Chương 969
Duy Thành
02/06/2021
Rất nhanh sau đó, dì Ngô nấu mì xong bưng lên, Mộ Thập Thất lập tức giống như quỷ chết đói nhào tới.
Hoắc Chấn Đông ngồi ở một bên, cau mày, đối với vị hôn thê này, có một cái nhìn hoàn toàn mới.
Mộ Thập Thất ăn mì, nói với Cao Thanh Thu: “Đồ ăn ở bên này ngon thật đấy!”
“Đúng đấy?” Cao Thanh Thu đắc ý nói: ” Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Đi qua những thành phố khác, cho dù có ăn bao nhiêu món mì mới lạ đi nữa thì ăn mì ở đây vẫn là ngon nhất.
Cho nên mỗi lần có bạn đến chơi, Cao Thanh Thu đều sẽ đề cử món mì đặc biệt này.
Mộ Thập Thất vươn tay ra, nắm tay Cao Thanh Thu, “Ừm, nhìn một cái liền biết cô cũng giống như tôi, là một con hàng ham ăn.”
“Chị cũng vậy sao?”
“Đương nhiên, lần sau cô đến thủ đô, tôi sẽ dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon.”
Hoắc Chấn Đông ngồi ở một bên, nhìn hai người này phụ nữ này bắt đầu trò chuyện, mày nhíu lại sâu hơn.
Mộ Thập Thất ăn mì xong, Cao Thanh Thu mang cô ấy đi lên lầu thay quần áo.
Mộ Thập Thất đi theo sau lưng Cao Thanh Thu, hỏi: ” Cô tên là gì?”
“Tôi tên là Thanh Thu, chị gọi tôi là Thanh Thu là được rồi.”
“Thanh Thu?” Mộ Thập Thất nói: “Tôi hay nghe chú Hoắc nhắc đến cô, là cô thật sao?”
Hoa Ngọc Thành làm cha, nhà họ Hoắc bên kia cũng mừng thay cho anh, không ít lần nhắc tới Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành.
Có lúc Mộ Thập Thất đi qua đấy, liền nghe được bọn họ nhắc đến cái đề tài này.
Cao Thanh Thu nhìn về phía Mộ Thập Thất, có chút ngoài ý muốn, ” Chị biết chú Hoắc ư?”
Suy nghĩ lại cũng phải, dù sao cô gái này là bạn của Hoắc Chấn Đông, hơn nữa nghe giọng nói, chắc là người thủ đô.
Mộ Thập Thất nở nụ cười, nói: “Tôi tên là Mộ Noãn, tên cún cơm là Thập Thất, người khác đều thích gọi tôi là Mộ Thập Thất.”
Mộ Thập Thất là tên cô thường dùng trong các phóng sự điều tra bí mật, nhưng Mộ Noãn mới là tên của cô ấy.
Bất quá đối với Mộ Noãn mà nói, tên gì đều giống nhau.
Cao Thanh Thu mang Mộ Thập Thất đi phòng khách, thuận tiện đem quần áo của mình cầm tới, dáng người của cô và Mộ Thập Thất không sai biệt lắm, cho nên quần áo của cô chắc Mộ Thập Thất có thể mặc được.
“Thất Thất, tôi để quần áo ở cửa cho chị rồi nhé ” Cao Thanh Thu nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, mở miệng nói.
Mộ Thập Thất nói xen lẫn tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền tới, “Được.”
Cao Thanh Thu từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đứng ở cửa.
Cô suy nghĩ một chút, mở miệng nói: ” Cô ấy đang tắm.”
Hoắc Chấn Đông gật đầu.
Cao Thanh Thu nhìn thấy anh ta quan tâm như vậy, hỏi “Đó là bạn gái của anh à?”
“Không phải.” Hoắc Chấn Đông giải thích: “Vị hôn thê, mẹ anh giới thiệu.”
“Thì ra là chị ấy!” Cao Thanh Thu từ chỗ của Kỷ Minh Viễn hóng hớt được Hoắc Chấn Đông có một vị hôn thê.
Cô vẫn cho là, Hoắc Chấn Đông chắc lại đi tìm kiểu con gái như bà cô họ Dương kia, kết quả, khi gặp người ngoài đời thật, lại có chút ngoài ý muốn.
So với tưởng tượng của cô thì đáng yêu hơn nhiều.
Cao Thanh Thu ra dáng người lớn nói: ” Tôi thấy chị ấy rất tốt, anh cố mà giữ cho chặt vào.”
“…” Hoắc Chấn Đông biểu tình phức tạp nhìn lấy Cao Thanh Thu.
Chuyện lần trước giống như là một vết thương, chắn ngang giữa anh ta và Cao Thanh Thu, đã rất lâu rồi cô không thảo luận vấn đề gì với anh ta.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay lại ở nơi này cùng anh ta thảo luận về vị hôn thê.
Cao Thanh Thu nói: ” Anh không cảm thấy vậy sao?”
Cô cho rằng chắc Hoắc Chấn Đông thích Mộ Thập Thất, mới có thể đem người mang tới nơi này!
Hoắc Chấn Đông dương khóe miệng lên, ” Cô ấy rất tốt.”
Chẳng qua là, có tốt hơn nữa, cũng không tốt bằng em!
Cao Thanh Thu giống như một loại độc dược không có thuốc giải, lan tràn âm thầm ngấm vào trong lòng Hoắc Chấn Đông, làm sao cũng không chữa khỏi được.
Cao Thanh Thu nói với Hoắc Chấn Đông hết lời thì trở về phòng ngủ, Hoa Ngọc Thành nằm ở trên giường, hướng về phía Cao Thanh Thu hỏi: ” Hoắc Chấn Đông quay lại rồi hả?”
Hoắc Chấn Đông ngồi ở một bên, cau mày, đối với vị hôn thê này, có một cái nhìn hoàn toàn mới.
Mộ Thập Thất ăn mì, nói với Cao Thanh Thu: “Đồ ăn ở bên này ngon thật đấy!”
“Đúng đấy?” Cao Thanh Thu đắc ý nói: ” Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Đi qua những thành phố khác, cho dù có ăn bao nhiêu món mì mới lạ đi nữa thì ăn mì ở đây vẫn là ngon nhất.
Cho nên mỗi lần có bạn đến chơi, Cao Thanh Thu đều sẽ đề cử món mì đặc biệt này.
Mộ Thập Thất vươn tay ra, nắm tay Cao Thanh Thu, “Ừm, nhìn một cái liền biết cô cũng giống như tôi, là một con hàng ham ăn.”
“Chị cũng vậy sao?”
“Đương nhiên, lần sau cô đến thủ đô, tôi sẽ dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon.”
Hoắc Chấn Đông ngồi ở một bên, nhìn hai người này phụ nữ này bắt đầu trò chuyện, mày nhíu lại sâu hơn.
Mộ Thập Thất ăn mì xong, Cao Thanh Thu mang cô ấy đi lên lầu thay quần áo.
Mộ Thập Thất đi theo sau lưng Cao Thanh Thu, hỏi: ” Cô tên là gì?”
“Tôi tên là Thanh Thu, chị gọi tôi là Thanh Thu là được rồi.”
“Thanh Thu?” Mộ Thập Thất nói: “Tôi hay nghe chú Hoắc nhắc đến cô, là cô thật sao?”
Hoa Ngọc Thành làm cha, nhà họ Hoắc bên kia cũng mừng thay cho anh, không ít lần nhắc tới Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành.
Có lúc Mộ Thập Thất đi qua đấy, liền nghe được bọn họ nhắc đến cái đề tài này.
Cao Thanh Thu nhìn về phía Mộ Thập Thất, có chút ngoài ý muốn, ” Chị biết chú Hoắc ư?”
Suy nghĩ lại cũng phải, dù sao cô gái này là bạn của Hoắc Chấn Đông, hơn nữa nghe giọng nói, chắc là người thủ đô.
Mộ Thập Thất nở nụ cười, nói: “Tôi tên là Mộ Noãn, tên cún cơm là Thập Thất, người khác đều thích gọi tôi là Mộ Thập Thất.”
Mộ Thập Thất là tên cô thường dùng trong các phóng sự điều tra bí mật, nhưng Mộ Noãn mới là tên của cô ấy.
Bất quá đối với Mộ Noãn mà nói, tên gì đều giống nhau.
Cao Thanh Thu mang Mộ Thập Thất đi phòng khách, thuận tiện đem quần áo của mình cầm tới, dáng người của cô và Mộ Thập Thất không sai biệt lắm, cho nên quần áo của cô chắc Mộ Thập Thất có thể mặc được.
“Thất Thất, tôi để quần áo ở cửa cho chị rồi nhé ” Cao Thanh Thu nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, mở miệng nói.
Mộ Thập Thất nói xen lẫn tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền tới, “Được.”
Cao Thanh Thu từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đứng ở cửa.
Cô suy nghĩ một chút, mở miệng nói: ” Cô ấy đang tắm.”
Hoắc Chấn Đông gật đầu.
Cao Thanh Thu nhìn thấy anh ta quan tâm như vậy, hỏi “Đó là bạn gái của anh à?”
“Không phải.” Hoắc Chấn Đông giải thích: “Vị hôn thê, mẹ anh giới thiệu.”
“Thì ra là chị ấy!” Cao Thanh Thu từ chỗ của Kỷ Minh Viễn hóng hớt được Hoắc Chấn Đông có một vị hôn thê.
Cô vẫn cho là, Hoắc Chấn Đông chắc lại đi tìm kiểu con gái như bà cô họ Dương kia, kết quả, khi gặp người ngoài đời thật, lại có chút ngoài ý muốn.
So với tưởng tượng của cô thì đáng yêu hơn nhiều.
Cao Thanh Thu ra dáng người lớn nói: ” Tôi thấy chị ấy rất tốt, anh cố mà giữ cho chặt vào.”
“…” Hoắc Chấn Đông biểu tình phức tạp nhìn lấy Cao Thanh Thu.
Chuyện lần trước giống như là một vết thương, chắn ngang giữa anh ta và Cao Thanh Thu, đã rất lâu rồi cô không thảo luận vấn đề gì với anh ta.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay lại ở nơi này cùng anh ta thảo luận về vị hôn thê.
Cao Thanh Thu nói: ” Anh không cảm thấy vậy sao?”
Cô cho rằng chắc Hoắc Chấn Đông thích Mộ Thập Thất, mới có thể đem người mang tới nơi này!
Hoắc Chấn Đông dương khóe miệng lên, ” Cô ấy rất tốt.”
Chẳng qua là, có tốt hơn nữa, cũng không tốt bằng em!
Cao Thanh Thu giống như một loại độc dược không có thuốc giải, lan tràn âm thầm ngấm vào trong lòng Hoắc Chấn Đông, làm sao cũng không chữa khỏi được.
Cao Thanh Thu nói với Hoắc Chấn Đông hết lời thì trở về phòng ngủ, Hoa Ngọc Thành nằm ở trên giường, hướng về phía Cao Thanh Thu hỏi: ” Hoắc Chấn Đông quay lại rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.