Chương 200
Duy Thành
01/06/2021
Cho nên Đinh Cẩn vừa mới lên đại học, liền mang bạn gái về nhà, trong lòng có chút không vui.
Không nhịn được hướng về phía Vũ Minh Hân hỏi cháu cùng Vũ Trung là bạn học
Vũ Minh Hân nói vâng ạ.
Cố Trường Bình một mực trầm mặt nói chắc cũng chỉ bằng tuổi A Trung! Trẻ con thì học hành cho đàng hoàng, chuyện yêu đương sau này có rất nhiều cơ hội, cháu nhìn Đinh Cẩn hiện tại, nó còn không lo nổi thân nó thì làm sao có thể lo được cho cháu Là một cô gái, tìm đối tượng thì phải mở to hai mắt, đừng chỉ nhìn bề ngoài, vậy thì có tác dụng gì
Mặc dù ở trong mắt Vũ Minh Hân, Đinh Cẩn thành tích tốt, lại đẹp trai, gia thế lại hiển hách, nhưng ở trong mắt Cố Trường Bình, đứa con trai này có bề ngoài đẹp trai cũng chỉ vô dụng.
Tiền trong nhà không phải là hắn kiếm, thật nếu để cho hắn đi kiếm tiền, hắn phỏng chừng một đồng tiền cũng không kiếm được.
Liền ngay cả Cao Thanh Thu cũng không thể tin được,Đinh Cẩn ở trong trường học được hoan nghênh như vậy, lại bị cha hắn tổn hại thành bộ dáng này.
Có thể thấy anh Cố thật sự rất nghiêm khắc.
Anh ta nói ra những lời này, Vũ Minh Hân liền lúng túng cực kỳ. Cô ta lại không dám phản bác lời nói của Cố Trường Bình, chỉ có thể gật đầu, vâng cháu biết ạ.
Một lát sau, cô ta mới nhớ tới cái gì, lại bồi thêm một câu, Thật ra thì cháu cảm thấy Đinh Cẩn tốt vô cùng, anh ấy thành tích rất tốt, mọi mặt cũng rất ưu tú.
Ưu tú Cố Trường Bình nói Vậy cháu có thể là nhìn lầm rồi.
...
Hoa Châu Du ngồi ở bên cạnh Cố Trường Bình, có chút nghiêm túc nhìn Vũ Minh Hân, hỏi Hôm nay cháu tới nơi này, ba mẹ cháu biết không
Nghe nói trước đây chia tay rồi, cũng không biết tại sao lại quấn nhau, Hoa Châu Du chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, thái độ cũng lộ ra có chút nghiêm túc.
Không, không biết ạ. Vũ Minh Hân âm thanh có chút run rẩy nói, luôn cảm thấy người nhà này ai cũng dữ dằn.
Cô ta định vào phá Cao Thanh Thu, không nghĩ tới sẽ đối mặt một màn này.
Tại lúc cô ta bị giáo huấn, đãi ngộ của Cao Thanh Thu lại hoàn toàn bất đồng, một mực ngồi ở bên cạnh dùng bữa, bà Hoa gắp thức ăn cho cô, sợ cô đói bụng, Thanh Thu, ăn nhiều một chút.
Cảm ơn mẹ. Trong bát của Cao Thanh Thu đã chất thành một tòa núi nhỏ.
Cô phát hiện mình căn bản không ăn nổi nhiều như vậy, nhưng đây là tấm lòng của bà Hoa, lại không thể lãng phí, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, nhỏ giọng nhờ giúp đỡ chú ơi.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, biết cô không ăn được nữa, đũa đưa tới, đem xương sườn bà Hoa vừa gắp cho Cao Thanh Thu bỏ vào trong bát của mình.
Hoa Ngọc Thành làm hết thảy mọi thứ rất ung dung, giống như ăn thức ăn hộ cô là chuyện đương nhiên vậy.
Nhà họ Hoa từ nhỏ điều kiện rất tốt, Hoa Ngọc Thành khi nào mà phải ăn đồ ăn thừa của người khác.
Nhưng mà anh lại không có chút nào ghét bỏ là từ trong bát của Cao Thanh Thu gắp lấy.
Cao Thanh Thu nhìn anh ăn miếng xương sườn như không có chuyện gì xảy ra, cảm giác trong lòng phảng phất bị thứ gì vồ lấy một cái, ê ẩm mềm nhũn.
Cô tìm anh giúp, chỉ là hy vọng anh có thể giúp mình nghĩ cách, làm sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ trực tiếp ăn hết.
Sự chú ý của Hoa Châu Du như cũ ở trên người Vũ Minh Hân, chị nhìn Vũ Minh Hân, nói Đinh Cẩn nhà tôi tuổi tác còn nhỏ, chúng tôi đều không hy vọng nó tìm bạn gái sớm như vậy. Sau này, nhờ cháu cách xa một nó chút đi! Như vậy đối với cháu cũng tốt.
Ngữ khí mặc dù khách khí, nhưng muốn biểu đạt ý tứ, cũng đã hết sức rõ ràng.
Chị cũng không thích Vũ Minh Hân trở thành bạn gái của Đinh Cẩn.
Vừa nhìn Vũ Minh Hân là biết cô ta là một người hay gây sự rồi.
Không nhịn được hướng về phía Vũ Minh Hân hỏi cháu cùng Vũ Trung là bạn học
Vũ Minh Hân nói vâng ạ.
Cố Trường Bình một mực trầm mặt nói chắc cũng chỉ bằng tuổi A Trung! Trẻ con thì học hành cho đàng hoàng, chuyện yêu đương sau này có rất nhiều cơ hội, cháu nhìn Đinh Cẩn hiện tại, nó còn không lo nổi thân nó thì làm sao có thể lo được cho cháu Là một cô gái, tìm đối tượng thì phải mở to hai mắt, đừng chỉ nhìn bề ngoài, vậy thì có tác dụng gì
Mặc dù ở trong mắt Vũ Minh Hân, Đinh Cẩn thành tích tốt, lại đẹp trai, gia thế lại hiển hách, nhưng ở trong mắt Cố Trường Bình, đứa con trai này có bề ngoài đẹp trai cũng chỉ vô dụng.
Tiền trong nhà không phải là hắn kiếm, thật nếu để cho hắn đi kiếm tiền, hắn phỏng chừng một đồng tiền cũng không kiếm được.
Liền ngay cả Cao Thanh Thu cũng không thể tin được,Đinh Cẩn ở trong trường học được hoan nghênh như vậy, lại bị cha hắn tổn hại thành bộ dáng này.
Có thể thấy anh Cố thật sự rất nghiêm khắc.
Anh ta nói ra những lời này, Vũ Minh Hân liền lúng túng cực kỳ. Cô ta lại không dám phản bác lời nói của Cố Trường Bình, chỉ có thể gật đầu, vâng cháu biết ạ.
Một lát sau, cô ta mới nhớ tới cái gì, lại bồi thêm một câu, Thật ra thì cháu cảm thấy Đinh Cẩn tốt vô cùng, anh ấy thành tích rất tốt, mọi mặt cũng rất ưu tú.
Ưu tú Cố Trường Bình nói Vậy cháu có thể là nhìn lầm rồi.
...
Hoa Châu Du ngồi ở bên cạnh Cố Trường Bình, có chút nghiêm túc nhìn Vũ Minh Hân, hỏi Hôm nay cháu tới nơi này, ba mẹ cháu biết không
Nghe nói trước đây chia tay rồi, cũng không biết tại sao lại quấn nhau, Hoa Châu Du chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, thái độ cũng lộ ra có chút nghiêm túc.
Không, không biết ạ. Vũ Minh Hân âm thanh có chút run rẩy nói, luôn cảm thấy người nhà này ai cũng dữ dằn.
Cô ta định vào phá Cao Thanh Thu, không nghĩ tới sẽ đối mặt một màn này.
Tại lúc cô ta bị giáo huấn, đãi ngộ của Cao Thanh Thu lại hoàn toàn bất đồng, một mực ngồi ở bên cạnh dùng bữa, bà Hoa gắp thức ăn cho cô, sợ cô đói bụng, Thanh Thu, ăn nhiều một chút.
Cảm ơn mẹ. Trong bát của Cao Thanh Thu đã chất thành một tòa núi nhỏ.
Cô phát hiện mình căn bản không ăn nổi nhiều như vậy, nhưng đây là tấm lòng của bà Hoa, lại không thể lãng phí, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, nhỏ giọng nhờ giúp đỡ chú ơi.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, biết cô không ăn được nữa, đũa đưa tới, đem xương sườn bà Hoa vừa gắp cho Cao Thanh Thu bỏ vào trong bát của mình.
Hoa Ngọc Thành làm hết thảy mọi thứ rất ung dung, giống như ăn thức ăn hộ cô là chuyện đương nhiên vậy.
Nhà họ Hoa từ nhỏ điều kiện rất tốt, Hoa Ngọc Thành khi nào mà phải ăn đồ ăn thừa của người khác.
Nhưng mà anh lại không có chút nào ghét bỏ là từ trong bát của Cao Thanh Thu gắp lấy.
Cao Thanh Thu nhìn anh ăn miếng xương sườn như không có chuyện gì xảy ra, cảm giác trong lòng phảng phất bị thứ gì vồ lấy một cái, ê ẩm mềm nhũn.
Cô tìm anh giúp, chỉ là hy vọng anh có thể giúp mình nghĩ cách, làm sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ trực tiếp ăn hết.
Sự chú ý của Hoa Châu Du như cũ ở trên người Vũ Minh Hân, chị nhìn Vũ Minh Hân, nói Đinh Cẩn nhà tôi tuổi tác còn nhỏ, chúng tôi đều không hy vọng nó tìm bạn gái sớm như vậy. Sau này, nhờ cháu cách xa một nó chút đi! Như vậy đối với cháu cũng tốt.
Ngữ khí mặc dù khách khí, nhưng muốn biểu đạt ý tứ, cũng đã hết sức rõ ràng.
Chị cũng không thích Vũ Minh Hân trở thành bạn gái của Đinh Cẩn.
Vừa nhìn Vũ Minh Hân là biết cô ta là một người hay gây sự rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.