Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng
Chương 258: Bị bệnh thì phải ăn cái gì
Mộc Y Y
22/03/2019
Lúc Lâm Triệt chạy về nhà, phát hiện bên ngoài phái càng nhiều nhân
viên vệ sĩ, hình như theo dõi cũng nghiêm khắc hơn ngày thường.
Cô nhìn ra bên ngoài, trên biểu tình tràn ngập lo âu.
Trần Vũ Thịnh lái xe, nhìn bên ngoài nói: "Bởi vì Cố tổng bị bệnh, lo lắng sẽ có người nhân cơ hội gây chuyện, cho nên bên ngoài tương đối nghiêm mật".
“Ồ". Lâm Triệt quay đầu nhìn Trần Vũ Thịnh: "Cố Tĩnh Trạch, bị bệnh rất nghiêm trọng sao?".
“Cũng không hẳn vậy?". Trần Vũ Thịnh đáp: "Đối với người khác có thể là không có gì, nhưng mà, đối với Cố Tĩnh Trạch mà nói, rốt cuộc, cậu ta quyền cao chức trọng, có một chút gió thổi cỏ lay, ảnh hưởng, cũng không phải là một hai người".
Được rồi.
Rất nhanh Lâm Triệt đi vào cửa, vào phòng, thay đổi giày nhanh chạy vào.
“Bà chủ, rốt cuộc ngài đã trở lại". Người hầu vừa bị đuổi ra khỏi phòng, nhìn thấy Lâm Triệt trở về, nhanh cười bước lên đón.
Lâm Triệt thấy cô bưng thức vẫn còn y nguyên, hỏi cô: "Không ăn sao?".
“Đúng vậy, tiên sinh không muốn ăn".
Lâm Triệt tiếp nhận khay, lặng yên đẩy cửa phòng ra.
Bên trong im ắng, giống như không có người.
Cất bước đi vào, mới nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang nằm ở trên giường, cái chăn dày nặng, tuấn nhan tái nhợt, mang theo bệnh sắc, thoạt nhìn vô cùng không tốt.
Trong lòng Lâm Triệt tê rần, nhanh đi qua đó. Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Thoạt nhìn, bộ dáng giống như là bệnh rất nghiêm trọng.
Giống như nghe thấy được âm thanh, Cố Tĩnh Trạch không mở to mắt, chỉ dùng âm thanh khàn khàn kêu lên: "Tôi đã nói rồi, ai cũng không được tiến vào".
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy, người đứng ở cửa lấy lòng bưng cái mâm, giống như là người hầu cực lực nhiệt tình, không phải Lâm Triệt còn có thể là ai.
Trong mắt Cố Tĩnh Trạch hiện lên một tia sáng, lại lướt nhanh qua, rất nhanh quy về vắng lặng.
Hàng mày rậm nhướng cao anh trừng mắt Lâm Triệt, đôi môi mím chặt.
“Cút!".
Trên mặt Lâm Triệt trầm xuống, nhìn Cố Tĩnh Trạch, trong lòng nói với mình, thôi, đừng quá so đo với người bệnh
Hơn nữa, bệnh Cố Tĩnh Trạch thật sự không nhẹ, sao cô có thể nhẫn tâm rời đi.
Cô vội đi qua đó, đặt khay ở một bên, kéo Cố Tĩnh Trạch nói: "Cố Tĩnh Trạch, anh bị bệnh, đừng ầm ĩ, mau đứng lên, ăn một chút gì, người hầu nói một ngày anh không ăn cái gì, anh cứ như vậy nữa, sẽ làm thân thể suy sụp".
Cô lôi kéo bả vai Cố Tĩnh Trạch, muốn nâng anh lên.
Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt chán ghét, đẩy tay cô ra: "Tôi bảo em cút, có nghe thấy không?".
Lâm Triệt bị đẩy qua một bên, nhìn Cố Tĩnh Trạch, cắn răng, nhưng mà, lại vẫn nói với anh: "Được rồi, Cố Tĩnh Trạch".
Lâm Triệt đứng lên, lại lần nữa đi tới bên cạnh anh: "Em biết, anh bị bệnh sẽ không muốn ăn gì hết, nhưng mà, dù sao vẫn phải lót bụng, nghe lời, em đút anh".
Nói xong, Lâm Triệt lại lần nữa nắm cánh tay anh.
Cố Tĩnh Trạch mạnh mẽ đẩy cô ra như cũ: "Tôi nói em tránh ra, em còn có lòng tự trọng không? Bảo em đi cũng không đi!".
Lúc này đây, thật ra anh không hoàn toàn đẩy cô ra, Lâm Triệt chỉ lui về phía sau một bước, lại đứng yên.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô hít một hơi thật sâu: "Làm sao vậy, em không có lòng tự trọng đó, không được sao, em không phải những tiểu thư khuê các như các người, cái gì thiên kim tiểu thư, dù thích chết cũng sĩ diện khổ thân, em cũng không biết xấu hổ, anh có thể làm gì em?".
“Em……” Cố Tĩnh Trạch ngước mắt lên, sắc bén nhìn Lâm Triệt.
Lâm Triệt đúng lý hợp tình đứng ở nơi đó, nhìn Cố Tĩnh Trạch, ỷ vào anh bị bệnh yếu ớt nằm ở nơi đó, nên cô đứng đó vô cùng dũng cảm.
Trong mắt Cố Tĩnh Trạch nhiễm vài phần bất đắc dĩ.
Chính cô cũng nói mình không biết xấu hổ, ai còn có thể làm gỉ cô.
“Mau đứng lên ăn cái gì đi". Lâm Triệt tiếp tục ở một bên nói.
“Không ăn".
“Sao anh không nghe lời như vậy?". Lâm Triệt bất đắc dĩ nói.
“Em đi ra ngoài".
“Em không đi đâu!". Lâm Triệt đi lên đè cánh tay Cố Tĩnh Trạch lại, trực tiếp cầm lấy cái muỗi bên cạnh, đầu bếp cố ý làm cơm dinh dưỡng, không dầu mỡ, lại ngon, lại dinh dưỡng, có thể nói hao tổn tâm huyết, đặc biệt món canh kia, nhìn đã rất thèm, nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch lại không cảm kích.
Nhìn Lâm Triệt mạnh bạo, Cố Tĩnh Trạch nhíu mày trốn tránh: "Em buông tôi ra!".
“Không buông!".
“Lâm Triệt, em thật là không muốn sống nữa đúng không?". Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch sắc bén nhìn lại đây, uy hiếp cảnh cáo tràn ngập đáy mắt, giống như cô chạm anh một chút, anh tuyệt đối sẽ lấy mạng cô.
Nhưng mà, Lâm Triệt vẫn không nhúc nhích, trực tiếp nhét cái muỗng vào miệng anh.
Cố Tĩnh Trạch cắn răng một cái, quơ tay hất thức ăn xuống đất.
“Cố Tĩnh Trạch!". Lâm Triệt thật là tức không chịu nổi, nhìn Cố Tĩnh Trạch, bin bệnh còn không nghe lời như vậy, anh nghĩ anh là con nít sao.
“Được, được, anh không ăn phải không, hôm nay em phải bắt anh ăn cho bằng được!".
Lâm Triệt nói, phóng một cái leo trên giường.
Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch đảo quanh, liền thấy Lâm Triệt trực tiếp cưới trên thân thể anh.
Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch trừng lớn một chút.
Lâm Triệt cưỡi ở phía trên, cúi đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Hôm nay em phải bắt anh ăn cho hết!".
“Lâm Triệt, em muốn làm cái gì?".
“Đút anh ăn canh!".
“Em……”
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt bưng canh qua, đột nhiên tự uống một hớp lớn, sau đó, phồng quai hàm lên, trực tiếp hôn môi Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch còn không kịp phản ứng lại, môi cô đã hạ xuống.
Khi chạm đến cánh môi mềm mại của cô, anh theo bản năng mở miệng ra, đầu lưỡi cạy khoang miệng anh ra, nhanh nhẹn truyền nước canh vào.
Cố Tĩnh Trạch cảm thấy không đúng, anh đây là bị người cường bạo?
Còn muốn chống cự, lại cảm thấy đầu lưỡi Lâm Triệt không ngừng đảo quanh bên trong, hành động tiếp theo anh muốn làm chỉ vì trong lúc lơ đãng, đã nuốt thức ăn xuống.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, yết hầu giật giật, nhìn Lâm Triệt.
Cô đắc ý lên, còn cưỡi ở trên người anh, động tác quỷ dị.
Lau lau miệng mình, cô cúi đầu nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch giật giật khóe mắt, nhìn Lâm Triệt, ánh mắt trong trẻo mang theo một chút hồng quang, bên tai thế nhưng chậm rãi hồng nhuận.
Lâm Triệt nói: "Anh uống không? Em xem anh có uống không!".
Nói xong, cô lại muốn tiếp tục.
Cố Tĩnh Trạch nhanh cản cô: "Khoan khoan, em dừng lại cho tôi".
Lâm Triệt dừng lại, nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nghẹn đỏ mặt, vô ngữ nhìn Lâm Triệt, biểu tình như muốn bóp chết cô, giống như nếu không phải bởi vì giết người là phạm pháp, anh thật sự sẽ làm như vậy.
Nhưng mà, cuối cùng, đôi mắt giật giật, anh vẫn chỉ có thể nói: "Anh uống, em còn dám đút anh như vậy ……”
Anh có thể đút cô như vậy, nhưng mà, sao cô có thể ép anh như vậy.
Cố Tĩnh Trạch thật là hoàn toàn không tiếp thu được mình bị một cô gái, còn là cô gái của mình cường bạo……
Nhìn Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc nghe lời, Lâm Triệt hoan hô: "Thật tốt quá, lúc này mới ngoan nè!".
Cố Tĩnh Trạch nhìn hai chân cô tách ra, bất nhã cưỡi ở trên người mình, liếc mắt nhìn cô một cái: "Em có thể xuống dưới được chưa?".
“……”
Cô nhìn ra bên ngoài, trên biểu tình tràn ngập lo âu.
Trần Vũ Thịnh lái xe, nhìn bên ngoài nói: "Bởi vì Cố tổng bị bệnh, lo lắng sẽ có người nhân cơ hội gây chuyện, cho nên bên ngoài tương đối nghiêm mật".
“Ồ". Lâm Triệt quay đầu nhìn Trần Vũ Thịnh: "Cố Tĩnh Trạch, bị bệnh rất nghiêm trọng sao?".
“Cũng không hẳn vậy?". Trần Vũ Thịnh đáp: "Đối với người khác có thể là không có gì, nhưng mà, đối với Cố Tĩnh Trạch mà nói, rốt cuộc, cậu ta quyền cao chức trọng, có một chút gió thổi cỏ lay, ảnh hưởng, cũng không phải là một hai người".
Được rồi.
Rất nhanh Lâm Triệt đi vào cửa, vào phòng, thay đổi giày nhanh chạy vào.
“Bà chủ, rốt cuộc ngài đã trở lại". Người hầu vừa bị đuổi ra khỏi phòng, nhìn thấy Lâm Triệt trở về, nhanh cười bước lên đón.
Lâm Triệt thấy cô bưng thức vẫn còn y nguyên, hỏi cô: "Không ăn sao?".
“Đúng vậy, tiên sinh không muốn ăn".
Lâm Triệt tiếp nhận khay, lặng yên đẩy cửa phòng ra.
Bên trong im ắng, giống như không có người.
Cất bước đi vào, mới nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang nằm ở trên giường, cái chăn dày nặng, tuấn nhan tái nhợt, mang theo bệnh sắc, thoạt nhìn vô cùng không tốt.
Trong lòng Lâm Triệt tê rần, nhanh đi qua đó. Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Thoạt nhìn, bộ dáng giống như là bệnh rất nghiêm trọng.
Giống như nghe thấy được âm thanh, Cố Tĩnh Trạch không mở to mắt, chỉ dùng âm thanh khàn khàn kêu lên: "Tôi đã nói rồi, ai cũng không được tiến vào".
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy, người đứng ở cửa lấy lòng bưng cái mâm, giống như là người hầu cực lực nhiệt tình, không phải Lâm Triệt còn có thể là ai.
Trong mắt Cố Tĩnh Trạch hiện lên một tia sáng, lại lướt nhanh qua, rất nhanh quy về vắng lặng.
Hàng mày rậm nhướng cao anh trừng mắt Lâm Triệt, đôi môi mím chặt.
“Cút!".
Trên mặt Lâm Triệt trầm xuống, nhìn Cố Tĩnh Trạch, trong lòng nói với mình, thôi, đừng quá so đo với người bệnh
Hơn nữa, bệnh Cố Tĩnh Trạch thật sự không nhẹ, sao cô có thể nhẫn tâm rời đi.
Cô vội đi qua đó, đặt khay ở một bên, kéo Cố Tĩnh Trạch nói: "Cố Tĩnh Trạch, anh bị bệnh, đừng ầm ĩ, mau đứng lên, ăn một chút gì, người hầu nói một ngày anh không ăn cái gì, anh cứ như vậy nữa, sẽ làm thân thể suy sụp".
Cô lôi kéo bả vai Cố Tĩnh Trạch, muốn nâng anh lên.
Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt chán ghét, đẩy tay cô ra: "Tôi bảo em cút, có nghe thấy không?".
Lâm Triệt bị đẩy qua một bên, nhìn Cố Tĩnh Trạch, cắn răng, nhưng mà, lại vẫn nói với anh: "Được rồi, Cố Tĩnh Trạch".
Lâm Triệt đứng lên, lại lần nữa đi tới bên cạnh anh: "Em biết, anh bị bệnh sẽ không muốn ăn gì hết, nhưng mà, dù sao vẫn phải lót bụng, nghe lời, em đút anh".
Nói xong, Lâm Triệt lại lần nữa nắm cánh tay anh.
Cố Tĩnh Trạch mạnh mẽ đẩy cô ra như cũ: "Tôi nói em tránh ra, em còn có lòng tự trọng không? Bảo em đi cũng không đi!".
Lúc này đây, thật ra anh không hoàn toàn đẩy cô ra, Lâm Triệt chỉ lui về phía sau một bước, lại đứng yên.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô hít một hơi thật sâu: "Làm sao vậy, em không có lòng tự trọng đó, không được sao, em không phải những tiểu thư khuê các như các người, cái gì thiên kim tiểu thư, dù thích chết cũng sĩ diện khổ thân, em cũng không biết xấu hổ, anh có thể làm gì em?".
“Em……” Cố Tĩnh Trạch ngước mắt lên, sắc bén nhìn Lâm Triệt.
Lâm Triệt đúng lý hợp tình đứng ở nơi đó, nhìn Cố Tĩnh Trạch, ỷ vào anh bị bệnh yếu ớt nằm ở nơi đó, nên cô đứng đó vô cùng dũng cảm.
Trong mắt Cố Tĩnh Trạch nhiễm vài phần bất đắc dĩ.
Chính cô cũng nói mình không biết xấu hổ, ai còn có thể làm gỉ cô.
“Mau đứng lên ăn cái gì đi". Lâm Triệt tiếp tục ở một bên nói.
“Không ăn".
“Sao anh không nghe lời như vậy?". Lâm Triệt bất đắc dĩ nói.
“Em đi ra ngoài".
“Em không đi đâu!". Lâm Triệt đi lên đè cánh tay Cố Tĩnh Trạch lại, trực tiếp cầm lấy cái muỗi bên cạnh, đầu bếp cố ý làm cơm dinh dưỡng, không dầu mỡ, lại ngon, lại dinh dưỡng, có thể nói hao tổn tâm huyết, đặc biệt món canh kia, nhìn đã rất thèm, nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch lại không cảm kích.
Nhìn Lâm Triệt mạnh bạo, Cố Tĩnh Trạch nhíu mày trốn tránh: "Em buông tôi ra!".
“Không buông!".
“Lâm Triệt, em thật là không muốn sống nữa đúng không?". Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch sắc bén nhìn lại đây, uy hiếp cảnh cáo tràn ngập đáy mắt, giống như cô chạm anh một chút, anh tuyệt đối sẽ lấy mạng cô.
Nhưng mà, Lâm Triệt vẫn không nhúc nhích, trực tiếp nhét cái muỗng vào miệng anh.
Cố Tĩnh Trạch cắn răng một cái, quơ tay hất thức ăn xuống đất.
“Cố Tĩnh Trạch!". Lâm Triệt thật là tức không chịu nổi, nhìn Cố Tĩnh Trạch, bin bệnh còn không nghe lời như vậy, anh nghĩ anh là con nít sao.
“Được, được, anh không ăn phải không, hôm nay em phải bắt anh ăn cho bằng được!".
Lâm Triệt nói, phóng một cái leo trên giường.
Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch đảo quanh, liền thấy Lâm Triệt trực tiếp cưới trên thân thể anh.
Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch trừng lớn một chút.
Lâm Triệt cưỡi ở phía trên, cúi đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Hôm nay em phải bắt anh ăn cho hết!".
“Lâm Triệt, em muốn làm cái gì?".
“Đút anh ăn canh!".
“Em……”
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt bưng canh qua, đột nhiên tự uống một hớp lớn, sau đó, phồng quai hàm lên, trực tiếp hôn môi Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch còn không kịp phản ứng lại, môi cô đã hạ xuống.
Khi chạm đến cánh môi mềm mại của cô, anh theo bản năng mở miệng ra, đầu lưỡi cạy khoang miệng anh ra, nhanh nhẹn truyền nước canh vào.
Cố Tĩnh Trạch cảm thấy không đúng, anh đây là bị người cường bạo?
Còn muốn chống cự, lại cảm thấy đầu lưỡi Lâm Triệt không ngừng đảo quanh bên trong, hành động tiếp theo anh muốn làm chỉ vì trong lúc lơ đãng, đã nuốt thức ăn xuống.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, yết hầu giật giật, nhìn Lâm Triệt.
Cô đắc ý lên, còn cưỡi ở trên người anh, động tác quỷ dị.
Lau lau miệng mình, cô cúi đầu nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch giật giật khóe mắt, nhìn Lâm Triệt, ánh mắt trong trẻo mang theo một chút hồng quang, bên tai thế nhưng chậm rãi hồng nhuận.
Lâm Triệt nói: "Anh uống không? Em xem anh có uống không!".
Nói xong, cô lại muốn tiếp tục.
Cố Tĩnh Trạch nhanh cản cô: "Khoan khoan, em dừng lại cho tôi".
Lâm Triệt dừng lại, nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nghẹn đỏ mặt, vô ngữ nhìn Lâm Triệt, biểu tình như muốn bóp chết cô, giống như nếu không phải bởi vì giết người là phạm pháp, anh thật sự sẽ làm như vậy.
Nhưng mà, cuối cùng, đôi mắt giật giật, anh vẫn chỉ có thể nói: "Anh uống, em còn dám đút anh như vậy ……”
Anh có thể đút cô như vậy, nhưng mà, sao cô có thể ép anh như vậy.
Cố Tĩnh Trạch thật là hoàn toàn không tiếp thu được mình bị một cô gái, còn là cô gái của mình cường bạo……
Nhìn Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc nghe lời, Lâm Triệt hoan hô: "Thật tốt quá, lúc này mới ngoan nè!".
Cố Tĩnh Trạch nhìn hai chân cô tách ra, bất nhã cưỡi ở trên người mình, liếc mắt nhìn cô một cái: "Em có thể xuống dưới được chưa?".
“……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.