Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng
Chương 266: Chương 159.2
Mộc Y Y
15/05/2019
Nhưng mà Lâm Triệt vẫn kiên trì nguyên tắc: "Không được, anh không
thấy được vừa rồi anh bị bệnh nghiêm trọng cỡ nào, em đã thấy được nên
em biết"..
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Triệt chống nạnh đứng ở chỗ này, đôi mắt trừng thẳng vào anh, khóe môi hơi gợi lên: "Như thế nào, em đang quan tâm anh sao?".
“……” Lâm Triệt vô ngữ nói: "Em…… Em đương nhiên quan tâm anh, tốt xấu anh là chồng em, em không muốn nhanh như vậy đã phải thủ tiết".
Cố Tĩnh Trạch nghe xong, biểu tình chợt lóe, trước khi xảy ra sự kiện kia, cô nói cái gì thủ tiết không tuân thủ quả, khả năng là cô nói giỡn, nhưng mà hôm nay lại nói tiếp, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Anh bỗng nhiên đứng dậy, kề sát người Lâm Triệt.
Lâm Triệt ngẩn người, hoảng sợ, liền cảm thấy anh nghiêng người lại đây, ánh mắt mang theo ái muội mãnh liệt, ngón tay ở trên mái tóc cô vuốt ve, một lọn tóc xẹt qua ngón tay anh, âm thanh anh thanh đạm nói: "Yên tâm, sẽ không để em phải thủ tiết".
Rõ ràng là câu nói rất bình thường, nhưng cố tình Lâm Triệt cảm thấy có chút mặt đỏ tim đập?
Cố Tĩnh Trạch dừng một chút, nói: "Vậy được rồi, không làm, mang em đi ăn cái gì trước".
Lâm Triệt ngẩn người, nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Chuyển biến nhanh như vậy.
Hình như tâm tình Cố Tĩnh Trạch không tồi, rất nhanh đi ra bên ngoài.
Trần Vũ Thịnh nhìn thấy hai người cùng nhau ra ngoài, hỏi Cố Tĩnh Trạch: "Cố tổng, cậu muốn đi làm gì?".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không dính tới phương diện y học, Trần bác sĩ không cần hỏi".
Nói xong, anh vào bên trong thay quần áo.
Lâm Triệt thấy thế, đành phải nói với Trần Vũ Thịnh: "Chúng tôi muốn đi ra ngoài ăn gì đó".
Trần Vũ Thịnh dừng một chút, nhìn Lâm Triệt đáp: "Cô vẫn người đầu tiên có thể lôi cậu ta ra khỏi công việc".
Lâm Triệt nhìn Trần Vũ Thịnh: "Phải không? Không thể nào, ta cảm thấy anh ấy cũng không yêu công việc như vậy".
Trần Vũ Thịnh lắc đầu: "Chậc chậc, cô không hiểu biết Cố Tĩnh Trạch gì hết, tin tưởng tôi, tôi quen cậu ta mười mấy năm".
“……”
Cố Tĩnh Trạch ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt còn ở nơi này nói chuyện phiếm với Trần Vũ Thịnh, đi lên giữ chặt cô nói: "Đi thôi".
“Ai, em còn chưa thay quần áo mà".
“Em có cái gì mà thay, dù sao cũng cho anh xem, anh không chê em đâu".
“Anh……”
Lâm Triệt cứ như vậy trực tiếp bị anh kéo ra ngoài.
Trần Vũ Thịnh ở phía sau lắc đầu nói: "Thật là, yên tâm, tôi cũng không muốn nói chuyện tư mật gì của cậu".
Cố Tĩnh Trạch mang theo Lâm Triệt rời khỏi Cố gia.
Mà Trần Vũ Thịnh, bởi vì lần này Cố Tĩnh Trạch bị bệnh, ở nơi này mấy ngày, thấy Cố Tĩnh Trạch hiện tại đang ghét bỏ anh, không còn việc gì cần anh nữa, anh cũng tự giác dọn dẹp đồ vật, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, vừa muốn xách theo đồ vật đi, liền nghe thấy trong phòng, âm thanh di động vang lên.
Anh sở di động mình, thấy không phải của mình, quay đầu nhìn lại, thấy di động đang ở trên sô pha rung rung, xem ra hình như là di động Lâm Triệt, vốn không để ý, lại phát hiện tên phía trên —— Thẩm Thản Nhiên.
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Triệt chống nạnh đứng ở chỗ này, đôi mắt trừng thẳng vào anh, khóe môi hơi gợi lên: "Như thế nào, em đang quan tâm anh sao?".
“……” Lâm Triệt vô ngữ nói: "Em…… Em đương nhiên quan tâm anh, tốt xấu anh là chồng em, em không muốn nhanh như vậy đã phải thủ tiết".
Cố Tĩnh Trạch nghe xong, biểu tình chợt lóe, trước khi xảy ra sự kiện kia, cô nói cái gì thủ tiết không tuân thủ quả, khả năng là cô nói giỡn, nhưng mà hôm nay lại nói tiếp, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Anh bỗng nhiên đứng dậy, kề sát người Lâm Triệt.
Lâm Triệt ngẩn người, hoảng sợ, liền cảm thấy anh nghiêng người lại đây, ánh mắt mang theo ái muội mãnh liệt, ngón tay ở trên mái tóc cô vuốt ve, một lọn tóc xẹt qua ngón tay anh, âm thanh anh thanh đạm nói: "Yên tâm, sẽ không để em phải thủ tiết".
Rõ ràng là câu nói rất bình thường, nhưng cố tình Lâm Triệt cảm thấy có chút mặt đỏ tim đập?
Cố Tĩnh Trạch dừng một chút, nói: "Vậy được rồi, không làm, mang em đi ăn cái gì trước".
Lâm Triệt ngẩn người, nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Chuyển biến nhanh như vậy.
Hình như tâm tình Cố Tĩnh Trạch không tồi, rất nhanh đi ra bên ngoài.
Trần Vũ Thịnh nhìn thấy hai người cùng nhau ra ngoài, hỏi Cố Tĩnh Trạch: "Cố tổng, cậu muốn đi làm gì?".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không dính tới phương diện y học, Trần bác sĩ không cần hỏi".
Nói xong, anh vào bên trong thay quần áo.
Lâm Triệt thấy thế, đành phải nói với Trần Vũ Thịnh: "Chúng tôi muốn đi ra ngoài ăn gì đó".
Trần Vũ Thịnh dừng một chút, nhìn Lâm Triệt đáp: "Cô vẫn người đầu tiên có thể lôi cậu ta ra khỏi công việc".
Lâm Triệt nhìn Trần Vũ Thịnh: "Phải không? Không thể nào, ta cảm thấy anh ấy cũng không yêu công việc như vậy".
Trần Vũ Thịnh lắc đầu: "Chậc chậc, cô không hiểu biết Cố Tĩnh Trạch gì hết, tin tưởng tôi, tôi quen cậu ta mười mấy năm".
“……”
Cố Tĩnh Trạch ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt còn ở nơi này nói chuyện phiếm với Trần Vũ Thịnh, đi lên giữ chặt cô nói: "Đi thôi".
“Ai, em còn chưa thay quần áo mà".
“Em có cái gì mà thay, dù sao cũng cho anh xem, anh không chê em đâu".
“Anh……”
Lâm Triệt cứ như vậy trực tiếp bị anh kéo ra ngoài.
Trần Vũ Thịnh ở phía sau lắc đầu nói: "Thật là, yên tâm, tôi cũng không muốn nói chuyện tư mật gì của cậu".
Cố Tĩnh Trạch mang theo Lâm Triệt rời khỏi Cố gia.
Mà Trần Vũ Thịnh, bởi vì lần này Cố Tĩnh Trạch bị bệnh, ở nơi này mấy ngày, thấy Cố Tĩnh Trạch hiện tại đang ghét bỏ anh, không còn việc gì cần anh nữa, anh cũng tự giác dọn dẹp đồ vật, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, vừa muốn xách theo đồ vật đi, liền nghe thấy trong phòng, âm thanh di động vang lên.
Anh sở di động mình, thấy không phải của mình, quay đầu nhìn lại, thấy di động đang ở trên sô pha rung rung, xem ra hình như là di động Lâm Triệt, vốn không để ý, lại phát hiện tên phía trên —— Thẩm Thản Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.