Chương 1129: ĐỀU THÍCH
Duy Thành
02/06/2021
“…” Người phụ nữ lười biếng?
Nói cô à?
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, cô nói một cách chắc nịch: “Nhà anh đấy.”
Hoa Ngọc Thành duỗi tay gõ vào mũi cô: “Đừng quấy rầy anh với Bóng Đèn Nhỏ.”
Cao Thanh Thu nhíu mày lại: “Sao anh có thể như thế? Em không phải là cục cưng của anh nữa rồi ư? Không ngờ anh lại vì con trai mà ghét bỏ em.”
Bình thường anh đều ghét bỏ con trai kia mà.
Cho dù bây giờ Dương Dương bị bệnh, anh cũng không thể làm như thế được!
“Em là cục cưng của ai hả?” Hoa Ngọc Thành bị cô chọc cười.
Thật không biết xấu hổ một chút nào cả!
“Đương nhiên là của nhà Hoa Ngọc Thành rồi.” Cao Thanh Thu ôm chầm lấy anh, Bóng Đèn Nhỏ nhìn Cao Thanh Thu, cậu bé bật cười: “Xấu hổ quá.”
Đã mấy ngày liền không nhìn thấy nụ cười tươi tắn của con trai rồi, Cao Thanh Thu ôm chầm lấy cậu bé: “Dương Dương thích ba, không thích mẹ rồi sao?”
“Thích mẹ chứ.”
Bóng Đèn Nhỏ không bao giờ đắc tội Cao Thanh Thu, có so sánh với ai thì Cao Thanh Thu cũng là người quan trọng nhất.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Anh nghe thấy chưa, thằng bé thích em đấy.”
“…”
Cao Thanh Thu tiếp tục hỏi Bóng Đèn Nhỏ: “Giữa ba và mẹ, con thích ai nhất?”
Trước lúc trả lời câu hỏi, Bóng Đèn Nhỏ còn yếu ớt quay sang nhìn Hoa Ngọc Thành, cậu bé cảm thấy câu hỏi này hơi khó trả lời.
Cao Thanh Thu nhìn cậu bé: “Sao thế?”
Đau tim quá!
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu bé sẽ bảo thích mẹ nhất không chút do dự.
Bóng Đèn Nhỏ đáp: “Thích cả.”
“…” Cao Thanh Thu bật cười: “Con không muốn đắc tội với cả hai người chứ gì?”
Xem ra con trai mình cũng thông minh lắm.
Bóng Đèn Nhỏ bật cười, cậu bé ngượng nghịu nấp trong lòng Hoa Ngọc Thành.
Mẹ khen cậu bé thông minh kìa!
Cao Thanh Thu nhìn cậu bé có tinh thần hơn mọi hôm, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nói với Hoa Ngọc Thành: “Anh thấy hôm nay con có tươi tắn hơn mọi hôm không?”
“Ừ.” Hồi trước Hoa Ngọc Thành cũng chăm sóc Bóng Đèn Nhỏ hai hôm, anh nói với Cao Thanh Thu: “Hai ngày nay đừng cho con ra gió, để con nằm nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Hai ba con nằm trên giường, Cao Thanh Thu đi tìm đồ cho bọn họ mặc.
Vừa mới bước ra khỏi phòng đựng quần áo, điện thoại của cô đã đổ chuông, cô bắt máy, Hoa Châu Du bảo: “Thanh Thu, dậy chưa em?”
“Dậy rồi ạ.” Còn để chị đến gọi mình dậy nữa thì Cao Thanh Thu sẽ lúng túng chết mất.
Hoa Châu Du nói: “Ba mẹ em sang này, em xuống dưới nhà đi.”
“Dạ.”
Cao Thanh Thanh đặt quần áo lên giường rồi nói với Hoa Ngọc Thành: “Lát nữa anh ngủ dậy thì thay đồ cho con nha, ba mẹ em đến rồi, em xuống nhà chào hỏi ba mẹ đây.”
Mấy năm nay tình cảm của Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành càng lúc càng mặn nồng, mẹ Cao cũng đối xử với cô rất tốt, họ hàng hết sức nhiệt tình.
Mẹ Cao thường mượn cớ đến thăm Cao Thanh Thu.
Ban đầu Cao Thanh Thu không quan tâm đến người ấy, nhưng bà ấy đến đây nhiều lần, cô cũng để mặc cho bà ấy.
Hoa Ngọc Thành đáp: “Ừm”.
Cao Thanh Thu mặc đồ xong rồi đi xuống dưới nhà.
Thấy mẹ Cao ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha, đang nói chuyện với Hoa Châu Du.
Bà ta mặc đồ bông, đây là quần áo Cao Thanh Thu mua cho bà ta vào mấy bữa trước, rồi nhờ Cao Thanh Đức cầm về.
Bà ta nhìn Cao Thanh Thu rồi bật cười: “Thanh Thu.”
“Mẹ.” Diệp Thanh Thu đi đến bên cạnh bà ta.
Mẹ Cao nhìn Cao Thanh Thu rồi hỏi: “Dương Dương đâu? Nghe nói thằng bé bị bệnh, mẹ mà ba con muốn đến thăm thằng bé, có điều cửa hàng nhiều chuyện quá, mãi vẫn không đi được.”
Cao Thanh Đức mua một căn nhà ở Giang Châu, Cao Thanh Thu còn cho cậu ta ít tiền, sau đó giúp ba mẹ Cao mở một cửa tiệm, ngày nào bọn họ cũng ở trong tiệm, nhà họ Cao cũng không còn khó khăn như trước kia nữa.
Cao Thanh Thu nói: “Nó vẫn còn đang ngủ.”
Nói cô à?
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, cô nói một cách chắc nịch: “Nhà anh đấy.”
Hoa Ngọc Thành duỗi tay gõ vào mũi cô: “Đừng quấy rầy anh với Bóng Đèn Nhỏ.”
Cao Thanh Thu nhíu mày lại: “Sao anh có thể như thế? Em không phải là cục cưng của anh nữa rồi ư? Không ngờ anh lại vì con trai mà ghét bỏ em.”
Bình thường anh đều ghét bỏ con trai kia mà.
Cho dù bây giờ Dương Dương bị bệnh, anh cũng không thể làm như thế được!
“Em là cục cưng của ai hả?” Hoa Ngọc Thành bị cô chọc cười.
Thật không biết xấu hổ một chút nào cả!
“Đương nhiên là của nhà Hoa Ngọc Thành rồi.” Cao Thanh Thu ôm chầm lấy anh, Bóng Đèn Nhỏ nhìn Cao Thanh Thu, cậu bé bật cười: “Xấu hổ quá.”
Đã mấy ngày liền không nhìn thấy nụ cười tươi tắn của con trai rồi, Cao Thanh Thu ôm chầm lấy cậu bé: “Dương Dương thích ba, không thích mẹ rồi sao?”
“Thích mẹ chứ.”
Bóng Đèn Nhỏ không bao giờ đắc tội Cao Thanh Thu, có so sánh với ai thì Cao Thanh Thu cũng là người quan trọng nhất.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Anh nghe thấy chưa, thằng bé thích em đấy.”
“…”
Cao Thanh Thu tiếp tục hỏi Bóng Đèn Nhỏ: “Giữa ba và mẹ, con thích ai nhất?”
Trước lúc trả lời câu hỏi, Bóng Đèn Nhỏ còn yếu ớt quay sang nhìn Hoa Ngọc Thành, cậu bé cảm thấy câu hỏi này hơi khó trả lời.
Cao Thanh Thu nhìn cậu bé: “Sao thế?”
Đau tim quá!
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu bé sẽ bảo thích mẹ nhất không chút do dự.
Bóng Đèn Nhỏ đáp: “Thích cả.”
“…” Cao Thanh Thu bật cười: “Con không muốn đắc tội với cả hai người chứ gì?”
Xem ra con trai mình cũng thông minh lắm.
Bóng Đèn Nhỏ bật cười, cậu bé ngượng nghịu nấp trong lòng Hoa Ngọc Thành.
Mẹ khen cậu bé thông minh kìa!
Cao Thanh Thu nhìn cậu bé có tinh thần hơn mọi hôm, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nói với Hoa Ngọc Thành: “Anh thấy hôm nay con có tươi tắn hơn mọi hôm không?”
“Ừ.” Hồi trước Hoa Ngọc Thành cũng chăm sóc Bóng Đèn Nhỏ hai hôm, anh nói với Cao Thanh Thu: “Hai ngày nay đừng cho con ra gió, để con nằm nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Hai ba con nằm trên giường, Cao Thanh Thu đi tìm đồ cho bọn họ mặc.
Vừa mới bước ra khỏi phòng đựng quần áo, điện thoại của cô đã đổ chuông, cô bắt máy, Hoa Châu Du bảo: “Thanh Thu, dậy chưa em?”
“Dậy rồi ạ.” Còn để chị đến gọi mình dậy nữa thì Cao Thanh Thu sẽ lúng túng chết mất.
Hoa Châu Du nói: “Ba mẹ em sang này, em xuống dưới nhà đi.”
“Dạ.”
Cao Thanh Thanh đặt quần áo lên giường rồi nói với Hoa Ngọc Thành: “Lát nữa anh ngủ dậy thì thay đồ cho con nha, ba mẹ em đến rồi, em xuống nhà chào hỏi ba mẹ đây.”
Mấy năm nay tình cảm của Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành càng lúc càng mặn nồng, mẹ Cao cũng đối xử với cô rất tốt, họ hàng hết sức nhiệt tình.
Mẹ Cao thường mượn cớ đến thăm Cao Thanh Thu.
Ban đầu Cao Thanh Thu không quan tâm đến người ấy, nhưng bà ấy đến đây nhiều lần, cô cũng để mặc cho bà ấy.
Hoa Ngọc Thành đáp: “Ừm”.
Cao Thanh Thu mặc đồ xong rồi đi xuống dưới nhà.
Thấy mẹ Cao ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha, đang nói chuyện với Hoa Châu Du.
Bà ta mặc đồ bông, đây là quần áo Cao Thanh Thu mua cho bà ta vào mấy bữa trước, rồi nhờ Cao Thanh Đức cầm về.
Bà ta nhìn Cao Thanh Thu rồi bật cười: “Thanh Thu.”
“Mẹ.” Diệp Thanh Thu đi đến bên cạnh bà ta.
Mẹ Cao nhìn Cao Thanh Thu rồi hỏi: “Dương Dương đâu? Nghe nói thằng bé bị bệnh, mẹ mà ba con muốn đến thăm thằng bé, có điều cửa hàng nhiều chuyện quá, mãi vẫn không đi được.”
Cao Thanh Đức mua một căn nhà ở Giang Châu, Cao Thanh Thu còn cho cậu ta ít tiền, sau đó giúp ba mẹ Cao mở một cửa tiệm, ngày nào bọn họ cũng ở trong tiệm, nhà họ Cao cũng không còn khó khăn như trước kia nữa.
Cao Thanh Thu nói: “Nó vẫn còn đang ngủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.