Chương 34
Duy Thành
03/08/2019
Thấy Cao Thanh Thu rời đi, bà Hoa đi tới nhìn Đinh Cẩn cảnh giác: “Con lại bắt nạt Thanh Thu hả? Con bé vừa mới đọc sách ở đây, tại sao con vừa đến là con bé đi mất rồi?”
Đinh Cẩn: “…”
Cậu ta nhìn bà ngoại thiên vị của mình: “Tại sao lại là con bắt nạt cô ấy, rõ ràng là cô ấy bắt nạt con mà.”
“Sao con bé bắt nạt con được? Mà cho dù có bắt nạt con thì con cũng phải chịu. Không phải con không biết tình trạng của cậu con bây giờ, nếu làm cậu con tức giận bỏ đi, bà sẽ hỏi tội con đấy.” Trong câu nói cuối cùng, giọng bà có chút xót xa.
Từ sau khi Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện, mọi người trong nhà đều không mấy vui vẻ. Nếu so với cậu, thì chẳng qua Đinh Cẩn chỉ là mất đi Cao Thanh Thu thôi, có vẻ vẫn chưa phải là thảm lắm.
Đinh Cẩn nhìn phản ứng của bà ngoại, cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối, Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn về hơi muộn, lúc anh về nhà bà Hoa và mọi người đang ăn cơm, nhưng Cao Thanh Thu không có ở đó.
Anh hỏi: “Thanh Thu đâu?”
Bà Hoa đáp ngay: “Hình như chiều nay con bé và Tiểu Cẩn to tiếng nên bây giờ không được tự nhiên, mẹ cho người gọi con bé xuống ăn cơm mà con bé cũng không xuống.”
Hoa Ngọc Thành nhìn sang Đinh Cẩn: “Chuyện gì vậy, con lại gây họa?”
“Con không có.” Đinh Cẩn giải thích: “Con thật sự không bắt nạt gì cô ấy, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu con được không?!”
Tự Cao Thanh Thu không xuống ăn cơm thì có liên quan gì đến cậu?
Nghĩ vậy Đinh Cẩn lại thấy khó chịu.
Cậu luôn cảm thấy từ khi tới đây, Cao Thanh Thu luôn muốn làm khó cậu, ví dụ như chuyện ngày hôm nay, cậu còn chưa làm gì mà cô ấy đã tức giận.
Nhất định là một cô gái thủ đoạn!
Cô càng như vậy, cậu ta càng không muốn để cô ở đây, nếu không sau này cậu có thể yên ổn sống trong nhà này hay sao?
Hoa Ngọc Thành cũng không vội trách mắng Đinh Cẩn: “Con lên xem cô ấy một chút.”
Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành rời đi, bà Hoa thấy anh cơm còn chưa ăn đã vội đi lập tức hỏi: “Con không ăn cơm sao?”
Chân anh bất tiện như vậy, chạy tới chạy lui khó chịu biết bao nhiêu.
“Mẹ bảo người mang lên đi.”
Hoa Ngọc Thành được Lý Sơn đẩy lên phòng.
Cao Thanh Thu đang nằm trên giường, cô toát mồ hôi lạnh, ôm lấy gối, cố nhịn đau.
Vất vả lắm mới chuẩn bị ngủ được thì Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành đi vào.
Xe lăn của anh dừng bên cạnh giường của Cao Thanh Thu: “Thanh Thu.”
Cao Thanh Thu nghe thấy giọng anh mới bỏ gối ra ngồi dậy, cô nhìn Hoa Ngọc Thành vừa mới về đến nhà: “Chú, chú về rồi?”
“Em sao vậy?” Hoa Ngọc Thành nhìn cô cả người đầy mồ hôi, tóc cũng ướt sũng: “Sốt rồi?”
“Không… Không phải.” Cao Thanh Thu nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.
“Có cần gọi bác sĩ tới không?” Vốn dĩ anh cho là cô vì chuyện cãi nhau với Đinh Cẩn mà không được tự nhiên nên mới không xuống ăn cơm, nhưng không ngờ là do cô bị bệnh.
Cao Thanh Thu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chú lại không biết làm thế nào mới phải, cô đành nói: “Tôi không sao thật đấy… Chỉ là…”
Mỗi khi cô tới tháng ngày, đầu tiên đều đau đến chết đi sống lại.
Cô nhớ có một lần, cô tới tháng khi đang trên đường đi mua đồ, đi được mười phút thì thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống ven đường, không đi về được.
Chiều nay sau khi về phòng bụng cô luôn khó chịu, cô nằm trên giường mãi không ngủ được, mồ hôi lạnh tuôn ra liên tục, vì vậy cô mới không xuống ăn cơm. Nếu không, với tính cách của cô thì sao có thể vì giận dỗi Đinh Cẩn mà không xuống ăn cơm được?
“Là vậy à?” Hoa Ngọc Thành nhìn cô: “Khó chịu chỗ nào nói cho tôi biết, không phải tôi nói với em là ốm thì phải đi khám hay sao? Sao lớn như vậy rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân?”
Đinh Cẩn: “…”
Cậu ta nhìn bà ngoại thiên vị của mình: “Tại sao lại là con bắt nạt cô ấy, rõ ràng là cô ấy bắt nạt con mà.”
“Sao con bé bắt nạt con được? Mà cho dù có bắt nạt con thì con cũng phải chịu. Không phải con không biết tình trạng của cậu con bây giờ, nếu làm cậu con tức giận bỏ đi, bà sẽ hỏi tội con đấy.” Trong câu nói cuối cùng, giọng bà có chút xót xa.
Từ sau khi Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện, mọi người trong nhà đều không mấy vui vẻ. Nếu so với cậu, thì chẳng qua Đinh Cẩn chỉ là mất đi Cao Thanh Thu thôi, có vẻ vẫn chưa phải là thảm lắm.
Đinh Cẩn nhìn phản ứng của bà ngoại, cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối, Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn về hơi muộn, lúc anh về nhà bà Hoa và mọi người đang ăn cơm, nhưng Cao Thanh Thu không có ở đó.
Anh hỏi: “Thanh Thu đâu?”
Bà Hoa đáp ngay: “Hình như chiều nay con bé và Tiểu Cẩn to tiếng nên bây giờ không được tự nhiên, mẹ cho người gọi con bé xuống ăn cơm mà con bé cũng không xuống.”
Hoa Ngọc Thành nhìn sang Đinh Cẩn: “Chuyện gì vậy, con lại gây họa?”
“Con không có.” Đinh Cẩn giải thích: “Con thật sự không bắt nạt gì cô ấy, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu con được không?!”
Tự Cao Thanh Thu không xuống ăn cơm thì có liên quan gì đến cậu?
Nghĩ vậy Đinh Cẩn lại thấy khó chịu.
Cậu luôn cảm thấy từ khi tới đây, Cao Thanh Thu luôn muốn làm khó cậu, ví dụ như chuyện ngày hôm nay, cậu còn chưa làm gì mà cô ấy đã tức giận.
Nhất định là một cô gái thủ đoạn!
Cô càng như vậy, cậu ta càng không muốn để cô ở đây, nếu không sau này cậu có thể yên ổn sống trong nhà này hay sao?
Hoa Ngọc Thành cũng không vội trách mắng Đinh Cẩn: “Con lên xem cô ấy một chút.”
Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành rời đi, bà Hoa thấy anh cơm còn chưa ăn đã vội đi lập tức hỏi: “Con không ăn cơm sao?”
Chân anh bất tiện như vậy, chạy tới chạy lui khó chịu biết bao nhiêu.
“Mẹ bảo người mang lên đi.”
Hoa Ngọc Thành được Lý Sơn đẩy lên phòng.
Cao Thanh Thu đang nằm trên giường, cô toát mồ hôi lạnh, ôm lấy gối, cố nhịn đau.
Vất vả lắm mới chuẩn bị ngủ được thì Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành đi vào.
Xe lăn của anh dừng bên cạnh giường của Cao Thanh Thu: “Thanh Thu.”
Cao Thanh Thu nghe thấy giọng anh mới bỏ gối ra ngồi dậy, cô nhìn Hoa Ngọc Thành vừa mới về đến nhà: “Chú, chú về rồi?”
“Em sao vậy?” Hoa Ngọc Thành nhìn cô cả người đầy mồ hôi, tóc cũng ướt sũng: “Sốt rồi?”
“Không… Không phải.” Cao Thanh Thu nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.
“Có cần gọi bác sĩ tới không?” Vốn dĩ anh cho là cô vì chuyện cãi nhau với Đinh Cẩn mà không được tự nhiên nên mới không xuống ăn cơm, nhưng không ngờ là do cô bị bệnh.
Cao Thanh Thu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chú lại không biết làm thế nào mới phải, cô đành nói: “Tôi không sao thật đấy… Chỉ là…”
Mỗi khi cô tới tháng ngày, đầu tiên đều đau đến chết đi sống lại.
Cô nhớ có một lần, cô tới tháng khi đang trên đường đi mua đồ, đi được mười phút thì thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống ven đường, không đi về được.
Chiều nay sau khi về phòng bụng cô luôn khó chịu, cô nằm trên giường mãi không ngủ được, mồ hôi lạnh tuôn ra liên tục, vì vậy cô mới không xuống ăn cơm. Nếu không, với tính cách của cô thì sao có thể vì giận dỗi Đinh Cẩn mà không xuống ăn cơm được?
“Là vậy à?” Hoa Ngọc Thành nhìn cô: “Khó chịu chỗ nào nói cho tôi biết, không phải tôi nói với em là ốm thì phải đi khám hay sao? Sao lớn như vậy rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.