Chương 864
Duy Thành
02/06/2021
” Nó tạt ướt tôi thành như vậy rồi.” Nhiếp Vân Đóa kéo quần áo ướt sũng nói với Hoắc Chấn Đông: “Muốn tôi cho qua như vậy ư, không có cửa đâu!”
Rõ ràng cô ta gây sự với Cao Thanh Thu trước, cô ta có thể tạt nước Cao Thanh Thu, nhưng Cao Thanh Thu tạt lại, tuyệt đối không được!
Nhiếp Vân Đóa này là ai chứ, thua thiệt một tý cũng đều muốn đòi lại.
Hoắc Chấn Đông vẫn rất lãnh đạm nói chuyện với Nhiếp Vân Đóa. Anh ta nhìn Nhiếp Vân Đóa, hỏi: “Vậy em nói xem, chuyện này muốn giải quyết thế nào chứ?”
“Bảo nó xin lỗi tôi ngay lập tức.” Nhiếp Vân Đóa nhìn Cao Thanh Thu một cái, cô ta chính là muốn lột bỏ kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của Cao Thanh Thu.
Nhìn xem sau này Cao Thanh Thu còn dám tới trêu chọc mình hay không.
Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu một cái, cái nhìn này làm cho trong lòng Cao Thanh Thu có chút đè nén, Hoắc Chấn Đông sẽ không thật sự muốn mình nói xin lỗi loại phụ nữ này đấy chứ?
Cao Thanh Thu mới vừa nghĩ như thế, đã nghe thấy Hoắc Chấn Đông nói với Nhiếp Vân Đóa: “Được rồi, nếu em đã yêu cầu, anh không đáp ứng thì hình như có chút không tốt lắm.”
Nhiếp Vân Đóa nghe xong, đắc ý nhìn về phía Cao Thanh Thu, cô ta đã nghĩ xong, lúc Cao Thanh Thu nói xin lỗi cô ta, cô ta sẽ phải làm như thế nào để nhục nhã Cao Thanh Thu rồi.
Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Chấn Đông, anh ta thật sưj muốn để cho mình nói xin lỗi Nhiếp Vân Đóa ư! Nằm mơ đi.
Cao Thanh Thu nói: “Không bao giờ có khả năng tôi nói xin lỗi.”
Hôm nay cô tuyệt đối không nói.
Cao Thanh Thu cảm thấy mình chỉ tạt như thế còn là nhẹ.
Hoắc Chấn Đông nói: “Anh có bảo em phải xin lỗi Vân Đóa đâu?.”
Cao Thanh Thu: “…”
Cho nên anh ta có ý gì?
Khi Cao Thanh Thu còn đang kinh ngạc, Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Nhiếp Vân Đóa, “Không phải em muốn nói xin lỗi sao? Bắt đầu đi!”
Nhiếp Vân Đóa: “…”
Cô ta cảm giác mình thật sự đụng phải bệnh nhân thần kinh, ” Anh có ý gì?”
“Em tạt nước Thanh Thu, nói xin lỗi cô ấy không phải là đúng sao?” Hoắc Chấn Đông nhịn Nhiếp Vân Đóa đã quá lâu rồi, những chỗ khác làm thì coi như xong đi, liền ngay cả Cao Thanh Thu cũng dám trêu chọc, cái này liền để người có chút không chịu nổi.
Nhiếp Vân Đóa nói: “Hoắc Chấn Đông! có phải anh mù rồi hay không?”
“Có muốn anh đi check cam, nhìn lại xem trong hai ngươi ai ra tay trước không?” Sau khi đi vào, Hoắc Chấn Đông liền nhìn ra chân tướng rồi.
Mặc dù trên người Cao Thanh Thu không ướt nhiều lắm, nhưng nhìn một cái liền biết là Nhiếp Vân Đóa ra tay trước.
Cao Thanh Thu không phải là người thích gây chuyện, hơn nữa, nể mặt cô Bình, Cao Thanh Thu cũng không sẽ chủ động khi dễ Nhiếp Vân Đóa.
Về phần Nhiếp Vân Đóa, người phụ nữ này lúc nào cũng có cả một đống khuyết điểm, anh ta cũng không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết là ai gây sự trước.
Về phần Nhiếp Vân Đóa, người phụ nữ này lúc nào cũng có cả một đống khuyết điểm, anh ta cũng không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết là ai gây sự trước.
Nhiếp Vân Đóa cứng đờ, đích xác là cô ta ra tay, cô ta quay đầu, “Không xin lỗi thì thôi, ai thèm chấp đám người điên mấy người, tôi đi thay quần áo.”
Muốn bắt cô ta nói xin lỗi?
Lũ điên bệnh hoạn!
Nếu mà ở trước mặt Cao Thanh Thu nói xin lỗi, thì sau này mình lấy đâu ra mặt mũi nhìn ai.
Hoắc Chấn Đông ngăn Nhiếp Vân Đóa lại, một tay lôi cô ta trở lại, ném tới trên ghế sa lon, “Mới vừa rồi không phải em yêu cầu phải nói xin lỗi sao, hiện tại làm sao không xin lỗi rồi hả?”
Nhiếp Vân Đóa ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, đang muốn phản bác, lại phát hiện trên mặt của anh ta lúc này tràn đầy lửa giận.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, ” Em đi bắt nạt người khác thì được mà người ta bắt nạt lại thì không được sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, mọi người chiều chuộng em, cũng rất dung túng cho em. Nhưng điều này không có nghĩa người nào em cũng có thể trêu chọc vào, hiểu không?”
Bọn họ vì nể mặt cô Bình nên mới dung túng Nhiếp Vân Đóa.
Nhưng Cao Thanh Thu nhỏ hơn Nhiếp Vân Đóa nhiều, cũng không có lý do gì bắt Cao Thanh Thu phải dung túng cho Nhiếp Vân Đóa.
Lúc nói chuyện, Hoắc Chấn Đông khí tràng rất mạnh mẽ, cũng nhìn ra được anh ta thật sự nổi giận, Nhiếp Vân Đóa luôn cảm giác mình chỉ cần nói trái ý anh ta thì sẽ bị anh ta bóp chết, cô ta sợ đến cũng không dám nói lời nào.
Mặc dù Hoắc Chấn Đông ở một mức độ nào đó dung túng cho cô ta, nhưng cũng không biểu hiện, sự dung túng này không có ranh giới cuối cùng.
Rõ ràng cô ta gây sự với Cao Thanh Thu trước, cô ta có thể tạt nước Cao Thanh Thu, nhưng Cao Thanh Thu tạt lại, tuyệt đối không được!
Nhiếp Vân Đóa này là ai chứ, thua thiệt một tý cũng đều muốn đòi lại.
Hoắc Chấn Đông vẫn rất lãnh đạm nói chuyện với Nhiếp Vân Đóa. Anh ta nhìn Nhiếp Vân Đóa, hỏi: “Vậy em nói xem, chuyện này muốn giải quyết thế nào chứ?”
“Bảo nó xin lỗi tôi ngay lập tức.” Nhiếp Vân Đóa nhìn Cao Thanh Thu một cái, cô ta chính là muốn lột bỏ kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của Cao Thanh Thu.
Nhìn xem sau này Cao Thanh Thu còn dám tới trêu chọc mình hay không.
Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu một cái, cái nhìn này làm cho trong lòng Cao Thanh Thu có chút đè nén, Hoắc Chấn Đông sẽ không thật sự muốn mình nói xin lỗi loại phụ nữ này đấy chứ?
Cao Thanh Thu mới vừa nghĩ như thế, đã nghe thấy Hoắc Chấn Đông nói với Nhiếp Vân Đóa: “Được rồi, nếu em đã yêu cầu, anh không đáp ứng thì hình như có chút không tốt lắm.”
Nhiếp Vân Đóa nghe xong, đắc ý nhìn về phía Cao Thanh Thu, cô ta đã nghĩ xong, lúc Cao Thanh Thu nói xin lỗi cô ta, cô ta sẽ phải làm như thế nào để nhục nhã Cao Thanh Thu rồi.
Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Chấn Đông, anh ta thật sưj muốn để cho mình nói xin lỗi Nhiếp Vân Đóa ư! Nằm mơ đi.
Cao Thanh Thu nói: “Không bao giờ có khả năng tôi nói xin lỗi.”
Hôm nay cô tuyệt đối không nói.
Cao Thanh Thu cảm thấy mình chỉ tạt như thế còn là nhẹ.
Hoắc Chấn Đông nói: “Anh có bảo em phải xin lỗi Vân Đóa đâu?.”
Cao Thanh Thu: “…”
Cho nên anh ta có ý gì?
Khi Cao Thanh Thu còn đang kinh ngạc, Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Nhiếp Vân Đóa, “Không phải em muốn nói xin lỗi sao? Bắt đầu đi!”
Nhiếp Vân Đóa: “…”
Cô ta cảm giác mình thật sự đụng phải bệnh nhân thần kinh, ” Anh có ý gì?”
“Em tạt nước Thanh Thu, nói xin lỗi cô ấy không phải là đúng sao?” Hoắc Chấn Đông nhịn Nhiếp Vân Đóa đã quá lâu rồi, những chỗ khác làm thì coi như xong đi, liền ngay cả Cao Thanh Thu cũng dám trêu chọc, cái này liền để người có chút không chịu nổi.
Nhiếp Vân Đóa nói: “Hoắc Chấn Đông! có phải anh mù rồi hay không?”
“Có muốn anh đi check cam, nhìn lại xem trong hai ngươi ai ra tay trước không?” Sau khi đi vào, Hoắc Chấn Đông liền nhìn ra chân tướng rồi.
Mặc dù trên người Cao Thanh Thu không ướt nhiều lắm, nhưng nhìn một cái liền biết là Nhiếp Vân Đóa ra tay trước.
Cao Thanh Thu không phải là người thích gây chuyện, hơn nữa, nể mặt cô Bình, Cao Thanh Thu cũng không sẽ chủ động khi dễ Nhiếp Vân Đóa.
Về phần Nhiếp Vân Đóa, người phụ nữ này lúc nào cũng có cả một đống khuyết điểm, anh ta cũng không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết là ai gây sự trước.
Về phần Nhiếp Vân Đóa, người phụ nữ này lúc nào cũng có cả một đống khuyết điểm, anh ta cũng không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết là ai gây sự trước.
Nhiếp Vân Đóa cứng đờ, đích xác là cô ta ra tay, cô ta quay đầu, “Không xin lỗi thì thôi, ai thèm chấp đám người điên mấy người, tôi đi thay quần áo.”
Muốn bắt cô ta nói xin lỗi?
Lũ điên bệnh hoạn!
Nếu mà ở trước mặt Cao Thanh Thu nói xin lỗi, thì sau này mình lấy đâu ra mặt mũi nhìn ai.
Hoắc Chấn Đông ngăn Nhiếp Vân Đóa lại, một tay lôi cô ta trở lại, ném tới trên ghế sa lon, “Mới vừa rồi không phải em yêu cầu phải nói xin lỗi sao, hiện tại làm sao không xin lỗi rồi hả?”
Nhiếp Vân Đóa ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, đang muốn phản bác, lại phát hiện trên mặt của anh ta lúc này tràn đầy lửa giận.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, ” Em đi bắt nạt người khác thì được mà người ta bắt nạt lại thì không được sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, mọi người chiều chuộng em, cũng rất dung túng cho em. Nhưng điều này không có nghĩa người nào em cũng có thể trêu chọc vào, hiểu không?”
Bọn họ vì nể mặt cô Bình nên mới dung túng Nhiếp Vân Đóa.
Nhưng Cao Thanh Thu nhỏ hơn Nhiếp Vân Đóa nhiều, cũng không có lý do gì bắt Cao Thanh Thu phải dung túng cho Nhiếp Vân Đóa.
Lúc nói chuyện, Hoắc Chấn Đông khí tràng rất mạnh mẽ, cũng nhìn ra được anh ta thật sự nổi giận, Nhiếp Vân Đóa luôn cảm giác mình chỉ cần nói trái ý anh ta thì sẽ bị anh ta bóp chết, cô ta sợ đến cũng không dám nói lời nào.
Mặc dù Hoắc Chấn Đông ở một mức độ nào đó dung túng cho cô ta, nhưng cũng không biểu hiện, sự dung túng này không có ranh giới cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.