Chương 97
Duy Thành
01/06/2021
Nhưng mà khi anh cúi thấp đầu mong cô quay trở lại, vậy mà cô lại từ chối anh.
Còn bây giờ nữa, cô lại cư nhiên nói chuyện với anh một cách lạnh lùng như thế.
Dù thế nào chăng nữa, anh đã chịu đựng không được nữa.
Vậy nên, mặc dù là anh nói lời chia tay, nhưng mỗi khi nhìn bộ dáng lạnh lùng của Cao Thanh Thu đối với anh khiến lòng anh vô cùng khó chịu.
Cao Thanh Thu nghe thấy lời Đinh Cẩn, nhịn không được cất tiếng cười. Anh ta tự luyến đến mức nào mới có suy nghĩ như này?
Cao Thanh Thu nói: “tôi chỉ đang nghĩ, mình trước đây quá đùi mù, lại nhìn trúng anh cơ chứ.”
“Cao Thanh Thu!” Đinh Cẩn buồn chán không còn gì để nói, cô sao lại càng lúc càng quá đáng đến vậy chứ.
Cao Thanh Thu hé môi: “Sao hả, tôi nói bậy chỗ nào sao? trước đây tôi có xem qua ảnh của anh ở chỗ chú rồi, ảnh từ nhỏ đến lớn của anh thì chú đều giữ, có thể nhìn ra được quan hệ của hai người rất tốt đẹp...chú quý anh như vậy, hiện xảy ra chuyện không may, anh liền ở đây nói những lời này, Đinh Cẩn này, anh có còn lương tâm hay không hả?”
Người khác thì thôi, đều không quen thân với Hoa Ngọc Thành. Nhưng Đinh Cẩn thì khác, là cháu ruột của Hoa Ngọc Thành, lại nói những lời như vậy vào lúc này, không phải hơi không tử tế rồi đấy sao?
Khi Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành từ phía ngoài đi ra, cách một bụi cây, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Hoa Ngọc Thành ra hiệu Lý Sơn dừng lại, khi Lý Sơn nghe được những lời này của Cao Thanh Thu khiến anh có chút ngoài ý muốn.
Nghe nói cô và Đinh Cẩn có quan hệ qua lại từ trước đây, không ngờ rằng cô lại thay Hoa Ngọc Thành nói chuyện.
Coi như còn có chút lương tâm!
Về phần Đinh Cẩn...
Trời nắng to, mặt anh ta lăn tăn một tầng mồ hôi, nhìn Cao Thanh Thu, vẻ mặt thoáng hiện nét phức tạp.
Anh cảm thấy mất mặt khi nghe lời Cao Thanh Thu nói ra, nhưng nhất thời lại không thể phản bác được.
Ngớ người vài giây, Đinh Cẩn mới phản ứng lại nói với Cao Thanh Thu: “Tôi bị điên mới quan tâm việc của cô! Đàn bà không biết phân biệt tốt xấu!”
Anh thật sự muốn bóp chết cô ta.
Chẳng lẽ, trong mắt Cao Thanh Thu, anh không là gì cả sao, không thèm để ý chút nào tình cảm của anh?
Anh đã cho cô cơ hội, vậy mà cô ta lại không thèm thông suốt chút nào.
Nếu không phải vì cô thì sao anh mới nói những lời này cơ chứ?
Anh chẳng qua hi vọng cô có thể rời xa Cậu mình mà thôi.
Lời Đinh Cẩn vừa nói xong, Cao Thanh Thu còn chưa kịp nói gì, Lý Sơn đã đẩy Hoa Ngọc Thành đi qua.
Hai người đều ngừng nói về đề tài này.
“Cậu ạ,” thấy Hoa Ngọc Thành, Đinh Cẩn cuối thấp đầu, lễ phép nói.
Mặc kệ nói gì sau lưng Hoa Ngọc Thành, thì trước mặt cậu, anh dù một câu cũng không dám nói ra.
Hoa Ngọc Thành nhìn hai người: “Trời nóng như vậy, hai người ở đây nói chuyện gì?”
Đinh Cẩn liếc Cao Thanh Thu một cái nhưng không cất tiếng.
Cao Thanh Thu bước đến sau lưng Hoa Ngọc Thành, bỗng tủi thân nói: “Chú ơi...anh ta mắng em!”
Nói cứ như thật, phảng phất Đinh Cẩn thật sự mắng cô vậy, cô hận không thể rơi vài giọt nước mắt xuống.
Đinh Cẩn đầy mặt ngơ ngẩn: “...”
Mẹ nó, anh mắng cô khi nào chứ hả?
Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu một cái, hai người nói gì thì bọn họ đều có nghe, như cô vậy trừng mắt bịa lời, hình như hơi quá đáng thì phải?
Điển hình của thể loại mưu kế đầy mình!
Hoa Ngọc Thành nhìn Đinh Cẩn nói: “Đinh Cẩn biết mắng người từ khi nào?”
“chính là lúc nãy...” Cao Thanh Thu nói: “Anh ta nói chuyện rất khó nghe, còn nói em không xứng ở trong nhà này...nói phải đuổi em đi, chú à,...”
Cao Thanh Thu tội nghiệp nhìn Hoa Ngọc Thành, như một đóa sen trắng ngây ngô lại châm ngòi chia rẽ.
Đinh Cẩn nghiến răng, mẹ nó chứ, lần đầu tiên anh thấy mình có cảm xúc kích động muốn đánh người luôn.
Còn bây giờ nữa, cô lại cư nhiên nói chuyện với anh một cách lạnh lùng như thế.
Dù thế nào chăng nữa, anh đã chịu đựng không được nữa.
Vậy nên, mặc dù là anh nói lời chia tay, nhưng mỗi khi nhìn bộ dáng lạnh lùng của Cao Thanh Thu đối với anh khiến lòng anh vô cùng khó chịu.
Cao Thanh Thu nghe thấy lời Đinh Cẩn, nhịn không được cất tiếng cười. Anh ta tự luyến đến mức nào mới có suy nghĩ như này?
Cao Thanh Thu nói: “tôi chỉ đang nghĩ, mình trước đây quá đùi mù, lại nhìn trúng anh cơ chứ.”
“Cao Thanh Thu!” Đinh Cẩn buồn chán không còn gì để nói, cô sao lại càng lúc càng quá đáng đến vậy chứ.
Cao Thanh Thu hé môi: “Sao hả, tôi nói bậy chỗ nào sao? trước đây tôi có xem qua ảnh của anh ở chỗ chú rồi, ảnh từ nhỏ đến lớn của anh thì chú đều giữ, có thể nhìn ra được quan hệ của hai người rất tốt đẹp...chú quý anh như vậy, hiện xảy ra chuyện không may, anh liền ở đây nói những lời này, Đinh Cẩn này, anh có còn lương tâm hay không hả?”
Người khác thì thôi, đều không quen thân với Hoa Ngọc Thành. Nhưng Đinh Cẩn thì khác, là cháu ruột của Hoa Ngọc Thành, lại nói những lời như vậy vào lúc này, không phải hơi không tử tế rồi đấy sao?
Khi Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành từ phía ngoài đi ra, cách một bụi cây, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Hoa Ngọc Thành ra hiệu Lý Sơn dừng lại, khi Lý Sơn nghe được những lời này của Cao Thanh Thu khiến anh có chút ngoài ý muốn.
Nghe nói cô và Đinh Cẩn có quan hệ qua lại từ trước đây, không ngờ rằng cô lại thay Hoa Ngọc Thành nói chuyện.
Coi như còn có chút lương tâm!
Về phần Đinh Cẩn...
Trời nắng to, mặt anh ta lăn tăn một tầng mồ hôi, nhìn Cao Thanh Thu, vẻ mặt thoáng hiện nét phức tạp.
Anh cảm thấy mất mặt khi nghe lời Cao Thanh Thu nói ra, nhưng nhất thời lại không thể phản bác được.
Ngớ người vài giây, Đinh Cẩn mới phản ứng lại nói với Cao Thanh Thu: “Tôi bị điên mới quan tâm việc của cô! Đàn bà không biết phân biệt tốt xấu!”
Anh thật sự muốn bóp chết cô ta.
Chẳng lẽ, trong mắt Cao Thanh Thu, anh không là gì cả sao, không thèm để ý chút nào tình cảm của anh?
Anh đã cho cô cơ hội, vậy mà cô ta lại không thèm thông suốt chút nào.
Nếu không phải vì cô thì sao anh mới nói những lời này cơ chứ?
Anh chẳng qua hi vọng cô có thể rời xa Cậu mình mà thôi.
Lời Đinh Cẩn vừa nói xong, Cao Thanh Thu còn chưa kịp nói gì, Lý Sơn đã đẩy Hoa Ngọc Thành đi qua.
Hai người đều ngừng nói về đề tài này.
“Cậu ạ,” thấy Hoa Ngọc Thành, Đinh Cẩn cuối thấp đầu, lễ phép nói.
Mặc kệ nói gì sau lưng Hoa Ngọc Thành, thì trước mặt cậu, anh dù một câu cũng không dám nói ra.
Hoa Ngọc Thành nhìn hai người: “Trời nóng như vậy, hai người ở đây nói chuyện gì?”
Đinh Cẩn liếc Cao Thanh Thu một cái nhưng không cất tiếng.
Cao Thanh Thu bước đến sau lưng Hoa Ngọc Thành, bỗng tủi thân nói: “Chú ơi...anh ta mắng em!”
Nói cứ như thật, phảng phất Đinh Cẩn thật sự mắng cô vậy, cô hận không thể rơi vài giọt nước mắt xuống.
Đinh Cẩn đầy mặt ngơ ngẩn: “...”
Mẹ nó, anh mắng cô khi nào chứ hả?
Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu một cái, hai người nói gì thì bọn họ đều có nghe, như cô vậy trừng mắt bịa lời, hình như hơi quá đáng thì phải?
Điển hình của thể loại mưu kế đầy mình!
Hoa Ngọc Thành nhìn Đinh Cẩn nói: “Đinh Cẩn biết mắng người từ khi nào?”
“chính là lúc nãy...” Cao Thanh Thu nói: “Anh ta nói chuyện rất khó nghe, còn nói em không xứng ở trong nhà này...nói phải đuổi em đi, chú à,...”
Cao Thanh Thu tội nghiệp nhìn Hoa Ngọc Thành, như một đóa sen trắng ngây ngô lại châm ngòi chia rẽ.
Đinh Cẩn nghiến răng, mẹ nó chứ, lần đầu tiên anh thấy mình có cảm xúc kích động muốn đánh người luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.