Chương 1044: CHỦ ĐỘNG NÓI CHUYỆN VỚI ANH TA
Duy Thành
02/06/2021
Lúc Hoắc Chấn Đông đi vào, nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi cạnh cửa sổ, đã ăn đến tan cuộc rồi.
Là Mộ Thập Thất gọi điện thoại kêu anh ta đến đón cô ấy, sau khi đến mới phát hiện Cao Thanh Thu cũng đang ở đây.
Anh ta nhìn thấy Cao Thanh Thu, gần như là quay người liền muốn đi. Mộ Thập Thất gọi anh ta lại: “Hoắc Chấn Đông, tôi ở đây nè. Anh không nhìn thấy tôi hả, mắt của anh quá kém rồi đó.”
Hoắc Chấn Đông không thể không miễn cưỡng đi tới.
Anh ta đứng ở bên cạnh của Mộ Thập Thất, mở miệng nói: “Sao đột nhiên lại chạy đến đây chứ?”
Tối hôm qua lúc nói chuyện điện thoại còn nói là đang tăng ca, buổi chiều hôm nay liền gọi cho anh ta nói là đã đến Giang Châu rồi.
Mộ Thập Thất nhìn Hoắc Chấn Đông: “Nhớ anh chứ gì.”
“…”
Hoắc Chấn Đông biết là cô ấy đang nói đùa.
Tiếp xúc với Mộ Thập Thất đã lâu, biết tính cách của cô cũng giống như mấy cậu con trai, thích đối với cô mà nói là một chuyện rất mờ mịt, căn bản cũng không thể nào tưởng tượng được cô sẽ thích một người.
Cô ấy rất độc lập, dường như là không cần tình yêu cũng có thể sống được
Mộ Thập Thất cười cười nói với Hoắc Chấn Đông: “Anh có muốn ăn một chút gì đó không?”
“Không cần đâu, tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Hoắc Chấn Đông nói xong lại đi ra cửa.
Cao Thanh Thu nhìn thoáng qua bóng lưng của anh ta, phát hiện quả thật bây giờ Hoắc Chấn Đông đang cực kỳ trốn tránh bọn họ.
Cao Thanh Thu có chút tò mò hỏi Mộ Thập Thất: “Cô biết tại sao Hoắc Chấn Đông cứ luôn trốn tránh chúng tôi không?”
Mộ Thập Thất ngẩn người một chút, nhìn Cao Thanh Thu: “Cô không biết hả?”
“Hả?” Cho đến bây giờ Cao Thanh Thu cũng chưa từng nghe Hoa Ngọc Thành nói tới, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Mộ Thập Thất nhịn không được nói cho Cao Thanh Thu nghe cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy được vào lúc đó.
Sau khi Cao Thanh Thu nghe xong, biểu cảm rất là phức tạp, hóa ra bọn họ đã từng nói chuyện với nhau như vậy.
Khó trách buổi sáng ngày hôm đó, chú đi về mà cũng không chào hỏi người nhà họ Hoắc một tiếng.
Chắc có lẽ là anh bắt đầu để ý chuyện Hoắc Chấn Đông thích cô, cũng cảm giác được địch ý của Hoắc Chấn Đông đối với anh chứ gì?
Mộ Thập Thất thở dài một hơi: “Thật ra thì sau đó Hoắc Chấn Đông vẫn luôn sống không vui vẻ gì, anh em nhiều năm như vậy, nếu như là tôi thì tôi cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
Lúc trước khi mà ở nhà họ Hoa, cô đã nhìn thấy Hoắc Chấn Đông và Hoa Ngọc Thành ở cùng với nhau, ít nhất thì khi đó Hoắc Chấn Đông rất vui vẻ.
Bây giờ Hoa Ngọc Thành đã rời đi rồi, anh ta cũng không còn cái gì cả. Không có người có thể uy hiếp được anh ta, cũng không có người nào có thể ảnh hưởng đến anh ta, nhưng mà anh ta lại phát hiện mình cũng không vui vẻ giống như trong tưởng tượng.
Con người chính là như vậy, đạt được cái gì thì sẽ mất đi cái gì đó.
Cao Thanh Thu nhìn Mộ Thập Thất, chắc là Mộ Thập Thất không hề biết Hoắc Chấn Đông đã từng làm cái gì với chú?
Cô cũng không nói ra.
Cô vẫn hy vọng Hoắc Chấn Đông và Mộ Thập Thất trở nên tốt hơn.
Sau khi Cao Thanh Thu và Mộ Thập Thất sửa soạn lại một chút, bước ra từ trong nhà hàng, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đang đứng ở dưới tán cây bên đường, xe của anh ta đang dừng ở một bên. Nhìn thấy Cao Thanh Thu đi ra, ánh mắt của anh ta rơi vào trên người của Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu bị anh ta nhìn có chút không được tự nhiên, vô thức muốn né tránh, nhưng lại… cảm thấy như thế này không tốt lắm!
Cô cũng không nợ Hoắc Chấn Đông cái gì, không cần thiết lần nào cũng giống như kẻ trộm.
Cô nói với Mộ Thập Thất: “Tôi có thể trò chuyện với anh ta một chút được không?”
Mộ Thập Thất cười nói: “Được chứ.”
Nói xong, Mộ Thập Thất liền đi ra chỗ khác, Cao Thanh Thu đi tới trước mặt của Hoắc Chấn Đông.
Nhìn Cao Thanh Thu đang đứng ở trước mặt của mình, Hoắc Chấn Đông có chút bất ngờ, không ngờ tới Cao Thanh Thu sẽ đi một mình đến nói chuyện với anh ta.
Cao Thanh Thu nói: “Nè đồ xấu xí.”
“Cô muốn ăn đòn hả?” Hoắc Chấn Đông nhíu nhíu mày, phát hiện Cao Thanh Thu vẫn nghịch ngợm như vậy.
Cao Thanh Thu nhìn anh ta: “Làm gì mà cứ luôn tránh né tôi vậy? Lúc nãy ở bên trong còn không lên tiếng chào hỏi với tôi, hôm qua ở sân bóng cũng trực tiếp đi luôn.”
Hoắc Chấn Đông nói: “Không có gì cả, chỉ muốn cách cô xa một chút thôi.”
Là Mộ Thập Thất gọi điện thoại kêu anh ta đến đón cô ấy, sau khi đến mới phát hiện Cao Thanh Thu cũng đang ở đây.
Anh ta nhìn thấy Cao Thanh Thu, gần như là quay người liền muốn đi. Mộ Thập Thất gọi anh ta lại: “Hoắc Chấn Đông, tôi ở đây nè. Anh không nhìn thấy tôi hả, mắt của anh quá kém rồi đó.”
Hoắc Chấn Đông không thể không miễn cưỡng đi tới.
Anh ta đứng ở bên cạnh của Mộ Thập Thất, mở miệng nói: “Sao đột nhiên lại chạy đến đây chứ?”
Tối hôm qua lúc nói chuyện điện thoại còn nói là đang tăng ca, buổi chiều hôm nay liền gọi cho anh ta nói là đã đến Giang Châu rồi.
Mộ Thập Thất nhìn Hoắc Chấn Đông: “Nhớ anh chứ gì.”
“…”
Hoắc Chấn Đông biết là cô ấy đang nói đùa.
Tiếp xúc với Mộ Thập Thất đã lâu, biết tính cách của cô cũng giống như mấy cậu con trai, thích đối với cô mà nói là một chuyện rất mờ mịt, căn bản cũng không thể nào tưởng tượng được cô sẽ thích một người.
Cô ấy rất độc lập, dường như là không cần tình yêu cũng có thể sống được
Mộ Thập Thất cười cười nói với Hoắc Chấn Đông: “Anh có muốn ăn một chút gì đó không?”
“Không cần đâu, tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Hoắc Chấn Đông nói xong lại đi ra cửa.
Cao Thanh Thu nhìn thoáng qua bóng lưng của anh ta, phát hiện quả thật bây giờ Hoắc Chấn Đông đang cực kỳ trốn tránh bọn họ.
Cao Thanh Thu có chút tò mò hỏi Mộ Thập Thất: “Cô biết tại sao Hoắc Chấn Đông cứ luôn trốn tránh chúng tôi không?”
Mộ Thập Thất ngẩn người một chút, nhìn Cao Thanh Thu: “Cô không biết hả?”
“Hả?” Cho đến bây giờ Cao Thanh Thu cũng chưa từng nghe Hoa Ngọc Thành nói tới, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Mộ Thập Thất nhịn không được nói cho Cao Thanh Thu nghe cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy được vào lúc đó.
Sau khi Cao Thanh Thu nghe xong, biểu cảm rất là phức tạp, hóa ra bọn họ đã từng nói chuyện với nhau như vậy.
Khó trách buổi sáng ngày hôm đó, chú đi về mà cũng không chào hỏi người nhà họ Hoắc một tiếng.
Chắc có lẽ là anh bắt đầu để ý chuyện Hoắc Chấn Đông thích cô, cũng cảm giác được địch ý của Hoắc Chấn Đông đối với anh chứ gì?
Mộ Thập Thất thở dài một hơi: “Thật ra thì sau đó Hoắc Chấn Đông vẫn luôn sống không vui vẻ gì, anh em nhiều năm như vậy, nếu như là tôi thì tôi cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
Lúc trước khi mà ở nhà họ Hoa, cô đã nhìn thấy Hoắc Chấn Đông và Hoa Ngọc Thành ở cùng với nhau, ít nhất thì khi đó Hoắc Chấn Đông rất vui vẻ.
Bây giờ Hoa Ngọc Thành đã rời đi rồi, anh ta cũng không còn cái gì cả. Không có người có thể uy hiếp được anh ta, cũng không có người nào có thể ảnh hưởng đến anh ta, nhưng mà anh ta lại phát hiện mình cũng không vui vẻ giống như trong tưởng tượng.
Con người chính là như vậy, đạt được cái gì thì sẽ mất đi cái gì đó.
Cao Thanh Thu nhìn Mộ Thập Thất, chắc là Mộ Thập Thất không hề biết Hoắc Chấn Đông đã từng làm cái gì với chú?
Cô cũng không nói ra.
Cô vẫn hy vọng Hoắc Chấn Đông và Mộ Thập Thất trở nên tốt hơn.
Sau khi Cao Thanh Thu và Mộ Thập Thất sửa soạn lại một chút, bước ra từ trong nhà hàng, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đang đứng ở dưới tán cây bên đường, xe của anh ta đang dừng ở một bên. Nhìn thấy Cao Thanh Thu đi ra, ánh mắt của anh ta rơi vào trên người của Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu bị anh ta nhìn có chút không được tự nhiên, vô thức muốn né tránh, nhưng lại… cảm thấy như thế này không tốt lắm!
Cô cũng không nợ Hoắc Chấn Đông cái gì, không cần thiết lần nào cũng giống như kẻ trộm.
Cô nói với Mộ Thập Thất: “Tôi có thể trò chuyện với anh ta một chút được không?”
Mộ Thập Thất cười nói: “Được chứ.”
Nói xong, Mộ Thập Thất liền đi ra chỗ khác, Cao Thanh Thu đi tới trước mặt của Hoắc Chấn Đông.
Nhìn Cao Thanh Thu đang đứng ở trước mặt của mình, Hoắc Chấn Đông có chút bất ngờ, không ngờ tới Cao Thanh Thu sẽ đi một mình đến nói chuyện với anh ta.
Cao Thanh Thu nói: “Nè đồ xấu xí.”
“Cô muốn ăn đòn hả?” Hoắc Chấn Đông nhíu nhíu mày, phát hiện Cao Thanh Thu vẫn nghịch ngợm như vậy.
Cao Thanh Thu nhìn anh ta: “Làm gì mà cứ luôn tránh né tôi vậy? Lúc nãy ở bên trong còn không lên tiếng chào hỏi với tôi, hôm qua ở sân bóng cũng trực tiếp đi luôn.”
Hoắc Chấn Đông nói: “Không có gì cả, chỉ muốn cách cô xa một chút thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.