Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng
Chương 38: Chương 19.2
Mộc Y Y
22/08/2018
Cố Tĩnh Trạch không nhìn cô, nhưng cảm giác được hai
tay Lâm Triệt nắm chặt vạt áo của anh, dán trong ngực anh, lông mi dài
hơi giật giật.
Dáng vẻ anh ôm cô thật sự quá đẹp trai, cô cảm thấy mình như hít thở không thông vậy, không cách nào có thể bình tĩnh nhìn anh, chỉ có thể siết chặt anh như vậy, sợ mình sẽ không cẩn thận phát ra âm thanh gì đó.
Lâm Triệt nắm vạt áo anh, cằm từ từ nâng lên, từ từ tới gần mặt anh.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu một cái, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô, một ngọn lử nhỏ bên trong như thiêu đốt hết lý trí của anh.
Ánh mắt anh ngừng lại, nhìn vào đôi môi hồng thắm của cô, giống như mời gọi anh hôn xuống.
Thái dương giật giật, anh muốn bước đi, nhưng cảm thấy thân thể cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, trong mắt như chỉ còn lại hình ảnh đôi môi của cô mà thôi, anh từ từ hạ môi mình, dán lên môi cô.
Gần sát như vậy, anh có thể cảm giác được hơi thở của cô phả vào mặt mình, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị của cô.
Chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ trong đầu anh, tay anh không tự chủ được đã nắm lấy bả vai mềm mại của cô.
Ngực hai người kề sát nhau, phía dưới cũng đã sưng lên theo, cả người cũng cảm thấy khô nóng, không cách nào khống chế được.
Nhưng mà ngay tại lúc này...
"Ọe..."
Cố Tĩnh Trạch chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, có thứ gì đó chảy xuống...
Cô ói lên người anh rồi...
Cố Tĩnh Trạch cũng không chịu được nữa, trực tiếp kéo người phía dưới lên, kéo vào trong phòng tắm, ném người kia vào bồn tắm, cầm vòi hoa sen lên, xối thẳng vào trên đầu cô.
"Bẩn chết đi được...cô có thể có chút dáng vẻ của phụ nữ hay không, có người phụ nữ nào giống như cô không hả, uống nhiều rượu như thế, trở về dở trò say rượu, còn dám ói ở lên người tôi..."
Hốc mắt Lâm Triệt đập vào làn nước, cay xè khó chịu, cô dường như muốn khóc lên, nhận ra được điều đó, Cố Tĩnh Trạch dứt khoát cũng bước vào trong nước, ấn cả người cô vào trong nước, dùng sức lau rửa khắp người cô, bất tri bất giác, lại phát hiện ra, quần áo đã bị kéo xốc xếch cả rồi, những nơi bàn tay anh lướt qua, làn da dần nóng lên, mềm mại lại co dãn, tay anh di chuyển càng ngày càng chậm, mà vị trí nào đó trên thân thể, lại đang dần sôi trào...
Mà Lâm Triệt, được ngâm trong nước hết sức sảng khoái, thoải mái tìm một vị trí, trực tiếp nằm xuống.
Đầu tựa trong khuỷu tay anh, cô lẳng lặng ngủ, đôi mắt híp lại, miệng chu lên, gò má ngập nước ánh lên vẻ hồng hào giống như đánh phấn hồng thượng hạng, lông mi dài cong ngập trong sương mù, ngưng kết thành từng từng hạt trân châu...
Yết hầu Cố Tĩnh Trạch động một cái, thật vất vả mới dời ánh mắt khỏi người cô được.
Anh thật muốn buông tay không để ý đến cô nữa, nhưng cô lại là một người phụ nữ hay gây chuyện, thật khiến người ta không thể không quan tâm.
Vừa quay đầu nhìn dáng vẻ cô giống như một con tôm nhỏ bị luộc chín, suy nghĩ một chút, lại vẫn đi tới, bế người kia lên...
*
Ngày thứ hai, lúc Lâm Triệt tỉnh dậy chỉ thấy trên người đau muốn chết.
Đỡ đầu bước xuống giường, lại cúi đầu nhìn một cái...
Sao cô lại không mặc gì thế này?
Trong đầu đau muốn chết, nhưng trong nháy mắt cô lại nhớ tới chuyện hoang đường hôm qua mình đã làm...
Cô đùa bỡn khi say rượu, ôm Cố Tĩnh Trạch không thả, còn... còn ói cả lên người anh…
Cô còn nhớ dáng vẻ sau khi anh cởi áo ra, nhớ cả cơ bắp trên người anh, cọ sát lên da thịt cô, khiến cho cô nhìn chỉ muốn chảy nước miếng, nhớ đôi chân thon dài của anh, còn có vóc dáng mê người với tỷ lệ vàng tiêu chuẩn đó nữa...
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Lâm Triệt vội vàng cầm quần áo lên mặc vào, chạy nhanh ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, thấy người giúp việc đang bưng canh giải rượu đi tới.
"Mợ chủ, cô tỉnh rồi à, canh giải rượu đã chuẩn bị xong rồi đây."
"Ách, cậu chủ các cô ở chỗ nào?" Lâm Triệt chột dạ nhỏ giọng hỏi.
"Tại sao không gọi ông xã nữa?" Sau lưng cô, một giọng nói mát lạnh truyền tới, Lâm Triệt chậm chạp quay đầu lại.
Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên từ phía sau đi tới, chân dài bước ra, ánh mắt thâm thúy mê người, biểu tình lạnh lùng, nhìn thôi đã đông cứng người khác.
Dáng vẻ anh ôm cô thật sự quá đẹp trai, cô cảm thấy mình như hít thở không thông vậy, không cách nào có thể bình tĩnh nhìn anh, chỉ có thể siết chặt anh như vậy, sợ mình sẽ không cẩn thận phát ra âm thanh gì đó.
Lâm Triệt nắm vạt áo anh, cằm từ từ nâng lên, từ từ tới gần mặt anh.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu một cái, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô, một ngọn lử nhỏ bên trong như thiêu đốt hết lý trí của anh.
Ánh mắt anh ngừng lại, nhìn vào đôi môi hồng thắm của cô, giống như mời gọi anh hôn xuống.
Thái dương giật giật, anh muốn bước đi, nhưng cảm thấy thân thể cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, trong mắt như chỉ còn lại hình ảnh đôi môi của cô mà thôi, anh từ từ hạ môi mình, dán lên môi cô.
Gần sát như vậy, anh có thể cảm giác được hơi thở của cô phả vào mặt mình, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị của cô.
Chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ trong đầu anh, tay anh không tự chủ được đã nắm lấy bả vai mềm mại của cô.
Ngực hai người kề sát nhau, phía dưới cũng đã sưng lên theo, cả người cũng cảm thấy khô nóng, không cách nào khống chế được.
Nhưng mà ngay tại lúc này...
"Ọe..."
Cố Tĩnh Trạch chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, có thứ gì đó chảy xuống...
Cô ói lên người anh rồi...
Cố Tĩnh Trạch cũng không chịu được nữa, trực tiếp kéo người phía dưới lên, kéo vào trong phòng tắm, ném người kia vào bồn tắm, cầm vòi hoa sen lên, xối thẳng vào trên đầu cô.
"Bẩn chết đi được...cô có thể có chút dáng vẻ của phụ nữ hay không, có người phụ nữ nào giống như cô không hả, uống nhiều rượu như thế, trở về dở trò say rượu, còn dám ói ở lên người tôi..."
Hốc mắt Lâm Triệt đập vào làn nước, cay xè khó chịu, cô dường như muốn khóc lên, nhận ra được điều đó, Cố Tĩnh Trạch dứt khoát cũng bước vào trong nước, ấn cả người cô vào trong nước, dùng sức lau rửa khắp người cô, bất tri bất giác, lại phát hiện ra, quần áo đã bị kéo xốc xếch cả rồi, những nơi bàn tay anh lướt qua, làn da dần nóng lên, mềm mại lại co dãn, tay anh di chuyển càng ngày càng chậm, mà vị trí nào đó trên thân thể, lại đang dần sôi trào...
Mà Lâm Triệt, được ngâm trong nước hết sức sảng khoái, thoải mái tìm một vị trí, trực tiếp nằm xuống.
Đầu tựa trong khuỷu tay anh, cô lẳng lặng ngủ, đôi mắt híp lại, miệng chu lên, gò má ngập nước ánh lên vẻ hồng hào giống như đánh phấn hồng thượng hạng, lông mi dài cong ngập trong sương mù, ngưng kết thành từng từng hạt trân châu...
Yết hầu Cố Tĩnh Trạch động một cái, thật vất vả mới dời ánh mắt khỏi người cô được.
Anh thật muốn buông tay không để ý đến cô nữa, nhưng cô lại là một người phụ nữ hay gây chuyện, thật khiến người ta không thể không quan tâm.
Vừa quay đầu nhìn dáng vẻ cô giống như một con tôm nhỏ bị luộc chín, suy nghĩ một chút, lại vẫn đi tới, bế người kia lên...
*
Ngày thứ hai, lúc Lâm Triệt tỉnh dậy chỉ thấy trên người đau muốn chết.
Đỡ đầu bước xuống giường, lại cúi đầu nhìn một cái...
Sao cô lại không mặc gì thế này?
Trong đầu đau muốn chết, nhưng trong nháy mắt cô lại nhớ tới chuyện hoang đường hôm qua mình đã làm...
Cô đùa bỡn khi say rượu, ôm Cố Tĩnh Trạch không thả, còn... còn ói cả lên người anh…
Cô còn nhớ dáng vẻ sau khi anh cởi áo ra, nhớ cả cơ bắp trên người anh, cọ sát lên da thịt cô, khiến cho cô nhìn chỉ muốn chảy nước miếng, nhớ đôi chân thon dài của anh, còn có vóc dáng mê người với tỷ lệ vàng tiêu chuẩn đó nữa...
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Lâm Triệt vội vàng cầm quần áo lên mặc vào, chạy nhanh ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, thấy người giúp việc đang bưng canh giải rượu đi tới.
"Mợ chủ, cô tỉnh rồi à, canh giải rượu đã chuẩn bị xong rồi đây."
"Ách, cậu chủ các cô ở chỗ nào?" Lâm Triệt chột dạ nhỏ giọng hỏi.
"Tại sao không gọi ông xã nữa?" Sau lưng cô, một giọng nói mát lạnh truyền tới, Lâm Triệt chậm chạp quay đầu lại.
Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên từ phía sau đi tới, chân dài bước ra, ánh mắt thâm thúy mê người, biểu tình lạnh lùng, nhìn thôi đã đông cứng người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.