Chương 951
Duy Thành
02/06/2021
“Bác gái gọi tôi tới.” Biết Hoắc Chấn Đông hôm nay trở lại, mẹ anh ta đặc biệt gọi Mộ Thập Thất tới nhà.
Dù sao ở trong lòng mẹ Hoắc Chấn Đông, Mộ Thập Thất coi như đã là con dâu của nhà họ rồi, Hoắc Chấn Đông lại không chủ động với chuyện này, đương nhiên chỉ có người làm mẹ này tích cực chủ động đẩy thuyền.
Hoắc Chấn Đông nhìn Mộ Thập Thất một cái, không nói gì, trong phòng bếp, mẹ Hoắc Chấn Đông đang nói chuyện, “Tiểu Thất.”
” Cháu đây ạ.” Mộ Thập Thất nhanh chóng trở lại phòng bếp.
Hoắc Chấn Đông cũng không để ý chuyện này, đối với vị hôn thê này, anh ta hoàn toàn ứng xử theo phép lịch sự.
Anh ta đi ra cửa, đúng lúc thấy Dương Nhạc Linh đang nói chuyện với cô của mình, vừa thấy Dương Nhạc Linh, Hoắc Chấn Đông liền muốn né tránh, vừa vặn cô anh ta thấy anh ta đi ra liền gọi lại, “Hoắc Chấn Đông.”
Hoắc Chấn Đông không đi không được, đành tiến tới, lên tiếng chào hỏi, “cháu chào Cô.”
Toàn bộ quá trình không thèm nhìn Dương Nhạc Linh lấy một cái, phảng phất trong mắt anh ta, Dương Nhạc Linh chỉ là một kẻ không tồn tại!
“Làm sao vừa thấy cô liền muốn chạy?” Cô anh ta có chút mất hứng, “cháu không muốn nhìn thấy cô đến như vậy sao?”
” Cô Nói gì vậy chứ?” Hoắc Chấn Đông nói: “Chẳng qua cháu nhìn thấy cô đang nghỉ ngơi, sợ quấy rầy đến cô thôi.”
Dương Nhạc Linh nhìn người đàn ông mặc đồ rằn ri trước mắt mình, trong mắt tràn đầy thâm tình, rất lâu không thấy Hoắc Chấn Đông rồi, nhưng anh vẫn đẹp trai như vậy.
Hoắc Chấn Đông chào hỏi bắt chuyện xong, trực tiếp tìm một cái cớ để đi ra ngoài, cũng không có nói chuyện nhiều.
Mỗi lần trở lại, cơ hồ anh ta chủ lướt qua nhà một chuyến liền đi, lúc không có chuyện gì làm, bình thường sẽ không ở lâu.
Nhìn thấy Hoắc Chấn Đông lên xe, lái xe rời đi, cô anh ta thở dài nói: “Thằng nhóc này, làm sao vừa trở về liền đi? Vị hôn thê của nó không phải vừa tới sao? Cũng không ở bên người ta một chút.”
Dương Nhạc Linh nói: “Lúc nào anh ấy cũng như vậy mà mẹ, cũng không phải mẹ không biết.”
Chỉ có điều, nghe Bùi phu nhân nói vậy, Dương Nhạc Linh lại tìm lại được một chút hy vọng.
Nhìn qua thì Hoắc Chấn Đông đối với vị hôn thê này cũng không có hứng thú cho lắm.
Như vậy là đủ rồi!
Buổi tối, Hoắc Chấn Đông không trở lại, Dương Nhạc Linh đi theo mẹ nuôi đi ăn cơm.
Lần trước chẳng qua chỉ nhìn qua một cái, lần này là lần đầu tiên Dương Nhạc Linh tiếp xúc với vợ sắp cưới của Hoắc Chấn Đông.
Mộ Thập Thất ngồi ở bên cạnh bà Hoắc, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, nhìn thấy Dương Nhạc Linh đó, cô ấy gật đầu một cái, lịch sự nở nụ cười.
Dường như là một cô thiên kim tiểu thư rất gia giáo.
Ăn cơm xong, mẹ Hoắc Chấn Đông và Bà Bùi đều đi làm chuyện của mình, Dương Nhạc Linh và Mộ Thập Thất ở trong phòng bếp thu dọn đồ đạc. Mộ Thập Thất rửa bát.
Dương Nhạc Linh đứng ở một bên nhìn Mộ Thập Thất, hỏi: ” Em tên là Thất Thất à?”
Mặc dù không quen, nhưng nghe mẹ Hoắc Chấn Đông gọi như vậy, mà Dương Nhạc Linh này lại luôn tìm cách bắt quen người khác.
Mộ Thập Thất đáp một tiếng, ” Sao vậy ạ?”
Dương Nhạc Linh nói: “Hoắc Chấn Đông và em dự định lúc nào kết hôn?”
“Kết hôn ư?” Mộ Thập Thất nhìn Dương Nhạc Linh một cái, “Không biết nữa chị ạ.”
đối với chuyện này Mộ Thập Thất cũng không quá để ý, qua bên này cũng hoàn toàn là bởi vì ý tứ trong nhà, cô ấy quả thực thoái thác không được.
Dương Nhạc Linh nhìn lấy Mộ Thập Thất, lên giọng người tốt nói, “Thật ra Hoắc Chấn Đông đã có người anh ấy thích rồi, em biết chưa? Chị cảm thấy em mà muốn lấy anh ấy là phải suy nghĩ lại đấy.”
Mộ Thập Thất đang cầm khăn lâu bát, nghe Dương Nhạc Linh nói vậy, tràn đầy hoài nghi hỏi, “Thật sao?”
Thì ra Hoắc Chấn Đông có người thích rồi!
“Đúng vậy.” Dương Nhạc Linh nói: ” Anh ấy rất thích cô gái kia! Chị chỉ lo lắng sau khi hai người kết hôn, Hoắc Chấn Đông không quên được cô gái kia thì đối với em thật không công bằng.”
Dù sao ở trong lòng mẹ Hoắc Chấn Đông, Mộ Thập Thất coi như đã là con dâu của nhà họ rồi, Hoắc Chấn Đông lại không chủ động với chuyện này, đương nhiên chỉ có người làm mẹ này tích cực chủ động đẩy thuyền.
Hoắc Chấn Đông nhìn Mộ Thập Thất một cái, không nói gì, trong phòng bếp, mẹ Hoắc Chấn Đông đang nói chuyện, “Tiểu Thất.”
” Cháu đây ạ.” Mộ Thập Thất nhanh chóng trở lại phòng bếp.
Hoắc Chấn Đông cũng không để ý chuyện này, đối với vị hôn thê này, anh ta hoàn toàn ứng xử theo phép lịch sự.
Anh ta đi ra cửa, đúng lúc thấy Dương Nhạc Linh đang nói chuyện với cô của mình, vừa thấy Dương Nhạc Linh, Hoắc Chấn Đông liền muốn né tránh, vừa vặn cô anh ta thấy anh ta đi ra liền gọi lại, “Hoắc Chấn Đông.”
Hoắc Chấn Đông không đi không được, đành tiến tới, lên tiếng chào hỏi, “cháu chào Cô.”
Toàn bộ quá trình không thèm nhìn Dương Nhạc Linh lấy một cái, phảng phất trong mắt anh ta, Dương Nhạc Linh chỉ là một kẻ không tồn tại!
“Làm sao vừa thấy cô liền muốn chạy?” Cô anh ta có chút mất hứng, “cháu không muốn nhìn thấy cô đến như vậy sao?”
” Cô Nói gì vậy chứ?” Hoắc Chấn Đông nói: “Chẳng qua cháu nhìn thấy cô đang nghỉ ngơi, sợ quấy rầy đến cô thôi.”
Dương Nhạc Linh nhìn người đàn ông mặc đồ rằn ri trước mắt mình, trong mắt tràn đầy thâm tình, rất lâu không thấy Hoắc Chấn Đông rồi, nhưng anh vẫn đẹp trai như vậy.
Hoắc Chấn Đông chào hỏi bắt chuyện xong, trực tiếp tìm một cái cớ để đi ra ngoài, cũng không có nói chuyện nhiều.
Mỗi lần trở lại, cơ hồ anh ta chủ lướt qua nhà một chuyến liền đi, lúc không có chuyện gì làm, bình thường sẽ không ở lâu.
Nhìn thấy Hoắc Chấn Đông lên xe, lái xe rời đi, cô anh ta thở dài nói: “Thằng nhóc này, làm sao vừa trở về liền đi? Vị hôn thê của nó không phải vừa tới sao? Cũng không ở bên người ta một chút.”
Dương Nhạc Linh nói: “Lúc nào anh ấy cũng như vậy mà mẹ, cũng không phải mẹ không biết.”
Chỉ có điều, nghe Bùi phu nhân nói vậy, Dương Nhạc Linh lại tìm lại được một chút hy vọng.
Nhìn qua thì Hoắc Chấn Đông đối với vị hôn thê này cũng không có hứng thú cho lắm.
Như vậy là đủ rồi!
Buổi tối, Hoắc Chấn Đông không trở lại, Dương Nhạc Linh đi theo mẹ nuôi đi ăn cơm.
Lần trước chẳng qua chỉ nhìn qua một cái, lần này là lần đầu tiên Dương Nhạc Linh tiếp xúc với vợ sắp cưới của Hoắc Chấn Đông.
Mộ Thập Thất ngồi ở bên cạnh bà Hoắc, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, nhìn thấy Dương Nhạc Linh đó, cô ấy gật đầu một cái, lịch sự nở nụ cười.
Dường như là một cô thiên kim tiểu thư rất gia giáo.
Ăn cơm xong, mẹ Hoắc Chấn Đông và Bà Bùi đều đi làm chuyện của mình, Dương Nhạc Linh và Mộ Thập Thất ở trong phòng bếp thu dọn đồ đạc. Mộ Thập Thất rửa bát.
Dương Nhạc Linh đứng ở một bên nhìn Mộ Thập Thất, hỏi: ” Em tên là Thất Thất à?”
Mặc dù không quen, nhưng nghe mẹ Hoắc Chấn Đông gọi như vậy, mà Dương Nhạc Linh này lại luôn tìm cách bắt quen người khác.
Mộ Thập Thất đáp một tiếng, ” Sao vậy ạ?”
Dương Nhạc Linh nói: “Hoắc Chấn Đông và em dự định lúc nào kết hôn?”
“Kết hôn ư?” Mộ Thập Thất nhìn Dương Nhạc Linh một cái, “Không biết nữa chị ạ.”
đối với chuyện này Mộ Thập Thất cũng không quá để ý, qua bên này cũng hoàn toàn là bởi vì ý tứ trong nhà, cô ấy quả thực thoái thác không được.
Dương Nhạc Linh nhìn lấy Mộ Thập Thất, lên giọng người tốt nói, “Thật ra Hoắc Chấn Đông đã có người anh ấy thích rồi, em biết chưa? Chị cảm thấy em mà muốn lấy anh ấy là phải suy nghĩ lại đấy.”
Mộ Thập Thất đang cầm khăn lâu bát, nghe Dương Nhạc Linh nói vậy, tràn đầy hoài nghi hỏi, “Thật sao?”
Thì ra Hoắc Chấn Đông có người thích rồi!
“Đúng vậy.” Dương Nhạc Linh nói: ” Anh ấy rất thích cô gái kia! Chị chỉ lo lắng sau khi hai người kết hôn, Hoắc Chấn Đông không quên được cô gái kia thì đối với em thật không công bằng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.