Chương 1193: HOA NGỌC THÀNH MUỐN TỚI CÔNG TY
Duy Thành
02/06/2021
Anh vẫn chưa làm việc xong, anh thấy vợ tức giận nên tranh thủ tới dỗ dành.
Hoa Ngọc Thành có ham muốn nhưng cũng không quá mạnh.
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường.
Hoa Ngọc Thành cuốn đuôi tóc cô hỏi: “Công ty của em đưa sản phẩm mới ra thị trường, cảm giác thế nào?”
Tối hôm qua cô tăng ca suốt một đêm, anh cũng muốn nghe thành quả của cô, tuy rằng anh đã sớm biết.
Nhắc tới chuyện này làm cho Cao Thanh Thu lập tức cười tươi hơn: “Rất tốt, coi như đã mở đầu xong, hy vọng sau này có thể ngày càng tốt hơn. Em phải ngủ sớm, ngày mai lại đến công ty.”
Nói đến công việc nên Cao Thanh Thu tràn đầy tinh thần và cảm giác thành tựu.
Điện Tử Đông Hằng xây dựng lại đến nay, cô cũng góp không ít công sức, công ty đang trưởng thành, cô cũng đang trưởng thành.
Cảm giác này giống như nhìn con mình từ từ lớn lên vậy.
Tuy rằng hiện tại bọn họ còn nhỏ bé, nhưng Cao Thanh Thu tin một ngày nào đó bọn họ sẽ trở thành những con người xuất sắc trong ngành sản xuất điện tử.
Hoa Ngọc Thành im lặng nhìn Cao Thanh Thu, ánh mắt cô đầy kiêu ngạo làm cho Hoa Ngọc Thành nở nụ cười: “Xem ra trong thời gian này bé cưng của anh bận rộn cũng đáng giá.”
Cô vẫn luôn như vậy, coi công việc quan trọng hơn mọi thứ.
“Ừ.” Cao Thanh Thu nói: “Một ngày nào đó Đông Hằng sẽ trở thành niềm tự hào của chú.”
Đông Hằng cũng là một phần của Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu nghĩ đến chuyện mình làm việc vì anh thì cảm thấy rất có động lực.
Tăng ca gì đó, chỉ cần khẽ cắn môi là qua.
Hoa Ngọc Thành nắm lấy tay cô, hôn lên bàn tay cô: “Thanh Thu nhà chúng ta rất có năng lực, là người biết cố gắng, đứng ở đâu cũng có thể tỏa sáng.”
Hoa Ngọc Thành khích lệ làm cho Cao Thanh Thu nở nụ cười: “Em nghe lời khích lệ của chú làm cho em cảm giác mọi thứ đều đáng giá.”
Mỗi lần cô được Hoa Ngọc Thành khen, Cao Thanh Thu cảm giác mình vui vẻ giống như được nhận giấy khen vậy.
Hoa Ngọc Thành xoa đầu cô, tay đặt lên mặt cô: “Ngủ đi.”
Bóng Đèn Nhỏ ở bên cạnh nhìn, rất nhiều lần muốn nói chuyện nhưng chưa tìm được cơ hội.
Cậu chỉ có thể im lặng nằm ở mép giường chờ Hoa Ngọc Thành đi ra ngoài, cậu lại cướp mẹ về.
Kết quả Hoa Ngọc Thành còn chưa đi thì cậu đã ngủ trước rồi.
Hoa Ngọc Thành trông Cao Thanh Thu ngủ thiếp đi, anh giúp hai người đắp chăn cẩn thận mới đứng lên đến phòng làm việc tiếp tục hoàn thành công việc chưa xong.
Một thời gian sau, mỗi ngày Cao Thanh Thu xoay như chong chóng ở công ty, năng lực của Điện Tử Đông Hằng cũng từ từ tăng cao.
Dưới tình huống này, mọi người bận rộn cũng vui vẻ.
Cao Thanh Thu đứng trong thang máy nghe mấy cô gái thảo luận tiệc ăn mừng lần này.
“Nghe nói Hoa Tổng cũng tới tiệc tối lần này!”
Hoa Tổng?
Không lẽ là Hoa Ngọc Thành?
Cao Thanh Thu vốn đang nói chuyện với Hoa Ngọc Thành, cô nghe thấy bọn họ nói đến anh thì dựng lỗ tai nghe ngóng.
“Đúng vậy, tuy rằng Cố Tổng cũng rất tuấn tú, nhưng người đàn ông giống như Hoa Tổng mới càng hấp dẫn người khác!”
Hoa Ngọc Thành và Cố Đinh Cẩn không giống nhau, anh không giống như Cố Đinh Cẩn thường xuyên xuất hiện ở công ty nổi giận với mọi người, anh đứng ở Tập đoàn Hoa Thị, là nhân vật vô cùng thần bí.
Bọn họ chỉ biết anh sẽ xuất diện trước mặt báo chí vào cuộc họp hằng năm, nhưng mấy năm nay cũng không có ai thấy được bức ảnh sắc nét nào của anh.
Nhưng cho dù chỉ là một bóng người mờ mờ cũng khiến không ít cô gái say mê, hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ anh thế nào.
Mấy cô gái càng nói càng kích động, giống như thật sự gặp được ngôi sao nổi tiếng vậy.
Cao Thanh Thu cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Hoa Ngọc Thành: “Em ở trong thang máy, các cô gái trong công ty em đang thảo luận về chú.”
Hoa Ngọc Thành có ham muốn nhưng cũng không quá mạnh.
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường.
Hoa Ngọc Thành cuốn đuôi tóc cô hỏi: “Công ty của em đưa sản phẩm mới ra thị trường, cảm giác thế nào?”
Tối hôm qua cô tăng ca suốt một đêm, anh cũng muốn nghe thành quả của cô, tuy rằng anh đã sớm biết.
Nhắc tới chuyện này làm cho Cao Thanh Thu lập tức cười tươi hơn: “Rất tốt, coi như đã mở đầu xong, hy vọng sau này có thể ngày càng tốt hơn. Em phải ngủ sớm, ngày mai lại đến công ty.”
Nói đến công việc nên Cao Thanh Thu tràn đầy tinh thần và cảm giác thành tựu.
Điện Tử Đông Hằng xây dựng lại đến nay, cô cũng góp không ít công sức, công ty đang trưởng thành, cô cũng đang trưởng thành.
Cảm giác này giống như nhìn con mình từ từ lớn lên vậy.
Tuy rằng hiện tại bọn họ còn nhỏ bé, nhưng Cao Thanh Thu tin một ngày nào đó bọn họ sẽ trở thành những con người xuất sắc trong ngành sản xuất điện tử.
Hoa Ngọc Thành im lặng nhìn Cao Thanh Thu, ánh mắt cô đầy kiêu ngạo làm cho Hoa Ngọc Thành nở nụ cười: “Xem ra trong thời gian này bé cưng của anh bận rộn cũng đáng giá.”
Cô vẫn luôn như vậy, coi công việc quan trọng hơn mọi thứ.
“Ừ.” Cao Thanh Thu nói: “Một ngày nào đó Đông Hằng sẽ trở thành niềm tự hào của chú.”
Đông Hằng cũng là một phần của Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu nghĩ đến chuyện mình làm việc vì anh thì cảm thấy rất có động lực.
Tăng ca gì đó, chỉ cần khẽ cắn môi là qua.
Hoa Ngọc Thành nắm lấy tay cô, hôn lên bàn tay cô: “Thanh Thu nhà chúng ta rất có năng lực, là người biết cố gắng, đứng ở đâu cũng có thể tỏa sáng.”
Hoa Ngọc Thành khích lệ làm cho Cao Thanh Thu nở nụ cười: “Em nghe lời khích lệ của chú làm cho em cảm giác mọi thứ đều đáng giá.”
Mỗi lần cô được Hoa Ngọc Thành khen, Cao Thanh Thu cảm giác mình vui vẻ giống như được nhận giấy khen vậy.
Hoa Ngọc Thành xoa đầu cô, tay đặt lên mặt cô: “Ngủ đi.”
Bóng Đèn Nhỏ ở bên cạnh nhìn, rất nhiều lần muốn nói chuyện nhưng chưa tìm được cơ hội.
Cậu chỉ có thể im lặng nằm ở mép giường chờ Hoa Ngọc Thành đi ra ngoài, cậu lại cướp mẹ về.
Kết quả Hoa Ngọc Thành còn chưa đi thì cậu đã ngủ trước rồi.
Hoa Ngọc Thành trông Cao Thanh Thu ngủ thiếp đi, anh giúp hai người đắp chăn cẩn thận mới đứng lên đến phòng làm việc tiếp tục hoàn thành công việc chưa xong.
Một thời gian sau, mỗi ngày Cao Thanh Thu xoay như chong chóng ở công ty, năng lực của Điện Tử Đông Hằng cũng từ từ tăng cao.
Dưới tình huống này, mọi người bận rộn cũng vui vẻ.
Cao Thanh Thu đứng trong thang máy nghe mấy cô gái thảo luận tiệc ăn mừng lần này.
“Nghe nói Hoa Tổng cũng tới tiệc tối lần này!”
Hoa Tổng?
Không lẽ là Hoa Ngọc Thành?
Cao Thanh Thu vốn đang nói chuyện với Hoa Ngọc Thành, cô nghe thấy bọn họ nói đến anh thì dựng lỗ tai nghe ngóng.
“Đúng vậy, tuy rằng Cố Tổng cũng rất tuấn tú, nhưng người đàn ông giống như Hoa Tổng mới càng hấp dẫn người khác!”
Hoa Ngọc Thành và Cố Đinh Cẩn không giống nhau, anh không giống như Cố Đinh Cẩn thường xuyên xuất hiện ở công ty nổi giận với mọi người, anh đứng ở Tập đoàn Hoa Thị, là nhân vật vô cùng thần bí.
Bọn họ chỉ biết anh sẽ xuất diện trước mặt báo chí vào cuộc họp hằng năm, nhưng mấy năm nay cũng không có ai thấy được bức ảnh sắc nét nào của anh.
Nhưng cho dù chỉ là một bóng người mờ mờ cũng khiến không ít cô gái say mê, hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ anh thế nào.
Mấy cô gái càng nói càng kích động, giống như thật sự gặp được ngôi sao nổi tiếng vậy.
Cao Thanh Thu cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Hoa Ngọc Thành: “Em ở trong thang máy, các cô gái trong công ty em đang thảo luận về chú.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.