Chương 774
Duy Thành
01/06/2021
Anh là một người không thích biện minh giải thích, chính vì thế rất dễ tạo thành hiểu lầm.
Cao Thanh Thu nhìn tay anh, một lát sau mới nói: "Chuyện này coi như em sai, nhưng còn chuyện của Vũ Minh Hân thì sao?"
Đến bây giờ Cao Thanh Thu vẫn rất tò mò anh nói với Vũ Minh Hân cái gì
Hoa Ngọc Thành dừng một chút, không nghĩ tới Cao Thanh Thu còn nhớ cái này.
Anh nhìn cô một cái, quay đầu đi, chạy xe.
Cao Thanh Thu nhìn sang bên cạnh, " Anh nhìn anh xem, lại không chịu nói!"
Anh biết rất rõ ràng không thích Vũ Minh Hân.
Hoa Ngọc Thành nói, " Anh nói ra thì em sẽ không tức giận nữa sao?"
"Cho nên anh thật sự thích cô tả rồi hả?"
"..." Hoa Ngọc Thành nhức đầu, "Nói linh tinh cái gì thế?"
Cô nàng não ngắn này muốn làm anh tức điên lên sao?.
Cao Thanh Thu nói: " Anh không tính nói ra à?."
Hoa Ngọc Thành giải thích: " Vũ Minh Hân nói cô ta vào đường cùng rồi, muốn vào giới giải trí, xin giao tình trước đây của bố cô tả nhờ anh cho cô ta cơ hội, giúp cô ta an bài một chút."
"..." Cao Thanh Thu nhìn anh, " Chỉ có vậy thôi mà anh giấu em lâu như vậy à?"
" Thật ra nói cho em biết cũng không sao, chỉ là sợ em laij suy diễn lung tung." Hoa Ngọc Thành nhìn cô, " Làm sao anh biết được không nói ra em còn suy diễn nhiều như vậy?"
Liền ngày cả chuyện anh thích Vũ Minh Hân mà cô cũng nghĩ ra được.
Cao Thanh Thu nói: " Rõ ràng anh biết em rất ghét cô ta mà còn cố ý không nói, làm cho em phải cuống cuồng. Nếu anh chịu nói sớm thì em còn cần phải hiểu lầm lâu như vậy sao?"
Anh càng không nói thì càng dễ làm cô nghĩ nhiều, có được hay không?
Hoa Ngọc Thành nói: " Em nói gì cũng Đúng hết, là lỗi của anh, vậy bây giờ em còn tức giận nữa không?"
"..." Cao Thanh Thu hiện tại không tức giận, cô chỉ có một loại cảm giác dở khóc dở cười, cũng không biết là vì cái gì, ở chỗ này quấn quít lâu như vậy.
Mà người đàn ông này, ở đó nhìn cô bận tâm cuống cuồng, nhưng cái gì cũng không nói.
Cao Thanh Thu nhìn anh, "Tối nay anh ngủ ghế sa lon đi."
"..." Hoa Ngọc Thành đen mặt, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì chứ?
Xuống hầm để xe, hai người từ trên xe bước xuống, bà Hoa gọi điện thoại cho Cao Thanh Thu, hỏi tình hình bên Thân thành, Cao Thanh Thu một bên đáp lời, bị Hoa Ngọc Thành dắt vào thang máy, anh giống như đang sợ hãi sẽ bị cô bỏ rơi không bằng.
Trong thang máy không người, anh nhìn cô gọi điện thoại, trực tiếp từ phía sau ôm cô vào lòng.
Giọng bà Hoa ở bên tai mà lúc này anh lại đột nhiên ôm ấp dọa cô giật mình.
Anh nhìn gò má của cô, cùng với cái cổ trắng nõn, cúi đầu xuống, trực tiếp hôn lên da thịt như Ngọc của cô, Cao Thanh Thu đứng hình, bà Hoa thấy con dâu không nói gì hỏi: " Sao thế con?"
"Không có gì đâu mẹ, không có gì hết." Cao Thanh Thu hoang mang rối loạn mà cúp điện thoại, ngăn tay anh lại, " Anh làm gì vậy? Em đang gọi điện thoại đấy."
Làm cô mất thể diện chết đi được.
Hoa Ngọc Thành chuyên chú nhìn cô, "Không đợi được nữa rồi, muốn yêu em."
Cao Thanh Thu nhìn tay anh, một lát sau mới nói: "Chuyện này coi như em sai, nhưng còn chuyện của Vũ Minh Hân thì sao?"
Đến bây giờ Cao Thanh Thu vẫn rất tò mò anh nói với Vũ Minh Hân cái gì
Hoa Ngọc Thành dừng một chút, không nghĩ tới Cao Thanh Thu còn nhớ cái này.
Anh nhìn cô một cái, quay đầu đi, chạy xe.
Cao Thanh Thu nhìn sang bên cạnh, " Anh nhìn anh xem, lại không chịu nói!"
Anh biết rất rõ ràng không thích Vũ Minh Hân.
Hoa Ngọc Thành nói, " Anh nói ra thì em sẽ không tức giận nữa sao?"
"Cho nên anh thật sự thích cô tả rồi hả?"
"..." Hoa Ngọc Thành nhức đầu, "Nói linh tinh cái gì thế?"
Cô nàng não ngắn này muốn làm anh tức điên lên sao?.
Cao Thanh Thu nói: " Anh không tính nói ra à?."
Hoa Ngọc Thành giải thích: " Vũ Minh Hân nói cô ta vào đường cùng rồi, muốn vào giới giải trí, xin giao tình trước đây của bố cô tả nhờ anh cho cô ta cơ hội, giúp cô ta an bài một chút."
"..." Cao Thanh Thu nhìn anh, " Chỉ có vậy thôi mà anh giấu em lâu như vậy à?"
" Thật ra nói cho em biết cũng không sao, chỉ là sợ em laij suy diễn lung tung." Hoa Ngọc Thành nhìn cô, " Làm sao anh biết được không nói ra em còn suy diễn nhiều như vậy?"
Liền ngày cả chuyện anh thích Vũ Minh Hân mà cô cũng nghĩ ra được.
Cao Thanh Thu nói: " Rõ ràng anh biết em rất ghét cô ta mà còn cố ý không nói, làm cho em phải cuống cuồng. Nếu anh chịu nói sớm thì em còn cần phải hiểu lầm lâu như vậy sao?"
Anh càng không nói thì càng dễ làm cô nghĩ nhiều, có được hay không?
Hoa Ngọc Thành nói: " Em nói gì cũng Đúng hết, là lỗi của anh, vậy bây giờ em còn tức giận nữa không?"
"..." Cao Thanh Thu hiện tại không tức giận, cô chỉ có một loại cảm giác dở khóc dở cười, cũng không biết là vì cái gì, ở chỗ này quấn quít lâu như vậy.
Mà người đàn ông này, ở đó nhìn cô bận tâm cuống cuồng, nhưng cái gì cũng không nói.
Cao Thanh Thu nhìn anh, "Tối nay anh ngủ ghế sa lon đi."
"..." Hoa Ngọc Thành đen mặt, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì chứ?
Xuống hầm để xe, hai người từ trên xe bước xuống, bà Hoa gọi điện thoại cho Cao Thanh Thu, hỏi tình hình bên Thân thành, Cao Thanh Thu một bên đáp lời, bị Hoa Ngọc Thành dắt vào thang máy, anh giống như đang sợ hãi sẽ bị cô bỏ rơi không bằng.
Trong thang máy không người, anh nhìn cô gọi điện thoại, trực tiếp từ phía sau ôm cô vào lòng.
Giọng bà Hoa ở bên tai mà lúc này anh lại đột nhiên ôm ấp dọa cô giật mình.
Anh nhìn gò má của cô, cùng với cái cổ trắng nõn, cúi đầu xuống, trực tiếp hôn lên da thịt như Ngọc của cô, Cao Thanh Thu đứng hình, bà Hoa thấy con dâu không nói gì hỏi: " Sao thế con?"
"Không có gì đâu mẹ, không có gì hết." Cao Thanh Thu hoang mang rối loạn mà cúp điện thoại, ngăn tay anh lại, " Anh làm gì vậy? Em đang gọi điện thoại đấy."
Làm cô mất thể diện chết đi được.
Hoa Ngọc Thành chuyên chú nhìn cô, "Không đợi được nữa rồi, muốn yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.