Chương 47
Duy Thành
03/08/2019
Tối hôm qua, cô thậm chí còn không ăn cơm tối, đây không phải là muốn chống đối cậu đấy chứ?
Việc bị giáo huấn mấy ngày nay, Đinh Cẩn đều đổ trách nhiệm hết cho cô.
Cao Thanh Thu thấy ngữ khí của cậu ta như vậy, chỉ cười nói: “Tôi tố cáo rồi thì cậu có thể làm được gì?”
Cô có thể nhìn ra được, Đinh Cẩn không thể làm gì được Hoa Ngọc Thành, nếu không thì với tính cách của Đinh Cẩn, không thể nhẫn nhịn như vậy được.
Lúc còn học ở trường, cậu ta không phải là loại người dễ dàng chịu thua.
Đinh Cẩn nghe lời cô nói, cảm thấy càng thêm tức giận: “Cao Thanh Thu, cậu ngoài việc giả vờ đáng thương ra, thì còn biết gì nữa? Nhờ việc này mà chuyện của hai chúng ta đã được giải quyết, đừng kéo theo cậu của tôi vào.”
Cao Thanh Thu mỉm cười: “Cậu dùng kế khích tướng với tôi ư? Không có tác dụng gì đâu! Tôi vẫn cứ muốn kéo cậu của cậu vào đấy, cậu có thể làm gì được nào?”
Nói xong, Cao Thanh Thu còn cố ý dùng ngữ điệu lả lơi cười nhạo cậu.
Cô cũng không biết là tại sao, rõ ràng trước kia, cô rất buồn vì chuyện Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân yêu nhau, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy, mình không còn để ý nhiều đến Đinh Cẩn nữa.
Thậm chí, mỗi lần nghe thấy giọng nói của Đinh Cẩn, lại kích động đến mức muốn đánh chết cậu ta.
Có lẽ tình cảm chính là như vậy!
Yêu nhau, yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.
Điều đó cũng giống như thái độ của Đinh Cẩn đối với cô bây giờ vậy.
Có khi, nhớ tới cái tên “Đinh Cẩn”, Cao Thanh Thu không tài nào tưởng tượng nổi là bọn họ đã từng yêu nhau.
Đinh Cẩn cười lạnh: “Cao Thanh Thu, cậu cho rằng, cậu của tôi thích cậu sao? Cậu sai rồi! Vợ sắp cưới của cậu ấy là Dương Nhạc Linh, cậu chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi! Nếu như Dương Nhạc Linh không bỏ đi thì cậu cho rằng sẽ đến lượt cậu sao?”
Cao Thanh Thu nói: “Tôi biết! Cho nên đợi đến khi Dương Nhạc Linh trở về, tôi sẽ thật lòng cảm ơn cô ta.”
Đinh Cẩn vốn rất giận cô, nhưng khi nghe cô nói như vậy, cậu đột nhiên không còn lời nào để nói.
Da mặt của cô thật dày mà!
Đến điều này cũng không để ý sao?
Cậu cảm thấy trước kia đã quá xem nhẹ Cao Thanh Thu rồi, cô đúng là không biết tự trọng đúng như lời Vũ Minh Hân đã nói.
“Đúng là không biết trời cao đất dày, rồi sẽ có một ngày, cậu không còn chỗ nào dung thân đâu.”
Cao Thanh Thu nắm chặt điện thoại, nghe mấy lời nói nực cười của Đinh Cẩn, cô chỉ đáp: “Nếu như không còn gì nữa, tôi cúp máy đây.”
Cậu ta định gọi điện thoại đến mắng cô một trận, như vậy xem như đã mắng xong rồi nhỉ!
Cao Thanh Thu vừa nói dứt lời, Đinh Cẩn đã nhanh hơn cô một bước, vội cúp điện thoại.
Cô thấy điện thoại bị ngắt, trong lòng không biết phải nói gì.
Người nói lời chia tay là cậu ta, người hiểu lầm cô cũng là cậu ta!
Cô không tìm cậu ta tính sổ là may cho cậu ta rồi, sau khi quay lại, cậu luôn luôn khiêu khích cô. Giống như trước kia cô nợ cậu mấy tỉ không bằng.
Đã đi đến nước này, Cao Thanh Thu xem như mình đã được mở mang tầm mắt.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu trở lại, cảm thấy đã hiểu rõ được tâm tình của cô: “Điện thoại của ai vậy? Sao em lại tức giận thế? Người nhà của em à?”
“Không phải, là một kẻ rất đáng ghét.” Cao Thanh Thu đặt điện thoại xuống rồi uống một ngụm nước.
Thật đáng giận mà!
Bây giờ cô đột nhiên nghi ngờ chính bản thân mình, cô trước kia rốt cuộc là bị mù hay sao mà có thể phát sinh tình cảm với tên bạn trai như vậy?
Cô cầm lấy chùm vải thiều mà dì vừa mang vào, bắt đầu bóc vỏ, chẳng mấy chốc đã bóc được một đống.
Sau khi ăn no rồi, cô mới đè được cơn tức giận trong lòng xuống.
Hoa Ngọc Thành thấy Cao Thanh Thu không nói lời nào, đợi cô bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Hôm nay bụng em còn đau không?”
Cao Thanh Thu ngẩn người một lúc, nhớ tới sự thân mật tối hôm qua, cô thở dài một tiếng, “Tôi đỡ nhiều rồi.”
Việc bị giáo huấn mấy ngày nay, Đinh Cẩn đều đổ trách nhiệm hết cho cô.
Cao Thanh Thu thấy ngữ khí của cậu ta như vậy, chỉ cười nói: “Tôi tố cáo rồi thì cậu có thể làm được gì?”
Cô có thể nhìn ra được, Đinh Cẩn không thể làm gì được Hoa Ngọc Thành, nếu không thì với tính cách của Đinh Cẩn, không thể nhẫn nhịn như vậy được.
Lúc còn học ở trường, cậu ta không phải là loại người dễ dàng chịu thua.
Đinh Cẩn nghe lời cô nói, cảm thấy càng thêm tức giận: “Cao Thanh Thu, cậu ngoài việc giả vờ đáng thương ra, thì còn biết gì nữa? Nhờ việc này mà chuyện của hai chúng ta đã được giải quyết, đừng kéo theo cậu của tôi vào.”
Cao Thanh Thu mỉm cười: “Cậu dùng kế khích tướng với tôi ư? Không có tác dụng gì đâu! Tôi vẫn cứ muốn kéo cậu của cậu vào đấy, cậu có thể làm gì được nào?”
Nói xong, Cao Thanh Thu còn cố ý dùng ngữ điệu lả lơi cười nhạo cậu.
Cô cũng không biết là tại sao, rõ ràng trước kia, cô rất buồn vì chuyện Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân yêu nhau, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy, mình không còn để ý nhiều đến Đinh Cẩn nữa.
Thậm chí, mỗi lần nghe thấy giọng nói của Đinh Cẩn, lại kích động đến mức muốn đánh chết cậu ta.
Có lẽ tình cảm chính là như vậy!
Yêu nhau, yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.
Điều đó cũng giống như thái độ của Đinh Cẩn đối với cô bây giờ vậy.
Có khi, nhớ tới cái tên “Đinh Cẩn”, Cao Thanh Thu không tài nào tưởng tượng nổi là bọn họ đã từng yêu nhau.
Đinh Cẩn cười lạnh: “Cao Thanh Thu, cậu cho rằng, cậu của tôi thích cậu sao? Cậu sai rồi! Vợ sắp cưới của cậu ấy là Dương Nhạc Linh, cậu chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi! Nếu như Dương Nhạc Linh không bỏ đi thì cậu cho rằng sẽ đến lượt cậu sao?”
Cao Thanh Thu nói: “Tôi biết! Cho nên đợi đến khi Dương Nhạc Linh trở về, tôi sẽ thật lòng cảm ơn cô ta.”
Đinh Cẩn vốn rất giận cô, nhưng khi nghe cô nói như vậy, cậu đột nhiên không còn lời nào để nói.
Da mặt của cô thật dày mà!
Đến điều này cũng không để ý sao?
Cậu cảm thấy trước kia đã quá xem nhẹ Cao Thanh Thu rồi, cô đúng là không biết tự trọng đúng như lời Vũ Minh Hân đã nói.
“Đúng là không biết trời cao đất dày, rồi sẽ có một ngày, cậu không còn chỗ nào dung thân đâu.”
Cao Thanh Thu nắm chặt điện thoại, nghe mấy lời nói nực cười của Đinh Cẩn, cô chỉ đáp: “Nếu như không còn gì nữa, tôi cúp máy đây.”
Cậu ta định gọi điện thoại đến mắng cô một trận, như vậy xem như đã mắng xong rồi nhỉ!
Cao Thanh Thu vừa nói dứt lời, Đinh Cẩn đã nhanh hơn cô một bước, vội cúp điện thoại.
Cô thấy điện thoại bị ngắt, trong lòng không biết phải nói gì.
Người nói lời chia tay là cậu ta, người hiểu lầm cô cũng là cậu ta!
Cô không tìm cậu ta tính sổ là may cho cậu ta rồi, sau khi quay lại, cậu luôn luôn khiêu khích cô. Giống như trước kia cô nợ cậu mấy tỉ không bằng.
Đã đi đến nước này, Cao Thanh Thu xem như mình đã được mở mang tầm mắt.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu trở lại, cảm thấy đã hiểu rõ được tâm tình của cô: “Điện thoại của ai vậy? Sao em lại tức giận thế? Người nhà của em à?”
“Không phải, là một kẻ rất đáng ghét.” Cao Thanh Thu đặt điện thoại xuống rồi uống một ngụm nước.
Thật đáng giận mà!
Bây giờ cô đột nhiên nghi ngờ chính bản thân mình, cô trước kia rốt cuộc là bị mù hay sao mà có thể phát sinh tình cảm với tên bạn trai như vậy?
Cô cầm lấy chùm vải thiều mà dì vừa mang vào, bắt đầu bóc vỏ, chẳng mấy chốc đã bóc được một đống.
Sau khi ăn no rồi, cô mới đè được cơn tức giận trong lòng xuống.
Hoa Ngọc Thành thấy Cao Thanh Thu không nói lời nào, đợi cô bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Hôm nay bụng em còn đau không?”
Cao Thanh Thu ngẩn người một lúc, nhớ tới sự thân mật tối hôm qua, cô thở dài một tiếng, “Tôi đỡ nhiều rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.