Chương 1039: HOA NGỌC THÀNH ĐẾN RỒI
Duy Thành
02/06/2021
Tiền lương mỗi tháng của cô và Lâm Vi bây giờ chỉ mới vài triệu.
Bởi vì là thực tập sinh nên rất ít!
Thế nhưng bởi vì cái này mà bị Vũ Minh Hân mỉa mai, là điều mà cô không ngờ tới.
Cô nhìn Vũ Minh Hân nói: “Của chồng tôi cũng là của tôi, tôi có cần thiết gì phải so đo tính toán cái này sao?”
Cô phát hiện con người Vũ Minh Hân này rất thích so sánh hơn thua!
Cao Thanh Thu bây giờ đang hối hận vì mình không giẫm chết cô ta trong lúc cô ta xui xẻo.
Khoé môi Vũ Minh Hân nhướng lên: “Cũng phải, có cố gắng thêm nữa thì cũng có ích gì chứ? Còn không phải là vẫn dựa vào đàn ông sao, đúng không?”
Câu nói này là hoàn toàn đang mỉa mai Cao Thanh Thu ăn bám.
Trước đây khi bọn họ đi học, thành tích của Cao Thanh Thu rất tốt, các phương diện đều rất ưu tú, thành tích của Vũ Minh Hân thì thuộc loại trung bình, ban đầu cô ta được vào Đại học Giang Châu cũng là nhờ mối quan hệ.
Bởi vì cái này mà chủ nhiệm năm cấp ba không thích cô ta cho lắm.
Bây giờ năng lực cá nhân của cô ta có tiền đồ hơn Cao Thanh Thu rồi, đương nhiên là phải đến mỉa mai Cao Thanh Thu một chút.
Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân: “Cô nói ai dựa vào đàn ông?”
Với cái tên Cao Thanh Thu này, cô không kiếm được tiền.
Cao Thanh Thu dựa vào cái bút danh Nhất Thế Trường An này mà đã kiếm được không ít tiền rồi.
Dựa vào đâu mà nói cô dựa vào đàn ông chứ?
Vũ Minh Hân nói: “Nói cô đó! Trước đây cô không phải là chưa từng dựa vào đàn ông sao? Sao bây giờ lại yên tâm an nhàn mà dựa rồi?”
Cao Thanh Thu thật là muốn ném cái thân phận Nhất Thế Trường An của mình ra, dán vào mặt của cô ta quá đi.
Nhưng mà cái thân phận này giấu lâu như vậy rồi, ngay cả Lâm Vi cô cũng không nói, cứ như vậy mà nói với Vũ Minh Hân, cảm thấy là quá hời cho cô ta rồi.
Nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của Vũ Minh Hân ở trước mặt mình, Cao Thanh Thu cũng lười nói chuyện.
Cô nói: “Tôi dựa vào đàn ông đó thì sao? Có bản lãnh thì cô cũng dựa đi! Ông xã tôi chịu cho tôi dựa, cô chịu thua chưa?”
Hoa Ngọc Thành vừa mới bước vào cửa thì nghe thấy Cao Thanh Thu nói câu này.
Bộ dạng của cô còn rất lẽ thẳng khí hùng nữa.
Khoé miệng anh không nhịn được mà nhếch lên, anh đi tới sau lưng cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên lưng của cô.
Cao Thanh Thu ngẩng đầu nhìn anh: “Sao chú lại đến rồi?”
Anh vậy mà cũng đến loại chỗ này sao?
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái rồi lại nhìn Vũ Minh Hân.
Vũ Minh Hân nhìn Hoa Ngọc Thành, không ngờ anh lại đến nơi này: “Chú Hoa.”
Hoa Ngọc Thành không có quan tâm đến cô ta, giống như là không có nhìn thấy Vũ Minh Hân, anh ngồi xuống bên cạnh Cao Thanh Thu, nhìn Cao Thanh Thu: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Vũ Minh Hân thấy tình huống không lành nên đứng dậy nói: “Tôi còn có chút chuyện, đi trước đây.”
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của cô ta, nhịn không được mà cười lên một tiếng, thật là, sợ gì chứ?
Không phải là cảm thấy mình vô cùng lợi hại sao?
Cao Thanh Thu nắm lấy tay của Hoa Ngọc Thành, uỷ khuất mà nói: “Cô ta mỉa mai em ăn bám đó.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Em ăn bám lúc nào chứ?”
Cao Thanh Thu dựa lên vai của Hoa Ngọc Thành, hậm hực nói: “Ai bảo chú có tiền như vậy chứ? Dù sao người khác đều nghĩ như vậy.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cúi đầu xuống, cũng không màng đến việc đang ở chỗ đông người mà hôn lên trán cô một cái: “Thời gian sẽ chứng minh sự ngu xuẩn của bọn họ thôi.”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Sao chú lại đến vậy? Không phải nói rất chán, không đến mấy nơi như này sao?”
Mấy cái chỗ tụ họp này toàn là mấy bà dì, thật là không hợp với Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nói: “Qua đây xem thử. Con trai đâu?”
“Bị mẹ đưa đi rồi.” Cao Thanh Thu dựa trên vai của Hoa Ngọc Thành, tự luyến mà nói: “Ông xã của mình thật là tốt, chắc là do nhớ mình rồi nên mới đến thăm mình đó.”
“…” Hoa Ngọc Thành nhìn cô với vẻ ghét bỏ: “Ai nhớ em chứ?”
Cao Thanh Thu nhìn ông chồng giả này, nghĩ đến những lời của Vũ Minh Hân, trong lòng vô cùng buồn bực: “Vậy chú nói xem em nên làm sao đây? Bây giờ ở công ty Cố Đinh Cẩn lại như vậy, tiền lương lại không cao, em có chút không muốn đi làm rồi.”
Trọng điểm vẫn là cái tên Cố Đinh Cẩn đó!
Bởi vì là thực tập sinh nên rất ít!
Thế nhưng bởi vì cái này mà bị Vũ Minh Hân mỉa mai, là điều mà cô không ngờ tới.
Cô nhìn Vũ Minh Hân nói: “Của chồng tôi cũng là của tôi, tôi có cần thiết gì phải so đo tính toán cái này sao?”
Cô phát hiện con người Vũ Minh Hân này rất thích so sánh hơn thua!
Cao Thanh Thu bây giờ đang hối hận vì mình không giẫm chết cô ta trong lúc cô ta xui xẻo.
Khoé môi Vũ Minh Hân nhướng lên: “Cũng phải, có cố gắng thêm nữa thì cũng có ích gì chứ? Còn không phải là vẫn dựa vào đàn ông sao, đúng không?”
Câu nói này là hoàn toàn đang mỉa mai Cao Thanh Thu ăn bám.
Trước đây khi bọn họ đi học, thành tích của Cao Thanh Thu rất tốt, các phương diện đều rất ưu tú, thành tích của Vũ Minh Hân thì thuộc loại trung bình, ban đầu cô ta được vào Đại học Giang Châu cũng là nhờ mối quan hệ.
Bởi vì cái này mà chủ nhiệm năm cấp ba không thích cô ta cho lắm.
Bây giờ năng lực cá nhân của cô ta có tiền đồ hơn Cao Thanh Thu rồi, đương nhiên là phải đến mỉa mai Cao Thanh Thu một chút.
Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân: “Cô nói ai dựa vào đàn ông?”
Với cái tên Cao Thanh Thu này, cô không kiếm được tiền.
Cao Thanh Thu dựa vào cái bút danh Nhất Thế Trường An này mà đã kiếm được không ít tiền rồi.
Dựa vào đâu mà nói cô dựa vào đàn ông chứ?
Vũ Minh Hân nói: “Nói cô đó! Trước đây cô không phải là chưa từng dựa vào đàn ông sao? Sao bây giờ lại yên tâm an nhàn mà dựa rồi?”
Cao Thanh Thu thật là muốn ném cái thân phận Nhất Thế Trường An của mình ra, dán vào mặt của cô ta quá đi.
Nhưng mà cái thân phận này giấu lâu như vậy rồi, ngay cả Lâm Vi cô cũng không nói, cứ như vậy mà nói với Vũ Minh Hân, cảm thấy là quá hời cho cô ta rồi.
Nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của Vũ Minh Hân ở trước mặt mình, Cao Thanh Thu cũng lười nói chuyện.
Cô nói: “Tôi dựa vào đàn ông đó thì sao? Có bản lãnh thì cô cũng dựa đi! Ông xã tôi chịu cho tôi dựa, cô chịu thua chưa?”
Hoa Ngọc Thành vừa mới bước vào cửa thì nghe thấy Cao Thanh Thu nói câu này.
Bộ dạng của cô còn rất lẽ thẳng khí hùng nữa.
Khoé miệng anh không nhịn được mà nhếch lên, anh đi tới sau lưng cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên lưng của cô.
Cao Thanh Thu ngẩng đầu nhìn anh: “Sao chú lại đến rồi?”
Anh vậy mà cũng đến loại chỗ này sao?
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái rồi lại nhìn Vũ Minh Hân.
Vũ Minh Hân nhìn Hoa Ngọc Thành, không ngờ anh lại đến nơi này: “Chú Hoa.”
Hoa Ngọc Thành không có quan tâm đến cô ta, giống như là không có nhìn thấy Vũ Minh Hân, anh ngồi xuống bên cạnh Cao Thanh Thu, nhìn Cao Thanh Thu: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Vũ Minh Hân thấy tình huống không lành nên đứng dậy nói: “Tôi còn có chút chuyện, đi trước đây.”
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của cô ta, nhịn không được mà cười lên một tiếng, thật là, sợ gì chứ?
Không phải là cảm thấy mình vô cùng lợi hại sao?
Cao Thanh Thu nắm lấy tay của Hoa Ngọc Thành, uỷ khuất mà nói: “Cô ta mỉa mai em ăn bám đó.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Em ăn bám lúc nào chứ?”
Cao Thanh Thu dựa lên vai của Hoa Ngọc Thành, hậm hực nói: “Ai bảo chú có tiền như vậy chứ? Dù sao người khác đều nghĩ như vậy.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cúi đầu xuống, cũng không màng đến việc đang ở chỗ đông người mà hôn lên trán cô một cái: “Thời gian sẽ chứng minh sự ngu xuẩn của bọn họ thôi.”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Sao chú lại đến vậy? Không phải nói rất chán, không đến mấy nơi như này sao?”
Mấy cái chỗ tụ họp này toàn là mấy bà dì, thật là không hợp với Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nói: “Qua đây xem thử. Con trai đâu?”
“Bị mẹ đưa đi rồi.” Cao Thanh Thu dựa trên vai của Hoa Ngọc Thành, tự luyến mà nói: “Ông xã của mình thật là tốt, chắc là do nhớ mình rồi nên mới đến thăm mình đó.”
“…” Hoa Ngọc Thành nhìn cô với vẻ ghét bỏ: “Ai nhớ em chứ?”
Cao Thanh Thu nhìn ông chồng giả này, nghĩ đến những lời của Vũ Minh Hân, trong lòng vô cùng buồn bực: “Vậy chú nói xem em nên làm sao đây? Bây giờ ở công ty Cố Đinh Cẩn lại như vậy, tiền lương lại không cao, em có chút không muốn đi làm rồi.”
Trọng điểm vẫn là cái tên Cố Đinh Cẩn đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.