Chương 4
Duy Thành
03/08/2019
Cô biết mình hỏi như vậy là quá đường đột, nhưng giờ phút này cô không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành có bệnh thì vái tứ phương vậy.
"Cháu... Sau này cháu sẽ trả chú gấp đôi." Cao Thanh Thu cúi đầu, giải thích: "Cháu sắp lên đại học rồi, nhưng không có tiền đóng học phí..."
Hoa Ngọc Thành quay đầu, dùng đôi mắt không hề bận tâm nhìn cô.
Cô gái này trông có vẻ rất căng thẳng, ngón tay nắm chặt vạt áo đã hằn đỏ lên, hai gò má cũng ửng hồng.
Đây là lần đầu tiên Hoa Ngọc Thành quan sát kỹ khuôn mặt cô ấy.
Tuy trước kia cô tới đây giúp việc, anh đã từng gặp vài lần, nhưng lại chưa bao giờ để tâm.
Hàng lông mi của cô rất dài, khe khẽ rung như cánh hồ điệp, đôi mắt đen láy trong suốt đáng yêu như mắt của chú nai con. Chỉ nhìn qua huôn mặt trắng nõn căng đầy sức sống kia cũng biết cô ấy còn rất nhỏ.
Tuy không phải dạng xinh đẹp kiều diễm, nhưng cũng là một cô gái xinh xắn, trong sáng thanh thuần.
Đối mặt với cô gái đang cầu xin anh giúp đỡ, Hoa Ngọc Thành mím môi.
Nếu ở lúc bình thường, anh chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng bây giờ khi tâm tình không tốt cho lắm, anh chợt muốn gây khó dễ cho cô bé này.
"Chúng ta không thân không quen, tại sao tôi phải giúp cô?"
Nghe vậy, Cao Thanh Thu cứng đờ cả người, ôi lại bị từ chối rồi.
Cô khịt mũi một cái, không nói gì nữa. Khi cô đang định quay người rời đi thì Hoa Ngọc Thành ở phía sau lại nói tiếp: "Nếu muốn tôi giúp, trừ khi cô chấp nhận một điều kiện của tôi."
"Điều kiện gì?"
Cao Thanh Thu sửng sốt.
"Lấy tôi."
Lấy ông chú này?
Cao Thanh Thu tưởng mình nghe nhầm rồi, cô ngẩn người: "Chú à, chú đang nói gì thế?"
"Tôi cần một cô dâu có thể kết hôn với tôi."
Hoa Ngọc Thành bình tĩnh trả lời.
Khi nói ra câu này, anh thản nhiên hệt như đang cảm thán trời hôm nay đẹp thật vậy.
Trước đây, có mấy ai không muốn làm cô dâu của một người có thân phận như anh. Dẫu sao thân phận bà Hoa cũng rất mê hoặc.
Hiện tại tuy chân của anh đã tàn phế, nhưng nếu anh thật sự muốn thì không phải là không tìm được ai.
Cao Thanh Thu nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin.
Xin người, năm nay cô mới mười tám thôi!
Mặc dù ông chú này trông có vẻ trẻ trung tuấn tú, nhưng cô nghe bác giúp việc lúc trước từng bảo, năm nay ông chú đã hai mươi tám tuổi rồi.
Trời ơi hơn cô hẳn mười tuổi đấy!
Sao cô có thể lấy một người đàn ông lớn hơn cô gần một giáp cho được?
Cả hai người đều rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Cao Thanh Thu im lặng, đứng nguyên tại chỗ không biết nên làm thế nào.
Một lúc lâu sau, Hoa Ngọc Thành trước mặt cô trầm ngâm một tiếng, tự cười giễu mình.
Quả nhiên kiểu con gái khỏe mạnh trẻ tuổi như Cao Thanh Thu sẽ không bao giờ coi trọng một gã đàn ông tàn phế như anh.
Anh bình tĩnh nói: "Cô đi đi."
Sau này đừng tới nữa.
...
Không biết từ lúc nào bên ngoài cửa sổ trời đã đổ mưa tầm tã, Cao Thanh Thu không mang ô, dù muốn đi ngay lập tức cũng không thể, cuối cùng đành phải trú ở đây thêm một lúc nữa.
Cô ngồi trên ghế sô pha, không nhịn được nhìn Hoa Ngọc Thành.
Nói thật, tuy Hoa Ngọc Thành hơi lớn tuổi một chút, nhưng mặt mày lại anh tuấn ngời ngời. Hai hàng lông mày khí khái như lưỡi kiếm, đôi mắt sáng như sao, góc nghiêng kiên nghị như tạc tượng và khuôn cằm đẹp đẽ khiến người ta không nỡ dời mắt đi.
Cao Thanh Thu cứ vậy ngẩn ngơ.
Cô đang nghĩ, nếu không mượn được tiền đi học, cuối cùng chẳng phải vẫn bị mẹ ép lấy một lão già khác hay sao?
Có khi lão ta còn xấu tới mức không ra thể thống gì.
Với lại lúc nghĩ tới tên khốn Đinh Cẩn mới đá cô ban nãy, chuyển sang hẹn hò Vũ Minh Hân, tâm tình Cao Thanh Thu lại càng sa sút.
Nghĩ tới tương lai không có lấy một tia hy vọng của mình, Cao Thanh Thu bỗng cảm thấy chẳng thà gả luôn cho ông chú này đi!
Cao Thanh Thu đứng dậy đi tới trước mặt Hoa Ngọc Thành, hỏi: "Chú ơi, chỉ cần gả cho chú là tôi có thể tiếp tục được đi học à?"
Hoa Ngọc Thành đờ người ra: "Cô... đồng ý rồi?"
"Tôi đồng ý, tôi đồng ý lấy chú."
Cao Thanh Thu lôi hết dũng khí của mình ra để nói đồng ý.
Khi Lý Sơn đưa thỏa thuận kết hôn tới trước mặt cô, cô vẫn còn cảm thấy hoảng hốt đôi phần.
Trước những tờ giấy trắng mực đen đang chờ mình ký tên, bàn tay cầm bút của cô khe khẽ run rẩy, nhưng sau đó lại kiên định đặt bút ký không do dự thêm nữa.
Lý Sơn cất thỏa thuận đi, giải thích: "Bây giờ cô mới mười tám tuổi, chưa thể đăng ký kết hôn, phải chờ hai năm nữa mới được."
Nghe vậy, Cao Thanh Thu bèn nói: "Trên chứng minh thư tôi đã hai mươi tuổi, bây giờ có thể đi đăng ký được rồi."
Lý Sơn rất ngạc nhiên: "Vậy thì được, vừa đủ tuổi."
Xem ra cô bé này nhất định là sẽ trở thành vợ của anh Hoa rồi.
Đúng là ông trời ưu ái mới có thể gả cho anh Hoa.
"Cháu... Sau này cháu sẽ trả chú gấp đôi." Cao Thanh Thu cúi đầu, giải thích: "Cháu sắp lên đại học rồi, nhưng không có tiền đóng học phí..."
Hoa Ngọc Thành quay đầu, dùng đôi mắt không hề bận tâm nhìn cô.
Cô gái này trông có vẻ rất căng thẳng, ngón tay nắm chặt vạt áo đã hằn đỏ lên, hai gò má cũng ửng hồng.
Đây là lần đầu tiên Hoa Ngọc Thành quan sát kỹ khuôn mặt cô ấy.
Tuy trước kia cô tới đây giúp việc, anh đã từng gặp vài lần, nhưng lại chưa bao giờ để tâm.
Hàng lông mi của cô rất dài, khe khẽ rung như cánh hồ điệp, đôi mắt đen láy trong suốt đáng yêu như mắt của chú nai con. Chỉ nhìn qua huôn mặt trắng nõn căng đầy sức sống kia cũng biết cô ấy còn rất nhỏ.
Tuy không phải dạng xinh đẹp kiều diễm, nhưng cũng là một cô gái xinh xắn, trong sáng thanh thuần.
Đối mặt với cô gái đang cầu xin anh giúp đỡ, Hoa Ngọc Thành mím môi.
Nếu ở lúc bình thường, anh chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng bây giờ khi tâm tình không tốt cho lắm, anh chợt muốn gây khó dễ cho cô bé này.
"Chúng ta không thân không quen, tại sao tôi phải giúp cô?"
Nghe vậy, Cao Thanh Thu cứng đờ cả người, ôi lại bị từ chối rồi.
Cô khịt mũi một cái, không nói gì nữa. Khi cô đang định quay người rời đi thì Hoa Ngọc Thành ở phía sau lại nói tiếp: "Nếu muốn tôi giúp, trừ khi cô chấp nhận một điều kiện của tôi."
"Điều kiện gì?"
Cao Thanh Thu sửng sốt.
"Lấy tôi."
Lấy ông chú này?
Cao Thanh Thu tưởng mình nghe nhầm rồi, cô ngẩn người: "Chú à, chú đang nói gì thế?"
"Tôi cần một cô dâu có thể kết hôn với tôi."
Hoa Ngọc Thành bình tĩnh trả lời.
Khi nói ra câu này, anh thản nhiên hệt như đang cảm thán trời hôm nay đẹp thật vậy.
Trước đây, có mấy ai không muốn làm cô dâu của một người có thân phận như anh. Dẫu sao thân phận bà Hoa cũng rất mê hoặc.
Hiện tại tuy chân của anh đã tàn phế, nhưng nếu anh thật sự muốn thì không phải là không tìm được ai.
Cao Thanh Thu nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin.
Xin người, năm nay cô mới mười tám thôi!
Mặc dù ông chú này trông có vẻ trẻ trung tuấn tú, nhưng cô nghe bác giúp việc lúc trước từng bảo, năm nay ông chú đã hai mươi tám tuổi rồi.
Trời ơi hơn cô hẳn mười tuổi đấy!
Sao cô có thể lấy một người đàn ông lớn hơn cô gần một giáp cho được?
Cả hai người đều rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Cao Thanh Thu im lặng, đứng nguyên tại chỗ không biết nên làm thế nào.
Một lúc lâu sau, Hoa Ngọc Thành trước mặt cô trầm ngâm một tiếng, tự cười giễu mình.
Quả nhiên kiểu con gái khỏe mạnh trẻ tuổi như Cao Thanh Thu sẽ không bao giờ coi trọng một gã đàn ông tàn phế như anh.
Anh bình tĩnh nói: "Cô đi đi."
Sau này đừng tới nữa.
...
Không biết từ lúc nào bên ngoài cửa sổ trời đã đổ mưa tầm tã, Cao Thanh Thu không mang ô, dù muốn đi ngay lập tức cũng không thể, cuối cùng đành phải trú ở đây thêm một lúc nữa.
Cô ngồi trên ghế sô pha, không nhịn được nhìn Hoa Ngọc Thành.
Nói thật, tuy Hoa Ngọc Thành hơi lớn tuổi một chút, nhưng mặt mày lại anh tuấn ngời ngời. Hai hàng lông mày khí khái như lưỡi kiếm, đôi mắt sáng như sao, góc nghiêng kiên nghị như tạc tượng và khuôn cằm đẹp đẽ khiến người ta không nỡ dời mắt đi.
Cao Thanh Thu cứ vậy ngẩn ngơ.
Cô đang nghĩ, nếu không mượn được tiền đi học, cuối cùng chẳng phải vẫn bị mẹ ép lấy một lão già khác hay sao?
Có khi lão ta còn xấu tới mức không ra thể thống gì.
Với lại lúc nghĩ tới tên khốn Đinh Cẩn mới đá cô ban nãy, chuyển sang hẹn hò Vũ Minh Hân, tâm tình Cao Thanh Thu lại càng sa sút.
Nghĩ tới tương lai không có lấy một tia hy vọng của mình, Cao Thanh Thu bỗng cảm thấy chẳng thà gả luôn cho ông chú này đi!
Cao Thanh Thu đứng dậy đi tới trước mặt Hoa Ngọc Thành, hỏi: "Chú ơi, chỉ cần gả cho chú là tôi có thể tiếp tục được đi học à?"
Hoa Ngọc Thành đờ người ra: "Cô... đồng ý rồi?"
"Tôi đồng ý, tôi đồng ý lấy chú."
Cao Thanh Thu lôi hết dũng khí của mình ra để nói đồng ý.
Khi Lý Sơn đưa thỏa thuận kết hôn tới trước mặt cô, cô vẫn còn cảm thấy hoảng hốt đôi phần.
Trước những tờ giấy trắng mực đen đang chờ mình ký tên, bàn tay cầm bút của cô khe khẽ run rẩy, nhưng sau đó lại kiên định đặt bút ký không do dự thêm nữa.
Lý Sơn cất thỏa thuận đi, giải thích: "Bây giờ cô mới mười tám tuổi, chưa thể đăng ký kết hôn, phải chờ hai năm nữa mới được."
Nghe vậy, Cao Thanh Thu bèn nói: "Trên chứng minh thư tôi đã hai mươi tuổi, bây giờ có thể đi đăng ký được rồi."
Lý Sơn rất ngạc nhiên: "Vậy thì được, vừa đủ tuổi."
Xem ra cô bé này nhất định là sẽ trở thành vợ của anh Hoa rồi.
Đúng là ông trời ưu ái mới có thể gả cho anh Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.