Chương 283
Duy Thành
01/06/2021
Lý Sơn nhìn Lâm Vi, "Vậy thì phải cám ơn cô Lâm."
"Không cần cám ơn."
Rất nhanh, xe rời khỏi trường học.
Gần đây trời lạnh, trong nhà trải thảm, lại có lò sưởi, cùng với ký túc xá lạnh giá hoàn toàn là Thiên đường và Địa ngục.
Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy dì Ngô mang đồ ăn ra, "Thanh Thu, tới, ăn một chút đi."
"Cảm ơn dì." Chỉ cần ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, có đồ ăn ngon, thì cô chẳng cần gì hết.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, không lên tiếng, lãnh đạm nhìn cô.
Cao Thanh Thu bị anh nhìn chằm chằm, có chút chột dạ nói: "chú đừng nghe Lâm Vi nói bậy, em thật sự có ngủ, cũng có ăn cơm."
Hoa Ngọc Thành không thèm nghe cô giải thích, lạnh như băng phun ra hai chữ: "Nói dối!"
Trong mắt cô có tia máu xuất hiện, nhìn một cái liền biết hai ngày nay cô mệt mỏi tới cực điểm.
như vậy, cô còn dám nói cô có đi ngủ?
Cao Thanh Thu thấy Hoa Ngọc Thành như vậy, yếu ớt cúi thấp đầu, "Đầu em đau quá."
"..."
Dì Ngô nhìn Cao Thanh Thu như vậy, nói: "Thanh Thu bị bệnh, Ngọc Thành cũng đừng mắng con bé nữa!"
"..."
Nhìn một cái liền viết cô đang giả bộ!
Sợ mình mắng cô ấy, cho nên giả bộ đáng thương.
Hoa Ngọc Thành cũng lười lại càu nhàu.
Không thèm chấp nhặt cô!
Ai bảo cô là cô vợ bé nhỏ của anh chứ.
...
Bởi vì đã uống thuốc cảm, có chút buồn ngủ,cho nên Cao Thanh Thu ăn một ít, liền đi ngủ.
Ngủ đến hơn mười một giờ mới tỉnh lại.
Nhớ tới trên Facebook đang gió tanh mưa máu, cô lại bò dậy, mở máy vi tính ra...
Hoa Ngọc Thành ngủ một hồi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người nào đó đang cắm đầu vào máy vi tính.
Nhất thời cảm thấy có chút nhức đầu, có một cô vợ cuồng việc điên cuồng sẽ có cảm giác như thế nào?
Trải qua chuyện lần này, Hoa Ngọc Thành ý thức được một chuyện, lúc công việc thuận lợi, anh là chồng của Cao Thanh Thu.
Công việc một khi xảy ra vấn đề, anh là ai Cao Thanh Thu căn bản không quan tâm.
Cao Thanh Thu bận bịu như vậy, Hoa Ngọc Thành cũng không ngủ được.
Vài tiếng sau, Cao Thanh Thu mới tắt máy vi tính, cảm giác cổ mình sắp thành đá vôi rồi.
Cô ngồi ở trên giường, không vội nằm xuống, ngây ngẩn một hồi, trong lòng nảy ra suy nghĩ muốn xóa tài khoản, rời khỏi Facebook.
Những thứ bịa đặt hoàn toàn kia, đổi trắng thay đen, làm cho cô khó có thể chịu đựng được nữa.
Nghĩ tới đây, hốc mắt của cô bắt đầu ươn ướt.
Cao Thanh Thu nằm xuống, trong đầu hỗn loạn, đột nhiên cánh tay ở bên cạnh vươn ra nắm lấy tay cô.
Cao Thanh Thu ngẩn ra, nhanh chóng thu nước mắt của mình lại, nhìn Hoa Ngọc Thành, "Làm ồn đến chú rồi phải không?"
Hoa Ngọc Thành ôm cô, hôn nhẹ lên trán cô, "Gặp phải chuyện gì rồi?"
Câu nói tràn đầy quan tâm của Hoa Ngọc Thành, làm cho nước mắt của cô rốt cục không nhịn được rơi xuống.
Sự gắng gượng kiên cường của cô cũng trong nháy mắt tan vỡ, có chút tuyệt vọng nói: "em thật sự không biết phải làm sao nữa? Em không có trêu chọc bọn họ, nhưng bọn họ lại không chịu bỏ qua cho em."
Chuyện lần này, đối với Cao Thanh Thu mà nói, quả thật là chính là họa từ trên trời rơi xuống.
Cô không nghĩ tới, bản thân mình muốn dùng thực lực để làm việc, lại không nghĩ rằng sẽ bị người khác ghen tỵ.
Toàn bộ cố gắng của cô đều dồn vào đây, cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Làm sao có thể không đau lòng, không thất vọng cho được?
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu khóc không thành tiếng, anh đưa tay ra, giúp cô lau sạch nước mắt.
Vành mắt Cao Thanh Thu đỏ hoe, nhìn Hoa Ngọc Thành: "chú ơi, chú có bao giờ gặp phải vấn đề gì lớn mà chú không giải quyết được không."
"Không cần cám ơn."
Rất nhanh, xe rời khỏi trường học.
Gần đây trời lạnh, trong nhà trải thảm, lại có lò sưởi, cùng với ký túc xá lạnh giá hoàn toàn là Thiên đường và Địa ngục.
Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy dì Ngô mang đồ ăn ra, "Thanh Thu, tới, ăn một chút đi."
"Cảm ơn dì." Chỉ cần ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, có đồ ăn ngon, thì cô chẳng cần gì hết.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, không lên tiếng, lãnh đạm nhìn cô.
Cao Thanh Thu bị anh nhìn chằm chằm, có chút chột dạ nói: "chú đừng nghe Lâm Vi nói bậy, em thật sự có ngủ, cũng có ăn cơm."
Hoa Ngọc Thành không thèm nghe cô giải thích, lạnh như băng phun ra hai chữ: "Nói dối!"
Trong mắt cô có tia máu xuất hiện, nhìn một cái liền biết hai ngày nay cô mệt mỏi tới cực điểm.
như vậy, cô còn dám nói cô có đi ngủ?
Cao Thanh Thu thấy Hoa Ngọc Thành như vậy, yếu ớt cúi thấp đầu, "Đầu em đau quá."
"..."
Dì Ngô nhìn Cao Thanh Thu như vậy, nói: "Thanh Thu bị bệnh, Ngọc Thành cũng đừng mắng con bé nữa!"
"..."
Nhìn một cái liền viết cô đang giả bộ!
Sợ mình mắng cô ấy, cho nên giả bộ đáng thương.
Hoa Ngọc Thành cũng lười lại càu nhàu.
Không thèm chấp nhặt cô!
Ai bảo cô là cô vợ bé nhỏ của anh chứ.
...
Bởi vì đã uống thuốc cảm, có chút buồn ngủ,cho nên Cao Thanh Thu ăn một ít, liền đi ngủ.
Ngủ đến hơn mười một giờ mới tỉnh lại.
Nhớ tới trên Facebook đang gió tanh mưa máu, cô lại bò dậy, mở máy vi tính ra...
Hoa Ngọc Thành ngủ một hồi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người nào đó đang cắm đầu vào máy vi tính.
Nhất thời cảm thấy có chút nhức đầu, có một cô vợ cuồng việc điên cuồng sẽ có cảm giác như thế nào?
Trải qua chuyện lần này, Hoa Ngọc Thành ý thức được một chuyện, lúc công việc thuận lợi, anh là chồng của Cao Thanh Thu.
Công việc một khi xảy ra vấn đề, anh là ai Cao Thanh Thu căn bản không quan tâm.
Cao Thanh Thu bận bịu như vậy, Hoa Ngọc Thành cũng không ngủ được.
Vài tiếng sau, Cao Thanh Thu mới tắt máy vi tính, cảm giác cổ mình sắp thành đá vôi rồi.
Cô ngồi ở trên giường, không vội nằm xuống, ngây ngẩn một hồi, trong lòng nảy ra suy nghĩ muốn xóa tài khoản, rời khỏi Facebook.
Những thứ bịa đặt hoàn toàn kia, đổi trắng thay đen, làm cho cô khó có thể chịu đựng được nữa.
Nghĩ tới đây, hốc mắt của cô bắt đầu ươn ướt.
Cao Thanh Thu nằm xuống, trong đầu hỗn loạn, đột nhiên cánh tay ở bên cạnh vươn ra nắm lấy tay cô.
Cao Thanh Thu ngẩn ra, nhanh chóng thu nước mắt của mình lại, nhìn Hoa Ngọc Thành, "Làm ồn đến chú rồi phải không?"
Hoa Ngọc Thành ôm cô, hôn nhẹ lên trán cô, "Gặp phải chuyện gì rồi?"
Câu nói tràn đầy quan tâm của Hoa Ngọc Thành, làm cho nước mắt của cô rốt cục không nhịn được rơi xuống.
Sự gắng gượng kiên cường của cô cũng trong nháy mắt tan vỡ, có chút tuyệt vọng nói: "em thật sự không biết phải làm sao nữa? Em không có trêu chọc bọn họ, nhưng bọn họ lại không chịu bỏ qua cho em."
Chuyện lần này, đối với Cao Thanh Thu mà nói, quả thật là chính là họa từ trên trời rơi xuống.
Cô không nghĩ tới, bản thân mình muốn dùng thực lực để làm việc, lại không nghĩ rằng sẽ bị người khác ghen tỵ.
Toàn bộ cố gắng của cô đều dồn vào đây, cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Làm sao có thể không đau lòng, không thất vọng cho được?
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu khóc không thành tiếng, anh đưa tay ra, giúp cô lau sạch nước mắt.
Vành mắt Cao Thanh Thu đỏ hoe, nhìn Hoa Ngọc Thành: "chú ơi, chú có bao giờ gặp phải vấn đề gì lớn mà chú không giải quyết được không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.