Chương 22
Duy Thành
03/08/2019
Động tác đột ngột này khiến Cao Thanh Thu khựng lại, ơ... anh Lý với dì giúp việc đang ở đây này!
Ông chú to gan quá đi!
Hoa Ngọc Thành nhìn cô và nói: "Chuyện nấu nướng này cứ coi như sở thích là được, không cần ngày nào cũng làm đâu. Bàn tay đẹp như thế này, dùng để nấu cơm thì tiếc lắm."
Ngón tay Cao Thanh Thu vừa dài vừa thon, không giống một bàn tay để làm việc nặng nhọc, nhưng anh biết, cô từng làm không ít việc như vậy.
Các cô gái ở tầm tuổi cô ấy, đa phần đều được cưng chiều!
Cô ấy không giống vậy.
Càng như vậy, anh càng muốn thương cô nhiều hơn chút.
Cao Thanh Thu bật cười vì câu nói của Hoa Ngọc Thành, cô nói: "Không sao đâu, nấu một bữa cơm đâu mệt nhọc gì."
Dì giúp việc nói: "Vi Vi nhà tôi lớn hơn cô mà còn không biết nấu cơm kia."
"Sở trường của mỗi người không giống nhau, con cũng chỉ biết nấu cơm thôi mà." Bữa cơm này cũng vì muốn cảm ơn Hoa Ngọc Thành đã giúp cô xả giận ngày hôm nay.
Cao Thanh Thu là người rất đơn giản, người khác đối xử với cô tốt một phần, cô sẽ ghi nhớ trong lòng và hồi đáp lại gấp trăm lần, nghìn lần.
Trước kia, cô đối xử Vũ Minh Hân cũng như thế, lúc đó cô còn tưởng Vũ Minh Hân đối xử với cô rất tốt, bây giờ thì...
Thực tế chứng minh cô mù rồi.
Thế nhưng cho dù là vậy, cô vẫn như trước thôi.
Vẫn trân trọng mỗi người đối xử tốt với cô.
Ăn cơm xong, Cao Thanh Thu muốn rửa bát, nhưng dì giúp việc nhất quyết không chịu, bảo cô đi nghỉ ngơi.
Dì giúp việc rửa bát xong, mới quay về nhà họ Hoa.
Phải sáng ngày mai mới qua đây!
Khi dì giúp việc về đến nơi, Hoa Châu Du và ba mẹ Hoa Ngọc Thành đều ở đó, thấy bà quay về, bà Hoa gọi thẳng bà tới đó.
"Bên phía Ngọc Thành thế nào rồi?" Sắc mặt bà Hoa có phần lo lắng, bà đã nghe nói về chuyện xảy ra hôm nay, nghe nói vì muốn đối đầu với Cao Thanh Thu mà Đinh Cẩn dám sai người đuổi con bé đi.
Hoa Châu Du cũng tới đây vì chuyện này.
Cô cũng đau đầu với đứa con trai này lắm.
Mỗi ngày họ đều nhờ dì Ngô qua đó chăm sóc Hoa Ngọc Thành, đồng thời cũng muốn quan tâm đến tình hình bên phía Hoa Ngọc Thành, cho nên gần như ngày nào cũng vậy, khi dì Ngô quay về, họ cũng kéo bà tới nghe ngóng chuyện về anh.
Dì Ngô nói: "Cô vợ của Ngọc Thành khá lắm đấy, cơm tối hôm nay do cô ấy nấu, nấu ngon lắm!"
"Thật vậy sao! Con bé còn biết nấu cơm hả?" Hai mắt bà Hoa sáng ngời lên, đúng là không ngờ đến.
Họ từng gặp qua Cao Thanh Thu, một cô gái tầm tuổi Đinh Cẩn thôi, việc cô ấy biết nấu cơm thật sự hiếm có.
Khi nhắc đến Cao Thanh Thu, hiển nhiên dì Ngô có phần kích động: "Đâu chỉ đơn giản là biết nấu, mà còn nấu ngon nữa kìa! Cô ấy nấu món ăn của Hải Thành rất đúng chuẩn, Ngọc Thành cũng khen ngon đấy!"
Hoa Ngọc Thành rất ít khi khen người khác, trong chuyện ăn uống cũng rất trung thành với món ăn của một người, rất ít khi khen người khác.
Hôm nay anh cũng khen Cao Thanh Thu nấu ăn rất ngon.
Hoa Châu Du nói: "Vậy lúc khác phải bảo con bé trổ tài xem sao."
Dương Nhạc Linh không biết nấu cơm, con gái mà nhà họ Dương nuôi dưỡng là dạng mười đầu ngón tay không chạm nước, chỉ riêng điểm này, Cao Thanh Thu đã ăn đứt cô Dương Nhạc Linh kia rồi.
...
Bà Hoa nhìn dì Ngô: "Con bé không bực bội gì chứ?"
Bà khá lo rằng Cao Thanh Thu sẽ tức giận vì chuyện hôm nay, con bé mà không vui rồi cãi nhau với Hoa Ngọc Thành thì phải làm sao đây?
Hoa Ngọc Thành trông có vẻ rất thương con bé, lỡ như nó thuộc dạng ngúng nguẩy khó dỗ, cứ thế chạy mất, vậy Ngọc Thành phải làm sao?
Từ sau khi Hoa Ngọc Thành gặp chuyện và Dương Nhạc Linh chẳng mấy khi chịu lộ diện, trong mọi chuyện liên quan đến Hoa Ngọc Thành, ai cũng rất cẩn thận và dè dặt.
Ông chú to gan quá đi!
Hoa Ngọc Thành nhìn cô và nói: "Chuyện nấu nướng này cứ coi như sở thích là được, không cần ngày nào cũng làm đâu. Bàn tay đẹp như thế này, dùng để nấu cơm thì tiếc lắm."
Ngón tay Cao Thanh Thu vừa dài vừa thon, không giống một bàn tay để làm việc nặng nhọc, nhưng anh biết, cô từng làm không ít việc như vậy.
Các cô gái ở tầm tuổi cô ấy, đa phần đều được cưng chiều!
Cô ấy không giống vậy.
Càng như vậy, anh càng muốn thương cô nhiều hơn chút.
Cao Thanh Thu bật cười vì câu nói của Hoa Ngọc Thành, cô nói: "Không sao đâu, nấu một bữa cơm đâu mệt nhọc gì."
Dì giúp việc nói: "Vi Vi nhà tôi lớn hơn cô mà còn không biết nấu cơm kia."
"Sở trường của mỗi người không giống nhau, con cũng chỉ biết nấu cơm thôi mà." Bữa cơm này cũng vì muốn cảm ơn Hoa Ngọc Thành đã giúp cô xả giận ngày hôm nay.
Cao Thanh Thu là người rất đơn giản, người khác đối xử với cô tốt một phần, cô sẽ ghi nhớ trong lòng và hồi đáp lại gấp trăm lần, nghìn lần.
Trước kia, cô đối xử Vũ Minh Hân cũng như thế, lúc đó cô còn tưởng Vũ Minh Hân đối xử với cô rất tốt, bây giờ thì...
Thực tế chứng minh cô mù rồi.
Thế nhưng cho dù là vậy, cô vẫn như trước thôi.
Vẫn trân trọng mỗi người đối xử tốt với cô.
Ăn cơm xong, Cao Thanh Thu muốn rửa bát, nhưng dì giúp việc nhất quyết không chịu, bảo cô đi nghỉ ngơi.
Dì giúp việc rửa bát xong, mới quay về nhà họ Hoa.
Phải sáng ngày mai mới qua đây!
Khi dì giúp việc về đến nơi, Hoa Châu Du và ba mẹ Hoa Ngọc Thành đều ở đó, thấy bà quay về, bà Hoa gọi thẳng bà tới đó.
"Bên phía Ngọc Thành thế nào rồi?" Sắc mặt bà Hoa có phần lo lắng, bà đã nghe nói về chuyện xảy ra hôm nay, nghe nói vì muốn đối đầu với Cao Thanh Thu mà Đinh Cẩn dám sai người đuổi con bé đi.
Hoa Châu Du cũng tới đây vì chuyện này.
Cô cũng đau đầu với đứa con trai này lắm.
Mỗi ngày họ đều nhờ dì Ngô qua đó chăm sóc Hoa Ngọc Thành, đồng thời cũng muốn quan tâm đến tình hình bên phía Hoa Ngọc Thành, cho nên gần như ngày nào cũng vậy, khi dì Ngô quay về, họ cũng kéo bà tới nghe ngóng chuyện về anh.
Dì Ngô nói: "Cô vợ của Ngọc Thành khá lắm đấy, cơm tối hôm nay do cô ấy nấu, nấu ngon lắm!"
"Thật vậy sao! Con bé còn biết nấu cơm hả?" Hai mắt bà Hoa sáng ngời lên, đúng là không ngờ đến.
Họ từng gặp qua Cao Thanh Thu, một cô gái tầm tuổi Đinh Cẩn thôi, việc cô ấy biết nấu cơm thật sự hiếm có.
Khi nhắc đến Cao Thanh Thu, hiển nhiên dì Ngô có phần kích động: "Đâu chỉ đơn giản là biết nấu, mà còn nấu ngon nữa kìa! Cô ấy nấu món ăn của Hải Thành rất đúng chuẩn, Ngọc Thành cũng khen ngon đấy!"
Hoa Ngọc Thành rất ít khi khen người khác, trong chuyện ăn uống cũng rất trung thành với món ăn của một người, rất ít khi khen người khác.
Hôm nay anh cũng khen Cao Thanh Thu nấu ăn rất ngon.
Hoa Châu Du nói: "Vậy lúc khác phải bảo con bé trổ tài xem sao."
Dương Nhạc Linh không biết nấu cơm, con gái mà nhà họ Dương nuôi dưỡng là dạng mười đầu ngón tay không chạm nước, chỉ riêng điểm này, Cao Thanh Thu đã ăn đứt cô Dương Nhạc Linh kia rồi.
...
Bà Hoa nhìn dì Ngô: "Con bé không bực bội gì chứ?"
Bà khá lo rằng Cao Thanh Thu sẽ tức giận vì chuyện hôm nay, con bé mà không vui rồi cãi nhau với Hoa Ngọc Thành thì phải làm sao đây?
Hoa Ngọc Thành trông có vẻ rất thương con bé, lỡ như nó thuộc dạng ngúng nguẩy khó dỗ, cứ thế chạy mất, vậy Ngọc Thành phải làm sao?
Từ sau khi Hoa Ngọc Thành gặp chuyện và Dương Nhạc Linh chẳng mấy khi chịu lộ diện, trong mọi chuyện liên quan đến Hoa Ngọc Thành, ai cũng rất cẩn thận và dè dặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.