Chương 1127
Duy Thành
02/06/2021
Cao Thanh Thu nhìn Bóng Đèn Nhỏ không có tinh thần gì, lúc này nó rất nhu hòa, lông mi của nó rất dài, di truyền được Hoa Ngọc Thành lông mi dài.
Cao Thanh Thu nhìn nó vì bị bệnh, làm thế nào cũng không chịu đi ngủ, “Còn không muốn ngủ sao?”
Con ngươi màu đen đảo qua đảo lại , “Mẹ, ba lúc nào trở lại?”
Cao Thanh Thu nói: “Hay con gọi điện thoại cho ba đấy?”
Hoa Ngọc Thành từ ngày hôm trước đến hôm qua cũng có mặt, cùng Cao Thanh Thu đi bệnh viện, nhưng hôm nay có chuyện thì đi ra ngoài.
“Dạ.”
Cao Thanh Thu lấy qua chiếc điện thoại, trong lịch sử cuộc gọi gần đây tìm thấy số Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành mới vừa từ rời khỏi một buổi tiệc, Lý Sơn ôm lấy áo khoác của anh ta đi theo ở sau lưng, Hoa Ngọc Thành từ trong túi âu phục lấy điện thoại di động ra, thấy là cuộc gọi từ Cao Thanh Thu gọi đến, ánh mắt nhu hòa xuống.
Sau khi bắt máy, âm thanh của Cao Thanh Thu truyền tới, “Ông xã.”
Trong ngày mùa đông, âm thanh của cô ta xào xạt, nghe cảm thấy thật ấm áp.
Ngài Hoa vẫn lãnh đạm bình tĩnh trước sau như một: “Ừm.”
“Anh khi nào mới trở lại?” Cao Thanh Thu hỏi.
Hoa Ngọc Thành nói: “Sắp về rồi.”
“Dương Dương không chịu đi ngủ, nói phải đợi anh quay về nhà.”
Cao Thanh Thu ôm Bóng Đèn Nhỏ, bật loa lên trong điện thoại rồi đưa đến trước mặt nó.
Hoa Ngọc Thành nghe được âm thanh mềm mại của tiểu tử này, “Ba.”
“Ở đây.” Hoa Ngọc Thành biết lúc Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh sẽ dính anh ta hơn so với bình thường.
Anh ta nói: “Ba rất nhanh sẽ trở lại, con đi ngủ trước, được không? Chờ lúc con tỉnh lại, ba thì ở bên cạnh con rồi.”
Ngài Hoa đối với con trai ít khi có ôn nhu như vậy.
Bóng Đèn Nhỏ tựa vào trong ngực Cao Thanh Thu, “Vậy ba nhanh lên một chút nha.”
“Được.”
Cùng Bóng Đèn Nhỏ trò chuyện xong, Hoa Ngọc Thành lại nói với Cao Thanh Thu một hồi, “Nó thế nào?”
Cao Thanh Thu ôm Bóng Đèn Nhỏ đang đổi một tư thế càng thoải mái trong lòng cô ta, nói: “Mới từ bệnh viện quay về không bao lâu, nó vẫn không chịu đi ngủ, nhìn chằm chằm vào tấm hình của anh hồi lâu.”
Quan hệ ba con đại khái chính là đi như vậy!
Không phải là bình thường có cưng chìu bao nhiêu, nhưng vào thời điểm mấu chốt, người tiểu tử này có thể nghĩ tới, vẫn là ba của nó.
Dù bây giờ là mùa đông, nhưng nghe thấy cử động của con mình, Hoa Ngọc Thành lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng trong lòng.
Anh ta nói với Cao Thanh Thu: “Anh lên xe rồi.”
“Ừm, đi đường cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
–
Cúp đi điện thoại, Cao Thanh Thu ôm lại Bóng Đèn Nhỏ, nói: “Bây giờ có thể đã ngủ chưa? Mẹ ngủ cùng con.”
Bóng Đèn Nhỏ ôm lấy tay Cao Thanh Thu, vẫn nhìn cô ta, rất lâu mới bởi quá mệt, không chịu nổi, nhắm hai mắt lại.
–
Cao Thanh Thu nhìn về tiểu tử, suýt chút nữa ngủ thiếp cùng nó rồi, cánh cửa truyền tới tiếng đi bộ, cô ta bị đánh thức.
Cô ta mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành xuất hiện tại trước cửa.
Hoa Ngọc Thành cởi xuống áo khoác để ở một bên, nhìn xem hai mẹ con nằm trên giường, đi tới bên bọn họ, “Ngủ rồi?”
Vì là buổi tối, xe không nhiều, cho nên tới tương đối nhanh.
Vừa đúng một tiếng đồng hồ .
“Ừm.”
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, hôn một cái trên trán cô ta, mặt của anh ta hơi lạnh.
Nhìn Bóng Đèn Nhỏ nằm bên cạnh đã ngủ thiếp đi cũng không quên nắm lấy tay Cao Thanh Thu, đưa tay sờ lên đầu của nó.
Cao Thanh Thu lo lắng nói: “Tay anh lạnh hay không?”
Mặt lạnh như vậy, Cao Thanh Thu sợ tay của anh ta cũng lạnh, làm đánh thức Bóng Đèn Nhỏ.
Hoa Ngọc Thành đưa tay phủ lên trên tay cô ta, “Em thử xem.”
“Lạnh quá.” Cao Thanh Thu ghét bỏ mà nói.
Hoa Ngọc Thành muốn rút tay ra, lại bị cô ta bắt lấy lại, trực tiếp ôm lấy.
“…” Hoa Ngọc Thành hơi kinh ngạc mà nhìn xem cái cô gái ngu ngốc này “Không phải nói lạnh?”
Cao Thanh Thu nhìn nó vì bị bệnh, làm thế nào cũng không chịu đi ngủ, “Còn không muốn ngủ sao?”
Con ngươi màu đen đảo qua đảo lại , “Mẹ, ba lúc nào trở lại?”
Cao Thanh Thu nói: “Hay con gọi điện thoại cho ba đấy?”
Hoa Ngọc Thành từ ngày hôm trước đến hôm qua cũng có mặt, cùng Cao Thanh Thu đi bệnh viện, nhưng hôm nay có chuyện thì đi ra ngoài.
“Dạ.”
Cao Thanh Thu lấy qua chiếc điện thoại, trong lịch sử cuộc gọi gần đây tìm thấy số Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành mới vừa từ rời khỏi một buổi tiệc, Lý Sơn ôm lấy áo khoác của anh ta đi theo ở sau lưng, Hoa Ngọc Thành từ trong túi âu phục lấy điện thoại di động ra, thấy là cuộc gọi từ Cao Thanh Thu gọi đến, ánh mắt nhu hòa xuống.
Sau khi bắt máy, âm thanh của Cao Thanh Thu truyền tới, “Ông xã.”
Trong ngày mùa đông, âm thanh của cô ta xào xạt, nghe cảm thấy thật ấm áp.
Ngài Hoa vẫn lãnh đạm bình tĩnh trước sau như một: “Ừm.”
“Anh khi nào mới trở lại?” Cao Thanh Thu hỏi.
Hoa Ngọc Thành nói: “Sắp về rồi.”
“Dương Dương không chịu đi ngủ, nói phải đợi anh quay về nhà.”
Cao Thanh Thu ôm Bóng Đèn Nhỏ, bật loa lên trong điện thoại rồi đưa đến trước mặt nó.
Hoa Ngọc Thành nghe được âm thanh mềm mại của tiểu tử này, “Ba.”
“Ở đây.” Hoa Ngọc Thành biết lúc Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh sẽ dính anh ta hơn so với bình thường.
Anh ta nói: “Ba rất nhanh sẽ trở lại, con đi ngủ trước, được không? Chờ lúc con tỉnh lại, ba thì ở bên cạnh con rồi.”
Ngài Hoa đối với con trai ít khi có ôn nhu như vậy.
Bóng Đèn Nhỏ tựa vào trong ngực Cao Thanh Thu, “Vậy ba nhanh lên một chút nha.”
“Được.”
Cùng Bóng Đèn Nhỏ trò chuyện xong, Hoa Ngọc Thành lại nói với Cao Thanh Thu một hồi, “Nó thế nào?”
Cao Thanh Thu ôm Bóng Đèn Nhỏ đang đổi một tư thế càng thoải mái trong lòng cô ta, nói: “Mới từ bệnh viện quay về không bao lâu, nó vẫn không chịu đi ngủ, nhìn chằm chằm vào tấm hình của anh hồi lâu.”
Quan hệ ba con đại khái chính là đi như vậy!
Không phải là bình thường có cưng chìu bao nhiêu, nhưng vào thời điểm mấu chốt, người tiểu tử này có thể nghĩ tới, vẫn là ba của nó.
Dù bây giờ là mùa đông, nhưng nghe thấy cử động của con mình, Hoa Ngọc Thành lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng trong lòng.
Anh ta nói với Cao Thanh Thu: “Anh lên xe rồi.”
“Ừm, đi đường cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
–
Cúp đi điện thoại, Cao Thanh Thu ôm lại Bóng Đèn Nhỏ, nói: “Bây giờ có thể đã ngủ chưa? Mẹ ngủ cùng con.”
Bóng Đèn Nhỏ ôm lấy tay Cao Thanh Thu, vẫn nhìn cô ta, rất lâu mới bởi quá mệt, không chịu nổi, nhắm hai mắt lại.
–
Cao Thanh Thu nhìn về tiểu tử, suýt chút nữa ngủ thiếp cùng nó rồi, cánh cửa truyền tới tiếng đi bộ, cô ta bị đánh thức.
Cô ta mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành xuất hiện tại trước cửa.
Hoa Ngọc Thành cởi xuống áo khoác để ở một bên, nhìn xem hai mẹ con nằm trên giường, đi tới bên bọn họ, “Ngủ rồi?”
Vì là buổi tối, xe không nhiều, cho nên tới tương đối nhanh.
Vừa đúng một tiếng đồng hồ .
“Ừm.”
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, hôn một cái trên trán cô ta, mặt của anh ta hơi lạnh.
Nhìn Bóng Đèn Nhỏ nằm bên cạnh đã ngủ thiếp đi cũng không quên nắm lấy tay Cao Thanh Thu, đưa tay sờ lên đầu của nó.
Cao Thanh Thu lo lắng nói: “Tay anh lạnh hay không?”
Mặt lạnh như vậy, Cao Thanh Thu sợ tay của anh ta cũng lạnh, làm đánh thức Bóng Đèn Nhỏ.
Hoa Ngọc Thành đưa tay phủ lên trên tay cô ta, “Em thử xem.”
“Lạnh quá.” Cao Thanh Thu ghét bỏ mà nói.
Hoa Ngọc Thành muốn rút tay ra, lại bị cô ta bắt lấy lại, trực tiếp ôm lấy.
“…” Hoa Ngọc Thành hơi kinh ngạc mà nhìn xem cái cô gái ngu ngốc này “Không phải nói lạnh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.