Chương 67
Duy Thành
06/09/2019
Ngược lại, thái độ mơ hồ khẳng định lời của Vũ Minh Hân.
Cậu ta như vậy, người khác khẳng định cảm thấy có vấn đề!
Cao Thanh Thu nhìn hai người này hợp lại bôi nhọ mình, nhịn không được bật cười: "Hợp lại bêu xấu tôi như vậy, hai người quả thực rất được."
Đã từng, Đinh Cẩn là bạn trai cô, Vũ Minh Hân là bạn tri kỷ tốt của cô, lúc tan học, phần lớn thời gian bọn họ đều ở cạnh nhau, chơi với nhau, cùng nhau học tập.
Đoạn thời gian kia rất nhanh đã trôi qua, cũng rất tốt đẹp.
Thế nhưng bây giờ...
Ấm ức lấp đầy nội tâm cô, cô cho rằng, ở cửa nhà Vũ Minh Hân cô đã hiểu, không nghĩ tới, còn có những thứ quá đáng hơn chờ cô.
Hai người này thật đúng là không biết xấu hổ!
Lần này Vũ Minh Hân là Hoa Ngọc Thành gọi tới, chuyện này, chú đoán chừng cũng đã sớm biết rồi chứ?
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, khóe mắt đột nhiên đỏ.
Cô không nghĩ tới, ngay cả chú cũng hoài nghi cô.
Ánh mắt bị thương của cô khiến Hoa Ngọc Thành sửng sốt một chút.
Luôn cảm thấy tiểu nha đầu này, không biết muốn đi đâu.
Đang muốn nói gì đó lại thấy Cao Thanh Thu quay đầu lại.
Vũ Minh Hân nhìn Cao Thanh Thu đang tức đến sắp khóc, cũng không có cảm giác áy náy, còn tiếp tục nói: "Thanh Thu, cậu nói tôi bêu xấu cậu cũng được, Đinh Cẩn làm sao có thể bêu xấu cậu, dù sao đi nữa, cậu cũng là mợ nhỏ của cậu ấy. Rõ ràng cậu cũng đã nói vậy... Cậu không thích Chú Hoa, ở bên chú ấy chỉ vì tiền, cậu còn nói, chỉ cần được ở bên Đinh Cẩn, cậu liền sẽ rời khỏi Chú Hoa... Chú Hoa đối với cậu tốt như vậy, cậu không biết quý trọng thì thôi, nhưng chúng ta trước kia còn là bạn! Cậu tại sao có thể làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác chứ?"
Đây chính là cơ hội đá Cao Thanh Thu ra khỏi Nhà họ Hoa, Vũ Minh Hân tận lực thêm mắm dặm muối, lúc nói chuyện còn không ngừng lau nước mắt, giống như, cô ta mới là người bị hại.
Cao Thanh Thu nghe thấy chuyện hoang đường Vũ Minh Hân đang nói, cười lên: "Phải, cậu nói cũng rất đúng. Hai ngươi muốn hợp lại hãm hại tôi, tôi không cách nào tự giải thích cho mình. Chỉ có thể hận mình trước kia đã kết bạn nhầm người."
Nhìn dáng vẻ trăm miệng cũng không thể bào chữa của Cao Thanh Thu, Vũ Minh Hân trong lòng rất đắc ý, cô ta thật ra cũng không nghĩ tới, Đinh Cẩn sẽ nói giúp cô ta. Truyện được cập nhập mỗi ngày trên
Đây rõ ràng là giọng của Vũ Minh Hân, nghe xong đoạn băng này, Vũ Minh Hân lập tức liền sửng sốt. Không nghĩ tới ngày đó lúc bạn học tụ họp, Cao Thanh Thu lại ghi âm cô ta!
Sắc mặt cô ta bỗng trở nên ảm đạm nhợt nhạt, nhìn Cao Thanh Thu, tức giận nói: "Cao Thanh Thu, cậu bêu xấu tôi!"
"Cái này gọi là bêu xấu sao?" Cao Thanh Thu tỉnh táo nói: "So với những hình ảnh cắt văn lấy nghĩa kia của cậu, cái này của tôi mới chính là chứng cớ thứ thiệt, cậu nếu như cảm thấy còn chưa đủ, tôi nghĩ rằng còn có thể mời những bạn học kia tới làm chứng. Vũ Minh Hân, nếu như không có cái này, ai có thể nghĩ tới dáng vẻ ở đây làm người tốt, một câu lại một câu Chú Hoa, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm trở mặt của cậu.”
Từ lúc Vũ Minh Hân ngồi giữa đám bạn bêu xấu cô, Cao Thanh Thu liền có cảm giác cô ta sẽ làm chuyện gì đó, cho nên ngày hôm ấy, cô vẫn luôn một mực đề phòng.
Mượn cớ chơi điện thoại di động, ghi lại lời của Vũ Minh Hân.
Nếu như Vũ Minh Hân hôm nay không ở đây hại cô, Cao Thanh Thu cũng chưa từng nghĩ tới phải lấy ra bản thu âm này, thế nhưng Vũ Minh Hân đã quá đáng như vậy, cho dù mình không thể ở lại Nhà họ Hoa, cũng tuyệt đối không thể để Vũ Minh Hân tiếp tục giả bộ nữa.
Địa vị của Hoa Ngọc Thành ở trong nhà này có thể tưởng tượng được.
Mà đoạn ghi âm này của Vũ Minh Hân, mỗi một câu đều là khinh miệt và xúc phạm với chú, cô liền muốn xem một chút, mọi người sau này còn có thể tin tưởng Vũ Minh Hân hay không.
Cậu ta như vậy, người khác khẳng định cảm thấy có vấn đề!
Cao Thanh Thu nhìn hai người này hợp lại bôi nhọ mình, nhịn không được bật cười: "Hợp lại bêu xấu tôi như vậy, hai người quả thực rất được."
Đã từng, Đinh Cẩn là bạn trai cô, Vũ Minh Hân là bạn tri kỷ tốt của cô, lúc tan học, phần lớn thời gian bọn họ đều ở cạnh nhau, chơi với nhau, cùng nhau học tập.
Đoạn thời gian kia rất nhanh đã trôi qua, cũng rất tốt đẹp.
Thế nhưng bây giờ...
Ấm ức lấp đầy nội tâm cô, cô cho rằng, ở cửa nhà Vũ Minh Hân cô đã hiểu, không nghĩ tới, còn có những thứ quá đáng hơn chờ cô.
Hai người này thật đúng là không biết xấu hổ!
Lần này Vũ Minh Hân là Hoa Ngọc Thành gọi tới, chuyện này, chú đoán chừng cũng đã sớm biết rồi chứ?
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, khóe mắt đột nhiên đỏ.
Cô không nghĩ tới, ngay cả chú cũng hoài nghi cô.
Ánh mắt bị thương của cô khiến Hoa Ngọc Thành sửng sốt một chút.
Luôn cảm thấy tiểu nha đầu này, không biết muốn đi đâu.
Đang muốn nói gì đó lại thấy Cao Thanh Thu quay đầu lại.
Vũ Minh Hân nhìn Cao Thanh Thu đang tức đến sắp khóc, cũng không có cảm giác áy náy, còn tiếp tục nói: "Thanh Thu, cậu nói tôi bêu xấu cậu cũng được, Đinh Cẩn làm sao có thể bêu xấu cậu, dù sao đi nữa, cậu cũng là mợ nhỏ của cậu ấy. Rõ ràng cậu cũng đã nói vậy... Cậu không thích Chú Hoa, ở bên chú ấy chỉ vì tiền, cậu còn nói, chỉ cần được ở bên Đinh Cẩn, cậu liền sẽ rời khỏi Chú Hoa... Chú Hoa đối với cậu tốt như vậy, cậu không biết quý trọng thì thôi, nhưng chúng ta trước kia còn là bạn! Cậu tại sao có thể làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác chứ?"
Đây chính là cơ hội đá Cao Thanh Thu ra khỏi Nhà họ Hoa, Vũ Minh Hân tận lực thêm mắm dặm muối, lúc nói chuyện còn không ngừng lau nước mắt, giống như, cô ta mới là người bị hại.
Cao Thanh Thu nghe thấy chuyện hoang đường Vũ Minh Hân đang nói, cười lên: "Phải, cậu nói cũng rất đúng. Hai ngươi muốn hợp lại hãm hại tôi, tôi không cách nào tự giải thích cho mình. Chỉ có thể hận mình trước kia đã kết bạn nhầm người."
Nhìn dáng vẻ trăm miệng cũng không thể bào chữa của Cao Thanh Thu, Vũ Minh Hân trong lòng rất đắc ý, cô ta thật ra cũng không nghĩ tới, Đinh Cẩn sẽ nói giúp cô ta. Truyện được cập nhập mỗi ngày trên
Đây rõ ràng là giọng của Vũ Minh Hân, nghe xong đoạn băng này, Vũ Minh Hân lập tức liền sửng sốt. Không nghĩ tới ngày đó lúc bạn học tụ họp, Cao Thanh Thu lại ghi âm cô ta!
Sắc mặt cô ta bỗng trở nên ảm đạm nhợt nhạt, nhìn Cao Thanh Thu, tức giận nói: "Cao Thanh Thu, cậu bêu xấu tôi!"
"Cái này gọi là bêu xấu sao?" Cao Thanh Thu tỉnh táo nói: "So với những hình ảnh cắt văn lấy nghĩa kia của cậu, cái này của tôi mới chính là chứng cớ thứ thiệt, cậu nếu như cảm thấy còn chưa đủ, tôi nghĩ rằng còn có thể mời những bạn học kia tới làm chứng. Vũ Minh Hân, nếu như không có cái này, ai có thể nghĩ tới dáng vẻ ở đây làm người tốt, một câu lại một câu Chú Hoa, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm trở mặt của cậu.”
Từ lúc Vũ Minh Hân ngồi giữa đám bạn bêu xấu cô, Cao Thanh Thu liền có cảm giác cô ta sẽ làm chuyện gì đó, cho nên ngày hôm ấy, cô vẫn luôn một mực đề phòng.
Mượn cớ chơi điện thoại di động, ghi lại lời của Vũ Minh Hân.
Nếu như Vũ Minh Hân hôm nay không ở đây hại cô, Cao Thanh Thu cũng chưa từng nghĩ tới phải lấy ra bản thu âm này, thế nhưng Vũ Minh Hân đã quá đáng như vậy, cho dù mình không thể ở lại Nhà họ Hoa, cũng tuyệt đối không thể để Vũ Minh Hân tiếp tục giả bộ nữa.
Địa vị của Hoa Ngọc Thành ở trong nhà này có thể tưởng tượng được.
Mà đoạn ghi âm này của Vũ Minh Hân, mỗi một câu đều là khinh miệt và xúc phạm với chú, cô liền muốn xem một chút, mọi người sau này còn có thể tin tưởng Vũ Minh Hân hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.