Chương 91
Duy Thành
01/06/2021
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cao Thanh Thu than thở: “Là mẹ em, bà ấy nói việc kết hôn giữa em và chú cho bác gái của em nghe, nhờ bác khuyên giúp em.”
Không chỉ như vậy, bà Cao còn gọi hết cho tất cả họ hàng mà bà nghĩ tới.
Bà Cao là nói với họ hàng như vầy: “nhà người nọ rất quá đáng, bọn họ thấy cao Thanh Thu dễ bị lừa mới lừa được cao Thanh Thu, mặc kệ thế nào, tôi cũng không đồng ý.”
Dù sao thì từ miệng bà nói ra, Hoa Ngọc Thành liền trở thành một người vừa nghèo còn tàn tật, là kẻ xấu còn muốn lừa gạt con gái của bà.
Mà cao Thanh Thu thì biến thành một con nhóc ngây thơ trong trắng ngu ngốc lại dễ bị lừa gạt.
Cho nên bà đã phát động tất cả thân thích đến khuyên nhủ cao Thanh Thu.
Buổi tối, cao Thanh Thu nấu cơm xong, bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, lại nhận được điện thoại.
Đây là cuốc điện thoại thứ năm cô nhận trong hôm nay rồi.
Cô cũng không rõ, chuyện như vậy, bà Cao lấy dũng khí từ đâu ra mà làm cho cả thiên hạ đều biết.
Nhìn cô lấy điện thoại mà cau mày, Hoa Ngọc Thành hỏi: “lại là mẹ em nhờ người khác gọi điện thoại đến à?”
“ừm.” Cao Thanh Thu ngồi xuống, trực tiếp tắt nguồn điện thoại, đặt bát trước mặt Hoa Ngọc Thành, hôm nay cô không có việc gì làm, vừa lúc dành thời gian để làm cơm tối: “Ăn cơm đi! Không cần để ý đến bà ta.”
Cao Thanh Thu hiện tại hơi hận mẹ Cao.
Dù bà là mẹ cô.
Việc mẹ Cao làm hôm nay, thật rất quá đáng, quá đáng đến nổi khiến cô không muốn tha thứ cho bà ta.
Hoa Ngọc Thành vươn tay, cầm đũa lên ăn: “ngon lắm.”
Tài nấn ăn của cao Thanh Thu không phải rất tốt, nhưng lại rất hợp với khẩu vị của Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng Hoa Ngọc Thành ăn cơm, anh ấy giống như một chút cũng không đem việc hôm nay để trong lòng. Nhưng trong lòng cô thấy rất bất an: “Ba mẹ sao rồi ạ?”
Đã qua một buổi chiều, cao Thanh Thu cũng không dám nhắc đến vấn đề này.
Hoa Ngọc Thành nói: “Không có việc gì, ngày mai qua xem bọn họ.”
“...” cao Thanh Thu thở dài một hơi, lòng lại khó chịu, trong khoảng thời gian này tại Hoa Gia, cô biết rõ Hoa Ngọc Thành có lực ảnh hưởng rất lớn đối với nhà họ Hoa.
Người nhà họ Hoa đều thích cô, không phải do cô biểu hiện tốt, cũng không phải vì cô ưu tú gì, mà là bởi vì Hoa Ngọc Thành.
Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ chắc chắn đã rất thất vọng đối với cô?
Hoa Ngọc Thành vừa ăn hai thìa cơm, lại phát hiện cao Thanh Thu cả ngày tham ăn lại chưa động miếng nào, thường lúc ăn cơm, cô đều chăm chú dùng bữa, hôm nay vậy mà lại lười biếng?
Hoa Ngọc Thành rất muốn nói lời an ủi cô, vừa mở miệng lại trở nên nghiêm túc: “Tôi không thích người không chuyên tâm dùng bữa, ăn cơm nhanh lên.”
Hoàn toàn là giọng điệu của cán bộ già dặn, không có chỗ nào là giống đang dỗ dành người phụ nữ của mình cả?
“Em không đói bụng.” Cao Thanh Thu hiện tại không có khẩu vị gì.
Hoa Ngọc Thành cũng rõ ràng cao Thanh Thu đang nghĩ gì, anh gắp thức ăn cho cô, mặt vẫn không biểu tình, có điều giọng điệu đã khá hơn nhiều: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, ba mẹ bọn họ không yếu ớt vậy đâu.”
So với việc anh gãy chân, tất cả việc ngay hôm nay chỉ như trò trẻ con mà thôi.
Cao Thanh Thu nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hoa Ngọc Thành: “chú à.”
Lòng cô có cảm giác nằng trĩu.
Hoa Ngọc Thành hỏi: “sao vậy?”
Anh không quen với bộ dáng nghiêm túc này của cao Thanh Thu chút nào.
Cô gái trong độ tuổi của cô, hẳn phải hoạt bát hơn, tựa như cô thường ngày vẫn thế.
Đôi mắt long lanh sáng tỏ của cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nhìn dáng vẻ ung dung của anh, cô thật sự không thể tưởng được, sao anh có thể bình tĩnh được đến vậy.
Cao Thanh Thu than thở: “Là mẹ em, bà ấy nói việc kết hôn giữa em và chú cho bác gái của em nghe, nhờ bác khuyên giúp em.”
Không chỉ như vậy, bà Cao còn gọi hết cho tất cả họ hàng mà bà nghĩ tới.
Bà Cao là nói với họ hàng như vầy: “nhà người nọ rất quá đáng, bọn họ thấy cao Thanh Thu dễ bị lừa mới lừa được cao Thanh Thu, mặc kệ thế nào, tôi cũng không đồng ý.”
Dù sao thì từ miệng bà nói ra, Hoa Ngọc Thành liền trở thành một người vừa nghèo còn tàn tật, là kẻ xấu còn muốn lừa gạt con gái của bà.
Mà cao Thanh Thu thì biến thành một con nhóc ngây thơ trong trắng ngu ngốc lại dễ bị lừa gạt.
Cho nên bà đã phát động tất cả thân thích đến khuyên nhủ cao Thanh Thu.
Buổi tối, cao Thanh Thu nấu cơm xong, bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, lại nhận được điện thoại.
Đây là cuốc điện thoại thứ năm cô nhận trong hôm nay rồi.
Cô cũng không rõ, chuyện như vậy, bà Cao lấy dũng khí từ đâu ra mà làm cho cả thiên hạ đều biết.
Nhìn cô lấy điện thoại mà cau mày, Hoa Ngọc Thành hỏi: “lại là mẹ em nhờ người khác gọi điện thoại đến à?”
“ừm.” Cao Thanh Thu ngồi xuống, trực tiếp tắt nguồn điện thoại, đặt bát trước mặt Hoa Ngọc Thành, hôm nay cô không có việc gì làm, vừa lúc dành thời gian để làm cơm tối: “Ăn cơm đi! Không cần để ý đến bà ta.”
Cao Thanh Thu hiện tại hơi hận mẹ Cao.
Dù bà là mẹ cô.
Việc mẹ Cao làm hôm nay, thật rất quá đáng, quá đáng đến nổi khiến cô không muốn tha thứ cho bà ta.
Hoa Ngọc Thành vươn tay, cầm đũa lên ăn: “ngon lắm.”
Tài nấn ăn của cao Thanh Thu không phải rất tốt, nhưng lại rất hợp với khẩu vị của Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng Hoa Ngọc Thành ăn cơm, anh ấy giống như một chút cũng không đem việc hôm nay để trong lòng. Nhưng trong lòng cô thấy rất bất an: “Ba mẹ sao rồi ạ?”
Đã qua một buổi chiều, cao Thanh Thu cũng không dám nhắc đến vấn đề này.
Hoa Ngọc Thành nói: “Không có việc gì, ngày mai qua xem bọn họ.”
“...” cao Thanh Thu thở dài một hơi, lòng lại khó chịu, trong khoảng thời gian này tại Hoa Gia, cô biết rõ Hoa Ngọc Thành có lực ảnh hưởng rất lớn đối với nhà họ Hoa.
Người nhà họ Hoa đều thích cô, không phải do cô biểu hiện tốt, cũng không phải vì cô ưu tú gì, mà là bởi vì Hoa Ngọc Thành.
Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ chắc chắn đã rất thất vọng đối với cô?
Hoa Ngọc Thành vừa ăn hai thìa cơm, lại phát hiện cao Thanh Thu cả ngày tham ăn lại chưa động miếng nào, thường lúc ăn cơm, cô đều chăm chú dùng bữa, hôm nay vậy mà lại lười biếng?
Hoa Ngọc Thành rất muốn nói lời an ủi cô, vừa mở miệng lại trở nên nghiêm túc: “Tôi không thích người không chuyên tâm dùng bữa, ăn cơm nhanh lên.”
Hoàn toàn là giọng điệu của cán bộ già dặn, không có chỗ nào là giống đang dỗ dành người phụ nữ của mình cả?
“Em không đói bụng.” Cao Thanh Thu hiện tại không có khẩu vị gì.
Hoa Ngọc Thành cũng rõ ràng cao Thanh Thu đang nghĩ gì, anh gắp thức ăn cho cô, mặt vẫn không biểu tình, có điều giọng điệu đã khá hơn nhiều: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, ba mẹ bọn họ không yếu ớt vậy đâu.”
So với việc anh gãy chân, tất cả việc ngay hôm nay chỉ như trò trẻ con mà thôi.
Cao Thanh Thu nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hoa Ngọc Thành: “chú à.”
Lòng cô có cảm giác nằng trĩu.
Hoa Ngọc Thành hỏi: “sao vậy?”
Anh không quen với bộ dáng nghiêm túc này của cao Thanh Thu chút nào.
Cô gái trong độ tuổi của cô, hẳn phải hoạt bát hơn, tựa như cô thường ngày vẫn thế.
Đôi mắt long lanh sáng tỏ của cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nhìn dáng vẻ ung dung của anh, cô thật sự không thể tưởng được, sao anh có thể bình tĩnh được đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.