Chương 882
Duy Thành
02/06/2021
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: ” Em thật sự đã nghĩ như vậy! Nếu không phải nghĩ đến lúc cầu hôn em, anh ở ngay trước mặt bọn họ nói những thứ kia, em thật sự…”
“Thật sự gì?” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy tiểu nha đầu này, luôn cảm thấy cô giống như đứa bé ngốc, nói câu nào cũng làm cho trong lòng của anh đau một cách mơ hồ.
Thật sự nghĩ không ra cứ để cái miệng nhỏ nhắn này liên thiên thì một giây kế tiếp,cô có thể nói ra những gì nữa.
Cao Thanh Thu cắn răng, lạnh lùng nói: “Thật sự không cần anh nữa! Muốn ly hôn, muốn chia tay, muốn biến mất trong thế giới của anh, sau đó tìm một người đàn ông khác sống qua ngày, mấy năm sau chúng ta gặp lại nhau trên đường, em ôm con của người khác…”
Cao Thanh Thu viết tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên bị xàm theo luôn, nghĩ ra tình tiết cho câu chuyện của hai người như các mối tình cẩu huyết trong mấy bộ ngôn tình tổng tài.
Mỗi một câu cô vừa nói đều giống như tên độc xoáy sâu vào lòng Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành không đợi nghe xong, trực tiếp cúi đầu xuống, chặn môi của cô lại.
Hoa Ngọc Thành không đợi nghe xong, trực tiếp cúi đầu xuống, chặn môi của cô lại.
Cô giẫy giụa, anh ép cô lên cửa, hôn đến đầu óc cô quay cuồng, mới buông cô ra, hung hãn mà nói ra hai chữ: ” Em dám!”
Cao Thanh Thu dựa vào cửa, nhìn thẳng anh, khiêu khích nói: “Sao em lại không dám? Đàn ông trên đời này đâu chỉ có mình anh, rời xa anh chẳng lẽ em không sống được nữa sao? Anh mà không yêu em, em đi tìm một người đàn ông biết yêu em.”
“…” Hoa Ngọc Thành thiếu chút nữa bị cô chọc tức hộc máu, nhưng lại không dám mắng cô, cái trán dán vào cô, thỏa hiệp nói: “Ngoan nào, là anh sai rồi, sao anh có thể không yêu em được chứ? Anh không phải là người yêu em nhất trên đời này sao?! Hôm qua anh đi tìm Nhiếp Vân Đóa, không phải là đi dỗ dành cô ta đâu, chẳng lẽ em không nhìn ra cô ta bị anh mắng xong rất ngoan ngoãn sao?”
Hoa Ngọc Thành cảm thấy cô vợ nhỏ của anh chính là một kẻ đại ngốc, có mấy lời, nhất định phải nói với cô thật rõ ràng thì cô mới hiểu được.
” Anh mắng cô ta Á? Sao em lại không nhìn ra nhỉ?” vậy mà Cao Thanh Thu vẫn không tin.
Hoa Ngọc Thành nói: ” Vậy thì để cô ta nói cho em biết đi ”
Bây giờ Hoa Ngọc Thành thật sự rất tức giận.
Cao Thanh Thu hừ hừ, “Vậy anh cũng phải buông em ra đã chứ.”
“Không buông.” Anh dính sát hơn vào cô, nhất định không chịu xê dịch. Hoa Ngọc Thành nắm tay cô, nói: “Không cho phép em nói những lời vớ vẩn đó nữa, cái gì mà rời xa anh, cái gì tìm người khác, còn muốn ôm con của người khác nữa? Lá gan của em cũng không nhỏ nhỉ?”
Dù là là tùy tiện nói một chút, Hoa Ngọc Thành cũng tuyệt đối không cho những thứ này được nói ra từ miệng cô.
Cao Thanh Thu nhìn lấy anh, đôi mắt ẩm ướt, ” Anh làm cho em đau lòng, tại sao lại không để cho em nói? Em cũng muốn làm cho anh đau lòng.”
“Được rồi!” Hoa Ngọc Thành đặt tay của lên ngực mình, để cho cô cảm giác được trái tim của anh đang nhảy lên. ” Hiện tại anh đang rất khó chịu rồi, em có cảm giác được không?”
“Không.” Cao Thanh Thu nói: “Không cảm giác được gì hết.”
“Đồ Không có lương tâm.” Hoa Ngọc Thành có chút bi thương nói. Anh nhìn Cao Thanh Thu, một tay sờ mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, trịnh trọng nói: “Nếu như em thật sự làm như vậy, anh sẽ đau lòng mà chết, biết chưa?”
Cao Thanh Thu hừ một tiếng, không để ý tới anh.
Thật ra thì cô đã sớm mềm lòng…
Hoa Ngọc Thành nói: ” Anh đi xuống lầu xem thế nào.”
Anh biết chuyện này còn chưa thể kết thúc.
Cao Thanh Thu đi theo sau lưng anh rời khỏi phòng.
Trong phòng khách, Nhiếp Vân Đóa ngồi ở trên ghế sa lon, nửa bên mặt đều sưng vù, phát tát kia của Hoa Ngọc Thành, thiếu chút nữa làm gẫy xương quai hàm của cô ta.
Cô ta ngồi ở trên ghế sa lon, nũng nịu khóc, “Mẹ ơi, con đau quá.”
Cũng chỉ những lúc cần được bao che cô ta mới chịu gọi cô Bình là mẹ.
Cô Bình nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, cũng không nói lời nào.
Bà chẳng qua chỉ là một người giúp việc, thật ra cũng chẳng có quyền nói chuyện.
Hoắc Chấn Đông nghe được tin tức, đi xuống, cô Bình nhìn thấy anh ta, gọi “Hoắc Chấn Đông.”
“Thật sự gì?” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy tiểu nha đầu này, luôn cảm thấy cô giống như đứa bé ngốc, nói câu nào cũng làm cho trong lòng của anh đau một cách mơ hồ.
Thật sự nghĩ không ra cứ để cái miệng nhỏ nhắn này liên thiên thì một giây kế tiếp,cô có thể nói ra những gì nữa.
Cao Thanh Thu cắn răng, lạnh lùng nói: “Thật sự không cần anh nữa! Muốn ly hôn, muốn chia tay, muốn biến mất trong thế giới của anh, sau đó tìm một người đàn ông khác sống qua ngày, mấy năm sau chúng ta gặp lại nhau trên đường, em ôm con của người khác…”
Cao Thanh Thu viết tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên bị xàm theo luôn, nghĩ ra tình tiết cho câu chuyện của hai người như các mối tình cẩu huyết trong mấy bộ ngôn tình tổng tài.
Mỗi một câu cô vừa nói đều giống như tên độc xoáy sâu vào lòng Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành không đợi nghe xong, trực tiếp cúi đầu xuống, chặn môi của cô lại.
Hoa Ngọc Thành không đợi nghe xong, trực tiếp cúi đầu xuống, chặn môi của cô lại.
Cô giẫy giụa, anh ép cô lên cửa, hôn đến đầu óc cô quay cuồng, mới buông cô ra, hung hãn mà nói ra hai chữ: ” Em dám!”
Cao Thanh Thu dựa vào cửa, nhìn thẳng anh, khiêu khích nói: “Sao em lại không dám? Đàn ông trên đời này đâu chỉ có mình anh, rời xa anh chẳng lẽ em không sống được nữa sao? Anh mà không yêu em, em đi tìm một người đàn ông biết yêu em.”
“…” Hoa Ngọc Thành thiếu chút nữa bị cô chọc tức hộc máu, nhưng lại không dám mắng cô, cái trán dán vào cô, thỏa hiệp nói: “Ngoan nào, là anh sai rồi, sao anh có thể không yêu em được chứ? Anh không phải là người yêu em nhất trên đời này sao?! Hôm qua anh đi tìm Nhiếp Vân Đóa, không phải là đi dỗ dành cô ta đâu, chẳng lẽ em không nhìn ra cô ta bị anh mắng xong rất ngoan ngoãn sao?”
Hoa Ngọc Thành cảm thấy cô vợ nhỏ của anh chính là một kẻ đại ngốc, có mấy lời, nhất định phải nói với cô thật rõ ràng thì cô mới hiểu được.
” Anh mắng cô ta Á? Sao em lại không nhìn ra nhỉ?” vậy mà Cao Thanh Thu vẫn không tin.
Hoa Ngọc Thành nói: ” Vậy thì để cô ta nói cho em biết đi ”
Bây giờ Hoa Ngọc Thành thật sự rất tức giận.
Cao Thanh Thu hừ hừ, “Vậy anh cũng phải buông em ra đã chứ.”
“Không buông.” Anh dính sát hơn vào cô, nhất định không chịu xê dịch. Hoa Ngọc Thành nắm tay cô, nói: “Không cho phép em nói những lời vớ vẩn đó nữa, cái gì mà rời xa anh, cái gì tìm người khác, còn muốn ôm con của người khác nữa? Lá gan của em cũng không nhỏ nhỉ?”
Dù là là tùy tiện nói một chút, Hoa Ngọc Thành cũng tuyệt đối không cho những thứ này được nói ra từ miệng cô.
Cao Thanh Thu nhìn lấy anh, đôi mắt ẩm ướt, ” Anh làm cho em đau lòng, tại sao lại không để cho em nói? Em cũng muốn làm cho anh đau lòng.”
“Được rồi!” Hoa Ngọc Thành đặt tay của lên ngực mình, để cho cô cảm giác được trái tim của anh đang nhảy lên. ” Hiện tại anh đang rất khó chịu rồi, em có cảm giác được không?”
“Không.” Cao Thanh Thu nói: “Không cảm giác được gì hết.”
“Đồ Không có lương tâm.” Hoa Ngọc Thành có chút bi thương nói. Anh nhìn Cao Thanh Thu, một tay sờ mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, trịnh trọng nói: “Nếu như em thật sự làm như vậy, anh sẽ đau lòng mà chết, biết chưa?”
Cao Thanh Thu hừ một tiếng, không để ý tới anh.
Thật ra thì cô đã sớm mềm lòng…
Hoa Ngọc Thành nói: ” Anh đi xuống lầu xem thế nào.”
Anh biết chuyện này còn chưa thể kết thúc.
Cao Thanh Thu đi theo sau lưng anh rời khỏi phòng.
Trong phòng khách, Nhiếp Vân Đóa ngồi ở trên ghế sa lon, nửa bên mặt đều sưng vù, phát tát kia của Hoa Ngọc Thành, thiếu chút nữa làm gẫy xương quai hàm của cô ta.
Cô ta ngồi ở trên ghế sa lon, nũng nịu khóc, “Mẹ ơi, con đau quá.”
Cũng chỉ những lúc cần được bao che cô ta mới chịu gọi cô Bình là mẹ.
Cô Bình nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, cũng không nói lời nào.
Bà chẳng qua chỉ là một người giúp việc, thật ra cũng chẳng có quyền nói chuyện.
Hoắc Chấn Đông nghe được tin tức, đi xuống, cô Bình nhìn thấy anh ta, gọi “Hoắc Chấn Đông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.