Chương 89
Duy Thành
06/09/2019
Những hồi ức này khiến tim cô trĩu nặng.
Đột nhiên Hoa Ngọc Thành mở miệng: “Dừng xe.”
Cao Thanh Thu vội lấy lại tinh thần, trông về phía Hoa Ngọc Thành: “Chú à, sao vậy ạ?”
Không phải nói về nhà hay sao? Còn chưa đến nhà mà, chú đã bảo tài xế dừng xe rồi.
“Giúp tôi mua một bó hoa.” Hoa Ngọc Thành nói.
“Mua hoa?” Cao Thanh Thu mới phát hiện xe dừng ngay cửa tiệm hoa.
Cô hỏi: “chú muốn mua hoa tặng người khác sao?”
“Ừm.” Hoa Ngọc Thành thành thật: “Nhanh đi.”
Cao Thanh Thu nói: “Muốn mua loại hoa gì ạ?”
“hoa nào em thấy thích là được.”
Cao Thanh Thu nói: “tặng bạn?”
Dù sao không thể mua hoa một cách bừa bãi được, phải xem xem tặng cho ai nữa.
Hoa Ngọc Thành nói: “Tặng một người quan trọng.”
Đây là lần đầu tiên Cao Thanh Thu nghe đến Hoa Ngọc Thành có người quan trọng mà anh muốn tặng hoa cho.
Cô luôn nghe lời, chuyện chú đã giao cho cô, đương nhiên sẽ dốc sức làm tốt, nhân viên cửa hàng hoa đề cử cho cô bó hoa tươi nhất ngày hôm nay trong tiệm, khi Cao Thanh Thu nâng một bó hóa lớn trở lại, thì nửa người cô như bị che lại rồi.“chú à, thấy sao hả?’ Cao Thanh Thu ngối cạnh, giống như đang hiến vật quý hỏi.
Hoa Ngọc Thành nhìn ánh mắt chân thật trong suốt của cô nói: “Em thấy đẹp không?”
“Em thấy rất đẹp! Không biết ai may mắn như vậy nữa, vậy mà có thể nhận được hoa do chú tặng.”
Cao Thanh Thu lần đầu tiên ôm một bó hoa lớn đến vậy, tuy không phải tặng cho cô, nhưng cô lại thấy hơi ngưỡng mộ.
Hoa Ngọc Thành nói: “Tặng cho em.”
“...”
Cao Thanh Thu lập tức thấy đôi tay ôm hoa như nhũn ra: “không phải chứ?”
Nhờ cô mua hoa, rồi tặng cho cô?
Bởi vì giúp chú mua hoa nên đóa hoa này không rẻ chút nào đâu.
Cao Thanh Thu nói: “tặng cho em rất lãng phí!”
Sớm biết vậy cô đã mua rẻ tí thì tốt biết bao?
Hoa Ngọc Thành vươn tay vuốt đầu cô: “Trong mắt em, tôi là người đàn ông tặng không nổi một bó hoa cho vợ mình sao?”
Giọng điệu anh rất thân mật, nhất là chữ vợ, nghe xong vô cùng chính thức.
Đây là cảm giác được tôn trọng, được che chở, được nâng trong lòng bàn tay.Cao Thanh Thu không nhịn được cúi đầu, nhìn bó hoa trước mặt, trái tim nhỏ bé của cô như đang thổi lên những bóng bóng hạnh phúc: “Vậy em...nhận vậy?”
Hoa Ngọc Thành ngắm nhìn cô, tuy cô cảm thấy lãng phí lại rất thích thú, đây là lần đầu tiên Cao Thanh Thu được tặng hoa, ánh mắt liền dịu dàng.
Trong vài phút cảm thấy mình như một nữ hán tử biến thành một nàng công chúa nhỏ vậy.
...
Buổi chiều khi Hòa Ngọc Thành ngồi xe lăn đi ra, liền trông thấy một mình Cao Thanh Thu đang ngồi xổm trong phòng khách, chụp ảnh bó hoa kia, cũng không biết đã đổi mấy cái góc độ chụp rồi.
Khóe miệng còn thấp thoáng nhếch lên, nhìn như...kẻ ngốc
Hoa Ngọc Thành không quấy rầy cô mà chỉ ngồi một bên, lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Trước đây khi không biết Cao Thanh Thu, anh thường nhàm chán thích ngồi ngẩng người một mình.
Mà hiện tại, anh càng yêu thích nhìn cô như thế, quan sát cô là việc anh luôn cảm thấy thú vị.
Cô như người bạn nhỏ, đầy lòng hiếu kì với thế giới này.
Cao Thanh Thu chụp được mấy tấm ảnh, đang đắm chìm trong đó, đột nhiên điện thoại hiển thị cuộc gọi đến.
Cao Thanh Thu nhận điện thoại, mới phát hiện là bác mình gọi đến: “Thanh Thu.”
Nghe thấy giọng nói của bác mình, Cao Thanh Thu có chút ngoài ý muốn: “là bác đó ạ, sao lại gọi điện cho con ạ?”
bác Cao Thanh Thu luôn đối xử tốt với Cao Thanh Thu, có điều, hoàn cảnh gia đình bà ấy không được tốt, lại có vài xung đột với mẹ Cao, nên giữa hai gia đình đã không qua lại trong hai năm nay rồi.
Đột nhiên Hoa Ngọc Thành mở miệng: “Dừng xe.”
Cao Thanh Thu vội lấy lại tinh thần, trông về phía Hoa Ngọc Thành: “Chú à, sao vậy ạ?”
Không phải nói về nhà hay sao? Còn chưa đến nhà mà, chú đã bảo tài xế dừng xe rồi.
“Giúp tôi mua một bó hoa.” Hoa Ngọc Thành nói.
“Mua hoa?” Cao Thanh Thu mới phát hiện xe dừng ngay cửa tiệm hoa.
Cô hỏi: “chú muốn mua hoa tặng người khác sao?”
“Ừm.” Hoa Ngọc Thành thành thật: “Nhanh đi.”
Cao Thanh Thu nói: “Muốn mua loại hoa gì ạ?”
“hoa nào em thấy thích là được.”
Cao Thanh Thu nói: “tặng bạn?”
Dù sao không thể mua hoa một cách bừa bãi được, phải xem xem tặng cho ai nữa.
Hoa Ngọc Thành nói: “Tặng một người quan trọng.”
Đây là lần đầu tiên Cao Thanh Thu nghe đến Hoa Ngọc Thành có người quan trọng mà anh muốn tặng hoa cho.
Cô luôn nghe lời, chuyện chú đã giao cho cô, đương nhiên sẽ dốc sức làm tốt, nhân viên cửa hàng hoa đề cử cho cô bó hoa tươi nhất ngày hôm nay trong tiệm, khi Cao Thanh Thu nâng một bó hóa lớn trở lại, thì nửa người cô như bị che lại rồi.“chú à, thấy sao hả?’ Cao Thanh Thu ngối cạnh, giống như đang hiến vật quý hỏi.
Hoa Ngọc Thành nhìn ánh mắt chân thật trong suốt của cô nói: “Em thấy đẹp không?”
“Em thấy rất đẹp! Không biết ai may mắn như vậy nữa, vậy mà có thể nhận được hoa do chú tặng.”
Cao Thanh Thu lần đầu tiên ôm một bó hoa lớn đến vậy, tuy không phải tặng cho cô, nhưng cô lại thấy hơi ngưỡng mộ.
Hoa Ngọc Thành nói: “Tặng cho em.”
“...”
Cao Thanh Thu lập tức thấy đôi tay ôm hoa như nhũn ra: “không phải chứ?”
Nhờ cô mua hoa, rồi tặng cho cô?
Bởi vì giúp chú mua hoa nên đóa hoa này không rẻ chút nào đâu.
Cao Thanh Thu nói: “tặng cho em rất lãng phí!”
Sớm biết vậy cô đã mua rẻ tí thì tốt biết bao?
Hoa Ngọc Thành vươn tay vuốt đầu cô: “Trong mắt em, tôi là người đàn ông tặng không nổi một bó hoa cho vợ mình sao?”
Giọng điệu anh rất thân mật, nhất là chữ vợ, nghe xong vô cùng chính thức.
Đây là cảm giác được tôn trọng, được che chở, được nâng trong lòng bàn tay.Cao Thanh Thu không nhịn được cúi đầu, nhìn bó hoa trước mặt, trái tim nhỏ bé của cô như đang thổi lên những bóng bóng hạnh phúc: “Vậy em...nhận vậy?”
Hoa Ngọc Thành ngắm nhìn cô, tuy cô cảm thấy lãng phí lại rất thích thú, đây là lần đầu tiên Cao Thanh Thu được tặng hoa, ánh mắt liền dịu dàng.
Trong vài phút cảm thấy mình như một nữ hán tử biến thành một nàng công chúa nhỏ vậy.
...
Buổi chiều khi Hòa Ngọc Thành ngồi xe lăn đi ra, liền trông thấy một mình Cao Thanh Thu đang ngồi xổm trong phòng khách, chụp ảnh bó hoa kia, cũng không biết đã đổi mấy cái góc độ chụp rồi.
Khóe miệng còn thấp thoáng nhếch lên, nhìn như...kẻ ngốc
Hoa Ngọc Thành không quấy rầy cô mà chỉ ngồi một bên, lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Trước đây khi không biết Cao Thanh Thu, anh thường nhàm chán thích ngồi ngẩng người một mình.
Mà hiện tại, anh càng yêu thích nhìn cô như thế, quan sát cô là việc anh luôn cảm thấy thú vị.
Cô như người bạn nhỏ, đầy lòng hiếu kì với thế giới này.
Cao Thanh Thu chụp được mấy tấm ảnh, đang đắm chìm trong đó, đột nhiên điện thoại hiển thị cuộc gọi đến.
Cao Thanh Thu nhận điện thoại, mới phát hiện là bác mình gọi đến: “Thanh Thu.”
Nghe thấy giọng nói của bác mình, Cao Thanh Thu có chút ngoài ý muốn: “là bác đó ạ, sao lại gọi điện cho con ạ?”
bác Cao Thanh Thu luôn đối xử tốt với Cao Thanh Thu, có điều, hoàn cảnh gia đình bà ấy không được tốt, lại có vài xung đột với mẹ Cao, nên giữa hai gia đình đã không qua lại trong hai năm nay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.