sang một bên, cứng đầu cứng cổ ở trong bệnh viện. Nhìn bộ dáng của anh khiến cho Thần Vũ lo lắng vô cùng. Nếu thật sự bà nội có bất trắc gì thì anh sẽ biến thành thế nào đây?
Suốt khoảng thời gian này cô thường xuyên ở bên cạnh cổ vũ, an ủi anh; cô còn liên lạc với nhân viên ý tế, thu xếp chuyện ăn uống, tắm rửa, quần áo cho anh. Cô đem toàn bộ giấy tờ quan trọng ở công ty tới tận bệnh viện để anh ký rồi thay anh tiếp tất cả những cuộc điện thoại gọi tới. Lúc này cô hoàn toàn vào vai một thiên thần hộ mệnh của anh!
Cô đau lòng vì anh, một người đàn ông đáng thương. Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bà nội có bao nhiêu quan trọng với mình và luôn nghĩ bà nội khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi. Thế nên khi bà bất ngờ đổ bệnh thì anh phát hoảng và sợ hãi rằng mình sẽ mất đi người thân yêu duy nhất này.
Cô đã dùng toàn bộ tình yêu và sự bao dung của mình để tha thứ cho anh lúc anh to tiếng quát cô trong lần bà nội xuất huyết quá nhiều; tha thứ việc anh đã mắng cô khi anh không thấy cô ở bên cạnh chăm sóc bà nội; tha thứ cho anh vì rõ ràng thấy cô mệt mỏi mà làm ngơ như không thấy; tha thứ cho anh vì không có nửa câu cảm ơn hay một tiếng quan tâm, ân cần.. Cô đều tha thứ cho anh, tất cả!
Hai tuần sau, tình trạng của Kỉ lão phu nhân tốt dần lên, bà đã qua giai đoạn nguy hiểm và được chuyển tới phòng hồi sức, hơn nữa không còn phải dùng tới bình thở ô-xi. Thần Vũ bận rộn dọn dẹp trong phòng bệnh khu VIP, cô cắm loại hoa bà thích vào bình rồi bày ra đĩa những quả bà có thể ăn. Sau đó cô còn cẩn thận kêu dì Thẩm đưa chiếc gối mà bà quen dùng tới bệnh viện vì bác sĩ nói cần phải theo dõi bệnh tình của bà trong vòng một tháng rồi mới có thể xuất viện.
Kỉ Hằng Hi lẳng lặng đứng bên cửa sổ, đôi mắt sáng ngời, ấm áp dõi nhìn cô luôn chân luôn tay không một phút rảnh rỗi.
Mỗi lần Thần Vũ ra vào phòng bệnh đều không quên mỉm cười với anh, cô không biết anh có nhìn thấy mình không nhưng cô biết là tâm trạng của anh cũng đang tốt lên vì bà nội đã thoát khỏi nguy hiểm. Vì thế cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Bà nội đang ngủ, cô cũng đã làm xong công việc; Kỉ Hằng Hi kéo tấm rèm lên, đột nhiên tiến lên một bước kéo cô vào lòng ngực, không nói không rằng áp chặt môi mình lên môi cô và hôn thật sâu.
Thần Vũ cảm thấy mình thật hạnh phúc, cô ôm chặt lấy thắt lưng anh, nhắm nghiền hai mắt, toàn tâm toàn ý cảm thụ nụ hôn nồng nhiệt và sự truyền đạt lòng biết ơn của anh tới mình.
Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra, dịu dàng khuấy động mái tóc đen dài của cô rồi mỉm cười:
- Cám ơn em, thiên thần của anh. Thời gian qua đã làm em vất vả rồi!
Thần Vũ nhướng hàng mi cong cong, ngây người nhìn nụ cười quyến rũ của anh rồi hừ nhẹ:
- Đâu chỉ có vất vả. Anh có biết hầu hạ một bạo chúa như anh có bao nhiêu cực khổ không hả? Bà nội nằm trên giường còn dễ chăm sóc hơn anh đó.
Anh lại cười tươi, khóe miệng dán chặt vào môi cô:
- Anh biết thái độ của anh không tốt.. tha thứ cho anh… – môi anh thình lình lướt lên vành tai cô, hạ giọng thì thầm. – Buổi tối anh sẽ bồi thường cho em, nhất định sẽ làm em hài lòng.
Mặt Thần Vũ đỏ au, trừng mắt nhìn anh:
- Kỉ Hằng Hi, anh đúng là đại sắc lang. Bà nội vừa mới tốt lên chút mà anh đã muốn thỏa mãn bản thân rồi. Anh vẫn là người hả?
Trời ạ, bọn họ mới chỉ không thân thiết một thời gian thôi mà sao những lời lẽ đầy khiêu khích của anh lại khiến cho cô nhiễu loạn thế này? Cô đang chờ mong cái gì? Xem ra cô cũng không kém anh là bao. Tình hình bà nội đã tiến triển tốt, cô cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa.
- Em không muốn sao? – đôi mắt thanh mảnh của anh híp lại cười, ánh nhìn đảo quanh người cô một lượt như là muốn cắn nuốt cô sạch sẽ vậy.
Tim cô lại đập một trận hỗn loạn, bên tai còn cảm giác khô nóng.
Vị Kỉ tiên sinh, Kỉ chủ tịch quyến rũ chết người này hại cô bắt đầu chờ mong tới buổi tối…
Cái cảm giác gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn” [giây phút gặp lại sau tháng ngày chia ly còn hạnh phúc, thú vị và khao khát hơn cả đêm tân hôn] là như thế này ư? Thần Vũ bối rối nhìn Kỉ Hằng Hi trần trụi đi vào phòng tắm, hô hấp chợt ngưng lại. Trai đẹp ngay trước mặt, cô thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.
Sao anh có thể vào đây được? Cô vừa mới thoa sữa tắm nên không có một chút phòng bị, mà trước kia chưa có lần nào anh thình lình đột nhập vào khi cô đang tắm nha…
- Hình như em rất hài lòng? – anh mỉm cười đi tới bên cạnh cô, mở vòi hoa sen rồi kéo cô vào ngực.
Hai tay anh chạy theo từng lớp bọt sữa tắm trên người cô, đầu cúi xuống che lại đôi môi căng mọng…
Cứ như một cơn cuồng phong thổi hai người lên cao thật cao, ngọn lửa âm ỉ cháy trong họ càng ngày càng bùng phát không hề che dấu. Kỉ Hằng Hi cố bình ổn lại hô hấp nặng nề của mình, hai cánh tay Thần Vũ vòng qua ôm lấy cổ anh; cô nâng mặt lên, để tùy ý chiếc lưỡi linh hoạt, nóng ướt của anh không ngừng đảo quanh, khuấy hút trong miệng mình. Anh ôm cô, hôn say đắm, ngắm nhìn gương mặt cô và ánh mắt biến hóa có chút kỳ lạ.
- Yêu tinh, em có đồng ý kết hôn với một người đàn ông kém cỏi, xấu tính như anh không?
Thần Vũ kinh ngạc nhìn anh, tim đập mạnh:
- Này… anh có biết mình vừa nói cái gì không thế?
Anh mỉm cười, trìu mến nhìn cô:
- Anh đang cầu hôn với em đó.
- Nhưng… – cô vừa bị mê hoặc vừa cảm thấy hoang mang kiếm tìm thứ gì đó trong mắt anh. Cho tới tận lúc này cô chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ được anh cầu hôn, điều đó không có khả năng xảy ra… Thật sự quá bất ngờ.
- Anh không muốn làm bà nội thất vọng. – anh nhìn cô không chớp mắt. – Và quan trọng hơn là anh không muốn mình phải hối tiếc, nếu anh không quyết định ngay thì anh chính là người đàn ông chịu nhiều hối hận nhất trên thế giới này.
Cô mờ mịt nhìn anh:
- Thật sự không phải để làm bà nội vui lòng? Anh cứ nói cho em biết sự thật, em chấp nhận được.
- Lời nói thật chính là —- – anh ôm cô càng chặt hơn, ánh nhìn hãm sâu vào đáy mắt cô. – Anh yêu em, đây chính là những lời thật lòng anh muốn nói.
Thần Vũ không thể khống chế được mình, cắn cắn môi:
- Vậy nên anh mới quyết định như thế? Anh thật sự hiểu rõ mình chứ? Sẽ không hối hận?
Trên môi anh vẽ ra một nụ cười, câu trả lời hoàn toàn không khớp với câu hỏi của cô:
- Vừa rồi anh không sử dụng cách tránh thai.
- A?! – cô ngẩn cả người.
Anh vẫn luôn cẩn thận sử dụng mọi biện pháp để tránh thai, thậm chí còn đề nghị cô uống thuốc. Anh nói nếu không thể cho cô lời hứa hẹn về một đám cưới thì ít nhất cũng không được làm tổn hại tới cơ thể của cô.
Mà bây giờ, anh lại nói là anh không sử dụng cách phòng tránh thai…
- Có lẽ trong bụng em đã có em bé của chúng ta rồi ấy chứ. – anh cười thản nhiên. – Em không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý kết hôn với anh. Vả lại bà nội cũng sớm muốn có chắt nội để bế rồi.
- Cho nên… chúng ta thật sự sẽ kết hôn? Anh muốn kết hôn với em? – cô vẫn không thể nào tin được, có phải là quá hạnh phúc rồi không?
- Anh đang năn nỉ cầu xin em kết hôn với anh đó. – anh ôm chặt cô hơn, bốn mặt giao hòa vào nhau. – Trừ khi em không chấp nhận, nếu không thì hôn lễ đã được ấn định ngày giờ rồi. – cho tới tận ngày hôm nay anh mới có thể xác định lại tình cảm của mình. Lúc nhìn cô bận rộn trong phòng bệnh chăm sóc bà nội thì trái tim anh như ngừng đập. Anh đã hỏi bản thân hàng ngàn lần, nếu không có cô thì anh sẽ thế nào? Nghĩ tới cảnh cô rời khỏi cuộc sống của mình, mọi thứ lại trở về với sự cô đơn, vắng vẻ, không hiểu sao anh cảm thấy thật khó thở.
- Đương nhiên là em đồng ý kết hôn với anh .. nhưng anh có thật sự chắc chắn không? – trong mắt của Thần Vũ viết rõ hai chữ “lo lắng”.
Anh bình tĩnh nhìn cô chăm chú:
- Nếu ý em nói là Thụ Tâm thì… cô ấy vĩnh viễn ở trong trí nhớ của anh, anh cũng sẽ mãi mãi chăm sóc cô ấy. Hy vọng em có thể thông cảm, đó là đạo nghĩa của anh.
Cô hắng giọng, đáp:
- Em dĩ nhiên là có thể thông cảm, em sẽ không bao giờ ngăn cản việc anh chăm sóc cô ấy, đó là việc anh nên làm. Em hiểu chứ.
Đồ ngốc, một người đàn ông ngốc nghếch, cô thật muốn đem bộ mặt thật của Lạc Thụ Tâm nói hết cho anh biết để anh không cần cảm thấy áy náyvà cũng khiến anh không còn vướng bận điều gì mà kết hôn với cô.
Nhưng coi như không có gì đi, dù sao thì anh cũng đã cầu hôn với cô rồi, hãy để hình ảnh một người yêu hoàn mỹ lưu giữ lại trong lòng anh, việc này có lẽ là tốt nhất đối với anh.
Giờ phút này, cô đã biết vì sao bà nội không đem chân tướng sự thật nói cho anh ngay từ lúc đầu, bà lo sợ anh sẽ bị tổn thương.
- Cảm ơn em đã thông cảm cho anh. Thật sự cảm ơn em. Anh biết đó là một việc không dễ gì làm được. – anh áy náy thì thầm bên tai cô. – Anh rất hổ thẹn vì mình đã không thể giải thoát hình ảnh Thụ Tâm khỏi tâm trí mình, năm năm qua anh chỉ có sự áy náy đối với cô ấy, cảm giác đó tăng chứ không có giảm. Nhưng anh muốn nói với em rằng, người hiện tại anh yêu chính là em.
Đây chính là lời tỏ tình tuyệt vời nhất trên đời!
Trái tim Thần Vũ nhảy lên liên hồi, hai má bị che phủ bởi một tầng mây đỏ hây hây.
Bàn tay bé của cô vuốt ve gương mặt anh, lướt qua chiếc cằm kiên nghị rồi khóe miệng tràn ra một nụ cười tươi động lòng người.
- Anh có biết không, em đang cảm thấy rất hạnh phúc. Em yêu anh! – cô thì thầm nói. – Em không quan tâm trong lòng anh còn dành một vị trí cho Lạc Thụ Tâm, chỉ cần có một phần dành riêng cho em thì được rồi.
- Dĩ nhiên trong lòng anh có vị trí của em… – anh lầm bầm, cúi xuống hôn cô một lần nữa.
Kỉ lão phu nhân vừa biết được tin cháu trai mình kết hôn thì tốc độ hồi phục tăng thần tốc; ngày nào bà cũng nằng nặc đòi xuất viện để chuẩn bị cho hôn lễ và làm chủ hôn sự. Việc này khiến cho cả bác sĩ cũng lấy làm kinh ngạc.
Sau khi xuất viện, quả nhiên bà đã làm chủ mọi chuyện, mỗi ngày đều thúc giục đôi vợ chồng trẻ đi chọn áo cưới, chọn khách sạn, đặt bánh; ngay cả địa điểm đi hưởng tuần trăng mật của hai người cũng quản tất. Lúc nào bà cũng khuyên hai người nên đi chơi xa một chút, lâu một chút, tốt nhất đợi tới khi nào chế tạo ra một em bé rồi hãy quay về cũng được. Kỉ Hằng Hi và Thần Vũ dở khóc dở cười với bà.
- Nha đầu, cháu nhất định phải chuyển lời của ta tới ông bà nội và ba mẹ là đợi tới khi cơ thể ta tốt hơn thì ta nhất định sẽ tới chào hỏi mọi người.
Kỉ lão phu nhân vẫn lo lắng mọi người sẽ trách bà là người không biết cấp bậc lễ nghĩa nên đích thân gọi điện cho ba mẹ Thần Vũ, giải thích với họ vì sao không bà không thể tới phía Nam để báo cho cả nhà biết chuyện đám cưới của hai đứa cháu. Bà sốt sắng cứ như là sợ không có được đứa cháu dâu mà mình mong đợi bấy lâu nay.
Cả nhà họ Kỉ trở nên ồn ào, vui vẻ, tình trạng phục hồi sức khỏe của bà càng ngày càng tốt hơn. Bà còn tìm người thiết kế tới dự định sẽ bố trí lại toàn bộ ngôi nhà.
Bà có ý định hợp hai phòng thành một căn phòng mới sau đó còn mua cho hai người một căn hộ sang trọng để sau khi kết hôn hai người sẽ có được khoảng thời gian hưởng thụ riêng tư thú vị. Chỉ có vậy thì mới khiến cho cô cháu dâu không bị áp lực để sinh cho bà một đứa chắt trai dễ thương chứ.
Nghĩ tới mấy chuyện đó Thần Vũ phì cười.
Bà nội thật sự rất đáng yêu và rất thương cô. Bà cho người đi in ấn thiệp cưới chu tất và còn bí mật đem tặng cô những món đồ trang sức quý báu, thậm chí cả mật khẩu két sắt an toàn cũng nói với cô.
- Chú rể đã thay quần áo xong rồi. – nhân viên của cửa hàng váy cưới nói. Thần Vũ nhìn ông chồng tương lai bức ra từ phòng thay đồ. Bình thường anh rất ít khi mặc đồ tây màu sáng, hình như là chưa bao giờ mặc thì phải; hôm nay thấy anh mặc bộ đồ lễ màu trắng, không ngờ nó lại hợp với anh tới vậy.
Từ sau khi cầu hôn với cô, hàng lông mày của người đàn ông này không còn nhíu chặt vào nhau nữa; cô cũng đã đưa anh về nhà mình giới thiệu. Cha mẹ và mọi người đều vui vẻ chào đón anh, anh trai của cô còn nói thẳng là cô không xứng với anh. Cái này đúng là một đòn hiểm mà.
- Nhìn tuyệt lắm, đúng là một hoàng tử bạch mã nha! – cô nghịch ngợm nháy mắt với anh rồi nhanh chóng lôi điện thoại ra chụp cho anh vài tấm. Vẻ mặt còn cố tình tỏ ra ngưỡng mộ và tán thưởng.
Kỉ Hằng Hi đứng trước tấm gương lên chỉnh lại vạt áo cho phẳng phiu:
- Anh không quen mặc màu trắng.
Nhân viên cửa hàng lên tiếng đề nghị:
- Trước tiên chú rể cứ ngồi đợi một chút, cô dâu thử thay một bộ váy trắng xem sao. Tới lúc đó hai vị quyết định cũng được.
Thần Vũ buông cuốn tạp chí xuống rồi đứng lên, nụ cười lém lỉnh vẫn không ngừng hé nở, đôi mắt lấp lanh nhìn Kỉ Hằng Hi:
- Đúng đó, đợi một lát rồi quyết định. Em nghĩ là nó không quá sáng đâu, có lẽ vì anh sợ phải mặc màu trắng đó.
Chiếc áo cưới anh đặt tận bênMilanhành cho hai người vừa được đưa tới hôm nay, toàn bộ đều được may tay hết; cô không dám hỏi giá của nó là bao nhiêu vì số tiền đó nhất định sẽ hù chết người ta cho xem. Mặc dù cô thấy không chi một số tiền lớn như vậy nhưng anh vẫn kiên trì với ý định tặng cho cô một món quà độc nhất vô nhị, một chiếc váy cưới có thể lưu lại mãi mãi thế nên cô cũng đành chấp nhận.
Nghĩ tới chuyện có thể giữ lại váy cưới, cô cũng cảm thấy vui vẻ hơn. Đó chính là giấc mơ của bao người phụ nữ, cô có thể giữ nó cho con gái mình, cô sẽ nói cho nó biết ba nó vì rất yêu mẹ nó nên mới tặng chiếc váy cưới này…
Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, điện thoại của Kỉ Hằng Hi bất chấp ở đâu lúc nào cũng có thể vang lên. Tóm lại anh là một người luôn luôn bận rộn.
Cô thấy anh không ngừng tiếp điện thoại, chắc cô không cần thay áo cưới làm gì nữa. Một lát nữa thôi anh sẽ chạy tới báo cho cô biết là có chuyện quan trọng nên hai người sẽ phải đi ngay, hôm khác sẽ tới.
Anh gấp điện thoại lại, sắc mặt nặng nề. Thần Vũ lo lắng đi tới bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện gì sao? Không phải là bà nội…
Anh nhìn cô với ánh mắt hoang mang, hô hấp dồn dập bất ổn:
- Ở bệnh viện gọi tới nói… cô ấy.. đã tỉnh lại… Thụ Tâm.. cô ấy … tỉnh lại rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.