Chương 115
Duy Thành
01/06/2021
"hôm nay em nghỉ làm." hiện tại cũng là không làm được gì, tùy thời đều có thể nghỉ ngơi.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, "em xác định không phải là muốn lười biếng trốn việc?"
"..." Cao Thanh Thu, "Tôi đặc biệt vì cùng chú đi khám mà xin nghỉ có được hay không?"
Hoa Ngọc Thành nói, "Vậy càng không cần, anh sẽ không trả em tiền lương đâu.
“…” Cao Thanh Thu cũng không ngốc, cô nhìn ra được Hoa Ngọc Thành đang cố ý không muốn cô đi.
NGhe nói mỗi lần đi tái khám, đến người nhà họ Hoa anh cũng không muốn họ đi cùng.
Có thể là sợ người trong nhà sẽ khổ sở, cũng có thể là lòng tự tôn cao, không muốn mọi người biết đến bộ dạng thương tật của anh.
Cao Thanh Thu nói: “Nhưng em muốn di.”
“Không được, tôi tự đi là được.”
“Không cho em đi em không gả cho chú nữa!” Cao Thanh Thu nói.
Mặt Hoa Ngọc Thành đen lại: “Em dám!”
Dì Ngô từ phòng bếp đi ra, nghe được đoạn đối thoại của cả hai liền nhịn không được cười lên.
Từ ngày có Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành đã nói nhiều hơn trước rất nhiều!
Nếu như trước đây, ai có thể tưởng tượng được anh sẽ bình dị như thế nói chuyện với người khác?
Vì Cao Thanh Thu cứ quấn lấy, khi Hoa Ngọc Thành đến bệnh viện vẫn phải dẫn cô đi theo.
Nói thực lòng, anh đã trưởng thành đến bây giờ, ngoài trừ Đinh Cẩn hồi ba tuổi cũng không ai dám quấn lấy anh như thế này.
Anh hết cách với Cao Thanh Thu, mới phải dẫn cô cùng đi.
Có điều khi vừa đến bệnh viện, anh liền để Cao Thanh Thu ở lại phòng nghỉ, còn mình thì tự đi khám.
Kỷ Minh Viễn mặc áo blue trắng, nhìn Hoa Ngọc Thành với cảm xúc gần đây đã trở nên tốt lên nhiều, nói: “Gần đây tối đi ngủ chân rất đau đúng không?”
“Ừm.” vẻ mặt Hoa Ngọc Thành rất điềm đạm.
Kỷ Minh Viễn nói: “Đây là dấu hiệu tốt, tuy còn cần thời gian, nhưng sẽ trở nên tốt đẹp thôi.”
Thời gian trước, chân Hoa Ngọc Thành là không còn bất cứ cảm giác gì, cho nên mọi người đều cho là sau này anh sẽ không thể đứng lên được nữa.
Lý Sơn đứng ở một bên, nghe được lời của Kỷ Minh Viễn, rất vui mừng…
Chính Hoa Ngọc Thành lại nhìn rất là rất bình tĩnh.
Đôi con người màu cà phê của Kỷ Minh Viễn nhìn về phía Hoa Ngọc Thành: "Làm sao, không vui sao?"
"Cũng tạm." Từ khi sau khi bị thương, trải qua quá nhiều, hiện tại ngược lại có chút chết lặng.
Kỷ Minh Viễn nói: "Nếu như chú dì mà biết, nhất định sẽ rất vui mừng."
Nhà họ Hoa chỉ có Hoa Ngọc Thành một đứa con trai, ba mẹ của Hoa Ngọc Thành đều rất coi trọng cái này, Kỷ Minh Viễn cũng biết.
Hoa Ngọc Thành nói: "Trước đừng nói cho bọn họ biết."
Cũng không biết lúc nào mới có thể tốt lên, anh nghĩ nói cho bọn họ biết chậm một chút.
Hơn nữa...
Anh cơ hồ có thể tưởng tượng, biết chân của anh muốn khá hơn, nhất định có không ít người sẽ lấy lòng nịnh hót, hiện tại anh có chút phiền loại cảm giác này.
Ngược lại từ sau khi bị thương khoảng thời gian này an tĩnh.
"Được rồi." Kỷ Minh Viễn nhìn Hoa Ngọc Thành một cái.
Hoa Ngọc Thành người này tâm tư luôn luôn thâm trầm.
Anh ta cùng Hoa Ngọc Thành là bạn học, sau đó ở trong quân đội, anh ta là quân y, quan hệ cùng Hoa Ngọc Thành cũng gần, nhưng coi như như thế, anh ta cũng không dám ở trước mặt Hoa Ngọc Thành quá mức càn rỡ.
nhà họ Dương đối với mảnh đất khu bắc kia, nhìn chòng chọc thời gian hai năm, chỉ kém chút là tới tay, ít ngày trước, bị Hoa Ngọc Thành trực tiếp đoạt đi, không người nào biết anh dùng thủ đoạn gì.
Nghe nói chuyện này, ông Dương bị tức đến nổi mấy ngày không thể xuống giường.
Giờ phút này, Hoa Ngọc Thành nhẹ như gió mây ngồi ở chỗ này, thật giống như một cái người hiền lành, nhưng thủ đoạn của anh có bao nhiêu tàn nhẫn, người hiểu anh mới biết được.
Làm xong kiểm tra, Kỷ Minh Viễn đưa Hoa Ngọc Thành đi ra, Cao Thanh Thu vốn ở trong phòng nghỉ ngơi chờ bọn họ, nhưng dù sao cũng là cô gái nhỏ, đợi một lát, Cao Thanh Thu liền đi ra tìm bọn họ.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, "em xác định không phải là muốn lười biếng trốn việc?"
"..." Cao Thanh Thu, "Tôi đặc biệt vì cùng chú đi khám mà xin nghỉ có được hay không?"
Hoa Ngọc Thành nói, "Vậy càng không cần, anh sẽ không trả em tiền lương đâu.
“…” Cao Thanh Thu cũng không ngốc, cô nhìn ra được Hoa Ngọc Thành đang cố ý không muốn cô đi.
NGhe nói mỗi lần đi tái khám, đến người nhà họ Hoa anh cũng không muốn họ đi cùng.
Có thể là sợ người trong nhà sẽ khổ sở, cũng có thể là lòng tự tôn cao, không muốn mọi người biết đến bộ dạng thương tật của anh.
Cao Thanh Thu nói: “Nhưng em muốn di.”
“Không được, tôi tự đi là được.”
“Không cho em đi em không gả cho chú nữa!” Cao Thanh Thu nói.
Mặt Hoa Ngọc Thành đen lại: “Em dám!”
Dì Ngô từ phòng bếp đi ra, nghe được đoạn đối thoại của cả hai liền nhịn không được cười lên.
Từ ngày có Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành đã nói nhiều hơn trước rất nhiều!
Nếu như trước đây, ai có thể tưởng tượng được anh sẽ bình dị như thế nói chuyện với người khác?
Vì Cao Thanh Thu cứ quấn lấy, khi Hoa Ngọc Thành đến bệnh viện vẫn phải dẫn cô đi theo.
Nói thực lòng, anh đã trưởng thành đến bây giờ, ngoài trừ Đinh Cẩn hồi ba tuổi cũng không ai dám quấn lấy anh như thế này.
Anh hết cách với Cao Thanh Thu, mới phải dẫn cô cùng đi.
Có điều khi vừa đến bệnh viện, anh liền để Cao Thanh Thu ở lại phòng nghỉ, còn mình thì tự đi khám.
Kỷ Minh Viễn mặc áo blue trắng, nhìn Hoa Ngọc Thành với cảm xúc gần đây đã trở nên tốt lên nhiều, nói: “Gần đây tối đi ngủ chân rất đau đúng không?”
“Ừm.” vẻ mặt Hoa Ngọc Thành rất điềm đạm.
Kỷ Minh Viễn nói: “Đây là dấu hiệu tốt, tuy còn cần thời gian, nhưng sẽ trở nên tốt đẹp thôi.”
Thời gian trước, chân Hoa Ngọc Thành là không còn bất cứ cảm giác gì, cho nên mọi người đều cho là sau này anh sẽ không thể đứng lên được nữa.
Lý Sơn đứng ở một bên, nghe được lời của Kỷ Minh Viễn, rất vui mừng…
Chính Hoa Ngọc Thành lại nhìn rất là rất bình tĩnh.
Đôi con người màu cà phê của Kỷ Minh Viễn nhìn về phía Hoa Ngọc Thành: "Làm sao, không vui sao?"
"Cũng tạm." Từ khi sau khi bị thương, trải qua quá nhiều, hiện tại ngược lại có chút chết lặng.
Kỷ Minh Viễn nói: "Nếu như chú dì mà biết, nhất định sẽ rất vui mừng."
Nhà họ Hoa chỉ có Hoa Ngọc Thành một đứa con trai, ba mẹ của Hoa Ngọc Thành đều rất coi trọng cái này, Kỷ Minh Viễn cũng biết.
Hoa Ngọc Thành nói: "Trước đừng nói cho bọn họ biết."
Cũng không biết lúc nào mới có thể tốt lên, anh nghĩ nói cho bọn họ biết chậm một chút.
Hơn nữa...
Anh cơ hồ có thể tưởng tượng, biết chân của anh muốn khá hơn, nhất định có không ít người sẽ lấy lòng nịnh hót, hiện tại anh có chút phiền loại cảm giác này.
Ngược lại từ sau khi bị thương khoảng thời gian này an tĩnh.
"Được rồi." Kỷ Minh Viễn nhìn Hoa Ngọc Thành một cái.
Hoa Ngọc Thành người này tâm tư luôn luôn thâm trầm.
Anh ta cùng Hoa Ngọc Thành là bạn học, sau đó ở trong quân đội, anh ta là quân y, quan hệ cùng Hoa Ngọc Thành cũng gần, nhưng coi như như thế, anh ta cũng không dám ở trước mặt Hoa Ngọc Thành quá mức càn rỡ.
nhà họ Dương đối với mảnh đất khu bắc kia, nhìn chòng chọc thời gian hai năm, chỉ kém chút là tới tay, ít ngày trước, bị Hoa Ngọc Thành trực tiếp đoạt đi, không người nào biết anh dùng thủ đoạn gì.
Nghe nói chuyện này, ông Dương bị tức đến nổi mấy ngày không thể xuống giường.
Giờ phút này, Hoa Ngọc Thành nhẹ như gió mây ngồi ở chỗ này, thật giống như một cái người hiền lành, nhưng thủ đoạn của anh có bao nhiêu tàn nhẫn, người hiểu anh mới biết được.
Làm xong kiểm tra, Kỷ Minh Viễn đưa Hoa Ngọc Thành đi ra, Cao Thanh Thu vốn ở trong phòng nghỉ ngơi chờ bọn họ, nhưng dù sao cũng là cô gái nhỏ, đợi một lát, Cao Thanh Thu liền đi ra tìm bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.