Chương 247
Duy Thành
01/06/2021
"Không sao." Hoa Ngọc Thành ôn nhu nhìn cô đang hoảng loạn, "dọa em rồi phải không?"
Đột nhiên ngã xuống, Cao Thanh Thu bị sặc nước. Cô nói: "không sao, em chỉ sợ chú bị làm sao."
Cao Thanh Thu định chống tay vào vách tường định ngồi dậy, Hoa Ngọc Thành đột nhiên đưa tay ra kéo cô ôm vào trong ngực.
Cô nằm úp sấp ở trên người anh, nhìn cơ bụng sáu múi săn chắc của Hoa Ngọc Thành, có một loại cảm giác mê mẩn khó hình dung được nảy sinh trong lòng cô
Cao Thanh Thu nuốt nước bọt một cái, vô cùng khâm phục bản thân, nhìn quen mặt anh rồi nhưng còn bị anh thu hút đến vậy.
Cao Thanh Thu nói: "Không phải là muốn tắm rửa sao? Em đi lấy khăn tắm."
Hoa Ngọc Thành ôm cô, âm thanh ôn nhu rót vào bên tai, "Không vội, anh có vấn đề muốn hỏi em."
"Vấn đề?" Cao Thanh Thu không hiểu ngẩng đầu nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, lại bị mỹ sắc của anh mê hoặc, sợ đến lập tức cúi đầu: "Vấn đề gì?"
Tư thế hiện tại của cô cùng Hoa Ngọc Thành vô cùng thân mật, cả người đè ở trên người anh, lại bị anh ôm vào trong ngực.
Cao Thanh Thu sợ anh bị đau, tay len lén bám vào bồn, chuyển trọng tâm.
Hoa Ngọc Thành nói: "em nói với người ngoài, anh không được?"
Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện, cái chân thứ ba cũng bị thương nhẹ, bác sĩ tạm thời chẩn đoán, nói có thể sẽ có ảnh hưởng về sau, Hoa Ngọc Thành vẫn nhớ chuyện này.
Người ngoài nghĩ như thế nào Hoa Ngọc Thành căn bản không quan tâm, nhưng... Vợ của anh cũng nghĩ như vậy, vấn đề này, có chút nghiêm trọng rồi.
Cao Thanh Thu không nghĩ tới Hoa Ngọc Thành lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, lúc anh ra ban công, không nói gì, cô còn tưởng rằng anh không nghe thấy chứ.
Cái này dù sao cũng liên quan đến lòng tự trọng của Hoa Ngọc Thành, nghe nói đàn ông ở phương diện này đều đặc biệt nhạy cảm, Hoa Ngọc Thành không đồng ý tiếp nhận điều trị cũng có thể hiểu được.
Cao Thanh Thu mặt đỏ tía tai, có chút lắp bắp nói: "em không có nói với người ngoài."
"Không nói?" Hoa Ngọc Thành nhìn cô đang cúi đầu không dám nhìn mình, "Hôm nay chính tai anh nghe được, em nói trước mặt chị anh và bác sĩ Kỷ,không phải sao?"
Cao Thanh Thu giải thích: "chị và bác sĩ Kỷ không phải là người ngoài, bọn họ cũng là vì quan tâm chú, mới muốn tìm hiểu tình hình thôi. Em cũng là quan tâm chú nên mới nói."
Cao Thanh Thu nói xong, có chút khẩn trương nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, biểu tình của anh nghiêm túc như vậy, sẽ không tức giận chứ?
Cô chẳng qua là thấy chị của anh quan tâm anh,nên mới trả lời vấn đề kia.
Hoa Ngọc Thành nhíu mày, "Vậy là ai nói cho em biết, anh không được?"
"Ờ?" Hoa Ngọc Thành câu hỏi của Hoa Ngọc Thành, làm cho Cao Thanh Thu mộng mị, cái này, cần người khác nói nữa sao? Mọi người đều biết mà!
"Người khác nói cái gì tin cái đó, em bị ngốc à?" Hoa Ngọc Thành ôn nhu nói mang theo giọng điệu nhè nhẹ trách cứ bên tai cô, nói xong, anh còn cúi đầu xuống, khẽ cắn nhẹ một cái.
Cao Thanh Thu nghe thấy lời của anh, qua hai giây mới phản ứng được: "Chẳng lẽ... Chú..."
Bởi vì mọi người đều nói anh không lên được, bình thường thái độ của Hoa Ngọc Thành đối với cô lại rất lạnh nhạt, Cao Thanh Thu cũng chưa từng hoài nghi.
Nhưng hiện tại anh nói như vậy, chẳng lẽ có hiểu lầm?
Hoa Ngọc Thành đè cô lại, để cho cô dính sát mình hơn, để cho cô cảm giác được " em trai " của anh đang ngóc lên đòi khởi nghĩa.
Cao Thanh Thu đỏ bừng mặt cảm thụ uy hiếp của anh, trong nháy cảm giác mặt như có thể nhỏ máu.
Đột nhiên ngã xuống, Cao Thanh Thu bị sặc nước. Cô nói: "không sao, em chỉ sợ chú bị làm sao."
Cao Thanh Thu định chống tay vào vách tường định ngồi dậy, Hoa Ngọc Thành đột nhiên đưa tay ra kéo cô ôm vào trong ngực.
Cô nằm úp sấp ở trên người anh, nhìn cơ bụng sáu múi săn chắc của Hoa Ngọc Thành, có một loại cảm giác mê mẩn khó hình dung được nảy sinh trong lòng cô
Cao Thanh Thu nuốt nước bọt một cái, vô cùng khâm phục bản thân, nhìn quen mặt anh rồi nhưng còn bị anh thu hút đến vậy.
Cao Thanh Thu nói: "Không phải là muốn tắm rửa sao? Em đi lấy khăn tắm."
Hoa Ngọc Thành ôm cô, âm thanh ôn nhu rót vào bên tai, "Không vội, anh có vấn đề muốn hỏi em."
"Vấn đề?" Cao Thanh Thu không hiểu ngẩng đầu nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, lại bị mỹ sắc của anh mê hoặc, sợ đến lập tức cúi đầu: "Vấn đề gì?"
Tư thế hiện tại của cô cùng Hoa Ngọc Thành vô cùng thân mật, cả người đè ở trên người anh, lại bị anh ôm vào trong ngực.
Cao Thanh Thu sợ anh bị đau, tay len lén bám vào bồn, chuyển trọng tâm.
Hoa Ngọc Thành nói: "em nói với người ngoài, anh không được?"
Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện, cái chân thứ ba cũng bị thương nhẹ, bác sĩ tạm thời chẩn đoán, nói có thể sẽ có ảnh hưởng về sau, Hoa Ngọc Thành vẫn nhớ chuyện này.
Người ngoài nghĩ như thế nào Hoa Ngọc Thành căn bản không quan tâm, nhưng... Vợ của anh cũng nghĩ như vậy, vấn đề này, có chút nghiêm trọng rồi.
Cao Thanh Thu không nghĩ tới Hoa Ngọc Thành lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, lúc anh ra ban công, không nói gì, cô còn tưởng rằng anh không nghe thấy chứ.
Cái này dù sao cũng liên quan đến lòng tự trọng của Hoa Ngọc Thành, nghe nói đàn ông ở phương diện này đều đặc biệt nhạy cảm, Hoa Ngọc Thành không đồng ý tiếp nhận điều trị cũng có thể hiểu được.
Cao Thanh Thu mặt đỏ tía tai, có chút lắp bắp nói: "em không có nói với người ngoài."
"Không nói?" Hoa Ngọc Thành nhìn cô đang cúi đầu không dám nhìn mình, "Hôm nay chính tai anh nghe được, em nói trước mặt chị anh và bác sĩ Kỷ,không phải sao?"
Cao Thanh Thu giải thích: "chị và bác sĩ Kỷ không phải là người ngoài, bọn họ cũng là vì quan tâm chú, mới muốn tìm hiểu tình hình thôi. Em cũng là quan tâm chú nên mới nói."
Cao Thanh Thu nói xong, có chút khẩn trương nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, biểu tình của anh nghiêm túc như vậy, sẽ không tức giận chứ?
Cô chẳng qua là thấy chị của anh quan tâm anh,nên mới trả lời vấn đề kia.
Hoa Ngọc Thành nhíu mày, "Vậy là ai nói cho em biết, anh không được?"
"Ờ?" Hoa Ngọc Thành câu hỏi của Hoa Ngọc Thành, làm cho Cao Thanh Thu mộng mị, cái này, cần người khác nói nữa sao? Mọi người đều biết mà!
"Người khác nói cái gì tin cái đó, em bị ngốc à?" Hoa Ngọc Thành ôn nhu nói mang theo giọng điệu nhè nhẹ trách cứ bên tai cô, nói xong, anh còn cúi đầu xuống, khẽ cắn nhẹ một cái.
Cao Thanh Thu nghe thấy lời của anh, qua hai giây mới phản ứng được: "Chẳng lẽ... Chú..."
Bởi vì mọi người đều nói anh không lên được, bình thường thái độ của Hoa Ngọc Thành đối với cô lại rất lạnh nhạt, Cao Thanh Thu cũng chưa từng hoài nghi.
Nhưng hiện tại anh nói như vậy, chẳng lẽ có hiểu lầm?
Hoa Ngọc Thành đè cô lại, để cho cô dính sát mình hơn, để cho cô cảm giác được " em trai " của anh đang ngóc lên đòi khởi nghĩa.
Cao Thanh Thu đỏ bừng mặt cảm thụ uy hiếp của anh, trong nháy cảm giác mặt như có thể nhỏ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.