Chương 855
Duy Thành
02/06/2021
Hoắc Chấn Đông đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, ánh mắt rơi vào trên người Cao Thanh Thu, phát hiện Cao Thanh Thu thật sự rất dễ dàng thỏa mãn, vui vẻ.
Cao Thanh Thu nhìn thấy ông xã mình đứng ở nơi đó, cầm pháo bông đi tới, đưa cho anh một cây, “Cái này cho anh đấy.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, đưa tay nhận lấy.
Hoắc Chấn Đông cười hỏi: ” Của anh đâu?”
Cao Thanh Thu nhìn anh ta một cái, rồi cũng đưa một cây cho anh ta.
Hoắc Chấn Đông nở nụ cười sáng lạn.
Cao Thanh Thu nhìn thấy một người đàn ông như anh ta còn thích cái này, cảm thấy có chút hài hước.
Cô nhìn Hoắc Chấn Đông, nói: “Đúng rồi, hai ngày trước bà cô Tô đến nhà tôi tìm anh đấy.”
Nhắc tới Dương Nhạc Linh, Hoắc Chấn Đông cứng đờ, anh ta đánh trống lảng nhìn sang chỗ khác, ” Tự nhiên em nói cái này làm gì?”
Hoắc Chấn Đông vẫn cho là, dù có ngủ với Dương Nhạc Linhrồi thì cũng không có có chỗ nào không đúng.
Nhưng mà bây giờ, mỗi lần bị Cao Thanh Thu nhắc lại chuyện này, anh ta đều có cảm giác trong lòng của mình như bị cắm một mũi tên.
Chỉ Hận không thể xóa sạch những quá khứ kinh khủng kia.
Như vậy thì mỗi lần gặp nhau, Cao Thanh Thu sẽ không dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn mình nữa.
Cao Thanh Thu nói: “Tôi chỉ là muốn xem anh định làm như thế nào thôi!”
Cao Thanh Thu huơ huơ pháo bông, nói với Hoa Ngọc Thành: “Ông xã ơi, nhìn cái này đi này ”
“Lúc bé em chưa nghịch pháo bông này bao giờ à?” Hoắc Chấn Đông cảm thấy buồn cười nhìn cô, thậm chí ngay cả mấy cây pháo bông nhỏ nhoi mà cũng làm cô thích đến vậy?
Sao lại có một cô gái ngây thơ đến như vậy cơ chứ?
Cao Thanh Thu nhớ lại khi mình còn bé, cô không hề có bất cứ món đồ chơi nào, nói gì đến việc đốt pháo bông!
Phàm chỉ cần là thứ đồ chơi gì phải bỏ tiền ra mua thì cô đều không bao giờ dám mơ tới.
Cô nói: “Không chơi pháo bông bao giờ thì sao?”
Hoắc Chấn Đông nhớ tới lúc Hoa Ngọc Thành cầu hôn, Hoa Ngọc Thành nói với mọi người rằng nhà Cao Thanh Thu điều kiện không tốt, anh ta nói: “Được rồi.”
Anh ta nói xong liền quay sang nói với Ngọc Thành: ” Hai người cứ chơi vui vẻ, tôi đi một lúc sẽ trở lại.”
Hoa Ngọc Thành gật đầu, “Được.”
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của Hoắc Chấn Đông, vội vàng đứng dịch sang bên cạnh Hoa Ngọc Thành,
Mặc kệ là ở đâu cô đều rất thích đứng bên cạnh anh.
Cao Thanh Thu cầm hai cây pháo bông, ánh mắt long lanh tràn đầy hạnh phúc.
Pháo bông rực sáng phản chiếu ánh sáng lên mặt của cô.
Hoa Ngọc Thành đặt tay lên đầu Cao Thanh Thu, nhìn cô, dịu dàng hỏi, “Có lạnh không?”
“Không lạnh ạ.” Cao Thanh Thu sợ lạnh, hôm nay cô mặc quần áo như một con gấu chó xù lông.
Hai người nói chuyện một hồi, bầu trời đột nhiên rực lên pháo hoa.
Cao Thanh Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời, ” Đẹp quá đi mất!”
Cao Thanh Thu rất hưng phấn, vội vàng cầm điện thoại lên chụp hình.
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, đem điện thoại đi, “Đừng chụp hình nữa, xem thật kỹ đi.”
Hiện tại, khi người ta nhìn thấy những thứ gì đó đặc biệt liền có phản ứng đầu tiên chính là chụp hình, trên thực tế căn bản không thưởng thức thứ trước mắt mình.
Hoa Ngọc Thành hoàn toàn không hiểu được.
“Ồ.” Cao Thanh Thu nghe xong, tùy anh cất điện thoại của mình đi, chủ động nắm tay anh.
Pháo hoa được bắn khá lâu, vài người khác nói chuyện phiếm, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành cùng với Cao Thanh Thu ở chung một chỗ, cũng không có ai qua tới quấy rầy.
Bọn họ đều rất hiểu chuyện, ai dám làm kì đà phá đám chứ?
Như vậy chắc chắn sẽ bị Hoa Ngọc Thành giết chết không tha!
Hoắc Chấn Đông làm xong, khi trở về, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu ở trong ngực sau đó hai người họ trao cho nhau nụ hôn nồng thắm.
Pháo hoa vẫn sáng rực bầu trời, hình ảnh trước mắt quả thực rất đẹp. Anh ta nhìn một màn này, lại cảm giác lòng của mình có một loại cảm giác lửng lơ trống rỗng.
Hoắc Chấn Đông nhìn bọn họ, vừa không cam lòng lại vừa không nỡ, cứ một mực nhìn họ hôn nhau, mãi đến cuối cùng, mới không thể không cưỡng bách nổi tâm tình của mình đành cười nhạt tự giễu bản thân.
Cao Thanh Thu nhìn thấy ông xã mình đứng ở nơi đó, cầm pháo bông đi tới, đưa cho anh một cây, “Cái này cho anh đấy.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, đưa tay nhận lấy.
Hoắc Chấn Đông cười hỏi: ” Của anh đâu?”
Cao Thanh Thu nhìn anh ta một cái, rồi cũng đưa một cây cho anh ta.
Hoắc Chấn Đông nở nụ cười sáng lạn.
Cao Thanh Thu nhìn thấy một người đàn ông như anh ta còn thích cái này, cảm thấy có chút hài hước.
Cô nhìn Hoắc Chấn Đông, nói: “Đúng rồi, hai ngày trước bà cô Tô đến nhà tôi tìm anh đấy.”
Nhắc tới Dương Nhạc Linh, Hoắc Chấn Đông cứng đờ, anh ta đánh trống lảng nhìn sang chỗ khác, ” Tự nhiên em nói cái này làm gì?”
Hoắc Chấn Đông vẫn cho là, dù có ngủ với Dương Nhạc Linhrồi thì cũng không có có chỗ nào không đúng.
Nhưng mà bây giờ, mỗi lần bị Cao Thanh Thu nhắc lại chuyện này, anh ta đều có cảm giác trong lòng của mình như bị cắm một mũi tên.
Chỉ Hận không thể xóa sạch những quá khứ kinh khủng kia.
Như vậy thì mỗi lần gặp nhau, Cao Thanh Thu sẽ không dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn mình nữa.
Cao Thanh Thu nói: “Tôi chỉ là muốn xem anh định làm như thế nào thôi!”
Cao Thanh Thu huơ huơ pháo bông, nói với Hoa Ngọc Thành: “Ông xã ơi, nhìn cái này đi này ”
“Lúc bé em chưa nghịch pháo bông này bao giờ à?” Hoắc Chấn Đông cảm thấy buồn cười nhìn cô, thậm chí ngay cả mấy cây pháo bông nhỏ nhoi mà cũng làm cô thích đến vậy?
Sao lại có một cô gái ngây thơ đến như vậy cơ chứ?
Cao Thanh Thu nhớ lại khi mình còn bé, cô không hề có bất cứ món đồ chơi nào, nói gì đến việc đốt pháo bông!
Phàm chỉ cần là thứ đồ chơi gì phải bỏ tiền ra mua thì cô đều không bao giờ dám mơ tới.
Cô nói: “Không chơi pháo bông bao giờ thì sao?”
Hoắc Chấn Đông nhớ tới lúc Hoa Ngọc Thành cầu hôn, Hoa Ngọc Thành nói với mọi người rằng nhà Cao Thanh Thu điều kiện không tốt, anh ta nói: “Được rồi.”
Anh ta nói xong liền quay sang nói với Ngọc Thành: ” Hai người cứ chơi vui vẻ, tôi đi một lúc sẽ trở lại.”
Hoa Ngọc Thành gật đầu, “Được.”
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của Hoắc Chấn Đông, vội vàng đứng dịch sang bên cạnh Hoa Ngọc Thành,
Mặc kệ là ở đâu cô đều rất thích đứng bên cạnh anh.
Cao Thanh Thu cầm hai cây pháo bông, ánh mắt long lanh tràn đầy hạnh phúc.
Pháo bông rực sáng phản chiếu ánh sáng lên mặt của cô.
Hoa Ngọc Thành đặt tay lên đầu Cao Thanh Thu, nhìn cô, dịu dàng hỏi, “Có lạnh không?”
“Không lạnh ạ.” Cao Thanh Thu sợ lạnh, hôm nay cô mặc quần áo như một con gấu chó xù lông.
Hai người nói chuyện một hồi, bầu trời đột nhiên rực lên pháo hoa.
Cao Thanh Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời, ” Đẹp quá đi mất!”
Cao Thanh Thu rất hưng phấn, vội vàng cầm điện thoại lên chụp hình.
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, đem điện thoại đi, “Đừng chụp hình nữa, xem thật kỹ đi.”
Hiện tại, khi người ta nhìn thấy những thứ gì đó đặc biệt liền có phản ứng đầu tiên chính là chụp hình, trên thực tế căn bản không thưởng thức thứ trước mắt mình.
Hoa Ngọc Thành hoàn toàn không hiểu được.
“Ồ.” Cao Thanh Thu nghe xong, tùy anh cất điện thoại của mình đi, chủ động nắm tay anh.
Pháo hoa được bắn khá lâu, vài người khác nói chuyện phiếm, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành cùng với Cao Thanh Thu ở chung một chỗ, cũng không có ai qua tới quấy rầy.
Bọn họ đều rất hiểu chuyện, ai dám làm kì đà phá đám chứ?
Như vậy chắc chắn sẽ bị Hoa Ngọc Thành giết chết không tha!
Hoắc Chấn Đông làm xong, khi trở về, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu ở trong ngực sau đó hai người họ trao cho nhau nụ hôn nồng thắm.
Pháo hoa vẫn sáng rực bầu trời, hình ảnh trước mắt quả thực rất đẹp. Anh ta nhìn một màn này, lại cảm giác lòng của mình có một loại cảm giác lửng lơ trống rỗng.
Hoắc Chấn Đông nhìn bọn họ, vừa không cam lòng lại vừa không nỡ, cứ một mực nhìn họ hôn nhau, mãi đến cuối cùng, mới không thể không cưỡng bách nổi tâm tình của mình đành cười nhạt tự giễu bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.